Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm
-
Chương 88: Ta sợ đau...sau khi hừng đông
Bạc Dạ Bạch nhàn nhạt mở miệng, bàn tay lớn của hắn xuyên qua bên dưới tấm áo sơ mi của cô gái, trực tiếp thăm dò bên trong, vuốt nhẹ nhàng.
Da thịt cô gái vừa chạm đến đã cảm thấy trắng mịn như ngọc.
Chậm rãi di chuyển tay lên phía trên một chút, chậm rãi nắm lấy, nhẹ nhàng xoa nắn.
Rõ ràng, người đàn ông này đang đạt đến cực hạn của sự thân mật, chỉ là ngay lúc này đây, vẻ mặt hắn vẫn một mực lành lạnh, không nhìn ra nửa tia dục vọng.
Dường như đối với hắn mà nói, việc đụng chạm vào thân thể phụ nữ, chẳng qua cũng chỉ là một cuộc thí nghiệm thăm dò.
Mục đích duy nhất của hắn chỉ là khám phá ra bí mật.
Cũng bởi lúc trước toàn thân ướt đẫm, Trì Vi cởi bỏ hết thảy áo quần, trên người chỉ vỏn vẹn mặc mỗi một chiếc áo sơ mi mỏng tang, bên trong cũng không hề có đồ lót... Cho nên, cũng bởi vì vậy mà nhất thời không thể tránh khỏi sự xâm nhập của người đàn ông này.
Bàn tay người đàn ông càng ngày càng tùy tiện vuốt ve nơi sâu nhất, trời cũng vừa sáng, Trì Vi lúc này mới miễn cưỡng hoàn hồn.
"Anh làm gì vậy. Mau thả tôi ra..."
Trì Vi cả người run rẩy, vội vã nói, lấy hết sức lực đẩy người đàn ông kia ra.
"Ha, trên giường đủ nam và nữ... Cô nghĩ ta còn có thể làm gì."
Bạc Dạ Bạch khẽ nhếch môi nói, năm ngón tay trượt dài trên khe hở giữa hai chân cô gái, nhẹ nhàng tách hai chân đặt trên giường.
Trong nháy mắt, Trì Vi không còn chút sức lực phản kháng, nhìn người đàn ông vùi xuống cổ cô hôn không có chút cảm xúc nào, thân thể cô bỗng cảm thấy trống rỗng, xa lạ.
"Đương nhiên là... Làm tình a!"
Chỉ một lúc sau, hắn kề sát bên tai cô, tùy ý nói ra một câu.
Không chỉ dừng lại ở đó, Trì Vi còn cảm thấy ở bắp đùi mình, nơi tiếp xúc với tấm áo tắm trên cơ thể người đàn ông, có cái gì đó đang đâm bản thân.
Không cần phải đoán, cô cũng biết được, vật đó chính là quái vật của người đàn ông.
Đêm đính hôn, hai người đã phát sinh quan hệ, đương nhiên lần này, Trì Vi không ngây thơ, ngu xuẩn đến mức không hiểu được người đàn ông này đang muốn gì.
Cũng vì lẽ đó, thân thể Trì Vi dường như cứng ngắc, không ngừng run rẩy, lời phát ra mất đi phần cao ngạo, vội vàng nói trong lo sợ, bất an: "Không được! Dừng lại đi..."
Không màng đến lời thừa thãi, khi đối mặt với Bạc Dạ Bạch, lời cô chẳng có chút tác dụng, thế nhưng cũng không có nghĩa là, có thể để chuyện này dễ dàng xảy ra như vậy!
Hưống chi, nàng ở bên Bạc Dạ Bạch là có mục đích, không hề bao gồm cả việc này.
Chợt nhận ra phản ứng bất thường của cô, Bạc Dạ Bạch nhất thời dừng lại, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống: "Trì Vi, cô đang sợ cái gì. Ở bên cạnh đàn ông, lẽ nào là không phải để bản thân thỏa mãn..."
Lời nói vừa phát ra bỗng ngưng lại, đôi mắt hắn bao phủ một lớp sương đục mờ, xem ra vừa phát hiện ra được thâm ý: "Vẫn chỉ có thể khẳng định, cô có mục đích khác."
Từ trước đến nay, với tất cả mọi chuyện, Bạc Dạ Bạch đều luôn tùy ý, chưa từng phải lưu tâm bất cứ điều gì.
Vừa mới đây, khi thấy cô gái mặc trên mình chiếc áo sơ mi của mình, trong lòng bỗng dấy lên dục vọng.
Từ trước đến nay, hắn vẫn không màng đến sắc dục, chưa từng ham muốn chuyện nam nữ.
Chỉ là đêm hôm đó, bất ngờ sở hữu được cô, cảm thấy có chút vui vẻ, thú vị... Bởi vậy, tùy tiện chấp nhận cô, hoang đường cho cô ở bên cạnh, đáp ứng nhu cầu của nhau.
Lúc đầu, hắn muốn cùng cô ôn lại quá trình ngày hôm đó, quay về cảm giác vui thích thú vị trên thân thể.
Chỉ là nhìn biểu hiện của người phụ nữ này, khắp người đều tỏa ra vẻ bài xích, không muốn tiếp xúc cùng hắn.
Trì Vi lo sợ người đàn ông sẽ tiếp tục, thế nhưng vừa nghĩ đến việc, hắn khó lòng chấp nhận việc cô ở bên cạnh, không ngừng tự trấn an bản thân, ổn định tâm tình, tùy ý mở miệng: "Lão sư, lúc trước không phải tôi từng nói, hai chúng ta còn chưa đủ quen thuộc sao..."
"Nếu cô xác định muốn ở cạnh ta, thì trước tiên lẽ ra thân thể cô nên bắt đầu tập quen thuộc."
Với mấy lời của cô, Bạc Dạ Bạch một lời đối đáp.
Thân thể vẫn còn khao khát cô, mặc dù có chút đau nhói, khó chịu, hắn vẫn chưa muốn rời đi, tiếp tục cúi đầu muốn hôn lên môi cô.
Ngay lập tức, Trì Vi nghiêng đầu trốn tránh, hoàn toàn lảng tránh đôi môi của hắn, đồng thời trong đầu cũng lóe lên một ý.
Nhìn thấy ánh mắt hắn trầm xuống, lộ ra mấy phần nguy hiểm, cô lập tức lên tiếng: "Lão sư, ta không phải là không muốn, chỉ là... Ta rất sợ đau!"
"Sợ đau."
Da thịt cô gái vừa chạm đến đã cảm thấy trắng mịn như ngọc.
Chậm rãi di chuyển tay lên phía trên một chút, chậm rãi nắm lấy, nhẹ nhàng xoa nắn.
Rõ ràng, người đàn ông này đang đạt đến cực hạn của sự thân mật, chỉ là ngay lúc này đây, vẻ mặt hắn vẫn một mực lành lạnh, không nhìn ra nửa tia dục vọng.
Dường như đối với hắn mà nói, việc đụng chạm vào thân thể phụ nữ, chẳng qua cũng chỉ là một cuộc thí nghiệm thăm dò.
Mục đích duy nhất của hắn chỉ là khám phá ra bí mật.
Cũng bởi lúc trước toàn thân ướt đẫm, Trì Vi cởi bỏ hết thảy áo quần, trên người chỉ vỏn vẹn mặc mỗi một chiếc áo sơ mi mỏng tang, bên trong cũng không hề có đồ lót... Cho nên, cũng bởi vì vậy mà nhất thời không thể tránh khỏi sự xâm nhập của người đàn ông này.
Bàn tay người đàn ông càng ngày càng tùy tiện vuốt ve nơi sâu nhất, trời cũng vừa sáng, Trì Vi lúc này mới miễn cưỡng hoàn hồn.
"Anh làm gì vậy. Mau thả tôi ra..."
Trì Vi cả người run rẩy, vội vã nói, lấy hết sức lực đẩy người đàn ông kia ra.
"Ha, trên giường đủ nam và nữ... Cô nghĩ ta còn có thể làm gì."
Bạc Dạ Bạch khẽ nhếch môi nói, năm ngón tay trượt dài trên khe hở giữa hai chân cô gái, nhẹ nhàng tách hai chân đặt trên giường.
Trong nháy mắt, Trì Vi không còn chút sức lực phản kháng, nhìn người đàn ông vùi xuống cổ cô hôn không có chút cảm xúc nào, thân thể cô bỗng cảm thấy trống rỗng, xa lạ.
"Đương nhiên là... Làm tình a!"
Chỉ một lúc sau, hắn kề sát bên tai cô, tùy ý nói ra một câu.
Không chỉ dừng lại ở đó, Trì Vi còn cảm thấy ở bắp đùi mình, nơi tiếp xúc với tấm áo tắm trên cơ thể người đàn ông, có cái gì đó đang đâm bản thân.
Không cần phải đoán, cô cũng biết được, vật đó chính là quái vật của người đàn ông.
Đêm đính hôn, hai người đã phát sinh quan hệ, đương nhiên lần này, Trì Vi không ngây thơ, ngu xuẩn đến mức không hiểu được người đàn ông này đang muốn gì.
Cũng vì lẽ đó, thân thể Trì Vi dường như cứng ngắc, không ngừng run rẩy, lời phát ra mất đi phần cao ngạo, vội vàng nói trong lo sợ, bất an: "Không được! Dừng lại đi..."
Không màng đến lời thừa thãi, khi đối mặt với Bạc Dạ Bạch, lời cô chẳng có chút tác dụng, thế nhưng cũng không có nghĩa là, có thể để chuyện này dễ dàng xảy ra như vậy!
Hưống chi, nàng ở bên Bạc Dạ Bạch là có mục đích, không hề bao gồm cả việc này.
Chợt nhận ra phản ứng bất thường của cô, Bạc Dạ Bạch nhất thời dừng lại, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống: "Trì Vi, cô đang sợ cái gì. Ở bên cạnh đàn ông, lẽ nào là không phải để bản thân thỏa mãn..."
Lời nói vừa phát ra bỗng ngưng lại, đôi mắt hắn bao phủ một lớp sương đục mờ, xem ra vừa phát hiện ra được thâm ý: "Vẫn chỉ có thể khẳng định, cô có mục đích khác."
Từ trước đến nay, với tất cả mọi chuyện, Bạc Dạ Bạch đều luôn tùy ý, chưa từng phải lưu tâm bất cứ điều gì.
Vừa mới đây, khi thấy cô gái mặc trên mình chiếc áo sơ mi của mình, trong lòng bỗng dấy lên dục vọng.
Từ trước đến nay, hắn vẫn không màng đến sắc dục, chưa từng ham muốn chuyện nam nữ.
Chỉ là đêm hôm đó, bất ngờ sở hữu được cô, cảm thấy có chút vui vẻ, thú vị... Bởi vậy, tùy tiện chấp nhận cô, hoang đường cho cô ở bên cạnh, đáp ứng nhu cầu của nhau.
Lúc đầu, hắn muốn cùng cô ôn lại quá trình ngày hôm đó, quay về cảm giác vui thích thú vị trên thân thể.
Chỉ là nhìn biểu hiện của người phụ nữ này, khắp người đều tỏa ra vẻ bài xích, không muốn tiếp xúc cùng hắn.
Trì Vi lo sợ người đàn ông sẽ tiếp tục, thế nhưng vừa nghĩ đến việc, hắn khó lòng chấp nhận việc cô ở bên cạnh, không ngừng tự trấn an bản thân, ổn định tâm tình, tùy ý mở miệng: "Lão sư, lúc trước không phải tôi từng nói, hai chúng ta còn chưa đủ quen thuộc sao..."
"Nếu cô xác định muốn ở cạnh ta, thì trước tiên lẽ ra thân thể cô nên bắt đầu tập quen thuộc."
Với mấy lời của cô, Bạc Dạ Bạch một lời đối đáp.
Thân thể vẫn còn khao khát cô, mặc dù có chút đau nhói, khó chịu, hắn vẫn chưa muốn rời đi, tiếp tục cúi đầu muốn hôn lên môi cô.
Ngay lập tức, Trì Vi nghiêng đầu trốn tránh, hoàn toàn lảng tránh đôi môi của hắn, đồng thời trong đầu cũng lóe lên một ý.
Nhìn thấy ánh mắt hắn trầm xuống, lộ ra mấy phần nguy hiểm, cô lập tức lên tiếng: "Lão sư, ta không phải là không muốn, chỉ là... Ta rất sợ đau!"
"Sợ đau."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook