Cuộc Chiến Vương Quyền
-
Chương 11
“Nguyện Orgona đối với ngài yêu thích càng ngày càng tăng, nguyện ngài vì người hạ xuống năm tháng vô số hạnh phúc, khiến bất kỳ ưu sầu tăm tối sẽ tan biến, khiến bình tĩnh sung sướng vĩnh viễn tồn tại trong trái tim ngài. Nguyện ngài nhân từ cùng Orgona anh minh cất bước trên đại lục truyền tụng, thần dân vĩnh viễn kính yêu với ngài, nguyện…”
Trước cửa phòng người hầu đã bắt đầu cười trộm, bọn họ tuy rằng không cười ra tiếng, thế nhưng đều mím môi, trao đổi ánh mắt lẫn nhau, tiếp đó Edward nhìn người hầu mới tới đứng trước mặt, con trai công tước Hạ Lăng, Matthew Sutherland 13 tuổi, dùng những câu cú tối nghĩa xướng thánh ca, từng câu hoa lệ hướng về Edward vấn an.
Edward có chút mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương, tối ngày hôm qua y bị quốc vương gõ đến mức chấn động tâm thần không yên, quỳ gối bên tế đài cầu xin đến hai giờ, lại không có cách nào ngủ được, sáng sớm hôm nay vừa tỉnh lại, liền cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Công tước Hạ Lăng tuy rằng không nằm trong số trăm người cường giả cấp 8, nhưng cũng đạt cấp 7 trung cấp, thực lực không tầm thường, có điều công tước Hạ Lăng nổi danh nhất không phải lực chiến đấu cùng công quân của ông, đối với nghề thương nhân, ông có một cái mũi nhạy bén, có thể ngửi được mùi vị tiền tài nhỏ bé nhất, chưa tới 20 năm, đã trở thành thương nhân giàu có nhất toàn đế quốc, gần như sắp khống chế mạch máu kinh tế quốc gia, cũng may ông biết cái gì là cây lớn thì đón gió to, đem cơ hội kiếm tiền ném một nửa vào quân đội quốc gia, lúc này mới bảo vệ gia tộc Sutherland an toàn trở thành tập đoàn tài chính đứng đầu đế quốc, còn được chức vụ Bộ Trưởng Bộ Tài Chính.
Như Elie Sapphie tối ngày hôm qua nói với William, nếu như hai đứa bé thật sự tranh chấp, Edward thật sự không biết đến cùng sẽ vì ai phân minh, huống chi, quốc vương đem William sắp xếp ở bên người Edward, không chỉ vì để cho hắn học được cách làm sao cộng sự mình không thích ở chung bên nhau, e rằng càng hi vọng William có thể cùng Matthew trở thành bằng hữu.
Đệ nhất đế quốc đại gian thương công tước Hạ Lăng cùng đứa con lớn của công tước Hạ Lăng hoàn toàn trái ngược nhau, vị người thừa kế công tước này đối với đánh trận có hứng thú cao hơn so với tiền tài, đã chủ ý quyết định ở lại quân đội trở thành một tên quan quân. Matthew kế thừa ba mình bản chất gian thương, 5 tuổi cùng các đứa bé khác chỉ ở nhà, rủ các bé cùng chơi trò khách hàng cùng thương nhân, đem bánh ngọt cùng đồ uống trong nhà lừa gạt tiền tiêu vặt của các bé khác.
Tương lai, đứa con lớn nhất công tước Hạ Lăng đem danh hiệu công tước kế thừa, pháo đài Hạ Lăng, đồ cổ tổ truyền cùng thổ địa trên danh nghĩa công tước, Matthew sẽ kế thừa tài sản có giá trị của công tước Hạ Lăng, vậy thì tài sản trong giới kinh doanh, cùng với đầu óc thiên tài biết kiếm tiền. Đây mới là quốc vương coi trọng nhất.
Lúc này, Matthew đã nói xong lời kịch thật dài, động tác tiêu chuẩn hướng về Edward chào một cái, sau đó nhìn về phía William đang đứng bên cạnh Edward, hướng về hắn ánh mắt đắc ý đầy khinh bỉ.
William hừ một tiếng, nghĩ đến lời Elie Sapphire căn dặn, không nói gì nữa, nhưng hướng về phía Edward đến gần một chút, hơi khom lưng tiến đến bên tai Edward thanh âm không lớn không nhỏ hỏi: “Điện hạ, ngài muốn uống trà sao?”
Edward không có chút khát nào, có điều y nhìn ra William hướng về Matthew thị uy, cho dù không muốn uống trà, y cũng không thể cự tuyệt hảo ý William, tổn thương lòng tự ái của hắn, khiến hắn mất mặt trước Matthew, nhưng cũng không thể nghiêng một hướng về William, để Matthew cảm giác mình không thích hắn, nhân tiện nói: “Được rồi, cảm tạ ngươi, William. Matthew, mời ngồi, ta nghĩ ngươi cũng khát đi, Elie Sapphire, giúp Matthew rót một cốc trà.”
William không muốn cho ngươi ta giúp hắn, chính mình tự tay rót một cốc trà đưa đến trong tay Edward, mà bên kia, Matthew từ trong tay Elie Sapphire tiếp nhận cốc trà uống một hớp, mỉm cười nói: “Hồng trà Marena này mùi vị thực sự quá là khéo, trong không gian gia phụ hồng trà Marena mùi vị cũng không bằng so với điện hạ, hồng trà của ngài mùi thơm bên trong càng thêm thuần hậu, không biết là đến từ không gian vị á thú nhân nào?”
Edward tự nhiên hồi đáp: “Hồng trà đến từ một vị nữ tướng vợ tướng quân, nàng từng nhậm chức trong giáo hội, trong không gian sinh trưởng của nàng hồng trà có dược hiệu cường thân kiện thể, nếu ngươi đã trở thành người hầu ta, tương lai sẽ thường uống đến loại trà này.”
Matthew từ trên ghế nhảy xuống, cúi người chào đưa Edward ra ngoài, thời điểm hắn ngồi thẳng lưng, đúng dịp thấy William quay đầu lại, mà người sau quay về phía hắn ngoắc ngoắc khóe miệng, không một tiếng động nào hé miệng, dùng khẩu hình nói rằng: “Cố mà làm ra vẻ! Quỷ nhát gan!”
Matthew tức giận suýt chút nữa xông tới đánh hắn. Vào ngày đó ở vương cung hắn bị William đánh không hề có lực chống trả, bị một vết thương nhỏ sợ đến tưởng mình gần như chết, trốn ở trong lòng ngực phụ thân vừa khóc vừa gào, chuyện này đã sớm truyền khắp trong giới quý tộc, khi bọn nhỏ thấy hắn trước tiên đem chuyện này trêu ghẹo hắn. Hắn mấy ngày nay bị những lời “nhục nhã” hành hạ quả thực “sống không bằng chết”, chuyện này rùm beng tới bên người vương trữ, đầu tiên phải tránh né những người kia trêu chọc hắn, thứ hai tìm cơ hội hướng về tên quê mùa báo thù.
Bình tĩnh, Matthew Sutherland. Hắn tự nhủ. Thời gian vẫn còn dài, cứ chờ xem!
Antonio bị Edward cho ở lại vương đô, thế là bên người vương trữ lại thiếu đi một người hầu. Lần này, quốc vương không cướp đi cơ hội của vương hậu, làm bất cứ chuyện gì đều phải có khí độ, không thể một mực ép sát, trước mắt đây không phải thời cơ cùng những kẻ phản bội này trở mặt, ông không thể chiếm lấy chỗ trống lưu lại này cho vương hậu.
Vương hậu hài lòng đưa vị trí bất ngờ trống không để cho một vị á thú nhân trẻ tuổi trong gia tộc Aboulous, August Aboulous, phụ thân thú nhân August là thân ca ca của vương hậu, cũng là người thừa kế công tước Parma, August so với Edward nhỏ hơn một tuổi, là biểu đệ Edward, trước đây bởi vì thân thể không tốt, cũng không thường xuyên ra ngoài.
August xinh đẹp tuấn mỹ âm nhu, ngũ quan tinh xảo, vóc người nhỏ dài mà không nhu nhược, chỉ là có thân thể không tốt, hơi có chút đơn bạc, ngoài ra hầu như không có điểm tỳ vết, da dẻ y trắng nõn, tóc màu vàng nhạt, mặc một thân trường bào màu trắng ám văn thêu vàng, như bích họa phụng dưỡng bên người thị thần Orgona, ở trong phòng Edward vừa đứng, ánh sáng bắn ra bốn phía, không thể dời mắt nổi khi nhìn á thú nhân này.
Con mắt August vừa mảnh vừa dài, có thể là do kế thừa huyết thống mẫu thân trong gia tộc á thú nhân có thú hình ngân hồ, Edward luôn cảm thấy y như một con hồ ly, ẩn núp trong bóng tối, lộ ra khí chất âm u, khóe miệng nhu hòa nhưng trên thực tế đó lại là nụ cười giả dối.
Edward đối với biểu đệ August có chút không thoải mái, nguyên nhân lớn nhất bởi vì y là người trong gia tộc Aboulous, cũng bởi vì Edward nhớ tới ở một đời trước, Edward đối với biểu đệ vào hai năm sau sẽ chết đi, vương hậu một đời trước sắp xếp vào bên cạnh y chính là một biểu đệ thú nhân khác, vị biểu đệ thú nhân kia chỉ nhỏ một tháng so với Edward, vương hậu lúc đó chủ ý chính là muốn tác hợp tình cảm giữa Edward cùng gia tộc Aboulous, cho dù không thể thành hôn, trở thành tình nhân vương trữ cũng có thể nắm bắt được không ít chỗ tốt.
Hơn nữa Edward nhớ mang máng, August tuy rằng ở bề ngoài là chết bất ngờ, thế nhưng căn cứ trong giới quý tộc lưu truyền tin tức, trên thực tế August là bị mấy tên thú nhân thành niên ép buộc mà chết, sau đó người kia sợ August trả thù, mạnh mẽ xông vào xé rách không gian August, dẫn đến tinh thần August bị trọng thương, cấp cứu trong bệnh viện hai ngày sau liền bỏ mình.
Một hai năm sau khi lấy phương thức chết đi cực kỳ thê thảm hiện tại lại đứng trước mặt ngươi, mặc dù là người trong gia tộc nào, Edward đều cảm thấy có chút quỷ dị, có điều ngẫm lại chính mình một đời trước so với đứa bé này chỉ sống thêm bốn năm mà thôi, Edward lại thoải mái, đứa nhỏ này đời này ở tại bên cạnh mình, sẽ không gặp lại những tên vô lại kia. Có điều thân thế lại đáng thương, cũng là người trong gia tộc Aboulous, là cái đinh vương hậu xếp vào ở bên cạnh mình, Edward không thể không đề phòng.
Giữa mùa hè tháng 6, mỗi ngày Edward ban ngày đều dẫn theo William tham gia quốc vương nghị sự, buổi tối thì lại dẫn theo hắn tham gia các loại hoạt động xã giao, để hắn va chạm xã hội. Bởi vì bị quốc vương cảnh cáo, Edward quyết định muốn cùng William duy trì khoảng cách quân thần, chỉ có điều hiện tại Edward là quân, William là thần, đợi sau khi William trưởng thành, giữa hai người địa vị mới xoay chuyển.
Edward xa lánh khiến William khổ não không thôi, hắn hoài nghi là do Matthew khiến Edward quan tâm, thế nhưng Edward cũng không có sờ đầu Matthew, đối với mình mỉm cười cũng thân thiết ấm áp, điều này làm cho William dễ chịu một chút, càng thêm liều mạng học tập lễ nghi cùng khẩu âm quý tộc. Hắn không biết cha ruột của mình mới chính là kẻ cầm đầu, chỉ đơn thuần cho rằng mình càng ưu tú vương trữ mới yêu thích mình.
William cơ sở quá kém, quốc vương đặc biệt vì hắn sắp xếp mấy vị giáo sư dạy kèm ở nhà, đến thời điểm theo Edward đồng thời trở về Samosat. Vương hậu bởi vì đối với con riêng quốc vương có đãi ngộ đặc biệt mà tức giận đến đau đầu, cũng may Edward bởi vì không yên lòng August, mỗi ngày đều đem hắn mang theo bên người, làm ra bộ dáng giả tạo thương yêu biểu đệ, lúc này mới khiến vương hậu nhẫn lại mà không phát.
Rất nhanh, kỳ nghỉ tháng 6 giữa mùa hè trôi qua, Edward nhất định phải rời đi vương cung, trở lại đất phong mình.
Edward hôn tạm biệt hai vị bệ hạ, trong tiếng dân chúng hoan hô ca ngợi, một tiếng hiệu lệnh vang lên, đoàn xe bắt đầu chậm rãi đi tới, bước lên con đường đi về.
Tốc độ đường về cũng chậm chạp như khi đến, có điều khi đến vương đô di chuyển tốc độ chậm là Edward có ý định kéo dài, mà đường về tốc độ chậm thì lại có nguyên nhân khác.
“Tại sao chúng ta không ngồi phi hành thú trở về?” William hỏi, “Những con dực mã một sừng này tốc độ phi hành chậm như thế, Samosat cách vương đô cũng không phải quá xa, chúng ta bay hai ngày liền có thể đến.”
“Ha, William các hạ, ngươi cho rằng vương trữ điện hạ cao quý là vì những bình dân phổ thông bình thường kia sao?” Matthew âm dương quái điều nói. Từ khi đi tới bên người Edward, tựa hồ vì biểu hiện của mình không giống William, Matthew đều dùng loại phương thức quá mức khuếch đại nói chuyện, hơn nữa trong tính cách Matthew có loại sĩ diện cố chấp, cho dù biết là mình sai, cũng đâm lao phải theo lao.
Ngày đầu tiên bởi vì dáng vẻ kệch cỡm phương thức hành động nói chuyện bị người khác cười nhạo, hắn không chỉ không thu lại, ngược lại làm trầm trọng xốc nổi thêm. Vì thế Edward rất đau đầu, y quyết định xin nhờ một vị người hầu trong gia tộc Sutherland cùng Matthew cố gắng nói chuyện, nếu như vẫn không thuyết phục được Matthew, Edward cũng chỉ có thể viết thư đến cho công tước Hạ Lăng.
William căn bản không để ý tới hắn, mà là ngẩng đầu lên nhìn Edward ngồi ở bên cạnh hắn: “Tại sao vậy chứ, điện hạ?”
“Bởi vì điện hạ là vương trữ đế quốc Kaz Bert, tương lai là quốc vương bệ hạ.” Ngồi ở một bên khác August nói rằng, “Điện hạ phải thỉnh thoảng xuất hiện ở trước mặt thần dân ngài, hướng về mọi người biểu hiện địa vị cao quý anh tư, chỉ có quen thuộc sự thống trị của chính mình, hiểu rõ quân chủ mạnh mẽ, thuyết phục phong thái vương thất, thần dân mới đối với gia tộc Lancaster dâng lên lòng trung thành của mình, mới tin tưởng vương trữ có năng lực đeo vương miện trên đỉnh đầu ngài.”
Quả nhiên rất nhanh, đoàn xe vương trữ xuyên qua ngoài rừng rậm vương đô Lehmann, đi tới thôn trấn đầu tiên, toàn bộ người trên trấn đều thả xuống dụng cụ sinh hoạt hằng ngày, chen chúc ở hai bên con đường, thưởng thức đội cận vệ uy vũ khiếp người cùng phong thái bản thân vương trữ.
Cận vệ đội thú nhân vương trữ bên trái là thú nhân nam, bên phải là thú nhân nữ, thú nhân nam vóc người cao lớn cường tráng, tướng mạo anh tuấn, thú nhân nữ vóc người lồi lõm, tư thái kiên cường, quyến rũ động lòng người, bọn họ mặc khôi giáp bóng lưỡng, trên người khoác chiến bào thêu vương huy sư thủ thân rồng trên lưng có cánh đại diện cho vương thất, khố da bó sát người cùng giầy bó bao đầu gối hiện ra đường nét cân xứng trên đôi chân thon dài, trang sức mũ khôi giáp có lông chim màu đỏ, trên ngực khôi giáp khảm nạm thủy tinh điêu khắc thành từng dãy hoa sơn trà màu trắng, đó là quốc hoa của đế quốc Kaz Bert, hoa sơn trà Catherine, mà khôi giáp nữ thú nhân lộ ra đường cong đầy đặn, nhìn đặc biệt mê người.
“Edward vương tử vạn tuế! Lancaster vạn tuế! Quốc vương bệ hạ vạn tuế!” Quần chúng hai bên đường lớn phát ra tiếng hoan hô, hướng về đám quan quân đội cận vệ ném mạnh hoa tươi, hương thảo cùng khăn tay thêu lên tên mình. Có quan quân tiếp được khăn tay, đặt lên môi hôn rồi vứt trở lại, nữ thú nhân sẽ đặt môi hồng lên, trên khăn tay liền in lại dấu son môi, chỉ vì đặt dấu son môi trên khăn tay, mà các á thú nhân khác liền loạn đánh thành một vòng.
Quốc vương, vương hậu cùng đội cận vệ vương trữ từ trước đến giờ tập hợp toàn dàn các mỹ nhân, Kaz Bert mặc dù đối với hôn nhân cùng con ngoài giá thú cực kỳ bảo vệ, cực lực chèn ép phá hoại hôn nhân, nhưng cũng không cổ hủ bảo thủ, trên thực tế dân phong tương đối cởi mở, bởi vì lòng sinh ngưỡng mộ mà các á thú nhân nguyện ý cùng những đám quan đội cận vệ giao hợp, chỉ cần không sinh ra con riêng cùng tư định chung thân bê bối, một đoạn chuyện tình yêu mỹ mãn tốt đẹp trong âm thầm kỳ thực vẫn khiến người ta hoài niệm ước ao.
Nếu như đoàn xe vương trữ chạng vạng đến trấn này, e rằng ngày hôm sau đoàn xe vương trữ mới có thể rời đi, các á thú nhân toàn thị trấn hết thảy đã từng tình một đêm cùng đội cận vệ vương trữ. Có điều phải nói, đến cùng là các thú nhân chiếm tiện nghi á thú nhân dâng tới cửa, hay là các á thú nhân bình thường chưa từng tiếp xúc thú nhân chất lượng đẳng cấp cao, không một ai nói rõ được.
Edward bảo một người vén mành che cửa sổ trên xe ngựa, mở ra cửa sổ xe, quay về dân chúng bên ngoài phất tay hỏi thăm. Dân chúng hoan hô tên Edward, lớn tiếng hô vạn tuế, hoa tươi quý giá cùng hương thảo không cần trả tiền dường như quăng tới hướng về xe vương trữ, lọt vào trong xe ngựa vương trữ.
William bị một cành hoa hồng đập trúng mặt, sợ hết hồn, nhỏ giọng hô: “Điện hạ, đây cũng quá nguy hiểm rồi! Nếu như có người hướng về xe ngựa ném quyển trục bạo phá thì làm sao bây giờ?”
“Nếu như nhân dân chân thành kính yêu ta, thì sẽ không ám sát ta, nhưng nếu như bọn họ cho rằng ta không có tư cách trở thành vương trữ, ngồi trên vương vị kia, như vậy cho dù có giết ta cũng chính là tội mà ta phải chịu.” Edward ý vị sâu xa nói, “Kẻ thống trị nếu dám đem tính mạng của chính mình đặt vào trong tay nhân dân, dân tâm liền treo một thanh kiếm trên đỉnh đầu ngươi, buộc dây thừng trên chuôi kiếm còn một đầu khác nắm vào trong tay chính mình, nếu như ngươi thư giãn, như vậy tất nhiên sẽ nghênh đón kết cục diệt vong.”
William đăm chiêu gật gật đầu. August nhìn William một chút, lại nhìn Edward một chút, khóe miệng che đi mỉm cười không rõ ý vị, quay đầu nhìn dân chúng phía ngoài cửa sổ.
Mấy đứa trẻ chạy theo xe ngựa, ló đầu ngó vào trong xe ngựa, nhìn thấy Edward, nhanh chóng lấy mũ xuống, một bên chạy một bên gọi: “Nguyện Orgona chúc phúc ngài! Vương tử điện hạ!”
“Cũng nguyện Orgona chúc phúc các ngươi.” Edward cười nói.
“A! Vương trữ nói chuyện với ta rồi!” Đứa bé ngạc nhiên thét to, tiếp tục chạy theo xe ngựa, càng thêm dùng sức phất tay về phía Edward, hoặc nỗ lực đem hoa tươi tự mình đưa tới trong tay vương trữ.
Edward bảo một người lấy kim tệ đã sớm chuẩn bị kỹ càng, tự mình từng cái từng cái một ném ra ngoài cửa sổ. Loại hành vi thân dân xa hoa này rất được mọi người hoan nghênh, hơn nữa tất cả số tiền này đều là tiền túi của vương trữ, không dùng tới khoản thuế do nhân dân đóng thuế.
Trong tiếng hoan hô như những cơn mưa hạ xuống lên từng đóa hoa tươi, đoàn xe vương trữ rời đi thôn trấn, tiếp tục tiến lên.
Trước cửa phòng người hầu đã bắt đầu cười trộm, bọn họ tuy rằng không cười ra tiếng, thế nhưng đều mím môi, trao đổi ánh mắt lẫn nhau, tiếp đó Edward nhìn người hầu mới tới đứng trước mặt, con trai công tước Hạ Lăng, Matthew Sutherland 13 tuổi, dùng những câu cú tối nghĩa xướng thánh ca, từng câu hoa lệ hướng về Edward vấn an.
Edward có chút mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương, tối ngày hôm qua y bị quốc vương gõ đến mức chấn động tâm thần không yên, quỳ gối bên tế đài cầu xin đến hai giờ, lại không có cách nào ngủ được, sáng sớm hôm nay vừa tỉnh lại, liền cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Công tước Hạ Lăng tuy rằng không nằm trong số trăm người cường giả cấp 8, nhưng cũng đạt cấp 7 trung cấp, thực lực không tầm thường, có điều công tước Hạ Lăng nổi danh nhất không phải lực chiến đấu cùng công quân của ông, đối với nghề thương nhân, ông có một cái mũi nhạy bén, có thể ngửi được mùi vị tiền tài nhỏ bé nhất, chưa tới 20 năm, đã trở thành thương nhân giàu có nhất toàn đế quốc, gần như sắp khống chế mạch máu kinh tế quốc gia, cũng may ông biết cái gì là cây lớn thì đón gió to, đem cơ hội kiếm tiền ném một nửa vào quân đội quốc gia, lúc này mới bảo vệ gia tộc Sutherland an toàn trở thành tập đoàn tài chính đứng đầu đế quốc, còn được chức vụ Bộ Trưởng Bộ Tài Chính.
Như Elie Sapphie tối ngày hôm qua nói với William, nếu như hai đứa bé thật sự tranh chấp, Edward thật sự không biết đến cùng sẽ vì ai phân minh, huống chi, quốc vương đem William sắp xếp ở bên người Edward, không chỉ vì để cho hắn học được cách làm sao cộng sự mình không thích ở chung bên nhau, e rằng càng hi vọng William có thể cùng Matthew trở thành bằng hữu.
Đệ nhất đế quốc đại gian thương công tước Hạ Lăng cùng đứa con lớn của công tước Hạ Lăng hoàn toàn trái ngược nhau, vị người thừa kế công tước này đối với đánh trận có hứng thú cao hơn so với tiền tài, đã chủ ý quyết định ở lại quân đội trở thành một tên quan quân. Matthew kế thừa ba mình bản chất gian thương, 5 tuổi cùng các đứa bé khác chỉ ở nhà, rủ các bé cùng chơi trò khách hàng cùng thương nhân, đem bánh ngọt cùng đồ uống trong nhà lừa gạt tiền tiêu vặt của các bé khác.
Tương lai, đứa con lớn nhất công tước Hạ Lăng đem danh hiệu công tước kế thừa, pháo đài Hạ Lăng, đồ cổ tổ truyền cùng thổ địa trên danh nghĩa công tước, Matthew sẽ kế thừa tài sản có giá trị của công tước Hạ Lăng, vậy thì tài sản trong giới kinh doanh, cùng với đầu óc thiên tài biết kiếm tiền. Đây mới là quốc vương coi trọng nhất.
Lúc này, Matthew đã nói xong lời kịch thật dài, động tác tiêu chuẩn hướng về Edward chào một cái, sau đó nhìn về phía William đang đứng bên cạnh Edward, hướng về hắn ánh mắt đắc ý đầy khinh bỉ.
William hừ một tiếng, nghĩ đến lời Elie Sapphire căn dặn, không nói gì nữa, nhưng hướng về phía Edward đến gần một chút, hơi khom lưng tiến đến bên tai Edward thanh âm không lớn không nhỏ hỏi: “Điện hạ, ngài muốn uống trà sao?”
Edward không có chút khát nào, có điều y nhìn ra William hướng về Matthew thị uy, cho dù không muốn uống trà, y cũng không thể cự tuyệt hảo ý William, tổn thương lòng tự ái của hắn, khiến hắn mất mặt trước Matthew, nhưng cũng không thể nghiêng một hướng về William, để Matthew cảm giác mình không thích hắn, nhân tiện nói: “Được rồi, cảm tạ ngươi, William. Matthew, mời ngồi, ta nghĩ ngươi cũng khát đi, Elie Sapphire, giúp Matthew rót một cốc trà.”
William không muốn cho ngươi ta giúp hắn, chính mình tự tay rót một cốc trà đưa đến trong tay Edward, mà bên kia, Matthew từ trong tay Elie Sapphire tiếp nhận cốc trà uống một hớp, mỉm cười nói: “Hồng trà Marena này mùi vị thực sự quá là khéo, trong không gian gia phụ hồng trà Marena mùi vị cũng không bằng so với điện hạ, hồng trà của ngài mùi thơm bên trong càng thêm thuần hậu, không biết là đến từ không gian vị á thú nhân nào?”
Edward tự nhiên hồi đáp: “Hồng trà đến từ một vị nữ tướng vợ tướng quân, nàng từng nhậm chức trong giáo hội, trong không gian sinh trưởng của nàng hồng trà có dược hiệu cường thân kiện thể, nếu ngươi đã trở thành người hầu ta, tương lai sẽ thường uống đến loại trà này.”
Matthew từ trên ghế nhảy xuống, cúi người chào đưa Edward ra ngoài, thời điểm hắn ngồi thẳng lưng, đúng dịp thấy William quay đầu lại, mà người sau quay về phía hắn ngoắc ngoắc khóe miệng, không một tiếng động nào hé miệng, dùng khẩu hình nói rằng: “Cố mà làm ra vẻ! Quỷ nhát gan!”
Matthew tức giận suýt chút nữa xông tới đánh hắn. Vào ngày đó ở vương cung hắn bị William đánh không hề có lực chống trả, bị một vết thương nhỏ sợ đến tưởng mình gần như chết, trốn ở trong lòng ngực phụ thân vừa khóc vừa gào, chuyện này đã sớm truyền khắp trong giới quý tộc, khi bọn nhỏ thấy hắn trước tiên đem chuyện này trêu ghẹo hắn. Hắn mấy ngày nay bị những lời “nhục nhã” hành hạ quả thực “sống không bằng chết”, chuyện này rùm beng tới bên người vương trữ, đầu tiên phải tránh né những người kia trêu chọc hắn, thứ hai tìm cơ hội hướng về tên quê mùa báo thù.
Bình tĩnh, Matthew Sutherland. Hắn tự nhủ. Thời gian vẫn còn dài, cứ chờ xem!
Antonio bị Edward cho ở lại vương đô, thế là bên người vương trữ lại thiếu đi một người hầu. Lần này, quốc vương không cướp đi cơ hội của vương hậu, làm bất cứ chuyện gì đều phải có khí độ, không thể một mực ép sát, trước mắt đây không phải thời cơ cùng những kẻ phản bội này trở mặt, ông không thể chiếm lấy chỗ trống lưu lại này cho vương hậu.
Vương hậu hài lòng đưa vị trí bất ngờ trống không để cho một vị á thú nhân trẻ tuổi trong gia tộc Aboulous, August Aboulous, phụ thân thú nhân August là thân ca ca của vương hậu, cũng là người thừa kế công tước Parma, August so với Edward nhỏ hơn một tuổi, là biểu đệ Edward, trước đây bởi vì thân thể không tốt, cũng không thường xuyên ra ngoài.
August xinh đẹp tuấn mỹ âm nhu, ngũ quan tinh xảo, vóc người nhỏ dài mà không nhu nhược, chỉ là có thân thể không tốt, hơi có chút đơn bạc, ngoài ra hầu như không có điểm tỳ vết, da dẻ y trắng nõn, tóc màu vàng nhạt, mặc một thân trường bào màu trắng ám văn thêu vàng, như bích họa phụng dưỡng bên người thị thần Orgona, ở trong phòng Edward vừa đứng, ánh sáng bắn ra bốn phía, không thể dời mắt nổi khi nhìn á thú nhân này.
Con mắt August vừa mảnh vừa dài, có thể là do kế thừa huyết thống mẫu thân trong gia tộc á thú nhân có thú hình ngân hồ, Edward luôn cảm thấy y như một con hồ ly, ẩn núp trong bóng tối, lộ ra khí chất âm u, khóe miệng nhu hòa nhưng trên thực tế đó lại là nụ cười giả dối.
Edward đối với biểu đệ August có chút không thoải mái, nguyên nhân lớn nhất bởi vì y là người trong gia tộc Aboulous, cũng bởi vì Edward nhớ tới ở một đời trước, Edward đối với biểu đệ vào hai năm sau sẽ chết đi, vương hậu một đời trước sắp xếp vào bên cạnh y chính là một biểu đệ thú nhân khác, vị biểu đệ thú nhân kia chỉ nhỏ một tháng so với Edward, vương hậu lúc đó chủ ý chính là muốn tác hợp tình cảm giữa Edward cùng gia tộc Aboulous, cho dù không thể thành hôn, trở thành tình nhân vương trữ cũng có thể nắm bắt được không ít chỗ tốt.
Hơn nữa Edward nhớ mang máng, August tuy rằng ở bề ngoài là chết bất ngờ, thế nhưng căn cứ trong giới quý tộc lưu truyền tin tức, trên thực tế August là bị mấy tên thú nhân thành niên ép buộc mà chết, sau đó người kia sợ August trả thù, mạnh mẽ xông vào xé rách không gian August, dẫn đến tinh thần August bị trọng thương, cấp cứu trong bệnh viện hai ngày sau liền bỏ mình.
Một hai năm sau khi lấy phương thức chết đi cực kỳ thê thảm hiện tại lại đứng trước mặt ngươi, mặc dù là người trong gia tộc nào, Edward đều cảm thấy có chút quỷ dị, có điều ngẫm lại chính mình một đời trước so với đứa bé này chỉ sống thêm bốn năm mà thôi, Edward lại thoải mái, đứa nhỏ này đời này ở tại bên cạnh mình, sẽ không gặp lại những tên vô lại kia. Có điều thân thế lại đáng thương, cũng là người trong gia tộc Aboulous, là cái đinh vương hậu xếp vào ở bên cạnh mình, Edward không thể không đề phòng.
Giữa mùa hè tháng 6, mỗi ngày Edward ban ngày đều dẫn theo William tham gia quốc vương nghị sự, buổi tối thì lại dẫn theo hắn tham gia các loại hoạt động xã giao, để hắn va chạm xã hội. Bởi vì bị quốc vương cảnh cáo, Edward quyết định muốn cùng William duy trì khoảng cách quân thần, chỉ có điều hiện tại Edward là quân, William là thần, đợi sau khi William trưởng thành, giữa hai người địa vị mới xoay chuyển.
Edward xa lánh khiến William khổ não không thôi, hắn hoài nghi là do Matthew khiến Edward quan tâm, thế nhưng Edward cũng không có sờ đầu Matthew, đối với mình mỉm cười cũng thân thiết ấm áp, điều này làm cho William dễ chịu một chút, càng thêm liều mạng học tập lễ nghi cùng khẩu âm quý tộc. Hắn không biết cha ruột của mình mới chính là kẻ cầm đầu, chỉ đơn thuần cho rằng mình càng ưu tú vương trữ mới yêu thích mình.
William cơ sở quá kém, quốc vương đặc biệt vì hắn sắp xếp mấy vị giáo sư dạy kèm ở nhà, đến thời điểm theo Edward đồng thời trở về Samosat. Vương hậu bởi vì đối với con riêng quốc vương có đãi ngộ đặc biệt mà tức giận đến đau đầu, cũng may Edward bởi vì không yên lòng August, mỗi ngày đều đem hắn mang theo bên người, làm ra bộ dáng giả tạo thương yêu biểu đệ, lúc này mới khiến vương hậu nhẫn lại mà không phát.
Rất nhanh, kỳ nghỉ tháng 6 giữa mùa hè trôi qua, Edward nhất định phải rời đi vương cung, trở lại đất phong mình.
Edward hôn tạm biệt hai vị bệ hạ, trong tiếng dân chúng hoan hô ca ngợi, một tiếng hiệu lệnh vang lên, đoàn xe bắt đầu chậm rãi đi tới, bước lên con đường đi về.
Tốc độ đường về cũng chậm chạp như khi đến, có điều khi đến vương đô di chuyển tốc độ chậm là Edward có ý định kéo dài, mà đường về tốc độ chậm thì lại có nguyên nhân khác.
“Tại sao chúng ta không ngồi phi hành thú trở về?” William hỏi, “Những con dực mã một sừng này tốc độ phi hành chậm như thế, Samosat cách vương đô cũng không phải quá xa, chúng ta bay hai ngày liền có thể đến.”
“Ha, William các hạ, ngươi cho rằng vương trữ điện hạ cao quý là vì những bình dân phổ thông bình thường kia sao?” Matthew âm dương quái điều nói. Từ khi đi tới bên người Edward, tựa hồ vì biểu hiện của mình không giống William, Matthew đều dùng loại phương thức quá mức khuếch đại nói chuyện, hơn nữa trong tính cách Matthew có loại sĩ diện cố chấp, cho dù biết là mình sai, cũng đâm lao phải theo lao.
Ngày đầu tiên bởi vì dáng vẻ kệch cỡm phương thức hành động nói chuyện bị người khác cười nhạo, hắn không chỉ không thu lại, ngược lại làm trầm trọng xốc nổi thêm. Vì thế Edward rất đau đầu, y quyết định xin nhờ một vị người hầu trong gia tộc Sutherland cùng Matthew cố gắng nói chuyện, nếu như vẫn không thuyết phục được Matthew, Edward cũng chỉ có thể viết thư đến cho công tước Hạ Lăng.
William căn bản không để ý tới hắn, mà là ngẩng đầu lên nhìn Edward ngồi ở bên cạnh hắn: “Tại sao vậy chứ, điện hạ?”
“Bởi vì điện hạ là vương trữ đế quốc Kaz Bert, tương lai là quốc vương bệ hạ.” Ngồi ở một bên khác August nói rằng, “Điện hạ phải thỉnh thoảng xuất hiện ở trước mặt thần dân ngài, hướng về mọi người biểu hiện địa vị cao quý anh tư, chỉ có quen thuộc sự thống trị của chính mình, hiểu rõ quân chủ mạnh mẽ, thuyết phục phong thái vương thất, thần dân mới đối với gia tộc Lancaster dâng lên lòng trung thành của mình, mới tin tưởng vương trữ có năng lực đeo vương miện trên đỉnh đầu ngài.”
Quả nhiên rất nhanh, đoàn xe vương trữ xuyên qua ngoài rừng rậm vương đô Lehmann, đi tới thôn trấn đầu tiên, toàn bộ người trên trấn đều thả xuống dụng cụ sinh hoạt hằng ngày, chen chúc ở hai bên con đường, thưởng thức đội cận vệ uy vũ khiếp người cùng phong thái bản thân vương trữ.
Cận vệ đội thú nhân vương trữ bên trái là thú nhân nam, bên phải là thú nhân nữ, thú nhân nam vóc người cao lớn cường tráng, tướng mạo anh tuấn, thú nhân nữ vóc người lồi lõm, tư thái kiên cường, quyến rũ động lòng người, bọn họ mặc khôi giáp bóng lưỡng, trên người khoác chiến bào thêu vương huy sư thủ thân rồng trên lưng có cánh đại diện cho vương thất, khố da bó sát người cùng giầy bó bao đầu gối hiện ra đường nét cân xứng trên đôi chân thon dài, trang sức mũ khôi giáp có lông chim màu đỏ, trên ngực khôi giáp khảm nạm thủy tinh điêu khắc thành từng dãy hoa sơn trà màu trắng, đó là quốc hoa của đế quốc Kaz Bert, hoa sơn trà Catherine, mà khôi giáp nữ thú nhân lộ ra đường cong đầy đặn, nhìn đặc biệt mê người.
“Edward vương tử vạn tuế! Lancaster vạn tuế! Quốc vương bệ hạ vạn tuế!” Quần chúng hai bên đường lớn phát ra tiếng hoan hô, hướng về đám quan quân đội cận vệ ném mạnh hoa tươi, hương thảo cùng khăn tay thêu lên tên mình. Có quan quân tiếp được khăn tay, đặt lên môi hôn rồi vứt trở lại, nữ thú nhân sẽ đặt môi hồng lên, trên khăn tay liền in lại dấu son môi, chỉ vì đặt dấu son môi trên khăn tay, mà các á thú nhân khác liền loạn đánh thành một vòng.
Quốc vương, vương hậu cùng đội cận vệ vương trữ từ trước đến giờ tập hợp toàn dàn các mỹ nhân, Kaz Bert mặc dù đối với hôn nhân cùng con ngoài giá thú cực kỳ bảo vệ, cực lực chèn ép phá hoại hôn nhân, nhưng cũng không cổ hủ bảo thủ, trên thực tế dân phong tương đối cởi mở, bởi vì lòng sinh ngưỡng mộ mà các á thú nhân nguyện ý cùng những đám quan đội cận vệ giao hợp, chỉ cần không sinh ra con riêng cùng tư định chung thân bê bối, một đoạn chuyện tình yêu mỹ mãn tốt đẹp trong âm thầm kỳ thực vẫn khiến người ta hoài niệm ước ao.
Nếu như đoàn xe vương trữ chạng vạng đến trấn này, e rằng ngày hôm sau đoàn xe vương trữ mới có thể rời đi, các á thú nhân toàn thị trấn hết thảy đã từng tình một đêm cùng đội cận vệ vương trữ. Có điều phải nói, đến cùng là các thú nhân chiếm tiện nghi á thú nhân dâng tới cửa, hay là các á thú nhân bình thường chưa từng tiếp xúc thú nhân chất lượng đẳng cấp cao, không một ai nói rõ được.
Edward bảo một người vén mành che cửa sổ trên xe ngựa, mở ra cửa sổ xe, quay về dân chúng bên ngoài phất tay hỏi thăm. Dân chúng hoan hô tên Edward, lớn tiếng hô vạn tuế, hoa tươi quý giá cùng hương thảo không cần trả tiền dường như quăng tới hướng về xe vương trữ, lọt vào trong xe ngựa vương trữ.
William bị một cành hoa hồng đập trúng mặt, sợ hết hồn, nhỏ giọng hô: “Điện hạ, đây cũng quá nguy hiểm rồi! Nếu như có người hướng về xe ngựa ném quyển trục bạo phá thì làm sao bây giờ?”
“Nếu như nhân dân chân thành kính yêu ta, thì sẽ không ám sát ta, nhưng nếu như bọn họ cho rằng ta không có tư cách trở thành vương trữ, ngồi trên vương vị kia, như vậy cho dù có giết ta cũng chính là tội mà ta phải chịu.” Edward ý vị sâu xa nói, “Kẻ thống trị nếu dám đem tính mạng của chính mình đặt vào trong tay nhân dân, dân tâm liền treo một thanh kiếm trên đỉnh đầu ngươi, buộc dây thừng trên chuôi kiếm còn một đầu khác nắm vào trong tay chính mình, nếu như ngươi thư giãn, như vậy tất nhiên sẽ nghênh đón kết cục diệt vong.”
William đăm chiêu gật gật đầu. August nhìn William một chút, lại nhìn Edward một chút, khóe miệng che đi mỉm cười không rõ ý vị, quay đầu nhìn dân chúng phía ngoài cửa sổ.
Mấy đứa trẻ chạy theo xe ngựa, ló đầu ngó vào trong xe ngựa, nhìn thấy Edward, nhanh chóng lấy mũ xuống, một bên chạy một bên gọi: “Nguyện Orgona chúc phúc ngài! Vương tử điện hạ!”
“Cũng nguyện Orgona chúc phúc các ngươi.” Edward cười nói.
“A! Vương trữ nói chuyện với ta rồi!” Đứa bé ngạc nhiên thét to, tiếp tục chạy theo xe ngựa, càng thêm dùng sức phất tay về phía Edward, hoặc nỗ lực đem hoa tươi tự mình đưa tới trong tay vương trữ.
Edward bảo một người lấy kim tệ đã sớm chuẩn bị kỹ càng, tự mình từng cái từng cái một ném ra ngoài cửa sổ. Loại hành vi thân dân xa hoa này rất được mọi người hoan nghênh, hơn nữa tất cả số tiền này đều là tiền túi của vương trữ, không dùng tới khoản thuế do nhân dân đóng thuế.
Trong tiếng hoan hô như những cơn mưa hạ xuống lên từng đóa hoa tươi, đoàn xe vương trữ rời đi thôn trấn, tiếp tục tiến lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook