Cung Nữ Cấp Thấp
-
Quyển 1 - Chương 21: Nạp Lan thế tử
*
Mai Hương ngồi trong đình viện, trên bàn đá bày chút nước trà bánh trái, nhưng bất luận ăn gì nàng cũng thấy vô vị, Mai Hương thở dài, quay đầu nhìn, Vân Vụ đang nằm trong bụi cỏ, trong miệng ngậm một cành cỏ...đuôi chó.
Ách...lúc này đã sớm vào thu, không biết là cỏ gì, dù sao cũng là ngâm một cộng cỏ, bắt chéo hai chân phơi nắng, ách...Mai Hương lại ngửa mặt nhìn lên trời, hôm nay bầu trời đầy mây, vậy thì...đến tột cùng...nàng nằm trong bụi cỏ để làm gì?
Mai Hương rón ra rón rén đi qua, định thần nhìn lại, hai mắt nàng nhắm nghiền, hai chân cũng dừng lại không lắc nữa, hé miệng nói, "Tránh ra, cản trở lão tử ngắm phong cảnh"
Mai Hương trợn mắt một cái, "Ngươi ở đâu nói là đang ngắm phong cảnh, rõ ràng là ngủ say" Suy nghĩ lại một chút, nếu là ngủ, vì sao chân cứ nhúc nhích, Vân Vụ giải thích cho nàng, "Nói nhảm, ngươi nằm thời gian dài thử xem, tê chân như vậy, ngươi có thể không run run được sao?"
"Cỏ châm ngươi đau, cũng có thể ngủ ngon sao?" Mai Hương thừa nhận miệng của mình hơi bỉ ổi, nhưng vẫn còn có chút hiếu kỳ, vì sao buổi tối không nghỉ ngơi cho tốt, lại nhất định phải nằm trên cỏ vào ban ngày chứ.
"Bởi vì chỉ có nằm trên thảm cỏ này mới có thể làm cho ta có cảm giác như nằm trên vàng ngủ"
Thì ra còn có tầng đạo lý này a, Mai Hương bừng tỉnh đại ngộ, "Vậy cỏ đang ngậm trong miệng ngươi có phải sẽ cho ngươi cảm giác đang nhai lấy ngân phiếu không?" Vân Vụ mở mắt ra thoáng nhìn nàng, "Ngươi là người ngốc à? Ngân phiếu nhai trong miệng có thể dùng được sao?"
Đúng vậy, Mai Hương yên lặng gật đầu, nghe thấy Vân Vụ miễn cưỡng trả lời "Nếu trong miệng không chứa một cọng cỏ nào, thì làm sao ta biết giờ phút này mình đang nằm trên thảm cỏ"
"Thì ra là như vậy!" Trong nháy mắt Mai Hương bội phục rạp đầu xuống đất, "So với tiên sinh của ta, ngươi nói chuyện còn có đạo lý hơn" Đột nhiên ánh mắt nàng sáng ngời, chân chó nói, "Vân Vụ tỷ tỷ, về sau ta gọi ngươi là Vân Vụ tỷ tỷ có được không?"
Vân Vụ mở một mắt ra xem nàng giống như không nói giỡn, thuận lòng gật gật đầu suy nghĩ, "Tùy ngươi! Dù sao thì người gọi ta tỷ tỷ muội muội đều chết hết rồi"
Mai Hương sợ hết hồn, nàng tiếp tục bổ sung, "Em trai gọi ta là tỷ tỷ cũng đều chết hết!" Mai Hương chỉ có thể ha ha cười tại chỗ.
(Vui lòng theo dõi tại diendanlequydon.com để có thể đón đọc chương mới nhanh nhất_nhamy111)
Mai Hương ngồi trong đình viện, trên bàn đá bày chút nước trà bánh trái, nhưng bất luận ăn gì nàng cũng thấy vô vị, Mai Hương thở dài, quay đầu nhìn, Vân Vụ đang nằm trong bụi cỏ, trong miệng ngậm một cành cỏ...đuôi chó.
Ách...lúc này đã sớm vào thu, không biết là cỏ gì, dù sao cũng là ngâm một cộng cỏ, bắt chéo hai chân phơi nắng, ách...Mai Hương lại ngửa mặt nhìn lên trời, hôm nay bầu trời đầy mây, vậy thì...đến tột cùng...nàng nằm trong bụi cỏ để làm gì?
Mai Hương rón ra rón rén đi qua, định thần nhìn lại, hai mắt nàng nhắm nghiền, hai chân cũng dừng lại không lắc nữa, hé miệng nói, "Tránh ra, cản trở lão tử ngắm phong cảnh"
Mai Hương trợn mắt một cái, "Ngươi ở đâu nói là đang ngắm phong cảnh, rõ ràng là ngủ say" Suy nghĩ lại một chút, nếu là ngủ, vì sao chân cứ nhúc nhích, Vân Vụ giải thích cho nàng, "Nói nhảm, ngươi nằm thời gian dài thử xem, tê chân như vậy, ngươi có thể không run run được sao?"
"Cỏ châm ngươi đau, cũng có thể ngủ ngon sao?" Mai Hương thừa nhận miệng của mình hơi bỉ ổi, nhưng vẫn còn có chút hiếu kỳ, vì sao buổi tối không nghỉ ngơi cho tốt, lại nhất định phải nằm trên cỏ vào ban ngày chứ.
"Bởi vì chỉ có nằm trên thảm cỏ này mới có thể làm cho ta có cảm giác như nằm trên vàng ngủ"
Thì ra còn có tầng đạo lý này a, Mai Hương bừng tỉnh đại ngộ, "Vậy cỏ đang ngậm trong miệng ngươi có phải sẽ cho ngươi cảm giác đang nhai lấy ngân phiếu không?" Vân Vụ mở mắt ra thoáng nhìn nàng, "Ngươi là người ngốc à? Ngân phiếu nhai trong miệng có thể dùng được sao?"
Đúng vậy, Mai Hương yên lặng gật đầu, nghe thấy Vân Vụ miễn cưỡng trả lời "Nếu trong miệng không chứa một cọng cỏ nào, thì làm sao ta biết giờ phút này mình đang nằm trên thảm cỏ"
"Thì ra là như vậy!" Trong nháy mắt Mai Hương bội phục rạp đầu xuống đất, "So với tiên sinh của ta, ngươi nói chuyện còn có đạo lý hơn" Đột nhiên ánh mắt nàng sáng ngời, chân chó nói, "Vân Vụ tỷ tỷ, về sau ta gọi ngươi là Vân Vụ tỷ tỷ có được không?"
Vân Vụ mở một mắt ra xem nàng giống như không nói giỡn, thuận lòng gật gật đầu suy nghĩ, "Tùy ngươi! Dù sao thì người gọi ta tỷ tỷ muội muội đều chết hết rồi"
Mai Hương sợ hết hồn, nàng tiếp tục bổ sung, "Em trai gọi ta là tỷ tỷ cũng đều chết hết!" Mai Hương chỉ có thể ha ha cười tại chỗ.
(Vui lòng theo dõi tại diendanlequydon.com để có thể đón đọc chương mới nhanh nhất_nhamy111)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook