Editor: TieuTieu1912“Chủ nhật này đừng quên đến nhà con cùng ăn cơm, đến lúc đó con chuẩn bị thêm trái cây và thức ăn”.
Lâu Quế Lan không yên tâm, vẫn muốn anh xách một túi óc chó về, lại dăn dò thêm lần nữa: “Não linh hoạt chút, đừng ngờ nghệch”.
Sầm Bách gật đầu, trên đường về nhà, mua bốn món, căn bản toàn bộ đều làm món Tuyết Trinh thích ăn.
—— ——Tô Tuyết Trinh cũng trải qua một buổi chiều bận rộn, bệnh nhân hai ca mổ liên tiếp, tác dụng thuốc tê hết rồi, trong phòng bệnh kêu đau, một trận đấu giọng cao, cả phòng khoa đều bao phủ giọng cao.
Liều lượng thuốc giảm đau cho trẻ không nên quá nhiều, nếu không sẽ dễ gây ra tác dụng phụ, Tô Tuyết Trinh chỉ có thể yêu cầu cha mẹ tìm cách chuyển hướng sự chú ý của trẻ, chơi với chúng.
Cuối cùng có lẽ hét mệt, hai đứa trẻ cuối cùng cũng yên tĩnh sau hơn một giờ đồng hồ.
Tô Tuyết Trinh trước khi tan ca cũng gọi điện thoại cho cha Tô Hiển Quốc, vài tiếng bíp kêu lên, rất nhanh bốc máy: “Xin chào, ai vậy?”“Cha, con là Tuyết Trinh”.
Tô Hiển Quốc nhẹ giọng lại, “Tuyết Trinh, sao vậy?”Tô Tuyết Trinh giọng dịu dàng: “Chủ nhật này có rảnh không? Đi với mẹ đến nhà con một chuyến, hai nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm”.
“Mấy giờ? Chủ nhật này trong viện có hội thảo cần tham gia, có thể đến năm giờ chiều mới kết thúc”.
“Chỉ cần hôm đó cha đến là được, muộn chút cũng không sao, cũng không phải là chuyện lớn gì.
”Nói vòng vo rất kỳ lạ, Tô Hiển Quốc lại hỏi: “Chuyện gì?’Tô Tuyết Trinh ngập ngừng, không biết như thế nào, có chút xấu hổ nói không ra, thật ra lúc nhìn thấy hình ảnh của con, cô cũng không cảm giác vui mừng mạnh mẽ như vậy, dường như xúc động trong chốc lát, ngược lại đi chậm với thời đại có chút chán nản thất vọng như mất đi cái gì đó, cảm giác này rất khó để diễn tả bằng lời, rất mới lạ, cô có chút mẫu thuẫn lại có chút chờ đợi.
Cô bên này im lặng khiến cho Tô Hiển Quốc nhạy cảm nhận ra có cái gì đó không đúng, “Sao vậy?”Tô Tuyết Trinh cười, “Không có gì, chỉ là muốn nói với cha, cha sắp làm ông ngoại rồi, thai đôi, bảy tuần rồi”.
Lời vừa nói ra, tiếng thở đầu dây bên kia rõ ràng rất nhanh, Tô Hiển Quốc vô cùng vui mừng, “Thật sự”Tô Tuyết Trinh khẳng định trả lời: “Thật sự, trên tay con hiện tại đang có kết quả”.
“Đây sao lại không tính là chuyện lớn”.
Tô Hiển Quốc xúc động nói: “Bảo bối nhà chúng ta sắp làm mẹ rồi”.
Thời khắc này, Tô Tuyết Trinh nhận ra rõ ràng rằng bản thân thật sự trưởng thành rồi, vô hình dung cô lại có thân phận mới, sau này có hai bạn nhỏ cười gọi mẹ, chạy tới chạy lui theo sau lưng cô.
Thoáng một cái đã đến ngày chủ nhật, Sầm Bách và Tô Tuyết Trinh đã thức dậy từ rất sớm, ăn cơm xong thì hai người đều vận động một chút, trước tiên cần dọn dẹp trên dưới trong nhà một chút, xong việc Sầm Bách đạp xe đi mua thức ăn, Tô Tuyết Trinh ở nhà chuẩn bị một ít trái cây và đồ ăn vặt.
Đang rửa trái cây ở trong bếp, một giọng trẻ con đột nhiên ở cửa sổ truyền đến, “Chị dâu! Em đến rồi!”Cô bé nhỏ tóc thắt hai bím tóc, phơi nắng trên đường, mặt đỏ, bò lên cửa sổ gọi cô.
Tô Tuyết Trinh rửa tay, nhanh chóng từ bếp đi ra, đúng lúc gặp ba người nhà Sầm, bước đến phía trước là mẹ chồng cô Lâu Quế Lan, bên cạnh là Sầm Kiến Quân mặc bộ quần áo bảo hộ mùa hè đơn giản, Lâu Quế Lan kéo con gái về, lo lắng nói: “Tiểu Mai, nha đầu này như bóng ma nói đến đầu tiên, không dọa con chứ?”Tô Tuyết Trinh lắc đầu, “Không có”.
“Sầm Bách đi mua thức ăn rồi, chúng con tưởng mọi người chiều mới đến, lúc này vẫn chưa chuẩn bị được cái gì”.
“Chị dâu, không cần chuẩn bị, xem em xách gì trong tay này”.
Hai tay Sầm Phong xách rất nhiều đồ, cười toe toét để lộ hàm răng trắng, nụ cười sáng chói.
“Bên ngoài nóng, vào đi”.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook