Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm
-
Chương 73: Nhìn xem Phó Âm Âm khóc đỏ cả hai mắt
" …!!! "
Đôi mắt sáng như sao của Trì Vi trợn tròn lên, thực sự không thể nào hiểu nổi.
Đột nhiên cô cảm thấy chuyến này mình đến đây có phải là sai lầm. Trì An ái mộ loại người cặn bã như vậy, tương lai chắc chắn đắng cay!
Bỗng dưng lòng Trì Vi sinh ra chán ghét,không muốn tiếp tục ở lại chỗ này, lặng yên lùi từng bước về sau.
Trước khi đi, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, cô gái kia đã cởi áo khoác, đang định cởi nốt chiếc váy, rõ ràng không lâu nữa, một đứa trẻ sẽ được tạo ra
Không biết sao khi cô vừa mới rời khỏi phòng ngủ ở ngoài.
Ở phòng ngủ trong, Bạc Dạ Bạch vẫn vẻ mặt lành lạnh, liếc nhìn cô gái tỏ tình kia, đôi môi mỏng nhàn nhạt mở ra.
" Chỉ thấy một mặt, liền có thể đồng ý lên giường. Cô tùy tiện như vậy, so với được bao dưỡng có khác gì nhau chớ."
Cô gái đang cởi váy đơ cưng, không hề nghĩ tới người đàn ông này đột nhiên lại đánh giá bản thân mình.
Nhất thời cô không biết phải làm sao, nhẹ nhàng gọi: " Bạc lão sư …"
" Cái gọi là thích của cô, quá rẻ mạt."
Bạc Dạ Bạch buông một câu nói, đáp lại cô gái không chút mảy may.
Thấy vậy, khuôn mặt cô gái lúc xanh lúc trắng, nước mắt rơi lã chã, người ta nhìn vào sẽ thấy thương.
Chỉ tiếc từ đầu đến cuối, vẫn không lấy được chút thương tiếc nào từ đối phương.
Cuối cùng nữ sinh này từ từ hiểu ra, Bạc Dạ Bạch là cố ý từ chối mình đến cùng, trên mặt cảm giác đau rát, bị dày vò một cách nhục nhã.
Sau đó cô vội vã nhặt chiếc áo khoác trên giường, xoay người khóc lóc chạy ra khỏi phòng ngủ.
…
Rời khỏi phòng nghỉ, vừa mới đi tới cầu thang, bỗng dưng Trì Vi dừng bước lại.
Chờ chút, mục đích cô chạy tới chỗ này là bao nuôi Bạc Dạ Bạch, sau đó phản kích Trì An!
Không có vấn đề gì khi Bạc Dạ Bạch là đồ cặn bã, cô không hề quan tâm.
Dù sao liên quan đến chuyện bao nuôi cũng chỉ là dự định chứ không phải thật sự... Chẳng qua vừa nghĩ đến Trì An thầm mến loại đàn ông cặn bã như thế, lại còn đến tận sáu năm, thật khiến người ta phải thổn thức.
Không biết bản thân có nên quay trở lại, tiếp tục kế hoạch này không.
Vào lúc này phía sau lại vang lên tiếng bước chân, theo bản năng Trì Vi quay đầu lại, liếc nhìn một bóng người đang bưng bưng hai mắt gào khóc, va thẳng vào người cô.
" Xin lỗi tôi không nhìn thấy …"
Cô gái áy náy nói chuyện, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên.
Ngay lập tức cô ấy nhận ra Trì Vi, sắc mặt thay đổi, hiện ra sự lạnh lùng vô tận: " Là cô! "
Trì Vi nhìn cô gái này cũng có chút kinh ngạc, vì không phải là ai khác mà chính là Hoa khôi của khoa âm nhạc, tên là " Âm Âm ".
Hai người không quen biết nhau, thậm chí không nhớ nổi tên, chỉ là cô ta cũng như mình nên mới miễn cưỡng nhớ tới người này.
Nhìn cô gái này hai mắt đỏ chót, nhớ lại hướng chạy của cô ta, không phải là phòng nghỉ ngơi của Bạc Dạ Bạch.
Lại nhìn cô ta không mặc áo khoác, cả người mang theo nhếch nhác, rõ ràng là bị bắt nạt.
Chắc chắn lúc cô rời đi, cô ta còn nguyện ý hiến thân, nhưng khi nhận ra mục đích thật sự của tên đàn ông này nên đổi ý … Trì Vi không giỏi an ủi người khác, đặc biệt là người cách đây vài giây chính mồm chửi bản thân cô.
Nhưng suy cho cùng đều là con gái, nghĩ Bạc Dạ Bạch cặn bã như vậy nên nhàn nhạt mở miệng: "
Gặp phải người không đúng đắn, khóc không phải là cách giải quyết, nên..."
" Phải bắt hắn trả giá ", câu này Trì Vi còn chưa nói ra khỏi miệng.
Nhìn Phó Âm Âm, nửa chữ cũng không muốn nghe, mà đang chăm chăm trừng mắt nhìn cô, tiếng khóc còn trong cổ họng, mở miệng xem thường: " Trì Vi, lẽ nào cô cũng không thể chịu nổi nên tới đây thổ lộ với Bạc lão sư sao.! "
Nhất thời Trì Vi ngẩn ra, không biết rõ cô ta có ý gì.
Chỉ là Phó Âm Âm vẫn không giải thích, tiếp tục cười gằn nói chuyện: "" Trì Vi, khắp người cô từ trên xuống dưới, không phải dựa vào khuôn mặt sao! Ngay cả tôi Bạc lão sư cũng chướng mắt, cô cho rằng … Anh ấy có thể coi trọng cô sao?! "
Một lời nói xong, Phó Âm Âm đẩy Trì Vi một cái, vội vã xuống bỏ đi.
Nhìn thấy bóng lưng Phó Âm Âm, Trì Vi cảm thấy trán mình đau âm ỉ, giơ tay nhẹ nhàng vo đầu, tâm tư nhất thời thật rối loạn.
Khi nãy trong phòng nghỉ, có phải là …hiểu lầm gì không.
Vì lẽ đó, Phó Âm Âm gặp phải Bạc Dạ Bạch bất lịch sự nên mới khóc lóc, phải chăng ngược lại … Do Bạc Dạ Bạch không đụng chạm mình, cô ta mới khóc?
Đôi mắt sáng như sao của Trì Vi trợn tròn lên, thực sự không thể nào hiểu nổi.
Đột nhiên cô cảm thấy chuyến này mình đến đây có phải là sai lầm. Trì An ái mộ loại người cặn bã như vậy, tương lai chắc chắn đắng cay!
Bỗng dưng lòng Trì Vi sinh ra chán ghét,không muốn tiếp tục ở lại chỗ này, lặng yên lùi từng bước về sau.
Trước khi đi, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, cô gái kia đã cởi áo khoác, đang định cởi nốt chiếc váy, rõ ràng không lâu nữa, một đứa trẻ sẽ được tạo ra
Không biết sao khi cô vừa mới rời khỏi phòng ngủ ở ngoài.
Ở phòng ngủ trong, Bạc Dạ Bạch vẫn vẻ mặt lành lạnh, liếc nhìn cô gái tỏ tình kia, đôi môi mỏng nhàn nhạt mở ra.
" Chỉ thấy một mặt, liền có thể đồng ý lên giường. Cô tùy tiện như vậy, so với được bao dưỡng có khác gì nhau chớ."
Cô gái đang cởi váy đơ cưng, không hề nghĩ tới người đàn ông này đột nhiên lại đánh giá bản thân mình.
Nhất thời cô không biết phải làm sao, nhẹ nhàng gọi: " Bạc lão sư …"
" Cái gọi là thích của cô, quá rẻ mạt."
Bạc Dạ Bạch buông một câu nói, đáp lại cô gái không chút mảy may.
Thấy vậy, khuôn mặt cô gái lúc xanh lúc trắng, nước mắt rơi lã chã, người ta nhìn vào sẽ thấy thương.
Chỉ tiếc từ đầu đến cuối, vẫn không lấy được chút thương tiếc nào từ đối phương.
Cuối cùng nữ sinh này từ từ hiểu ra, Bạc Dạ Bạch là cố ý từ chối mình đến cùng, trên mặt cảm giác đau rát, bị dày vò một cách nhục nhã.
Sau đó cô vội vã nhặt chiếc áo khoác trên giường, xoay người khóc lóc chạy ra khỏi phòng ngủ.
…
Rời khỏi phòng nghỉ, vừa mới đi tới cầu thang, bỗng dưng Trì Vi dừng bước lại.
Chờ chút, mục đích cô chạy tới chỗ này là bao nuôi Bạc Dạ Bạch, sau đó phản kích Trì An!
Không có vấn đề gì khi Bạc Dạ Bạch là đồ cặn bã, cô không hề quan tâm.
Dù sao liên quan đến chuyện bao nuôi cũng chỉ là dự định chứ không phải thật sự... Chẳng qua vừa nghĩ đến Trì An thầm mến loại đàn ông cặn bã như thế, lại còn đến tận sáu năm, thật khiến người ta phải thổn thức.
Không biết bản thân có nên quay trở lại, tiếp tục kế hoạch này không.
Vào lúc này phía sau lại vang lên tiếng bước chân, theo bản năng Trì Vi quay đầu lại, liếc nhìn một bóng người đang bưng bưng hai mắt gào khóc, va thẳng vào người cô.
" Xin lỗi tôi không nhìn thấy …"
Cô gái áy náy nói chuyện, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên.
Ngay lập tức cô ấy nhận ra Trì Vi, sắc mặt thay đổi, hiện ra sự lạnh lùng vô tận: " Là cô! "
Trì Vi nhìn cô gái này cũng có chút kinh ngạc, vì không phải là ai khác mà chính là Hoa khôi của khoa âm nhạc, tên là " Âm Âm ".
Hai người không quen biết nhau, thậm chí không nhớ nổi tên, chỉ là cô ta cũng như mình nên mới miễn cưỡng nhớ tới người này.
Nhìn cô gái này hai mắt đỏ chót, nhớ lại hướng chạy của cô ta, không phải là phòng nghỉ ngơi của Bạc Dạ Bạch.
Lại nhìn cô ta không mặc áo khoác, cả người mang theo nhếch nhác, rõ ràng là bị bắt nạt.
Chắc chắn lúc cô rời đi, cô ta còn nguyện ý hiến thân, nhưng khi nhận ra mục đích thật sự của tên đàn ông này nên đổi ý … Trì Vi không giỏi an ủi người khác, đặc biệt là người cách đây vài giây chính mồm chửi bản thân cô.
Nhưng suy cho cùng đều là con gái, nghĩ Bạc Dạ Bạch cặn bã như vậy nên nhàn nhạt mở miệng: "
Gặp phải người không đúng đắn, khóc không phải là cách giải quyết, nên..."
" Phải bắt hắn trả giá ", câu này Trì Vi còn chưa nói ra khỏi miệng.
Nhìn Phó Âm Âm, nửa chữ cũng không muốn nghe, mà đang chăm chăm trừng mắt nhìn cô, tiếng khóc còn trong cổ họng, mở miệng xem thường: " Trì Vi, lẽ nào cô cũng không thể chịu nổi nên tới đây thổ lộ với Bạc lão sư sao.! "
Nhất thời Trì Vi ngẩn ra, không biết rõ cô ta có ý gì.
Chỉ là Phó Âm Âm vẫn không giải thích, tiếp tục cười gằn nói chuyện: "" Trì Vi, khắp người cô từ trên xuống dưới, không phải dựa vào khuôn mặt sao! Ngay cả tôi Bạc lão sư cũng chướng mắt, cô cho rằng … Anh ấy có thể coi trọng cô sao?! "
Một lời nói xong, Phó Âm Âm đẩy Trì Vi một cái, vội vã xuống bỏ đi.
Nhìn thấy bóng lưng Phó Âm Âm, Trì Vi cảm thấy trán mình đau âm ỉ, giơ tay nhẹ nhàng vo đầu, tâm tư nhất thời thật rối loạn.
Khi nãy trong phòng nghỉ, có phải là …hiểu lầm gì không.
Vì lẽ đó, Phó Âm Âm gặp phải Bạc Dạ Bạch bất lịch sự nên mới khóc lóc, phải chăng ngược lại … Do Bạc Dạ Bạch không đụng chạm mình, cô ta mới khóc?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook