Nhân vật chính trong lễ thành niên đang trong vườn hoa cùng người yêu hỗ tố nỗi lòng, vì không cho vũ hội tẻ ngắt, Edward tự mình vượt qua hai điệu nhảy. Bởi vậy chờ y một lần nữa sau khi ngồi xuống, mới phát hiện William dường như yên tĩnh hơi quá đáng.

Y thoáng nghĩ liền biết xảy ra chuyện gì, “Còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi sao?” Y sờ sờ đầu William, “Nếu như cảm thấy có lỗi với người ta, vậy thì chờ Jonas trở lại hướng về hắn nói lời xin lỗi đi.”

William gật gật đầu, vẻ mặt dễ chịu một chút: “Điện hạ, ngài có muốn uống chút gì không? Ta đi lấy cho ngài.”

“Vấn đề này trước không cần vội.” Edward nói, “Ta vẫn chưa có hỏi ngươi, tại sao ngươi đánh Jonas? Vì ngươi cho rằng hắn thích ta sao?”

William cúi đầu, nửa ngày không phát ra tiếng nào, cuối cùng đầu hàng nói: “Bởi vì… Bởi vì nếu như điện hạ cùng thú nhân khác bên nhau, sẽ không bên cạnh ta nữa. Á thú nhân trong làng của ta, đều là như vậy, sau khi đã bên nhau cùng thú nhân, sẽ không còn cùng chúng ta chơi đùa.”

Edward dở khóc dở cười, lẽ nào William là sợ chính mình sau khi kết hôn, hắn liền mất đi một người bạn chơi với mình ư?

Người hầu vừa ở hoa viên nghe được William, cười nói: “William, sự tình không cần phải cân nhắc như vậy. Chỉ cần ngươi vẫn chưa thành niên, ngươi vẫn có thể ở bên người điện hạ tiếp tục hầu hạ ngài, cho dù điện hạ có kết hôn thì cũng như thế, thế nhưng chờ ngươi thành niên, mặc kệ điện hạ có cùng thú nhân khác có mối quan hệ yêu đương, ngươi cũng không thể ở lại bên người điện hạ nữa.”

William sưng mặt lên, trợn mắt nhìn lên người hầu, nhưng chẳng hề nói một câu. Edward thấy thế, nói hai câu giảng hòa vuốt vuốt William, liền tiếp nhận một vị nữ á thú nhân mời tới, đi vào sân nhảy.

Vũ hội sẽ kéo dài đến bốn, năm giờ rạng sáng ngày hôm sau, có điều Edward là vương trữ, trước 12 giờ cần phải hồi cung. Jonas lưu luyến đưa vương trữ ra đến cửa, nhìn người yêu Antonio theo vương trữ tiến vào xe ngựa, vừa đóng cửa, người chăn ngựa quất một roi trên không trung, một con dực mã một sừng màu đen liền vươn cánh hoạt động thân thể một chút, tiếp theo lắc đầu quẫy đuôi, đạp móng xuống đất, phe phẩy đuôi chạy chậm tiến vào bóng đêm.

Xe ngựa chạy cách một khoảng, Edward quay đầu lại, từ phía sau thùng xe ngựa nhìn ra ngoài cửa sổ thủy tinh, thấy Jonas còn đứng ở bên lề đường, si ngốc nhìn xe ngựa.

“Ngày mai ta cho ngươi nghỉ một ngày, thế nào?” Edward cười nói, “Sau đó cứ mỗi xế chiều là hoạt động tự do của ngươi, ngươi có thể đi tìm Jonas, chờ đến giữa đêm kỳ nghỉ hè kết thúc, ngươi cũng không cần lại theo ta trở về Samosat. Ta sẽ viết cho ngươi một phong thư đề cử, cho ngươi nhậm chức bên người đại công phu nhân Barr Darrow.”

Antonio mặt đỏ lên, khúm núm, nửa ngày nói không ra lời, xem ra không tiện thừa nhận mình và Jonas yêu nhau, nhưng cũng xác thực không nỡ rời xa vương đô, cùng người ở riêng hai nơi, cuối cùng nhẹ giọng nói lời cám ơn nhỏ nhẹ, núp ở bên trong xe ngựa không lên tiếng.

Edward trở lại vương cung, còn chưa kịp thay quần áo, liền bị quốc vương gọi tới thư phòng.

Quốc vương mặc một thân thường phục, ngồi ở sau bàn làm việc phê duyệt văn kiện. Chờ Edward hành lễ, ông mới đặt bút xuống, cười khẽ một tiếng, nói: “Ta nghe nói có một chuyện lý thú, ngày hôm nay ở trong hoa viên phủ bá tước Kelly, William vì ngươi đánh Jonas con bá tước Kelly.”

Edward mỉm cười nói: “Chỉ là có chút hiểu lầm.”

“Hiểu lầm?” Quốc vương lặp lại, cầm bút lên, tiếp tục phê duyệt văn kiện, không tiếp tục để ý đến Edward.

Edward chưa được phép ngồi xuống. Y đứng ở trước bàn đọc sách của quốc vương, dần dần, tâm tình ung dung trở nên trầm trọng lên, y không biết hơn nửa đêm quốc vương đột nhiên kêu mình đến đến cùng là vì cái gì, không biết nguyên nhân khiến y càng ngày càng khủng hoảng.

Đột nhiên, điện quang hỏa thạch, Edward đột nhiên phản ứng lại, mồ hôi lạnh tuôn ra ào ạt, như chính mình đang bị cảm nắng.

“Rất xin lỗi, bệ hạ.” Y thấp giọng nói, “Sẽ không có thêm lần sau.”

Quốc vương dường như không nghe thấy, mãi đến tận đem phần văn kiện trong tay xem xong, ném qua một bên, mới nói: “Ngươi đã nói ngươi muốn hướng về ta cùng vương trữ cống hiến, vậy thì không nên quên thân phận của ngươi. Ngươi quỳ trên mặt đất cầu ta, ta mới tiếp nhận ngươi muốn cống hiến. Ngươi phải làm, là chăm sóc hắn, bảo vệ hắn, giáo dục hắn, dẫn dắt hắn, ta cho phép ngươi trợ giúp hắn quen thuộc Samosat, quen thuộc đất phong sẽ thuộc về hắn, quen thuộc thần dân của hắn, trợ giúp hắn trở thành một người thừa kế hợp lệ. Thế nhưng, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi không phải ca ca của hắn, ngươi là người hầu hắn. Tuy rằng William còn nhỏ, nhưng cũng không phải có thể mặc ngươi bài bố. Ngươi hiểu chưa?”

“Con đã biết.” Edward sâu sắc cúi người xuống.

“Nếu như ngươi thật sự trung với ta, trung với vương trữ, trung với gia tộc Lancaster, ta sẽ lưu lại mạng ngươi. Thế nhưng nếu để cho ta phát hiện ngươi dám chiêu hoa xảo quyệt, ỷ vào thân phận đặc biệt của ngươi, lợi dụng thân thế tang mẫu William, mưu toan để chính ngươi trở thành một đặc thù tồn tại, vì chính ngươi giành lợi ích, ta sẽ không dễ nói chuyện như bây giờ đâu.” Quốc vương thanh âm vẫn trầm thấp giàu từ tính, không giống như đang gay gắt cảnh cáo người khác, mà là ôn nhu dạy bảo con mình, “Đừng để ta vì mấy ngày trước đưa ra quyết định hối hận, Edward, nhớ kỹ thân phận của ngươi.” Lưu lại một câu nói sau cùng này, liền để Edward rời đi.

Edward đứng trong hành lang, từng cơn gió lạnh giá mát mẻ xuyên thấu qua hành lang, áo trên lưng mồ hôi ướt nhẹp còn dán thật chặt ở trên người y, mang đi chút ấm áp cuối cùng trên người y, y không nhịn được run cầm cập.

“Điện hạ?” Người hầu nghi ngờ hỏi. Bọn họ không có tiến vào thư phòng, không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.

“Không có chuyện gì, đi thôi.” Edward nắm thật chặt kim hoàn long ẩn giấu trong áo mình.

Y biết mình có chút vênh váo đắc ý. Mấy ngày nay ở chung, trong mắt đều dành tình cảm cho con thú nhỏ quấn quýt bên người, y đã quên thân phận của mình, cũng đã quên thân phận William, y đã xem bé trai đáng yêu này xem như đệ đệ mình, mà không phải chủ nhân mình, quân vương quốc gia tương lai.

Bất tri bất giác cũng đã trở lại phòng mình, vừa vào cửa liền nhìn thấy William đang cùng người hầu á thú nhân mới tới, vị kia chính là tiểu thư Elie, đang ngồi thuyết thoại thiêu đốt ngọn lửa băng xanh, tiểu thư Elie đang niệm thánh huấn cho hắn, đọc từng chữ rõ ràng, tiết tấu chầm chậm, mà mỗi một câu cô niệm, William đều học niệm một câu, xem ra cô đang sửa lại phát âm William.

Nghe được âm thanh Edward vào phòng, hai vị người hầu nhỏ bận rộn đứng lên, hướng về y hành lễ.

“Sao không đi ngủ?” Edward có chút uể oải cười cợt.

William thật không tiện nói: “Ta vẫn chưa chúc điện hạ ngủ ngon.”

Edward muốn tiến lên một bước sờ đầu hắn, giống như mấy ngày trước, thân mật William liên kết huyết thống anh em ruột. Thế nhưng y vẫn là nhịn xuống loại kích động này, chỉ rụt rè mỉm cười, gật gật đầu, nói: “Như vậy à, ngủ ngon, William. Đi ngủ đi.” Nói xong, y đi vào phòng ngủ mình, nơi đó có mấy người hầu á thú nhân đã vì y chuẩn bị nước tắm, chờ y tắm rửa thay y phục, đổi áo ngủ.

William nhìn bóng lưng Edward biến mất ở sau cửa, có chút không cao hứng nhăn mũi. Edward không có sờ đầu hắn, đây là lần đầu tiên.

“Ngươi là muốn đi ngủ, hay là muốn niệm thánh huấn?” Elie Sapphire hỏi.

William có vẻ không vui nói: “Ta muốn ngủ. Cảm tạ cô, Elie Sapphire.”

“Không khách khí.” Elie Sapphire đem thánh huấn đặt lại trên giá bích lô, cùng William rời đi gian phòng vương trữ, Elie Sapphire do dự một chút, “Tiểu nhi tử công tước Hạ Lăng, Matthew, chính là bé trai đã cùng đánh nhau với ngươi, ngày mai hắn sẽ phải đến vương cung đưa tin.”

“Cái tên quỷ nhát gan!” William lập tức tức giận nói, “Ta mới không muốn người như thế hầu hạ điện hạ!”

“Không nên nghị luận người khác như vậy.” Elie Sapphire cải chính nói, “Thân sĩ không thể sau lưng nghị luận người khác, tương tự, thân sĩ cũng sẽ không biểu lộ cảm tình trắng trợn như thế.”

“Ta nói chính là sự thật!” William có chút không phục, “Là, là khách, khách cái gì chân tướng!”

“Sự thực khách quan.” Elie Sapphire nói từng chữ, “Thế nhưng sẽ làm người khác cảm thấy ngươi không lễ phép. Ngươi không muốn để cho người khác xì xào người hầu vương trữ không có thân sĩ phong độ khoan dung, cho rằng vương trữ cũng là người bụng dạ hẹp hòi đi.”

“Được rồi.” William không tình nguyện nói.

“Ngươi phải cùng hắn cố gắng ở chung.” Elie Sapphire như chị lớn dụ dỗ từng bước, “Nếu không điện hạ sẽ rất khó xử. Một là đệ đệ, một là đứa con trai cưng trọng thần trong triều, ngươi muốn y thiên vị ai đây?”

“Ta sẽ không gây thêm phiền phức đến điện hạ.” William lầu bầu nói, trong lòng đã chủ định không cho tên quỷ chán ghét tới gần Edward. Phải biết, Matthew có thú hình lông xù, là loại thú nhân được á thú nhân yêu thích nhất, đặc biệt là khuyển khoa cùng miêu khoa, hắn nhớ tới trong thôn á thú nhân đều thích đem những con thú lông xù ôm vào trong ngực, sờ lên lông chúng nó, xoa xoa phía sau lưng, còn dắt bọn chúng lên trên sườn núi chạy tới chạy lui, mà lông khá là ngắn, hoặc là thậm chí không có lông, còn như hắn là một con thú nhỏ trên người đầy vảy cứng, không có được đãi ngộ kia.

Mà William đặc biệt bị mọi người ngó lơ, bởi vì là rồng hiếm thấy, người trong thôn đều nghị luận mẹ của hắn tiểu thư Margaret khả năng là người giúp việc trong dòng họ vương thất, như vậy có thể giải thích khẩu âm tao nhã cùng hành vi của nàng, bọn họ cho rằng tiểu thư Margaret câu dẫn chủ nhân mình, sau khi mang thai đứa nhỏ, bị chủ nhân ném ra ngoài, lúc này mới lưu lạc đến nơi này.

Không biết cha là ai, thế là hắn nhận hết thảy khinh thường, mà đặc biệt thú hình càng làm cho hắn trở thành đối tượng bị bắt nạt. Đương nhiên, sau khi hắn bị mấy đứa trẻ bắt nạt, hắn liền đánh trả trở thành đại ca bọn chúng, có điều cho dù đạt đến chức vụ này, hắn vẫn không phải là loại hình á thú nhân yêu thích.

Đến hiện tại, người hầu thú nhân bên người Edward đại thể đều là thân mang vảy hoặc có lông chim, hoặc chỉ có một ít lông xù bao trùm một phần thân thể, duy chỉ có hai thú nhân lông xù một đã đính hôn, còn một không biết diễn đạt cách yêu, tính cách âm trầm không được người ta yêu thích. Mà Matthew tính cách hoạt bát, khuôn mặt cũng rất đẹp, xem ra rất được mọi người ưa thích.

Quỷ nhát gan thật khiến cho người ta chán ghét! William tức giận bất bình nằm ở trên giường mình, vừa muốn làm sao không cho Matthew tới gần Edward, vừa tự hỏi tối hôm nay tại sao Edward không sờ sờ đầu mình, dần dần tiến vào giấc mộng đẹp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương