Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Nhị Phòng Vương Gia
-
Chương 41:
Thẳng đến lúc này, Khánh Thúy Thúy mới thở dài một hơi, mềm ngã trên mặt đất, sờ mặt, không biết từ khi nào đã sợ tới mức khóc ra.
Tam Diệp Tử cũng sợ hãi, bất quá nghe thấy được tiếng la của nhị ca, chạy đi ra ngoài nghênh người, “Nhị ca, nhị ca, có ác nhân tới. Nhị tẩu tử không đứng lên nổi.”
Vương Nhị Ma Tử vừa nghe, chỉ cảm thấy đầy một bụng vui mừng đã không còn, hai ba bước chạy vào tiểu viện.
Ánh mắt hắn tốt, nhìn thấy thân ảnh nhỏ xinh ở cửa phòng, tâm run thành một đoàn, nơi nào còn lo lắng thẹn thùng, một tay đem người nhấc tới ôm vào trong ngực, “Thúy Thúy, Thúy Thúy, nàng có khỏe không? Thúy Thúy, Thúy Thúy”
Tam Diệp Tử giống như tiểu đại nhân, hiểu chuyện mà chạy vào nhà châm đèn dầu, Vương Nhị Ma Tử lúc này mới thấy rõ nàng vẻ mặt tức phụ đầy nước mắt, đem người ôm càng chặt, “Đừng khóc, ta đã trở về. Đều do ta, nếu chạy nhanh thêm chút thì tốt rồi, đều do ta, Thúy Thúy, nàng đừng khóc....”
Tam Diệp Tử đem sự tình phát sinh lúc trước một năm một mười mà nói rõ, “Nhị ca, trước kia không có người tới đây mà.”
Chính là có tới, trong nhà nghèo đến không có gì ăn, không có gì đáng giá vào mắt. Hơn nữa Tam Diệp Tử là một tiểu hài tử, mệt mỏi là ngã đầu ngủ, nơi nào còn biết bên ngoài phát sinh cái gì.
Khánh Thúy Thúy đã khóc một hồi, ngực trượng phu rộng lớn hữu lực, vô cùng đáng tin cậy, rốt cuộc trấn an tâm thần lo sợ bất an của nàng, “Còn may chàng kịp thời trở về.”
Tiểu viện tử trải qua cọc sự tình này, tức khắc có một loại không khí kinh hoảng bất an. Vội vàng ăn qua loa rồi nghỉ ngơi, Khánh Thúy Thúy dựa vào trong lòng ngực trượng phu, nói nhỏ: “Người nọ nhất định là bởi vì ta mới đến.”
Nàng không nhìn thấy, Vương Nhị Ma Tử phía sau ánh mắt hung lệ, ngày xưa chỉ có khi nhìn chằm chằm con mồi mới không chút nào che lấp, thanh âm lại như cũ nhu mềm trấn an tiểu thê tử đang bị chấn kinh: “Không sợ. Có ta ở đây.”
Khánh Thúy Thúy ‘ ân ’ một tiếng, nhưng là Vương nhị ca sao có thể mỗi ngày đều canh giữ ở trong nhà đâu, “Ngày mai không vào núi, chúng ta trước đem tiểu viện tử dựng lại đi.”
Như vậy trong nhà có được phòng hộ, không đến mức rộng mở khiến người ta theo dõi.
Vương Nhị Ma Tử tự nhiên gật đầu đồng ý.
Trong lòng đè nặng chuyện này, Vương Nhị Ma Tử một đêm chưa từng ngủ sâu, dựa theo thói quen hang ngày. Đúng canh giờ liền dậy, thấy tiểu thê tử bên cạnh còn nặng nề ngủ, tham luyến mà sờ sờ tóc dài nàng mềm mại.
Chân trước bước vào sân, liền thấy Tam Diệp Tử đã sớm tỉnh, đang ngồi xổm trước bệ bếp cũ, ấm thuốc đang sôi ào ạt.
Hôm qua hắn đi trấn trên, đã đổi mới dược liệu mang trở về. Sau khi nhắn nhủ Tam Diệp Tử nhìn chằm chằm bên ngoài, Vương Nhị Ma Tử nắm lấy rìu cùng lưỡi hái dài đi vào núi.
Thúy Thúy nói phiến rừng trúc kia rất lớn, trước kia từng có rắn độc lui tới cắn đả thương người, ít có người hướng trong đó đi vào , chỉ ở bên ngoài đảo quanh.
Vương Nhị Ma Tử là thợ săn nhiều năm, cũng không dám kinh thường, cũng cố tránh chỗ có thể có rắn độc, đầu tiên là đi vòng một đoạn đường núi, hái được hoa cỏ mà rắn ghét, nhai nhai rồi bôi trên cổ chân cùng cẳng chân.Thẳng đến khi quanh thân quanh quẩn một cỗ mùi vị thảo mộc, lúc này mới yên tâm đi vào rừng trúc.
Lối đi trong rừng trúc có chút eo hẹp. Có cây trúc bất quá to bằng cổ tay nam nhân thành niên, lại cao bằng mười người trưởng thành, một cây rơi xuống đất, nếu là muốn làm thành vách tường, cần xem xét đoạn cây ở giữa có rắn chắc không, Vương Nhị Ma Tử chọn đều là những cây đủ phẩm chất.
Cây trúc bên trong rỗng, sức lực hắn lại lớn, rìu qua lại bất quá ba bốn lần là có thể chặt một cây, này so với đốn củi còn nhẹ nhàng hơn nhiều.
Chờ đến khi chân trời sáng rõ, mặt trời lên cao, phía sau hắn đã có hơn mười cây, dùng dây thừng bó lại chắc chắn, sau đó đem kéo về, thời điểm về đến nhà, vừa đúng lúc cơm trưa đã làm xong.
Bữa trưa có canh, hương vị vừa ăn vô cùng, rau dại băm nhỏ vụn nấu mềm, ăn ngon đến hận không thể đem đầu lưỡi đều nuốt vào.
Tam Diệp Tử cắn một ngụm trứng tráng trong chén, đôi mắt trừng lớn sáng rỡ, đây là lần đầu tiên hắn ăn một quả trứng gà hoàn chỉnh, nguyên lai mềm như vậy.
Thật sự ăn quá ngon.
Tam Diệp Tử cũng sợ hãi, bất quá nghe thấy được tiếng la của nhị ca, chạy đi ra ngoài nghênh người, “Nhị ca, nhị ca, có ác nhân tới. Nhị tẩu tử không đứng lên nổi.”
Vương Nhị Ma Tử vừa nghe, chỉ cảm thấy đầy một bụng vui mừng đã không còn, hai ba bước chạy vào tiểu viện.
Ánh mắt hắn tốt, nhìn thấy thân ảnh nhỏ xinh ở cửa phòng, tâm run thành một đoàn, nơi nào còn lo lắng thẹn thùng, một tay đem người nhấc tới ôm vào trong ngực, “Thúy Thúy, Thúy Thúy, nàng có khỏe không? Thúy Thúy, Thúy Thúy”
Tam Diệp Tử giống như tiểu đại nhân, hiểu chuyện mà chạy vào nhà châm đèn dầu, Vương Nhị Ma Tử lúc này mới thấy rõ nàng vẻ mặt tức phụ đầy nước mắt, đem người ôm càng chặt, “Đừng khóc, ta đã trở về. Đều do ta, nếu chạy nhanh thêm chút thì tốt rồi, đều do ta, Thúy Thúy, nàng đừng khóc....”
Tam Diệp Tử đem sự tình phát sinh lúc trước một năm một mười mà nói rõ, “Nhị ca, trước kia không có người tới đây mà.”
Chính là có tới, trong nhà nghèo đến không có gì ăn, không có gì đáng giá vào mắt. Hơn nữa Tam Diệp Tử là một tiểu hài tử, mệt mỏi là ngã đầu ngủ, nơi nào còn biết bên ngoài phát sinh cái gì.
Khánh Thúy Thúy đã khóc một hồi, ngực trượng phu rộng lớn hữu lực, vô cùng đáng tin cậy, rốt cuộc trấn an tâm thần lo sợ bất an của nàng, “Còn may chàng kịp thời trở về.”
Tiểu viện tử trải qua cọc sự tình này, tức khắc có một loại không khí kinh hoảng bất an. Vội vàng ăn qua loa rồi nghỉ ngơi, Khánh Thúy Thúy dựa vào trong lòng ngực trượng phu, nói nhỏ: “Người nọ nhất định là bởi vì ta mới đến.”
Nàng không nhìn thấy, Vương Nhị Ma Tử phía sau ánh mắt hung lệ, ngày xưa chỉ có khi nhìn chằm chằm con mồi mới không chút nào che lấp, thanh âm lại như cũ nhu mềm trấn an tiểu thê tử đang bị chấn kinh: “Không sợ. Có ta ở đây.”
Khánh Thúy Thúy ‘ ân ’ một tiếng, nhưng là Vương nhị ca sao có thể mỗi ngày đều canh giữ ở trong nhà đâu, “Ngày mai không vào núi, chúng ta trước đem tiểu viện tử dựng lại đi.”
Như vậy trong nhà có được phòng hộ, không đến mức rộng mở khiến người ta theo dõi.
Vương Nhị Ma Tử tự nhiên gật đầu đồng ý.
Trong lòng đè nặng chuyện này, Vương Nhị Ma Tử một đêm chưa từng ngủ sâu, dựa theo thói quen hang ngày. Đúng canh giờ liền dậy, thấy tiểu thê tử bên cạnh còn nặng nề ngủ, tham luyến mà sờ sờ tóc dài nàng mềm mại.
Chân trước bước vào sân, liền thấy Tam Diệp Tử đã sớm tỉnh, đang ngồi xổm trước bệ bếp cũ, ấm thuốc đang sôi ào ạt.
Hôm qua hắn đi trấn trên, đã đổi mới dược liệu mang trở về. Sau khi nhắn nhủ Tam Diệp Tử nhìn chằm chằm bên ngoài, Vương Nhị Ma Tử nắm lấy rìu cùng lưỡi hái dài đi vào núi.
Thúy Thúy nói phiến rừng trúc kia rất lớn, trước kia từng có rắn độc lui tới cắn đả thương người, ít có người hướng trong đó đi vào , chỉ ở bên ngoài đảo quanh.
Vương Nhị Ma Tử là thợ săn nhiều năm, cũng không dám kinh thường, cũng cố tránh chỗ có thể có rắn độc, đầu tiên là đi vòng một đoạn đường núi, hái được hoa cỏ mà rắn ghét, nhai nhai rồi bôi trên cổ chân cùng cẳng chân.Thẳng đến khi quanh thân quanh quẩn một cỗ mùi vị thảo mộc, lúc này mới yên tâm đi vào rừng trúc.
Lối đi trong rừng trúc có chút eo hẹp. Có cây trúc bất quá to bằng cổ tay nam nhân thành niên, lại cao bằng mười người trưởng thành, một cây rơi xuống đất, nếu là muốn làm thành vách tường, cần xem xét đoạn cây ở giữa có rắn chắc không, Vương Nhị Ma Tử chọn đều là những cây đủ phẩm chất.
Cây trúc bên trong rỗng, sức lực hắn lại lớn, rìu qua lại bất quá ba bốn lần là có thể chặt một cây, này so với đốn củi còn nhẹ nhàng hơn nhiều.
Chờ đến khi chân trời sáng rõ, mặt trời lên cao, phía sau hắn đã có hơn mười cây, dùng dây thừng bó lại chắc chắn, sau đó đem kéo về, thời điểm về đến nhà, vừa đúng lúc cơm trưa đã làm xong.
Bữa trưa có canh, hương vị vừa ăn vô cùng, rau dại băm nhỏ vụn nấu mềm, ăn ngon đến hận không thể đem đầu lưỡi đều nuốt vào.
Tam Diệp Tử cắn một ngụm trứng tráng trong chén, đôi mắt trừng lớn sáng rỡ, đây là lần đầu tiên hắn ăn một quả trứng gà hoàn chỉnh, nguyên lai mềm như vậy.
Thật sự ăn quá ngon.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook