Năm đầu tiên sau khi diễn [Đào hoa nguyên ký], Thích Thiến đã có công ty đề nghị ký hợp đồng, hơn nữa gia cảnh nhà cô ấy cũng rất tốt.

Một đường suôn sẻ, cách đây một khoảng thời gian, cô ấy đóng vai nữ số hai trong một bộ phim về tình yêu đô thị ngọt ngào, gây sốt một phen.

Thích Thiến nổi cáu:

“Yên Yên, chị nghe cô nói mắt của em bị thương.

Rốt cuộc là có chuyện gì sao không nói cho chị biết, lại sợ chị lo lắng sao?”

Nguyễn Yên giải thích một phen, cười cười:

“Hơn nữa không phải chị đã nói với em chị phải vào đoàn làm phim vài tháng sao? Em sợ làm phiền đến chị nên mới không nói cho…”

“Chuyện nghiêm trọng như vậy đương nhiên phải nói cho chị biết, cũng tại dạo gần đây chị bận quá, chị vừa mới hoàn thành một bộ phim truyền hình."

Thích Thiến nhận lấy đĩa trái cây từ trợ lý, cắn một miếng dưa lưới:

“À đúng rồi, ngày mai vừa lúc chị rảnh, tổ kịch [Đào hoa nguyên ký] của chúng ta cũng được hai năm, hay chị đứng ra mời mọi người tụ họp?”

Quan hệ giữa mọi người trong tổ kịch [Đào hoa nguyên ký] rất tốt, thân thiết như người một nhà, mặc dù đã diễn xong nhưng họ vẫn giữ liên lạc.

Đây cũng là lý do vì sao thời gian gần đây Thích Thiên rất ít tham gia kịch nói nhưng vẫn không quên liên lạc với từng đồng nghiệp cũ.

Nguyễn Yên nghe vậy hơi do dự:

“Em…”

“Chị hiểu trong lòng em nghĩ gì, nhưng mọi người đều trông ngóng em tới.

Hơn nữa gần đây em cũng rất ít khi sôi nổi trên nhóm, em đến đi?”

Cô ấy nhẹ nhàng khuyên nhủ:

“Vài ngày nữa chị sẽ không ở Lâm Thành nữa.”

Đúng thật là Nguyễn Yên không biết phải liên hệ với bọn họ như thế nào.

Mọi người đều có con đường riêng, theo đuổi giấc mơ diễn xuất hoặc kịch nói.

Cô cảm thấy tình hình của mình hiện tại gặp bọn họ hơi ngượng ngùng, hơn nữa mọi người cũng sẽ lo lắng cho cô.

Có điều dưới sự khuyên bảo của Thích Thiến, cuối cùng Nguyễn Yên cũng đồng ý.

Thời gian tổ chức buổi gặp gỡ sau hai năm được ấn định vào tối thứ sáu.

Hôm đó chạng vạng tối, tài xế đưa Nguyễn Yên đến khách sạn đã hẹn, sau khi tới, cô thấy Thích Thiên mặc một bộ sườn xám, trang điểm theo phong cách cổ trang đích thân đến trước cửa đón cô.

Nhìn thấy dáng vẻ của Nguyễn Yên, đầu tiên là Thích Thiến cảm thấy sửng sốt, rồi sau đó nắm chặt tay cô:

“Yên Yên, chị nhớ em lắm, nhớ em muốn chết.”

Nguyễn Yên mỉm cười:

“Chị Thích Thiến.”

“Bây giờ mắt thế nào rồi?”

“Vẫn đang điều trị.”

Thích Thiến gật đầu:

“Bọn họ gần như đến cả rồi, chúng ta đi vào thôi.”

Hai người đi vào thang máy, Nguyễn Yên hỏi cô ấy gần đây thế nào, Thích Thiến lắc đầu:

"Khó khăn lắm, làm suốt ngày, tháng sau còn một show không thể không diễn.

Chị chỉ sợ ngày nào đó chị sẽ nổi điên mất.”

“Chị đừng áp lực như vậy, nên chú ý nghỉ ngơi nữa.”

“Vì đam mê thôi, cũng không có cách nào khác, hơn nửa năm chị không quay về nhà rồi…”

Tới lầu ba, hai người đi đến phòng bao, đẩy cửa đi vào chợt nghe đến thanh âm náo nhiệt:

“Ôi Nguyễn Yên tới rồi.”

Mấy người đang tán gẫu quay đầu lại nhìn về phía cửa đều kích động đứng lên:

“Nguyễn Yên, đã lâu không gặp!”

Mấy anh con trai đi đến cửa đón cô vào.

“Hey…”

“Đến đến đến, ngồi trước đã.”


Nguyễn Yên cảm thấy mọi người tiếp đón quá nhiệt tình nên hơi ngượng.

Thật ra mối quan hệ của Nguyễn Yên với mọi người trong tổ kịch cũng rất tốt, đương nhiên các chàng trai thích kiểu người vừa dịu dàng lại ngọt ngào như cô.

Còn các cô gái sau khi tiếp xúc với cô, đều có điểm chung là thích tính cách của cô.

Sau khi ngồi xuống, mọi người lại bắt đầu quan tâm đến mắt của Nguyễn Yên.

Đạo diễn Lưu Bách ngày trước giờ đã học năm bốn hỏi han:

“Nguyễn Yên, anh mình là bác sĩ khoa mắt, cậu có cần mình giới thiệu giúp không?”

Nguyễn Yên:

“Cảm ơn cậu, mình vẫn đang chữa trị đây.”

“Nguyễn Yên, vậy lúc nào cậu cần thì cứ nói với mình nhé.”

“Đúng vậy Nguyễn Yên, cậu có muốn mình làm vệ sĩ cho cậu một đạo trảm năm người không?”

“Làm cho Tư Lãng đi, mình mong ngày mai sẽ được gặp cậu ấy ở khoa chỉnh hình của bệnh viện…”

Nguyễn Yên bị mọi người chọc cười, cảm giác quen thuộc khi gặp lại bạn bè lâu ngày không gặp lại dâng lên, khiến cô thoải mái hơn rất nhiều.

Ở đây ngoài Nguyễn Yên ra, tất cả mọi người đều đến từ học viện hý kịch, hầu hết mọi người bây giờ đều biểu diễn ở đoàn kịch Tư Ngữ, Thích Thiến hỏi bọn họ về những hoạt động gần đây.

Lưu Bách nói gần đây bọn họ đang tập dượt [Ngôi nhà búp bê] của Ibsen.

Tháng sau sẽ có chuyến lưu diễn ở tỉnh, đây xem như buổi diễn với quy mô lớn cuối cùng trước khi tốt nghiệp năm bốn.

Buổi biểu diễn này cũng do cô Nghê Trang hướng dẫn.

“Này, chúng mình có thu âm lại mấy đoạn ngắn cho cậu xem này.”

Thích Thiên ngồi giữa bọn họ, lấy điện thoại ra, mấy người đứng ở phía sau, mọi người bắt đầu xem những đoạn ngoài lề, thỉnh thoảng lại ôm bụng cười to.

“Trông dáng vẻ này của của Tư Lãng hèn hạ thật, cười đến mức mặt dày mày dạn, cậu cười tươi như vậy rất thích hợp với vai diễn này đó haha…”

“Mình gọi đây là nhập vai đó!”

“Tư Tư lúc nào cũng quên lời thoại này, ngày đó chúng mình đã lặp lại cảnh này tận vài lần.”

“…”

Nguyễn Yên ngồi ở bên cạnh, ngón nay khẽ nắm lấy túi, nghe mọi họ cười nói, cảm giác mình bị ngăn cách đứng ngoài với sự náo nhiệt của bọn họ.

Thật ra vở [Ngôi nhà búp bê] này vốn dĩ cô cũng có cơ hội tham gia biểu diễn.

Cô không thể nhìn thấy nên không biết mọi người cười chỗ nào, cô giống như người ngoài cuộc, hoàn toàn không thể xen vào.

Dù vui vẻ nhưng trong lòng cũng có đôi chút chua xót.

Trong bữa cơm này, mọi người hay nói chuyện về đoàn kịch hoặc là chuyện ở học viện, Nguyễn Yên đã thay đổi, dưới những tình huống chỉ im lặng lắng nghe.

Nghe thấy có người than diễn kịch rất vất vả, nói mệt đến mức say sẩm.

Vậy mà cô vẫn có cảm giác hâm mộ họ, ít nhất bọn họ còn có thể làm chuyện mà mình thích còn mình thì chẳng làm được cái gì.

Khi buổi liên hoan gần kết thúc, Thích Thiên kéo Nguyễn Yên rời khỏi phòng bao đi đến phòng vệ sinh.

“Chị cảm thấy tính cách của em có vẻ trầm hơn rất nhiều so với lúc còn diễn kịch.”

Bỗng nhiên Thích Thiến nói.

Nguyễn Yên sửng sốt một chút.

Trước kia cô còn diễn kịch đúng là hoạt bát, nhưng từ khi bị tai nạn giao thông, hơn nữa còn bị mù cùng với biến cố trong nhà nên sau đó tính tình của cô nhạt nhòa đi không ít, dường như trong lòng hiu quạnh.

Thích Thiến:

“Tối nay em có tâm sự đúng không?”

Nguyễn Yên cụp mắt, một lúc lâu sau cười ảm đạm:

“Không có, chỉ là nhìn các chị…em cảm thấy rất hâm mộ.”

Thích Thiến chợt hiểu ra ý tứ của cô, nắm lấy tay cô:

“Chị hiểu tâm trạng của em.”

Đả kích lớn nhất đối với Nguyễn Yên là cô không thể nào tiếp tục diễn kịch được nữa.

Đi vào phòng vệ sinh, Nguyễn Yên nhìn thấy cánh cửa mờ ảo, Thích Thiến chưa kịp mở cửa ra, cô đã đưa tay đẩy ra.

Thích Thiến thấy động tác của cô bèn hỏi:

“Mắt em không phải không nhìn thấy hoàn toàn đâu đúng không?”


“Có thể nhìn thấy một chút.”

Nguyễn Yên hình dung với cô ấy xong, trong đầu Thích Thiến suy nghĩ:

“Khoan đã, nếu em muốn trở lại sân khấu sớm hơn chút cũng không phải là không thể.”

“Hả?”

“Chị cảm thấy em có thể nhìn thấy hình dáng cơ bản, lên sân khấu diễn vài vai diễn đơn giản vẫn được mà!”

Thích Thiến gợi ý với cô:

“Em có thể đi liên hệ với cô Nghê, hỏi cô ấy xem với tình hình hiện tại của em có thể diễn được vai nào không, chị cảm thấy em sẽ thích ngay cả khi đóng một vai nhỏ?"

Nguyễn Yên lập tức gật đầu.

Đừng nói là một vai diễn nhỏ, dù chỉ là vai phụ, chỉ cần cô có thể tiếp xúc với những thứ liên quan đến kịch nói là cô đã thấy vô cùng mừng rồi!

“Có điều em sẽ gặp khó khăn nhiều hơn khi diễn thế này.

Lời thoại là quan trọng nhất, em sẽ phải dành nhiều thời gian cho phần lời thoại hơn, em cứ chuẩn bị tâm lý cho thật tốt đi.”

Thích Thiến nói:

“Em thử nghĩ xem, nếu em thực sự có suy nghĩ như vậy, chị sẽ chân thành ủng hộ em.”

Lời nói của Thích Thiến như một tảng đá quăng vào mặt hồ phẳng lặng, xuất hiện gợn sóng.

Trong nháy mắt sự mất mát ban đầu của cô đã biến thành sự phấn khởi, không ngừng suy nghĩ về những khả năng mà Thích Thiến nói.

Bây giờ cô như vậy có thể diễn kịch được không?

Nói không chừng cô thực sự có thể thử một chút mà?

Suy nghĩ trong lòng cô một khi đã bị thôi thúc sẽ hoàn toàn bùng lên, phát triển mạnh mẽ, không thể cưỡng lại được.

Buổi tối hai ngày sau, Nguyễn Yên do dự một hồi lâu, cuối cùng quyết định nói cho Chu Mạnh Ngôn biết suy nghĩ trong lòng, cô cũng muốn lắng nghe ý kiến của anh.

Trong phòng ngủ, cô ngồi ở bên giường, nghe tiếng Chu Mạnh Ngôn bước ra khỏi phòng tắm.

Cô mở miệng gọi theo anh:

“Mạnh Ngôn, anh có rảnh không? Em có chuyện muốn với với anh.”

Người đàn ông dùng khăn mặt lau những giọt nước trên tóc, rồi sau đó đi đến trước mặt cô:

“Có chuyện gì?”

Cô do dự một hồi lâu sau đó mới nói ra tâm sự của mình:

“Em định đi diễn kịch nói.”

Chu Mạnh Ngôn nghe vậy khẽ nhíu mày:

“Diễn kịch nói?”

Nguyễn Yên đoán chắc chắn anh sẽ rất ngạc nhiên:

“Đúng vậy, bây giờ mắt em dần hồi phục lại rồi không phải sao, em muốn tham gia diễn vài vai đơn giản, dù không có lời thoại cũng được.”

Chu Mạnh Ngôn ngồi trên sô pha đối diện cô, giọt nước lăn dài xuống mái tóc đen, đôi mắt đen láy nhìn cô:

"Hai tuần trước em cùng bạn thân đi xem kịch nói à?”

“Đúng vậy… sao thế?”

“Xem kịch xong một hồi em liền định đi diễn?”

Nguyễn Yên sững sờ, hiểu được ý anh đang cho rằng cô chỉ hứng thú nhất thời:

“Không phải, trước đây em vẫn rất thích, em cũng đã từng diễn…”

Thấy người đàn ông không nói gì, cô lại bổ sung thêm:

“Bây giờ mỗi ngày ở nhà em đều không có việc gì làm.

Em không muốn ăn không ngồi rồi như bình hoa di động.”

Cuộc sống hiện tai của cô chẳng khác gì mắt mình, không có tiêu điểm, không có mục đích.

Cô không muốn sống như một chú chim hoàng yến, giả sử một ngày nào đó Chu Mạnh Ngôn không còn ở bên cạnh nữa thì cô còn có gì? Cô muốn làm chuyện mình thích, để cho cuộc sống phong phú vui vẻ hơn, đây cũng là mong ước nhỏ bé giản đơn của cô.

Trong phòng yên lặng một hồi lâu, cuối cùng người đàn ông cũng mở miệng:


“Nguyễn Yên.”

"Em nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.”

Chu Mạnh Ngôn ngước mắt lên nhìn cô:

“Cho dù thế nào nữa, em không nhìn thấy sao có thể lên sân khấu? Nếu lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì phải làm sao?”

Cô không nhìn thấy nên khi diễn kịch khó có thể đảm bảo an toàn, nếu va vào đâu hay vấp ngã thì phải làm sao?

Bỗng nhiên Nguyễn Yên im lặng.

Đúng là hiện tại cô gặp khó khăn trong rất nhiều việc, ngay cả việc tự chăm sóc bản thân mình còn có chút khó khăn, nhưng cô nghĩ những chuyện này đều có thể vượt qua…

Chu Mạnh Ngôn bình tĩnh dùng lý trí để trình bày lý do của anh:

"Diễn kịch không chỉ phải nói chuyện, mà còn phải đọc lời thoại, vị trí đứng, biểu cảm vân vân, đó là những thứ cơ bản nhất, nhưng đối với em mà nói đều rất khó khăn.”

Nguyễn Yên nhỏ giọng phản bác:

“Em có thể luyện tập.”

Cô sẽ sử dụng hết mọi cách để cố gắng hoàn thành.

Giọng điệu anh thản nhiên:

“Nếu em cảm thấy cuộc sống nhàm chán, muốn tìm chuyện vui giải sầu thì có thể đi du lịch, mua sắm, ở nhà đọc sách đánh đàn là được, không nhất thiết phải chọn việc này.”

Giọng nói của cô rất khẽ:

“Em không tìm việc cho vui…”

Anh phủ nhận lời nói của cô, cô cảm thấy như có một cây kim đâm vào trong lòng.

Trong mắt anh, không phải là anh cho rằng, giá trị lớn nhất mà cô chỉ có thể phát huy chính là trở thành Chu phu nhân như bình hoa di động sao? Trong thâm tâm, anh cảm thấy cô không thể làm được những điều đó, chỉ có thể ở nhà sống cuộc sống an nhàn sung sướng, một cuộc sống có người chăm sóc.

“Chờ mắt em hoàn toàn bình phục, muốn làm gì tùy em.”

“…”

Nguyễn Yên quay đầu sang chỗ khác, trong lúc nhất thời tức giận không thèm để ý đến anh.

Chu Mạnh Ngôn thấy vẻ mặt có chút bướng bỉnh và tủi thân của cô, giọng điệu vẫn như cũ không hề dịu bớt:

“Anh không khuyến khích em làm chuyện như vậy vào lúc này, em tự mình suy nghĩ lại đi.”

Người đàn ông đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ.

Có lẽ do cuộc nói chuyện đêm nay không đạt được thỏa thuận.

Hai ngày sau, dường như Nguyễn Yên không hề nói chuyện với Chu Mạnh Ngôn, cũng không tiếp xúc thân thể, bỗng nhiên quan hệ của hai người trong lúc đó trở nên sa sút.

Giúp việc trong nhà đều nhìn ra được tâm trạng của Nguyễn Yên không tốt, cũng nhận thấy bầu không khí giữa cô và Chu Mạnh Ngôn kỳ lạ.

Sáng sớm, cô ngồi trên cửa sổ lồi, ngẩn người một hồi, cuối cùng quyết định gọi điện cho Cốc Viện:

“Bà ngoại… Cháu muốn nói với bà một chuyện.”

Cốc Viện cười:

“Yên Yên muốn nói gì thì cứ nói, bà nghe đây.”

Nguyễn Yên kể lại những chuyện rối rắm gần đây cho Cốc Viện, sau khi Cốc Viện nghe xong:

“Bà ngoại, bà có ủng hộ việc cháu diễn kịch không?”

Bỗng nhiên cô cũng không biết mình nên lựa chọn thế nào.

Lời nói của Chu Mạnh Ngôn tuy gây tổn thương nhưng đó là sự thật.

Anh đã đứng ở góc độ khách quan nhất để đưa ra ưu nhược điểm.

“Chỉ cần là Yên Yên thích bà đều ủng hộ cháu vô điều kiện.”

Trong lòng Nguyễn Yên ấm áp, tự giễu cợt mình:

“…Có điều cháu cũng sợ chính mình không làm được.

Đến lúc đó lên sân khấu mất mặt thì phải làm sao?”

Cốc Viện cười cười:

“Bà không tin, bảo bối của bà thông minh mà đúng không?”

“Bà ngoại, bà ngoại tốt quá…”

Nguyễn Yên rất thích cảm giác được người khác tin tưởng vô điều kiện.

Cuối cùng Cốc Viện đã nói với cô:

“Nếu cháu muốn làm sẽ không hỏi về tương lai.

Cho dù thử nếu không thành công cũng sẽ không hối hận.

Điểm mấu chốt nhất chính là cháu phải biết bản thân cháu muốn gì.”

Buổi tối sau khi nói chuyện điện thoại cùng Cốc Viện xong, Nguyễn Yên mở lại video [Giấc mộng đêm hè] mà cô từng đóng.

Lúc ấy sau khi màn biểu diễn kết thúc đã gây chấn động trong toàn trường, ba ngày liên tục đều có khách quý đến chật nhà.

Có rất nhiều người ở học viện hí kịch cũng bởi vì vậy mà biết đến cái tên Nguyễn Yên này, không chỉ là học bá tài chính mà còn có thiên phú diễn kịch.


Khi đó, Nguyễn Yên được mọi người coi là thiên chi kiêu nữ* diễn kịch.

*thiên chi kiêu nữ: Thiên kiêu, một thành ngữ Trung Quốc, bính âm tiān zhī jiāo zǐ, ban đầu có nghĩa là ca ngợi những người có tài năng, sự giàu có và tầm ảnh hưởng.

Nó cũng được dùng để gọi sinh viên đại học vào những năm 1980

Bởi vì cô đã được sinh ra với sức hấp dẫn trong việc biểu diễn nên có thể nhập vai rất tự nhiên.

Hơn nữa còn mang trong mình dấu ấn riêng, bất luận là kiểu tích cách nào, cô đều có thể kiểm soát được.

Chỉ có điều bây giờ cảnh tượng ấy không còn nữa.

Cô đeo tai nghe, nghe cuộc trò chuyện bên trong, rồi sau đó không kìm được lòng đứng lên, mặt hướng cửa sổ sát đất theo lời thoại của mình trong video, bất giác nhớ lại từng chút một.

Cô nhớ kỹ lời kịch, hơn nữa cử chỉ và nét mặt cũng trở nên tốt hơn, rồi sau đó tua lại từ đầu tự mình biểu diễn.

Cô gái say sưa đến mức không biết cửa phòng ngủ phía sau đã bị mở ra.

Chu Mạnh Ngôn giải quyết công việc xong trở lại phòng ngủ, đẩy cửa ra thì thấy Nguyễn Yên đang biểu diễn hết sức chú tâm:

“Ba, con xin lỗi.

Con không thể trở thành thê tử của chàng.

Con không thương chàng, con đã yêu Thượng Liễu Lai.”

“Địch Thước từng nói chàng yêu bạn con, Hải Luân Na…”

Đáy mắt Chu Mạnh Ngôn xẹt qua một tia kinh ngạc.

Nguyễn Yên ở trước mắt anh tự do hoạt bát, tràn đầy năng lượng, biểu cảm trên mặt vừa chuyên chú vừa nghiêm túc, đáy mắt như ánh sáng rực rỡ, dường như so với khi yên lặng khép nép hoàn toàn không phải cùng một người.

Cô giống như một chú công nhỏ kiêu ngạo, tràn đầy tự tin.

Cô chưa bao giờ thể hiện dáng vẻ này trước mặt anh.

"Chúng ta hẹn gặp nhau trong rừng già, xin hãy cầu nguyện cho chúng tốt, hơn nữa đừng nói cho những người khác biết.

Hẹn gặp lại, Hải Luân Na.”

Nguyễn Yên đọc xong dòng cuối cùng của màn một, cô vô cùng mừng rỡ khi phát hiện vì mình không bởi vì việc bị mù mà cảm thấy xa lạ với việc diễn xuất.

Cô đang vui mừng thì đột nhiên nghe thấy tiếng động sau lưng truyền đến.

Cô hoảng sợ, lập tức quay đầu lại thì nhìn thấy một bóng người đứng ở cửa:

“Anh, anh vào từng khi nào vậy?”

Sao anh không phát ra chút âm thanh nào vậy? Không phải vừa rồi anh đều chứng kiến toàn bộ…

Chu Mạnh Ngôn vào phòng đóng cửa lại, đối diện với ánh mắt của cô:

"Vừa rồi khi em đang biểu diễn."

"..."

Nguyễn Yên nhớ lại màn biểu diễn vừa rồi của mình, mặt lập tức đỏ bừng.

Cô đứng đó, đột nhiên nhớ lại những gì anh đã nói với cô vào hai đêm trước "Em nghĩ mọi thứ quá đơn giản”, cảm xúc trong lòng lại trào dâng.

Căn phòng rơi vào im lặng, Chu Mạnh Ngôn thấy cô không có ý định nói nữa, thu hồi lại ánh mắt, đi đến phòng thay đồ, đột nhiên nghe thấy giọng cô:

“Khoan đã, em muốn nói chuyện với anh một chút.”

Chu Mạnh Ngôn xoay người nhìn về phía cô.

Nguyễn Yên đến gần bóng dáng của người đàn ông, cuối cùng đứng trước mặt anh.

Cô cúi đầu, trong lòng tìm ngôn từ một lát.Cuối cùng ngẩng đầu lên, gò má trắng nõn có chút ửng đỏ, nhưng lại tràn ngập sự kiên định nghiêm túc nói:

“Em thích kịch nói, không phải nhất thời như anh nói, cũng không phải để giết thời gian.

Mặc dù em không được lựa chọn trường đại học mà em yêu thích nhất là học viện hí kịch, nhưng đó luôn là giấc mơ mà em theo đuổi.

Trước đây em đã thích kịch nói rồi, khi còn học cấp ba em đã từng biểu diễn và giành giải nhất…

Em chưa bao giờ đề cập đến chuyện đó với anh là vì em biết anh cũng không hứng thú với cuộc sống của em, cũng sẽ không muốn tìm hiểu, nhưng em vẫn muốn nói với anh rằng…Em thực sự nghiêm túc.”

Nguyễn Yên mang theo chút tự tin về bản thân mình, cố gắng nêu lý do:

"Em đã xem xét những vấn đề anh nói trước đây.

Mặc dù em không nhìn thấy, nhưng thông qua điện thoại, sau khi nghe xong có thể cố gắng nhớ.’’

Em cũng sẽ cố gắng tập quen với sân khấu, cố gắng thích nghi với sân khấu, nắm rõ vị trí, đi lại nhiều lần sẽ không hiểu vị trí và đi lại nhiều sẽ không khiến khán giả phát hiện ra em có vấn đề về thị lực.

Còn có rất nhiều khó khăn nhưng em sẽ vượt qua, đảm bảo sẽ không gây phiền toái cho người khác”

Nguyễn Yên:

“Em biết mọi chuyện không đơn giản như vậy, nhưng trước khi thử, xin đừng nghĩ rằng em không làm được, lỡ đâu…”

Lỡ đâu cô thành công thì sao!

Chu Mạnh Ngôn cụp mắt nhìn cô.

Nguyễn Yên nhanh chóng nắm chặt lòng bàn tay, giống như một con thỏ nhỏ bị dẫm nát đuôi, cố lấy hết can đảm đem những lời đã kìm nén trong lòng bấy lâu nay nói ra:

"Nói tóm lại, Chu Mạnh Ngôn, anh không thể chưa gì đã nói em không làm được!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương