"Vương gia..." Thất Thất niềm nở ghé vào trên thư án của Lưu Trọng Thiên, giật lấy quyển sách trong tay Lưu Trọng Thiên, ép buộc chàng nhìn mình "Trong sa mạc này có rắn không?"

"Có!" Lưu Trọng Thiên đương định giành lại, Thất Thất liền nhanh tay quăng nó sang một bên, Lưu Trọng Thiên có phần nổi nóng, Uy Thất Thất này rốt cuộc muốn làm gì? truyện được lấy tại qtruyen.net

"Bắt một con giúp tôi!" Thất Thất lay lay cánh tay chàng, lại làm nũng.

"Bảo binh lính đi bắt!"

"Tôi bây giờ là Vương phi rồi, làm thế sẽ có ảnh hưởng không tốt, người khác cho rằng tôi bị điên mất, ngài bắt giúp tôi đi!"

"Uy Thất Thất!" Lưu Trọng Thiên nhìn cô với vẻ mất hứng, không biết tại sao hôm nay Thất Thất lại kỳ lạ như vậy, lúc nãy thì đòi bạc, giờ lại muốn bắt rắn.

"Vương gia..." Thất Thất bỗng nhiên nói năng dịu dàng, giọng nói đó... Nhất thời khiến Lưu Trọng Thiên khó xử.

"Ngài thực sự không có cách nào bắt sao!"

Lưu Trọng Thiên đứng lên "Ngộ nhỡ gặp phải rắn độc, ta sẽ để cô làm mồi cho rắn độc!"

"Vương gia quả là ác độc!" Thất Thất cố ý ngân giọng khiến Lưu Trọng Thiên suýt bật cười, thật có chút không quen với việc cô đột nhiên làm bộ dáng như một tên vô lại.

Thấy Lưu Trọng Thiên đã đồng ý rồi, Thất Thất phấn khởi kéo tay Lưu Trọng Thiên, lôi chàng ra phía ngoài đại bản doanh. Đôi tay Thất Thất vô cùng mềm mại, Lưu Trọng Thiên có phần mê đắm loại cảm giác lôi kéo thân mật này, khi sắp rời đại bản doanh, Lưu Trọng Thiên không nỡ bỏ tay Thất Thất ra, bước nhanh ra ngoài.

Thất Thất khoác theo túi sách trên lưng, cô nghi hoặc nhìn Lưu Trọng Thiên, không biết nam nhân giống như chàng ta ở xã hội hiện đại, liệu có nữ nhân nào thích hay không, bảo thủ, hà khắc, chủ nghĩa đại nam tử...

Uy Thất Thất thề rằng, với tư cách là nữ thừa kế của Uy Thị, cô tuyệt đối sẽ không thèm để ý chàng ta, thế nhưng tình thế hiện giờ không giống vậy, ăn nhờ ở đậu, lạ nước lạ cái, nên vẫn phải ở dưới bóng vị đại ca này.

Hai người nhanh chóng ra khỏi doanh trại, vào trong sa mạc, Lưu Trọng Thiên dẫn Uy Thất Thất đi tới chỗ có cây xương rồng và đống đá bừa bộn, sau đó nhắc nhở cô "Ta bắt rắn, cô đứng bên cạnh nhìn!"

"Tuân lệnh, Vương gia đại thúc!"

"Rõ là cô nàng nghịch ngợm!"

Lưu Trọng Thiên cúi người xuống, quan sát tỉ mỉ, sau đó nhỏ giọng nói "Kích thước vừa phải, có vảy trơn nhẵn bóng bẩy và đôi mắt nhỏ xíu, toàn thân là màu đen hoặc màu xám đậm, còn gọi là đại tiên xà! Không độc, có thể bắt!"

Vừa dứt lời, Lưu Trọng Thiên nhanh chóng vươn tay ra, khẽ vung lên, một con rắn màu xám đen mềm nhũn bất động trên sa mạc, Lưu Trọng Thiên nhặt lấy con rắn.

"Cho cô này, không biết cô cần rắn để làm gì?"

Thất Thất phấn khởi thả con rắn vào trong túi sách, đột nhiên trợn mắt nhìn khe hở chỗ tảng đá.

"Vẫn còn một con, để tôi bắt!" Nói xong chạy tới phía trước Lưu Trọng Thiên, vươn tay về phía con rắn đó, Thất Thất rất đắc ý, chẳng phải chỉ cần vung tay túm lấy đuôi rắn thôi sao? Cô vừa học xong.

"Đợi đã!" Lưu Trọng Thiên mặt mày biến sắc, vội ôm lấy eo Thất Thất, Thất Thất chưa kịp chạm tay vào con rắn kia, đã bị Lưu Trọng Thiên ôm gọn, cùng lăn sang phía bên kia. Con rắn thè lưỡi ra, hối hả lao tới, không cắn trúng mục tiêu, lại lùi về trong kẽ đá.

Khắp người Thất Thất dính đầy cát, bực tức đánh Lưu Trọng Thiên.

"Đồ tồi, sắp bắt được đến nơi, ngài làm gì vậy? Lại còn chiếm tiện nghi của tôi."

"Đó là hắc tốc xà sa mạc, có kịch độc! Cô điên thật rồi!"

"Gì cơ? Chẳng phải giống hệt con rắn ngài vừa mới bắt sao?"

"Phần đầu có sự khác biệt, đó là một loại rắn hổ mang, Uy Thất Thất, cô chừng nào thì mới nghe lời ta vậy! Cô nữ nhân này!"

Lưu Trọng Thiên siết cằm Uy Thất Thất, lửa giận bừng bừng. Con rắn kia chỉ cần chạm vào Thất Thất, thì đừng nghĩ tới việc sống sót rời khỏi sa mạc, song song với cơn thịnh nộ, Lưu Trọng Thiên cũng có chút lo sợ. Chàng thương tiếc nhìn Uy Thất Thất, sợ sẽ đánh mất cô, có lẽ trong chốn u minh, đã an bài duyên phận giữa bọn họ, khiến chàng không thể không bận tâm về nữ nhân này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương