Editor: TieuTieu1912Phòng bảo vệ không có quạt, rất nóng, Đại Bân trốn dưới gốc cây cho mát, lúc này nhìn có người đến, nhanh chóng chạy đến, vừa chạy vừa hét: “Ai đó?”Sầm Bách đẩy xe cười chào hỏi, “Chú Đại, là cháu, Sầm Bách”.
Đại Bân nhìn thấy anh thì cười, lập tức mở cửa, thò đẩu ra từ cửa sổ hỏi anh: “Hôm nay lại về rồi?”Sầm Bách giải thích: “Trong nhà có chút chuyện nên về một chuyến”.
“Mau vào đi”.
Đại Bân vẫy tay cho anh ấy vào.
“Cám ơn”Sầm Bách chân dài một bước, đạp lên xe đạp, đi thẳng hướng nhà, rất nhanh đã thấy nhà mình, anh bước đến trước cửa lấy chìa khóa mở cửa.
Căn phòng im lặng, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc, Sầm Bách hét lên: "Mẹ?"Sau khi ăn xong bát mì bữa trưa, Lâu Quế Lan bước vào máy may để may quần áo một lúc, vừa ngủ đã bị đánh thức dậy, cô nghe thấy giọng nói như con trai cả của mình, nhanh chóng rời khỏi giường, đi ra khỏi phòng ngủ xem, đúng thật là.
Lâu Quế Lan tỉnh ngủ, giọng cất cao vì vui mừng, “Sao về rồi?”“Chủ nhật tuần này bố mẹ có rảnh không? Con với Tuyết Trinh có chuyện cần tuyên bố”.
Sầm Bách đặt dưa hấu vừa tiện đường mua trên bàn, “Tiểu Phong tuần ngày có nghỉ không? Kêu nó cùng đến”.
“Tiểu Phong tuần này nghỉ, chắc chắn rảnh”.
Lâu Quế Lan hiếu kỳ, “Có điều là chuyện gì?”“Tuyết Trinh mang thai rồi”.
Dù gì cũng là cha của hai đứa trẻ, cần trưởng thành hơn, Sầm Bách cố gắng kìm nén sự vui mừng của bản thân, giữ bình tĩnh nói tiếp: “Vẫn là thai đôi”.
“Thật !.
thật sự?”Lâu Quế Lan bất người đến nói không ra lời, hỏi lắp bắp: “Thử chưa?”“Uhn, con tận mắt nhìn thấy, mặc dù rất nhỏ, những đã nhìn thấy đầu và tay chân rồi”.
Sầm Bách nghĩ đến bức ảnh hai đứa nhỏ đối diện nhìn nhau, trong mắt để lộ sự thỏa mãn và tự hào của người mới làm cha.
“Tuyết Trinh thế nào?”“Tình hình vẫn ổn chứ?”“Ốm nghén có nghiêm trọng không”.
Hai vợ chồng trẻ kết hôn xong không ở cùng họ, Lâu Quế Lan cũng không hoàn toàn biết được tình hình của hai người họ, nghĩ đến hai vợ chồng trẻ như vậy, trong lòng vô cùng không yên tâm, “Không được, tối nay mẹ đến chổ con xem xem, đứa trẻ này cố chấp, không biết chăm sóc người khác”.
“Không sao, tất cả đều tốt”.
Sầm Bách sợ mẹ đánh, Lâu Quế Lan thật sự rất cưng chiều con cái, đến bây giờ trong nhà vẫn còn giữ những đồ chơi quần áo hồi bé của ba anh em họ v.
v, anh vội vàng kéo mẹ, “Đã nói chủ nhật gặp rồi, mẹ đến lúc này lại dọa cô ấy”.
Lâu Quế Lan hùng hùng hổ hổ, lập tức chạy vào bếp lấy đồ, “Đây là sườn bò tối qua bố con xách về, con cầm về hầm cho Tuyết Trinh ăn, và còn óc chó thời gian trước Tiểu Phong mua, bổ não, cũng mang về”.
Trong lúc nói chuyện, mẹ đã thu dọn một túi nhỏ, khi Sầm Bách vào phòng, thấy bà vẫn đang lục tung tủ, liền nhanh chóng ngăn bà lại: "Không cần, nhà chúng con đều có, thiếu gì sẽ tự đi mua".
“Ngốc quá, vợ con nói con đến đây để thông báo thì lại tay không về sao?Lâu Quế Lan choáng váng đứa con trai cũng là hàn sắt không thành thép, đều đến thông báo mang thai rồi, lại để Sầm Bách tay không đi về, nhà chồng như vậy thật sự không đủ tư cách: “Cho dù con có ý tốt, chúng ta cũng ngại lắm”.
“Thịt cũng bỏ qua đi, cần về con cũng không biết nấu, tay nghề của con thì mẹ cũng biết rồi, chỉ cần bảo đảm là chín thì có thể ăn”.
Sầm Bách đối với việc đối nhân xử thế chưa thông thạo như vậy, nhưng cũng không nghĩ đến điểm này, chủ yếu trong nhà cũng không thiếu thức ăn gì, anh cũng định lần này cũng mua vài món mặn chúc mừng.
“Không biết thì con không biết học sao?”Lâu Quế Lan gõ đầu anh một cái, “Kết hôn rồi cần chịu khó học chút”.
Lâu Quế Lan lảm nhảm không ngừng, Sầm Bách ngẩng đầu xem cũng năm giờ rồi,nghĩ là chuyến này cũng đã thông báo rồi, nên về rồi, lập tức chuyển chủ đề: “Mẹ, sắp đến giờ Tuyết Trinh tan ca rồi, con hôm nay về trước”.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook