Hạ An An vừa bước ra khỏi cửa thì thanh âm đáng thương của Hoắc Thiên Dục vang lên từ sau lưng: "Mami, con sẽ nhớ mami lắm."
Hạ An An quay đầu lại, thấy con trai đang đứng trước cửa, đôi mắt trong suốt lóng lánh nước, trưng gương mặt nhỏ nhắn buồn bã nhìn cô.

Hạ An An chợt mềm nhũn trong lòng, cố nhịn khóc, đưa tay lên đầu tạo hình trái tim, nói: "Mami cũng sẽ nhớ con lắm, mau vào ăn sáng ngoan, có biết chưa?"
"Mami nhớ ăn nhiều cơm nha."
Hạ An An ấm áp trong lòng, gật gật đầu rồi cứng rắn xoay người bước lên xe Hoắc Minh San.

Mãi đến khi xe khuất tầm mắt, tiểu Thiên Dục mới chịu quay lại bàn ngồi xuống, cầm cái bánh mì đang ăn dở lên định ăn nhưng không hiểu vì sao nước mắt bỗng nhiên lạch cạch rơi xuống.

Sợ cha bắt gặp, cậu nhóc vội vàng dùng tay nhỏ lau nước mắt, giả vờ như không có chuyện gì tiếp tục ăn bánh.

Nhưng hốc mắt đỏ ửng của cậu nhóc không thể nào lọt khỏi ánh nhìn của người cha lợi hại.

"Con khóc cái gì? Cũng không phải mẹ không trở lại." Anh lạnh lùng nói.

Nghe thấy lời kia của cha, nhóc con cuối cùng cũng không nhịn được mà oa oa khóc lớn, vừa nấc vừa lên tiếng: "Con...!Con khóc một chút cũng không được sao?"
Hoắc Minh Hiên nhìn cậu nhóc, lạnh giọng đáp: "Không được."
Thiên Dục nghe vậy nhưng lại càng khóc tợn, nước mắt nước mũi thi nhau chảy đầy trên mặt.

Hoắc Minh Hiên định mắng thêm lần nữa, song thấy bộ dạng đáng thương của cậu lại không thể nhẫn tâm mở miệng.

Thở dài một hơi, cầm vài tờ khăn giấy, anh vừa lau nước mắt vừa giúp con trai xì mũi: "Hỉ mũi vào đây.

Con xem, nước mũi chảy đầy thấy ghê."
Mặc dù ra vẻ người cha hung hăng, nhưng động tác của anh lại vô cùng dịu dàng, thanh âm cũng mang theo nỗi xót xa.

Nhóc con nghe lời cha hỉ mũi xong thì chậm rãi nuốt nước mắt xuống.

Cầm bánh mì tiếp tục ăn, cậu nhóc liếc mắt nhìn cha, khịt khịt mũi thầm thì: "Papi chỉ khéo giả vờ."
Đôi mày rậm của người nào đó nhướn lên, ánh mắt lợi hại rơi vào người cậu nhóc: "Cái gì?"
Thiên Dục nói nhỏ một câu: "Thật ra papi mới là người không nỡ nhất.

Lúc mami sắp đi, papi luôn dán mắt vào người mami.

Papi chỉ giả vờ không quan tâm mà thôi!"
Người nào đó nghe con trai nói xong thì ngẩn người nhưng nhanh chóng lạnh lùng ra lệnh: "Con chuyên tâm ăn đi!"
Cậu nhóc bĩu môi.

Dù vậy, do sợ uy của cha nên cũng không nói thêm nữa.

Ngồi trên xe, trong lòng Hạ An An vô cùng không yên.

Nếu ai hỏi cô có muốn để chồng con ở nhà một mình mà đi cả tuần như vậy không, dĩ nhiên cô sẽ đáp là không.

Nhưng còn cách nào khác đây, cô đã quyết định đi làm thì phải cố gắng hết sức mình.

Hoắc Minh San đang lái xe cạnh bên, nhìn thấy vẻ mặt thê lương của cô thì không nhịn được mà lên tiếng: "Ta nói, cậu đừng có như vậy nữa được không? Khuôn mặt ai oán của cậu và nhóc con làm cho tớ có cảm giác như mình là tội nhân thiên cổ vậy á."
Hạ An An thở dài một hơi, đáp: "Cậu không hiểu đâu, đợi khi có con cậu sẽ biết."
Hoắc Minh San bĩu môi, cũng không nói thêm nữa.

Hạ An An nhìn đường đi trước mặt, thắc mắc hỏi: "Chúng ta không ra ngoại ô luôn sao?"
"Tớ phải đón một người này đã."
"Người nào?"
Mười phút sau, tại khu vực gần nhà Hoắc Minh Xán, họ phát hiện Bạch Tiểu Thi một lưng vác balo du lịch lớn.

"Chị dâu, Minh San." Bạch Tiểu Thi nhiệt tình chào hỏi hai người xong thì kích động trèo lên xe.

Hạ An An nhìn Bạch Tiểu Thi nghi hoặc: "Em cũng muốn cùng đi à?"
Bạch Tiểu Thi gật gật đầu: "Để có thể đi với hai người, em đã phải từ chối mấy đơn hàng đấy."
Sau khi gả cho Hoắc Minh Xán, Tiểu Thi liền mở một cửa hàng trên Taobao*, chuyên bán hoa quả của Hoắc gia và sản phẩm của Bách Minh, nghe nói lượng tiêu thụ cũng không tệ.

Taobao: Trang web bán hàng online nổi tiếng của Trung Quốc.

Công ty Bách Minh chia thành hai bộ phận, văn phòng và nhà xưởng.

Văn phòng do cha của Hoắc Minh Hiên và Hoắc Minh Xán phụ trách, còn nhà xưởng thì do chú ba của Hoắc Minh Hiên và Hoắc Minh Vĩ đảm nhiệm.

Hoắc gia làm việc ở văn phòng đặt tại thành phố Nộ Giang nên để thuận tiện, cha của Hoắc Minh Hiên và Hoắc Minh Xán mua một căn nhà ở đây.


Còn nhà xưởng của Bách Minh thì ở gần nhà chính của Hoắc gia nên chú ba của Hoắc Minh Hiên và Hoắc Minh Vĩ ở lại đó.

Vậy nên, Hoắc Minh Xán và Bạch Tiểu Thi cùng ở tại thành phố Nộ Giang như vợ chồng Hạ An An.

"Ôi, Minh San, thật sự đồ ăn ở đó ngon lắm sao?" Bạch Tiểu Thi hưng phấn hỏi, ánh mắt sáng rực như hai hòn lửa nhỏ.

"Đồ ăn ngon?" Hạ An An cảm thấy mơ hồ trước câu hỏi của Tiểu Thi.

Nơi họ sắp đến là vùng quê nghèo, có gì mà ăn ngon chứ?
Hạ An An nghi hoặc liếc qua Hoắc Minh San, thấy cô bạn nháy mắt ra hiệu.

Dù không biết Hoắc Minh San có ý gì nhưng Hạ An An cũng không có ý định bóc mẽ cô ấy.

"Đương nhiên, cô không thấy tôi mang chị dâu theo đó sao? Nếu không có đồ ăn ngon, có chị dâu ở đây, nhất định sẽ có thể sáng tạo món ngon cho cô."
Bạch Tiểu Thi phấn khích vỗ tay, ôm cánh tay Hạ An An mơ màng: "Chị dâu, chị không biết chứ, từ sau lần từ biệt trước, em thật sự rất nhớ chị."
Hạ An An tỏ vẻ xem thường, đẩy đẩy đầu Tiểu Thi: "Em nhớ đồ ăn phải không?"
Bạch Tiểu Thi hắc hắc cười, ôm cánh tay cô không buông.

"Phải rồi, chị.

Lần trước em đề cử chuyện đồ lót ấy thế nào rồi?"
Bạch Tiểu Thi trưng vẻ mặt kích động hỏi xong, Hoắc Minh San cũng trưng vẻ mặt thấp thỏm trông chờ câu trả lời của cô.

Nhìn bộ dạng của họ, Hạ An An trừng mắt đáp: "Vô dụng! Anh hai các người căn bản là không có hứng thú."
"A?" Bạch Tiểu Thi trưng vẻ mặt không thể tin, nói: "Không thể nào!"
Hoắc Minh San cũng nhụt chí thở dài: "Cứ như vậy thì khi nào hai người mới động phòng đây?"
Chân mày Hạ An An khẽ giật giật, sắc mặt có chút xấu hổ.

Bạch Tiểu Thi không dễ dàng bỏ qua biểu lộ này của cô, lập tức trưng vẻ thâm sâu lên tiếng: "À à...!chị dâu, có chút gì đó khác thường ở đây nha."
Bi ánh mắt thâm sâu của Bạch Tiểu Thi nhìn chằm chằm, Hạ An An nhất thời đỏ mặt.

Lần này, ngay cả Hoắc Minh San cũng phát hiện thấy, chớp chớp mắt to hỏi: "Chẳng lẽ, hai người động phòng rồi?"
Hạ An An cảm thấy việc này cũng không có gì phải giấu diếm, liền gật gật đầu.

Không ngờ, hai người kia lại mặt dày đến mức thi nhau hỏi cô mấy vấn đề như kỹ thuật của anh hai có tốt không, anh hai có duy trì được lâu không, anh ấy khi trên giường có lãnh đạm như lúc bình thường hay không...!
Hạ An An bị hai người kia bắn súng liên thanh một hồi, thiếu chút nữa phát điên.

Trong lúc nhất thời não không theo kịp, chỉ một giây không chú ý mà cô đã lỡ lời bán đứng Hoắc Minh Hiên.

Hai người nghe xong miêu tả của cô thì phản ứng thế này...!
Hoắc Minh San: "Ôi thần linh ơi!"
Bạch Tiểu Thi: " Quá dữ!"
Hạ An An: "..." Minh Hiên à, em thật sự xin lỗi.

Khi ba người còn đang mải mê tán gẫu, xe đã ra khỏi thành phố, rất nhanh hướng về đường cao tốc.

Hạ An An đang mơ màng buồn ngủ, trong lúc thiếp đi thì bị tiếng chuông di dộng cao vút đánh thức.

Liếc mắt về phía Bạch Tiểu Thi ngồi sau, cô nói: "Tiếng chuông điện thoại của em chuyên dùng để giết người hay sao hả?"
Bạch Tiểu Thi vội vàng xin lỗi rồi tiếp điện thoại.

"Bạch Tiểu Thi, em đang chết ở đâu vậy hả?" Từ xa cũng có thể nghe được tiếng gầm rú thô bạo của đầu dây bên kia.

Hạ An An trưng vẻ không dám tin nhìn Hoắc Minh San: "Đây là...!giọng của Minh Xán?"
Hoắc Minh San gật gật đầu.

Hạ An An nuốt nước miếng, công tử nhẹ nhàng lễ độ trong trí nhớ của cô đó hóa ra lại thô bạo thế này?
Bạch Tiểu Thi để điện thoại ra xa một chút để tránh tổn thương màng nhĩ, líu ríu nói: "Làm...!Làm sao?"
"Em đi đâu vậy hả?"
"Không phải em đã nói cùng Minh San đi du lịch rồi sao?"
"Du lịch cái đầu em, người ta là đi công tác."
"Hả?"
"Về ngay cho anh!"
"Nhưng mà tụi em đã ra khỏi thành phố rồi."
"Này Bạch Tiểu Thi, em đúng là ngốc hết thuốc chữa.

Việc của mình không lo làm, ham vui đi với họ làm gì?"
"Minh San nói có đồ ăn ngon."
"Ha ha ăn, em chỉ biết ăn thôi.


Ăn ngon cái gì? Bọn họ là đến vùng sâu vùng xa để tìm trẻ em nghèo có năng khiếu mang về.

Nơi đó thì làm gì có đồ ăn ngon chứ?"
Bạch Tiểu Thi cảm thấy dường như có một tia sét đánh ngay đỉnh đầu, trợn mắt hết nhìn Hoắc Minh San rồi lại sang Hạ An An.

Vẻ mặt hưng phấn khi nghe chuyện động phòng của Hạ An An và Hoắc Minh Hiên lúc này đã hoàn toàn biến thành vẻ cún con bị mắc mưa.

Hạ An An và Hoắc Minh San sau khi nhìn nhau liền không hề hiền lành mà cười phá lên.

Bạch Tiểu Thi thấy thế, lập tức oa oa khóc lớn: "Bọn họ gạt em, bọn họ mang em đến vùng sâu vùng xa! Em bị lừa!"
Người đàn ông ở đầu dây bên kia thở dài một tiếng, giọng nói bỗng trở nên dịu dàng hơn nhiều: "Em bảo em không ngốc thì là gì?"
"Em vốn ngốc vậy mà, cũng không phải anh không biết."
"..."
Hạ An An và Hoắc Minh San ngồi ở ghế trước, lúc này lập tức ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Sau khi cúp điện thoại, Bạch Tiểu Thi vừa mắng hai người họ vừa khóc lớn còn Hạ An An và Hoắc Minh San thì hoàn toàn chẳng có chút thông cảm mà cùng cười to.

Vì trong ba người chỉ có mỗi Hoắc Minh San biết lái xe nên họ đi một đoạn thì nghỉ một hồi.

Vậy nên mãi đến hai ngày sau mới đến cổng huyện Cáp Duy.

Họ muốn đến thôn còn mất một đoạn đường nhưng vì đường lớn không đi được nên chỉ có thể cùng nhân viên công ích đi bộ vào thôn.

Cũng may mà thời tiết hôm nay không tệ nên chỉ mất hai giờ họ đã đến nơi.

Quang cảnh trong thôn nhưng lại không lạc hậu như họ tưởng tượng.

Cả thôn có một con đường chính, tuy nhà hai bên đường đều thấp và có chút xiêu vẹo nhưng cũng có cửa hàng bán đồ ăn vặt và một vài nhà hàng, giống như câu nói, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng vẫn đầy đủ.

Sau khi tiến vào thôn, họ bị người dân nhìn chằm chằm như người ngoài hành tinh.

Vậy nên, lúc cả ba đi đến trường tiểu học duy nhất của thôn, họ cũng chạy theo dòm ngó.

Khiến cho cả ba đều cảm thấy không được tự nhiên.

Vào trường tiểu học, nhân viên công ích đi cùng liền tiến hành thông báo cho hiệu trưởng.

Có lẽ nhân viên công ích này quen biết với hiệu trưởng nên vừa nghe họ từ thành phố Nộ Giang đến làm công ích thì liền tỏ ra vô cùng hoan nghênh.

Không chỉ hoan nghênh bằng tinh thần mà hiệu trưởng còn dặn người nhà quay heo sữa làm tiệc đãi khách.

Ba người càng cảm thấy ngại ngùng.

Chưa kể, người dân trong thôn nghe nói có khách từ xa đến nên đều mang vịt, heo, cá cùng góp vào chiêu đãi, nhiệt tình của họ khiến cả ba không cách nào từ chối.

Bữa tiệc được tổ chức trên sân trường tiểu học.

Hiệu trưởng đốt đuốc trên sân rồi đặt các loại thức ăn trên kệ nướng.

Người giỏi nhảy múa trong thôn bắt đầu ca hát, khiêu vũ.

Người dân nghe nói khách đến từ vũ đoàn nên ồn ào yêu cầu biểu diễn một đoạn.

Hoắc Minh San lập tức vô cùng không nghĩa khí mà trực tiếp đẩy Hạ An An ra.

Trước sự cổ vũ nhiệt tình của mọi người, Hạ An An không còn cách nào, đành phải biểu diễn một điệu.

Vì nơi này đa phần là dân tộc thiểu số nên nhập gia tùy tục, Hạ An An liền chọn một vũ đạo dân tộc.

Dáng người cô nhảy múa linh hoạt lại đẹp tuyệt trần nên được mọi người rất sảng khoái vỗ tay khen ngợi.

Cô mặc một chiếc quần jean màu xanh lá cây và chiếc áo thun ôm chữ T màu xám, mái tóc dài đen bóng xõa tự nhiên trên vai.

Dù cô trang điểm đơn giản nhưng khi nhảy múa vẫn toát lên vẻ xinh đẹp mỹ miều.


Từng cơn gió núi từ xa thổi tới, mái tóc dài của cô uốn lượn theo gió.

Hòa quyện với điệu nhảy của cô, mái tóc như thể được thổi một luồng sinh khí, trở thành một vật thể có linh hồn phụ trợ cho mỗi động tác tay, mỗi cái nhấc chân của cô.

Cô đá chân, lắc eo, quay đầu, ánh sáng từ ngọn lửa rọi lên mái tóc khiến gương mặt trắng trẻo mang theo vẻ u sầu từ vũ khúc càng hệt như tiên nữ.

Ánh đèn flash chợt lóe sáng, lưu lại khoảnh khắc xinh đẹp này của Hạ An An.

Người dân vây quanh đống lửa đã phát hiện ra ba người đang tiến đến.

Người đi bên trái là trưởng thôn, hai người còn lại là những người cũng đến thôn làm công ích.

Hiệu trưởng thấy họ liền đứng dậy tiếp đón.

Hạ An An dừng lại, Hoắc Minh San và Bạch Tiểu Thi cũng đứng lên, hướng về phía mấy người nọ.

Trưởng thôn thì khi mới tới họ đã gặp qua, nhưng còn hai người kia...!
Người đứng ở góc phải có mái tóc đỏ nổi bật, mặc một chiếc áo vest nâu, bên dưới là chiếc quần Tây đen.

Người này dù rõ ràng có nước da của người Châu Á nhưng ngũ quan lại giống Âu Mĩ, góc cạnh rõ ràng.

Chưa kể, đôi mắt của anh ta màu xanh nên lúc cười lên trông vô cùng quyến rũ.

Hạ An An vừa thấy người này thì không khỏi lắp bắp kinh hãi, nhìn về phía Hoắc Minh San thì thấy cô ấy ngoại trừ kinh ngạc ra thì không biểu lộ thêm chút gì.

Hạ An An khẽ cười, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn người đàn ông tên Lục Thiên Thành kia chính là chồng tương lai của Hoắc Minh San.

Hạ An An đột nhiên nhớ lại đời trước, vũ đoàn của Hoắc Minh San cũng từng làm công ích.

Năm đó, dường như cũng là lúc cô ấy và Lục Thiên Thành quen nhau.

Nghĩ đến cảnh Lục Thiên Thành bị Hoắc Minh San hành hạ tơi tả khi ấy, cô nhất thời cảm thấy tội nghiệp.

Đứng cạnh Lục Thiên Thành là một người đàn ông có vẻ ngoài rất dịu dàng.

Anh ta sở hữu gương mặt trái xoan đáng mơ ước của bao người.

Trên gương mặt nhỏ nhắn, ngũ quan của anh vô cùng tinh xảo, đôi mắt không cười như cười, mũi cao thẳng, đôi môi có đường cong tuyệt mỹ, khi cười lên còn có má lúm đồng tiền.

Người này mặc một chiếc áo sơ mi len, bên trong là sơ mi trắng, bên dưới là quần jean màu xanh đậm.

Anh đi giày leo núi, trên cổ còn đeo một cái camera, cả người tản mát hơi thở của nghệ sĩ.

Dù nhìn như một sinh viên mới tốt nghiệp, nhưng trên người anh ta lại toát lên một luồng khí thế mạnh mẽ.

Luồng khí thế này, Hoắc Minh Hiên cũng có, chính là khí thế thường gặp ở những người đã có kinh nghiệm chém giết hoặc nhân tài xuất chúng.

Theo Hạ An An phán đoán, dù ăn mặc hết sức bình thường nhưng anh ta chắc chắn không phải nhân vật đơn giản.

Trong lúc cô còn đang suy tư, trưởng thôn đã bước tới giới thiệu: "Hai vị đây đến để giúp đỡ trùng tu trường học.

Vị này là Lục Thiên Thành, còn vị này là Tề Tử Thiêm."
Sau khi trưởng thôn giới thiệu xong, hiệu trưởng cũng giới thiệu từng người trong nhóm Hạ An An.

Mọi người chào hỏi rồi cùng đến ngồi xuống bên đống lửa.

Tề Tử Thiêm ngồi cạnh Hạ An An, liền cười nói với cô: "Hạ tiểu thư khiêu vũ không tệ."
Khi cười, anh ta trông vô cùng điển trai, đôi mắt nheo lại tạo thành đường cong mê hoặc.

Vì làn da trắng nên đuôi mắt của anh ta có chút ửng đỏ, trông thoáng qua rất giống ma cà rồng quyến rũ được miêu tả trong truyện.

Hạ An An âm thầm cảnh giác, dời ánh mắt, khách khí cười: "Cám ơn lời khen của anh Tề."
Tề Từ Thiêm chỉ gật gật đầu, không nói thêm nữa.

Tiệc kết thúc, Hạ An An ba người được sắp xếp ngủ tại ba gia đình khác nhau.

Mặc dù đơn sơ, nhưng người dân ở đây đều dùng đồ tốt nhất chiêu đãi họ.

Vậy nên, vật dụng và khăn trải giường của Hạ An An đều mới tinh.

Có điều, vốn có tật xấu lạ gường, nên dù đã khuya cô vẫn không sao ngủ được, đành thay quần áo ra ngoài.

Không khí nơi đây vô cùng trong lành, bầu trời cũng vô cùng đẹp.

Trên cao, những vì sao lấp lánh như những đốm kim tuyến trên thảm nhung, vây quanh viên kim cương mặt trăng chính giữa.

Hạ An An hít sâu một hơi, lập tức cảm nhận được hương cỏ cây thơm ngát xộc đến, khiến cô thích thú nheo mắt thưởng thức.

"Cạch!"

Tại nơi yên tĩnh thế này, tiếng máy ảnh trở nên vô cùng rõ ràng.

Hạ An An quay đầu lại, nhìn thấy Tề Tử Thiêm đang đứng cách đó không xa mỉm cười với mình.

Hạ An An nheo mắt: "Anh Tề đang chụp ảnh sao?"
Tề Tử Thiêm nhún vai: "Tôi thấy cảnh đêm rất đẹp nên muốn chụp một tấm.

Mà Hạ tiểu thư đúng lúc đứng trong bóng tối, lại càng thêm lộng lẫy.

Hạ tiểu thư và bóng đêm như tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp, khiến tôi không nhịn được mà bấm máy."
Hạ An An bật cười: "Anh Tề thật khéo nói."
Tề Tử Thiêm cũng cười đáp lại rồi bước tới: "Hạ tiểu thư là sinh viên mới tốt nghiệp sao?"
Hạ An An cười vui vẻ: "Anh Tề nghĩ tôi còn trẻ vậy à? Nhìn giống sinh viên?"
"Vậy là?"
"Con trai tôi đã bốn tuổi rồi."
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, cô phát hiện thấy ánh mắt Tề Tử Thiêm hiện lên tia buồn bã.

Nhưng chỉ một khắc sau, anh ta đã trở lại vẻ sảng khoái như cũ: "À? Thì ra Hạ tiểu thư đã kết hôn sao?"
"Đúng vậy, tôi đã kết hôn nhiều năm rồi."
Tề Tử Thiêm đưa mắt chằm chằm nhìn bầu trời, cũng không lên tiếng nữa.

Hạ An An cảm thấy giữa đêm khuya lại đứng cùng một người đàn ông thì thật không hay nên liền chào tạm biệt: "Không còn sớm nữa, tôi cũng mệt rồi.

Anh Tề cũng nên nghỉ ngơi sớm đi thôi."
Tề Tử Thiêm gật đầu, cười.

Hạ An An dứt lời thì lập tức xoay người đi, nhưng vừa cử động, cô đã nghe tiếng anh ta vang lên từ sau lưng: "Hạ tiểu thư, xin dừng bước."
Hạ An An quay đầu nghi hoặc nhìn, thấy anh ta lấy một tờ giấy trong túi ra rồi viết một dãy số đưa cho cô: "Đây là số điện thoại của tôi.

Tôi làm việc ở công ty giải trí Đỉnh Thiên.

Tôi thấy mọi phương diện của tiểu thư đều rất tốt, nếu Hạ tiểu thư có ý định gia nhập làng giải trí thì có thể liên hệ với tôi."
Hạ An An ngây người tiếp nhận, công ty giải trí Đỉnh Thiên.

Đấy chẳng phải công ty giải trí của các nhóm nhạc hàng đầu cả nước đó sao? Tuy có chút nghi ngờ nhưng cũng không muốn hỏi gì, cô cám ơn anh ta xong liền trở về phòng.

Tùy tiện nhét tờ giấy vào túi, Hạ An An chẳng mấy mặn mà với đề nghị của anh ta.

Nằm trên giường, cô chỉ nhớ đến một lớn một nhỏ trong nhà mình, chẳng bao lâu thì thiếp đi.

Ngày thứ hai Hạ An An đi, không khí tại biệt thự ở đường Kim Sơn đã xảy ra chút biến đổi.

Thiên Dục đang ngồi ăn sáng, nhìn thấy cha đang từ trên lầu xuống thì bĩu môi, bất mãn nói: "Mami vừa đi thì papi liền lơi là bản thân vậy sao?"
Người cha mặt lạnh lúc này đã bước tới ngồi xuống bàn, đang cầm một miếng bánh quy ăn, nghe con trai nói thì kinh ngạc hỏi: "Cái gì?"
"Râu cũng không thèm cạo." Nhóc con bất mãn nói thầm.

Người nào đó sờ sờ cằm, thật đúng là chưa cạo.

Ho nhẹ một tiếng, anh nói: "Cha quên cạo."
Thiên Dục ăn một nửa phần bánh mì thì đặt lên bàn, nhíu mày cảm thán: "Đúng là chỉ có mami làm mới ngon." Đưa ánh mắt chăm chú nhìn cha, nhóc con nũng nịu khẩn cầu: "Papi đi tìm mami về có được không?"
Động tác uống cà phê của Hoắc Minh Hiên lập tức dừng lại, ánh mắt thoáng ngượng nghịu: "Mẹ sẽ về ngay thôi."
Nhóc con tặc lưỡi, nói tiếp: "Papi không lo chút nào sao?"
"Lo cái gì?"
"Mami xinh đẹp như vậy, papi không lo người khác bắt cóc mami à?"
Hoắc Minh Hiên nhíu mày một cái, không hiểu vì sao đột nhiên nhớ đến chuyện Bạch Tập Thần lần trước.

Dù đã giáo huấn hắn ta, nhưng ai biết được loại người này liệu có thừa cơ anh không chú ý mà lại tìm cô hay không?
Trong lòng vô khó chịu, Hoắc Minh Hiên cũng không muốn tiếp tục ăn nữa.

"Chờ cha gọi chú Lý đến đưa con đi học."
Nhóc con chớp mắt to, nghi hoặc nhìn anh: "Sao papi không chở con đi?"
"Cha muốn đi tìm mẹ con."
Con trai nói đúng, vợ anh đẹp như vậy, cô ấy ra ngoài nhất định sẽ có không ít đàn ông theo đuổi.

Hơn nữa, cô lại đi cả tuần, anh không thể không lo lắng được.

Chưa kể, cô chỉ mới đi một ngày anh đã nhớ đến mất ngủ rồi.

Ánh mắt lập tức sáng lên, nhóc con giơ ngón cái về phía cha: "Papi là nhất."
Hoắc Minh Hiên không hề để ý đến lời nịnh nọt của con trai.

Lên lầu cạo râu, thay quần áo xong, Hoắc Minh Hiên liền chuẩn bị xuất phát.

Vừa ra khỏi cửa, anh nghe thấy tiếng Thiên Dục í ới từ đằng sau.

Hoắc Minh Hiên quay đầu nhìn, thấy cậu nhóc đang giơ tay lên đỉnh đầu tạo hình trái tim, cười tít mắt nói: "Con yêu papi! Papi mau mang mami về sớm nha."
Hoắc Minh Hiên khẽ cứng đờ một chút rồi nhẹ nhàng gật đầu, lên xe rời đi.

Hai mẹ con này đều thích làm cái động tác quái dị đó, thật hết nói mà!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương