Nguyễn Yên đứng yên tại chỗ, thấy Chu Mạnh Ngôn đang tiến lại gần, bóng dáng trong tầm nhìn mơ hồ càng lúc càng lớn.

Cho đến khi đứng trước mặt cô.

Chu Mạnh Ngôn cụp mắt nhìn cô, cuối cùng chăm chú nhìn vào đôi mắt của cô gái có vẻ khác với trước đây.

“Mắt bị sao vậy?”

Dường như anh đã đoán trước được.

Nguyễn Yên vẫn cảm thấy hơi hoảng hốt:

“Em…Em thấy trước mắt không còn là một mảng đen nữa…”

Giọng nói của cô khẽ run, ngay sau đó cổ tay bị anh nắm dẫn đến bên giường ngồi.

Người đàn ông cúi xuống đối diện với ánh mắt cô, khẽ hỏi:

“Cứ từ từ nói, bây giờ trong mắt em nhìn thấy gì đó là như thế nào?”

Nguyễn Yên sắp xếp lại ngôn ngữ một chút:

“Khá mờ, nhưng không phải không nhìn thấy gì giống như trước.

Bây giờ em có thể nhìn thấy những thứ rất mơ hồ, giống như là…”

Nguyễn Yên suy đoán:

“Giống như bị cận nặng vậy.”

Giống như mọi thứ đều bị khảm mờ, trong tầm nhìn của cô chỉ có thể cảm nhận được những đồ trước mặt nhưng màu sắc cụ thể và hình dáng kiểu dáng thì không thấy rõ lắm.

Cho nên Nguyễn Yên vẫn không nhìn thấy rõ mặt Chu Mạnh Ngôn.

“Nếu em muốn xem hình dáng thế nào, mắt sẽ rất mỏi…”

Người bị cận có thể khắc phục bằng cách đeo kính, nhưng bây giờ cô kiểu gì cũng bị mờ.

Chu Mạnh Ngôn cất lời:

“Cứ thả lỏng trước đã, đừng bắt mắt phải nhìn rõ mọi vật.”

Cô gật đầu.

Anh nói:

“Tình hình hiện tại của em chứng minh quá trình chữa trị bắt đầu có hiệu quả.”

Nguyễn Yên cũng nhận ra điều đó nhưng trong lòng lại kích động không thôi:

“Bây giờ em phải làm gì đây?”

“Sáng nay đi bệnh viện kiểm tra một chút.”

Sau khi rửa mặt, thay quần áo, ăn uống xong xuôi, Nguyễn Yên chuẩn bị xuất phát.

Mới đầu cô cứ nghĩ mình đi cùng Diệp Thanh, không ngờ Chu Mạnh Ngôn lại nói sẽ đi cùng cô.


Từ khi chữa trị tới giờ đã lâu như vậy nhưng anh vẫn chưa bao giờ đi cùng.

Nguyễn Yên vẫn còn băn khoăn không hiểu sao sau khi kết hôn anh lại tự mình đi cùng cô đến bệnh viện, người đàn ông giải thích anh cũng muốn ra ngoài, vừa lúc bây giờ đang có chút thời gian.

Hai người xuất phát đến bệnh viện nơi Nguyễn Yên khám mắt.

Bác sĩ khám bệnh cho Nguyễn Yên là chuyện gia khoa mắt nổi tiếng khắp cả nước, có thâm niên làm việc, kinh nghiệm phong phú.

Kiểm tra xong, bác sĩ phát hiện tụ máu trong mắt Nguyễn Yên đã tan, dây thần kinh bị chèn lúc đầu đã được thả ra nên mới khiến cô có thể nhìn rõ hơn.

Việc này cũng có nghĩa là thị lực của Nguyễn Yên đã dần được hồi phục trở lại.

Điều bây giờ phải làm chính là tiếp tục chữa trị, hơn nữa còn phải bảo vệ mắt, không thể khiến cho mắt quá mỏi.

Sau khi gặp bác sĩ, Nguyễn Yên vẫn luôn nở nụ cười, không khỏi vui mừng.

Chu Mạnh Ngôn đi bên cạnh nhìn thấy cô cười hiện ra chiếc má lúm đồng tiền, một lát lâu sau khẽ dặn:

“Mấy ngày tới đừng đứng dưới ánh sáng mạnh, trước hết hãy để mắt thích nghi với ánh sáng đã.”

“Được.”

Người đàn ông đợi Diệp Thanh đưa Nguyễn Yên về nhà xong mới rời đi.

Trên đường trở về, điều đầu tiên mà Nguyễn Yên làm đó là báo tin tốt cho Chúc Tinh Chi.

“Oa, tốt quá! Mình đã nói rồi, đừng có vội vàng, cứ từ từ chữa trị chắc chắn sẽ ổn thôi.”

Chúc Tinh Chi cũng cảm thấy mừng thay cho cô.

“Nói không chừng một ngày nào đó buổi sáng cậu thức dậy thị lực sẽ hoàn toàn hồi phục.”

Nguyễn Yên nhìn ánh nắng phía bên ngoài cửa sổ, vô cùng lưu luyến như thể sợ sẽ mất đi:

“Không biết ngày đó khi nào sẽ tới…”

“Nhanh thôi, chắc chắn sẽ nhanh thôi.

Đúng rồi, mình cũng có một tin tốt.”

“Gì vậy?”

“Không phải lần trước mình đã đồng ý giúp cậu tìm một một vở kịch ở Lâm Thành gần đây hay sao? Tối mai nhà hát lớn Quốc Hối có vở kịch “Giấc mộng đêm hè” của Shakespeare, mình không thích xem kịch, nhưng sẽ xả thân mình đi cùng người đẹp, cậu có muốn không?”

Nguyễn Yên ngẩn ra:

“Giấc mộng đêm hè sao?”

“Đúng vậy, sao thế?”

Bỗng nhiên Nguyễn Yên cảm thấy thật trùng hợp.

Vì vở kịch mà cô đóng vai nữ chính hồi học năm ba chính là “Giấc mộng đêm hè.”

Đối với cô mà nói vở kịch này không thể nào quen thuộc hơn.

Sau khi Chúc Tinh Chi biết:


“Vậy cậu còn muốn đi không?”

Nguyễn Yên gật đầu:

“Tất nhiên là mình muốn đi rồi.”

Tự nhiên cô cũng muốn xem người khác diễn.

“Được, vậy tối mai mình đến đón cậu.”

Sau khi hẹn với Chúc Tinh Chi xong, Nguyễn Yên trở về, ở trong nhà cả ngày.

Chuyện mắt có chuyển biến tốt khiến cô vui vẻ một hồi lâu, cô cũng bắt đầu thích ứng với trạng thái “cận thị nặng” hiện tại.

Buổi tối, Nguyễn Yên tắm rửa xong ngồi ở sô pha bên cạnh phòng ngủ, tiếp tục nghe cuốn sách vẫn chưa nghe hết.

Cô đang định nằm nửa người trên sô pha, vừa mới cử động người tai nghe bluetooth không cẩn thận rơi xuống đất.

Cô cúi người xuống, đưa tay sờ soạng trên mặt đất thế nhưng không tìm thấy.

Nguyễn Yên đứng lên, cúi xuống từ từ tìm.

Chu Mạnh Ngôn xong việc, lúc trở về phòng ngủ đẩy cửa ra thì nhìn thấy Nguyễn Yên đang quỳ gối trước sô pha đưa lưng về phía anh.

Chiếc váy ren mỏng manh của cô dán sát vào cơ thể, vẽ nên đường cong lả lướt vô cùng tinh tế.

Cô đang cúi người, tóc đen xõa trên vai, sống lưng miên man kéo dài xuống phía dưới, vòng eo thon thành hình vòng cung xinh đẹp, dưới làn váy ngắn là đôi chân thon dài mảnh khảnh, trắng mịn như tuyết, ngay cả đầu ngón chân cũng có vẻ đáng yêu.

Đây là một cảnh tượng rất dễ khiến người ta miên man bất định.

Ngay cả Chu Mạnh Ngôn cũng không ngoại lệ.

Đáy mắt anh tối sầm lại, đi về phía trước, Nguyễn Yên vừa mới chạm đến tai nghe bluetooth, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau truyền đến.

Giọng nói khàn đặc của người đàn ông vang lên từ phía sau:

“Em đang làm gì vậy?”

“Em, em tìm tai nghe bluetooth.”

Nguyễn Yên cầm tai nghe xoay người đứng lên.

Dưới ánh nhìn của người đàn ông, hai má của cô gái phiếm hồng, đôi mắt ngập nước, đôi môi đỏ mọng ướt át, dưới chiếc cổ mảnh khảnh là đường cong, cảnh xuân lộ ra dưới chiếc váy ngủ hai dây cổ chữ V.

Ánh mắt anh dần trầm xuống, kiềm chế giọng nói:

“Tìm được rồi sao?”

“Vâng…”

Nguyễn Yên đang định ngồi xuống sô pha, bỗng nhiên Chu Mạnh Ngôn ôm lấy cô.

Ngay sau đó cô bị đẩy ngã xuống sô pha, anh đè lên cô.

Sắc mặt cô gái ửng đỏ, ánh mắt ngập nước:


“Anh…”

Nhờ ánh sáng trong phòng, cô nhìn thấy dáng vẻ mơ hồ của người đàn ông, tim đập loạn nhịp, có cảm giác bàn tay anh đang đặt ở phía sau lưng cô đem theo lửa nóng.

Vì sô pha không đủ dài nên cô không thể nằm thẳng, chỉ có thể co mình.

Chu Mạnh Ngôn cụp mắt nhìn cô, cất giọng khàn khàn:

“Như vậy có khó chịu không?”

Chỉ có những lúc như vậy anh mới chăm sóc cô:

“Ừ…”

Nguyễn Yên khẽ gật đầu.

Đầu cô đúng là không thoải mái thật.

Cô cứ nghĩ anh phải ôm cô lên giường, ai ngờ anh lại ôm cô đổi vị trí, anh dựa lưng vào sô pha, còn cô thì đổi thành ngồi đối mặt với anh.

Ngón tay trắng nõn của cô vô thức đặt lên vai anh, dưới tầm nhìn của Chu Mạnh Ngôn, cô hơi khom người về phía trước, như thể đang dâng mình đến tay anh vậy.

Yết hầu anh trượt xuống, giọng nói khàn khàn:

"Như vậy có tốt hơn nhiều không?"

“Chúng ta… chúng ta không lên giường sao?”

Người đàn ông cúi mặt, khẽ cắn đôi môi mềm mại của cô, giữa môi phun ra mấy chữ:

“Ở đây một lần trước đi.”

Mặt Nguyễn Yên lại càng đỏ hơn.

Từ trước đến nay cô chưa bao giờ biết cách từ chối.

Giờ không phải là một mảnh đen như trước nữa, vì có thể thấy một chút nên cô lại càng có cảm giác chân thực, có gan hơn, tim đập càng nhanh hơn.

Trong phòng dần vang lên những âm thanh không nên nghe.

Lần đầu tiên mau chóng kết thúc, Chu Mạnh Ngôn ôm cô đứng dậy, Nguyễn Yên ôm lấy cổ anh, cô vùi mặt ở cổ anh, nghe tiếng thở nặng nề từ cổ họng anh truyền đến, bên tai đỏ lên.

Đột nhiên anh xoay người đi về phía tủ quần áo, tấm lưng Nguyễn Yên dựa vào tủ quần áo lạnh lẽo, lúc đó giống như vừa có băng vừa có lửa, cô như một chiếc thuyền nhỏ bị sóng biển dâng lên lại hạ xuống.

Trở lại giường, Chu Mạnh Ngôn hồi tưởng lại dáng vẻ của Nguyễn Yên tối nay lúc anh vừa bước vào cửa.

Cuối cùng đạt được mong muốn của mình, tái tạo lại hoàn hảo những gì anh nghĩ.

Nguyễn Yên chôn nửa khuôn mặt đỏ bừng trong gối.

Một lúc sau, nụ hôn của anh lại rơi xuống, cướp đi hơi thở của cô.

Ban ngày, Chu Mạnh Ngôn bình tĩnh, rất lý trí, cả người lộ ra hơi thở cấm dục, không để nhiễm chút dục vọng nào.

Nhưng chỉ có Nguyễn Yên mới biết, dáng vẻ mất hết lý trí của người đàn ông này vào ban đêm như thế nào.

Mọi sự cấm dục đều là giả.

Tối hôm qua, bị dày vò tới tận đêm khuya, thế nhưng đến giữa trưa Nguyễn Yên đã nhanh chóng tỉnh lại.

Sáng nay lúc tỉnh dậy lần đầu tiên, cô nghe thấy tiếng Chu Mạnh Ngôn đang tắm trong phòng tắm, sau đó cô cảm thấy mệt đến mức thắt lưng chân mỏi nhừ, trở mình không nhịn được lại ngủ thiếp đi.

Cô chạm vào chiếc váy ngủ trên người, không phải cái mà cô mặc tối qua.

Cô ngồi dậy không cần nhìn cũng đoán được những dấu vết trên người cô đều là do anh lưu lại, xanh hoặc hồng.

Khó khăn lắm hai ngày trước mới tiêu mất.


Giận thật.

Rửa mặt xong, cô ngồi xuống trước gương trang điểm, giúp việc gõ cửa đi vào thông báo đã đến giờ ăn cơm, hôm nay Chu Mạnh Ngôn không ở nhà.

Vì vậy nên buổi chiều Nguyễn Yên tập thể dục trong phòng thể hình tại gia một lát rồi đi tắm rửa, thay một chiếc váy dài màu đỏ rượu tay phồng, lại trang điểm theo kiểu tự nhiên.

Năm giờ chiều, Chúc Tinh Chi theo đúng giờ đến nhà đón cô.

Đầu tiên hai người đi ăn trước sau đó mới đến nhà hát lớn Quốc Hối.

Xuống xe, Nguyễn Yên kéo Chúc Tinh Chi đi vào lối vào từ cửa chính, đêm nay người tới xem kịch rất đông, người qua đường nhìn thấy Nguyễn Yên dắt theo Ca Cao đều nhìn nhiều hơn vài lần.

Quả thực một người bị mù lại đến nhà hát, ít nhiều đều sẽ khiến người khác cảm thấy kỳ lạ.

Sau khi soát vé xong Nguyễn Yên cùng Chúc Tinh Chi ngồi vào vị trí của mình, Nguyễn Yên thấy sân khấu sáng rực trước mắt tỏa sáng, mặc dù chỉ là một mảnh mơ hồ, nhưng cảm xúc vẫn dâng trào, sự thật là đã hơn năm tháng cô không đến chỗ xem kịch nói rồi.

Chúc Tinh Chi quay đầu nhìn thấy ý cười trên mặt cô, xoa đầu cô:

“Dù không ở trên sân khấu nhưng cũng có một loại cảm giác quen thuộc từ lâu đúng không?”

“Ừ…”

Cô rất nhớ nhà hát.

Sau khi vở kịch chính thức bắt đầu, Nguyễn Yên chỉ có thể nghe được lời thoại của diễn viên, nhưng trong đầu không khỏi suy nghĩ lại hình ảnh kia, như thể chính mình đang trong cảnh đó.

Trong đầu cô như cuốn phim tái hiện lại khi mình còn đứng trên sân khấu, mặc váy cổ điển theo phong cách hoàng gia sắm vai Hermia.

Thâm tình, can đảm và kiên nghị.

Trên sân khấu:

“Đừng rời xa em, xinh hãy ở lại…”

“Đừng rời xa em, xin hãy ở lại, dù cho anh có giết em…

Nguyễn Yên khẽ lẩm bẩm theo tiềm thức, dường như cùng lúc với thời gian nữ chính trên sân khấu nói lời thoại.

“Em đã thấy cánh buồm của tôi chưa ..."

Cô thấy những gì mình nói không hề cứng nhắc như lời thoại mà là tiếng lòng chân thật phát ra từ tận đáy lòng.

Khi hòa vào vở kịch, mọi cảm xúc của cô đều bị nhân vật tác động, khóc vì họ, cười vì họ.

Vở kịch đi kết thúc viên mãn, khán giả bật lên một tràng pháo tay lớn, Nguyễn Yên vỗ tay, hốc mắt đỏ lên, cảm xúc hồi tưởng đột nhiên mãnh liệt xông lên đỉnh đầu, rồi lan ra khắp người.

Trong một phút kia, lòng cô chỉ có một ý nghĩ mạnh liệt.

Cô rất muốn quay trở lại sân khấu diễn kịch.

Sau vài ngày xem [Giấc mộng đêm hè] xong, trong lòng Nguyễn Yên khi buồn khi vui.

Nhưng mỗi lần nảy sinh ý định trở lại sân khấu, cô nghĩ tới hoàn cảnh hiện tại của mình, trong lòng lại cảm thấy sợ sệt.

Mà theo số mệnh, thường khi người ta chần chừ trời sẽ khéo léo giúp đỡ.

Giữa tháng mười hai, vở kịch [Âm luyến đào hoa nguyên] cô diễn vai chính hồi học năm hai tính ra cũng đã sắp tròn hai năm.

Một ngày nọ, cô nhận được điện thoại của một người bạn, cô ấy là Thích Thiến, phó chủ nhiệm câu lạc bộ kịch của học viện hý kịch Lâm Thành.

Thích Thiến là học trò của Nghê Trang, cô ấy là nữ chính trong vở kịch [Âm luyến đào nguyên], lớn hơn Nguyễn Yên một tuổi, năm nay đã tốt nghiệp, hiện tại đang tiến quân vào giới giải trí.

Thời điểm Nguyễn Yên quen cô ấy, quan hệ giữa hai người rất tốt.

Thích Thiến thuộc kiểu con gái sexy quyến rũ, kỹ năng diễn xuất của cô ấy cũng rất tốt, cô ấy thường đưa ra vài góp ý cho Nguyễn Yên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương