Uy Thất Thất thầm đắc ý, xem ra trong lòng nghĩ đến ai thì người đó liền tới, từ đằng xa Ngô Trung Nghĩa dẫn theo một binh lính qua đó, Thất Thất lập tức nghênh đón, giả bộ lén la lén lút, tránh trái né phải, quả nhiên khiến cho Ngô Trung Nghĩa chú ý.

"Vương phi, sao rỗi rãi thế này, hôm qua mới thành thân, không ở cùng Vương gia sao?"

Thất Thất cố ý giấu tay ra sau lưng, ngoài mặt cười giả lả, nhìn Ngô Trung Nghĩa.

"Vương gia... Ngài ấy là con người bận rộn, sao tôi có thể quấy rầy ngài ấy chứ, đúng rồi, Ngô giám quân, người Hung Nô quả thực rất giàu có!"

"Nghĩa là sao?" Ngô Trung Nghĩa nhìn chằm chằm Thất Thất, truy hỏi gắt gao, Uy Thất Thất này nhất định có chuyện gì giấu giếm hắn, hơn nữa tay Thất Thất đang giấu phía sau, nhất định có âm mưu xấu xa mờ ám gì đó "Vương phi, cô đương giấu gì vậy?"

Thất Thất xòe tay ra, trong tay là hai thỏi bạc trắng lóa, sau đó nhỏ giọng nói với Ngô Trung Nghĩa "Ở trong sa mạc phía sau doanh trại, tôi phát hiện có rất nhiều bạc quân Hung Nô đã đánh rơi khi chạy trốn, bọn chúng chỉ lo giữ mạng chứ không cần tiền của."

Ngô Trung Nghĩa bán tín bán nghi nhìn Uy Thất Thất, không biết xấu nữ kia nói thật hay là giả, có điều số bạc này đúng là thật, cái nào cũng đủ một thỏi.

"Sao có thể thế được?" Ngô Trung Nghĩa cười giảo hoạt.

"Sao lại không, khi đó chúng ta hỏa thiêu doanh trại Hung Nô, những người Hung Nô ấy vì bảo toàn tính mệnh, bỏ chạy tháo thân, binh lính chúng ta nhặt được không ít thứ tốt đâu? Số bạc này là tôi mới phát hiện ra ở sa mạc phía sau đó! Nhưng Tam Vương gia hiện tại không cho tôi chạy ra ngoài, tôi không thể đi được nữa!"

"Đúng vậy, đúng vậy!" Ánh mắt Ngô Trung Nghĩa đảo như rang lạc "Vừa mới thành thân, Vương gia làm thế cũng là lẽ thường mà!"

Uy Thất Thất cảm thấy Ngô Trung Nghĩa đích thực là một tên vô sỉ, rõ ràng đương nhạo báng Lưu Trọng Thiên cưới một xấu nữ làm Vương phi, nếu không dạy dỗ hắn một chút thì thật có lỗi với ông trời! Thất Thất cười ha hả cất bạc vào trong túi y phục, chỉ về phía đại bản doanh.

"Tôi đi tìm Vương gia, bằng không chốc nữa sẽ bị giáo huấn!"

Thất Thất vừa định đi, Ngô Trung Nghĩa gọi cô lại "Cô sẽ không bẩm báo chuyện bạc này với Vương gia chứ!" Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

"Tôi không nói đâu! Vương gia kỷ luật nghiêm minh, không cho phép chúng ta chạy lung tung!" Thất Thất ra vẻ sợ hãi, khoát tay áo với Ngô Trung Nghĩa, vội vã xoay người chạy mất.

Ngô Trung Nghĩa nhìn bóng dáng Thất Thất, cười thầm trong bụng, Vương phi này chẳng những xấu, còn ngốc nghếch, Lưu Trọng Thiên cũng thật đáng thương.

Uy Thất Thất hả lòng hả dạ quay về đại bản doanh của Lưu Trọng Thiên, phát hiện Tam Vương gia vẫn ngồi đó đọc sách, thật tẻ nhạt, con người này, không có chiến sự, thì không còn việc gì khác để làm sao?

Thất Thất bước tới, đặt thỏi bạc xuống thư án trước mặt Lưu Trọng Thiên "Sứ mệnh của bạc đã kết thúc!"

"Cô lại làm trò quái quỷ gì thế, tốt nhất đừng để ta tóm được, dù cho cô là Vương phi, cũng phải tuân thủ phép tắc trong quân đội!" Lưu Trọng Thiên nhận bạc, nghiêm giọng nói.

"Biết rồi, tôi biết rồi, sau này kiên quyết sẽ không để ngài đánh mông nữa!"

"Đánh mông?" Lưu Trọng Thiên nhíu mày, trước đây có thể đánh cô hai mươi quân trượng, đó là bởi vì không biết cô là nữ nhân, giờ đây biết cô là nữ nhân rồi, cho dù tái phạm sai sót gì, Lưu Trọng Thiên cũng không thể hạ thủ, hơn nữa cô hiện tại đã là Vương phi của chàng, càng không thể đánh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương