Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Nhị Phòng Vương Gia
-
Chương 42:
Hôm qua đi trấn trên, mua đồ vật cần thiết, Vương nhị còn tiêu hai đồng tiền mua hồi bốn cái chén gốm, ba người rốt cuộc không dùng hết nhưng một cái chén có thể dự phòng.
Nguyên bản chỉ có huynh đệ hai người, chỉ cần không đói bụng là được, hiện giờ trong nhà có nữ chủ nhân, tự nhiên không thể hàm hồ.
Khánh Thúy Thúy chỉ trứng tráng cho Tam Diệp Tử, xem hắn ăn đến vui vẻ, trên mặt cũng cười, “Tam Diệp Tử khuôn mặt nhỏ tím tái, đó là do bị đói. Mấy ngày nay trong nhà còn khó khăn, có gì ăn ngon trước tăng cường cho hắn, về sau hai chúng ta cố gắng lại ăn ngon bù vào là được.”
Vương Nhị Ma Tử nơi nào sẽ không đáp ứng, ăn đến bụng no, đang muốn ra cửa tiếp tục chặt cây trúc về, liền nghe Thúy Thúy kêu hắn: “Rừng trúc dễ có rắn độc, chàng phải cẩn thận một chút.”
Trên mặt hắn nở nụ cười, hôm nay lại là ngày nắng, ban ngày ban mặt, khả năng người hôm qua cũng không dám tới, hắn mới dám yên tâm ra cửa.
Đi lại hai ba lần, trong viện ngoài viện đều là cây trúc lớn. Khánh Thúy Thúy tính ra đã đủ ba mặt tường, gọi lại Vương nhị Ma tử, “Trước mắt cây trúc đã gần như đủ, ta đang làm chăn cũng chỉ còn có bốn năm chỗ khâu liền không sai biệt cũng xong, chàng lại đi đào chút đất đỏ trở về đi.”
Hôm qua mua về nửa thất vải bố, nàng khâu vá nhanh, đã làm thành một cái chăn so với người Tam Diệp Tử to hơn chút, chờ buổi chiều có nhàn rỗi sẽ nhét bông vào.
Đất đỏ được mang trở về, nàng cùng Tam Diệp Tử đổ thêm nước, đất ngày hôm qua cõng trở về đã đủ ẩm, thêm vào chỗ đất hôm nay, xoa nắn vuốt ve chỉ chốc lát sau thành bệ bếp gạch đất vuông vức.
Lúc này mặt trời vẫn trên cao, đợi tới trời tối bệ bếp phỏng chừng đã được hong khô nước, chờ đến ngày mai cho thêm củi vào đốt lên để hong khô cho đất cứng rắn hơn, thêm hai ngày nữa bệ bếp là có thể dùng được.
Cây trúc chiếm hơn phân nửa cái sân đã bị tu chỉnh, chặt thành đoạn, Vương Nhị Ma Tử nghe tức phụ nói, chiều dài mỗi một cây giống nhau như đúc, chừng cao bằng hai lần chiều cao của hắn.
“Thúy Thúy, kỳ thật không cần phải cao như vậy.” Hắn cao bảy thước, nếu là nhà ở mái quá cao, chỗ trống trải quá nhiều, mùa đông không ấm áp.
Khánh Thúy Thúy nói: “Nhà ngói bình thường có nền sẽ không đổ sụp, trúc xá lại không giống nhau, chỉ có thể cắm sâu vào trong đất, cho nên xuống đất càng sâu, phòng ở càng không dễ bị đổ. Dài chút sẽ tốt hơn, thời điểm chúng ta đào hố nên sâu hơn từ chân đến đầu gối mới tốt.”
Vương Nhị Ma Tử hiểu ý tứ của nàng, “Thúy Thúy, vẫn là nàng thông minh, ta cùng Tam Diệp Tử ở nơi này đã 5 năm, nếu là sớm đổi thành trúc xá thì tốt rồi.”
Nông gia ai sẽ ở trúc xá, dễ lọt gió lại khó giữ được ấm, ngoài ra còn dễ dàng đưa tới côn trùng.
Đời trước vào hậu viện của Huyện thái gia, đại công tử trong nhà là văn nhân phong nhã, luôn ở tại trúc xá, thời điểm nhàn rỗi nhàm chán đi dạo hậu viện, gặp qua vài lần.
Lúc ấy nô tỳ hầu hạ nàng có người ca ca là làm ngói nhà, hiểu được chút kỹ xảo xây nhà, vừa lúc nói cho nàng giải buồn, ai nghĩ tới hôm nay lại dùng tới.
Nhà mới chưa xây xong, nhà tranh cũ tự nhiên không thể hủy đi, ngày hôm qua đã quyết định xong bộ dáng nhà mới. Hôm nay dùng đất đỏ vạch ra dấu vết, Khánh Thúy Thúy đang dùng dây thừng đem cây trúc đã đục lỗ ghép lại với nhau, nghe được bên ngoài có tiếng hài tử khóc.
Vương nhị ca lên núi cắt ngải thảo cùng hoàng ma, Tam Diệp Tử không ở trong viện, Khánh Thúy Thúy càng nghe càng cảm thấy là thanh âm Tam Diệp Tử, chạy ra cửa đi xem.
Qua chỗ rừng cây, vừa lúc nhìn bốn năm cái tiểu hài tử đang ném cục đá vào người Tam Diệp Tử. Người khóc còn không phải là Tam Diệp Tử sao.
“Làm gì vậy?” Khánh Thúy Thúy rống lên một tiếng, mấy tiểu hài tử kia bị dọa nhảy dựng tưởng ca ca đáng sợ kia của Tam Diệp Tử chạy đến, theo bản năng chạy mất.
Chạy một nửa mới phát hiện là một cái phụ nhân chiều cao so với bọn hắn không bao nhiêu, nhìn gầy gò, vừa thấy liền biết dễ khi dễ.
Bọn họ nhặt đá, một bên trở lại, một bên hướng Tam Diệp Tử, trong đó một viên lớn vừa lúc đánh vào trên đầu Khánh Thúy Thúy, nàng đem Tam Diệp Tử bảo hộ ở sau người, cất bước túm người kiêu ngạo nhất trong đám kia.
Nguyên bản chỉ có huynh đệ hai người, chỉ cần không đói bụng là được, hiện giờ trong nhà có nữ chủ nhân, tự nhiên không thể hàm hồ.
Khánh Thúy Thúy chỉ trứng tráng cho Tam Diệp Tử, xem hắn ăn đến vui vẻ, trên mặt cũng cười, “Tam Diệp Tử khuôn mặt nhỏ tím tái, đó là do bị đói. Mấy ngày nay trong nhà còn khó khăn, có gì ăn ngon trước tăng cường cho hắn, về sau hai chúng ta cố gắng lại ăn ngon bù vào là được.”
Vương Nhị Ma Tử nơi nào sẽ không đáp ứng, ăn đến bụng no, đang muốn ra cửa tiếp tục chặt cây trúc về, liền nghe Thúy Thúy kêu hắn: “Rừng trúc dễ có rắn độc, chàng phải cẩn thận một chút.”
Trên mặt hắn nở nụ cười, hôm nay lại là ngày nắng, ban ngày ban mặt, khả năng người hôm qua cũng không dám tới, hắn mới dám yên tâm ra cửa.
Đi lại hai ba lần, trong viện ngoài viện đều là cây trúc lớn. Khánh Thúy Thúy tính ra đã đủ ba mặt tường, gọi lại Vương nhị Ma tử, “Trước mắt cây trúc đã gần như đủ, ta đang làm chăn cũng chỉ còn có bốn năm chỗ khâu liền không sai biệt cũng xong, chàng lại đi đào chút đất đỏ trở về đi.”
Hôm qua mua về nửa thất vải bố, nàng khâu vá nhanh, đã làm thành một cái chăn so với người Tam Diệp Tử to hơn chút, chờ buổi chiều có nhàn rỗi sẽ nhét bông vào.
Đất đỏ được mang trở về, nàng cùng Tam Diệp Tử đổ thêm nước, đất ngày hôm qua cõng trở về đã đủ ẩm, thêm vào chỗ đất hôm nay, xoa nắn vuốt ve chỉ chốc lát sau thành bệ bếp gạch đất vuông vức.
Lúc này mặt trời vẫn trên cao, đợi tới trời tối bệ bếp phỏng chừng đã được hong khô nước, chờ đến ngày mai cho thêm củi vào đốt lên để hong khô cho đất cứng rắn hơn, thêm hai ngày nữa bệ bếp là có thể dùng được.
Cây trúc chiếm hơn phân nửa cái sân đã bị tu chỉnh, chặt thành đoạn, Vương Nhị Ma Tử nghe tức phụ nói, chiều dài mỗi một cây giống nhau như đúc, chừng cao bằng hai lần chiều cao của hắn.
“Thúy Thúy, kỳ thật không cần phải cao như vậy.” Hắn cao bảy thước, nếu là nhà ở mái quá cao, chỗ trống trải quá nhiều, mùa đông không ấm áp.
Khánh Thúy Thúy nói: “Nhà ngói bình thường có nền sẽ không đổ sụp, trúc xá lại không giống nhau, chỉ có thể cắm sâu vào trong đất, cho nên xuống đất càng sâu, phòng ở càng không dễ bị đổ. Dài chút sẽ tốt hơn, thời điểm chúng ta đào hố nên sâu hơn từ chân đến đầu gối mới tốt.”
Vương Nhị Ma Tử hiểu ý tứ của nàng, “Thúy Thúy, vẫn là nàng thông minh, ta cùng Tam Diệp Tử ở nơi này đã 5 năm, nếu là sớm đổi thành trúc xá thì tốt rồi.”
Nông gia ai sẽ ở trúc xá, dễ lọt gió lại khó giữ được ấm, ngoài ra còn dễ dàng đưa tới côn trùng.
Đời trước vào hậu viện của Huyện thái gia, đại công tử trong nhà là văn nhân phong nhã, luôn ở tại trúc xá, thời điểm nhàn rỗi nhàm chán đi dạo hậu viện, gặp qua vài lần.
Lúc ấy nô tỳ hầu hạ nàng có người ca ca là làm ngói nhà, hiểu được chút kỹ xảo xây nhà, vừa lúc nói cho nàng giải buồn, ai nghĩ tới hôm nay lại dùng tới.
Nhà mới chưa xây xong, nhà tranh cũ tự nhiên không thể hủy đi, ngày hôm qua đã quyết định xong bộ dáng nhà mới. Hôm nay dùng đất đỏ vạch ra dấu vết, Khánh Thúy Thúy đang dùng dây thừng đem cây trúc đã đục lỗ ghép lại với nhau, nghe được bên ngoài có tiếng hài tử khóc.
Vương nhị ca lên núi cắt ngải thảo cùng hoàng ma, Tam Diệp Tử không ở trong viện, Khánh Thúy Thúy càng nghe càng cảm thấy là thanh âm Tam Diệp Tử, chạy ra cửa đi xem.
Qua chỗ rừng cây, vừa lúc nhìn bốn năm cái tiểu hài tử đang ném cục đá vào người Tam Diệp Tử. Người khóc còn không phải là Tam Diệp Tử sao.
“Làm gì vậy?” Khánh Thúy Thúy rống lên một tiếng, mấy tiểu hài tử kia bị dọa nhảy dựng tưởng ca ca đáng sợ kia của Tam Diệp Tử chạy đến, theo bản năng chạy mất.
Chạy một nửa mới phát hiện là một cái phụ nhân chiều cao so với bọn hắn không bao nhiêu, nhìn gầy gò, vừa thấy liền biết dễ khi dễ.
Bọn họ nhặt đá, một bên trở lại, một bên hướng Tam Diệp Tử, trong đó một viên lớn vừa lúc đánh vào trên đầu Khánh Thúy Thúy, nàng đem Tam Diệp Tử bảo hộ ở sau người, cất bước túm người kiêu ngạo nhất trong đám kia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook