Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng Phi
-
Quyển 2 - Chương 47: Vương gia rời kinh
Edit: Subo
Một trận gió to thổi qua, tiêu trướng trên xe ngựa dễ dàng bị bay lên, ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên bầu trời không thấy gì ngoài mây bay đầy trời.
Toàn Cơ khẽ nhíu mi, mùa hạ đã sớm qua, tiếp theo đó là mùa mưa, xem ra hôm nay, trời như muốn mưa.
Mới nghĩ xong, xe ngựa đã dừng lại.
Nghe thấy thanh âm thái giám bên ngoài truyền đến: “Đã tới Hành Quán, mời nương nương xuống xe.”
Bên trong xe nữ tử mặc hoa phục lúc này mới mở đôi mắt, Toàn Cơ đã khom người đi ra ngoài, nhẹ nhàng vén mành xe, nhẹ vịn tay nàng xuống xe. Hoàng đế cũng đã xuống dưới, Ánh Phi đuổi theo cho kịp bước chân hắn, rồi đi ở sau bên cạnh hắn, không dám vượt qua nửa bước.
Bọn thái giám cầm hai chiếc lộng tới, một bên đỉnh lụa màu vàng, một bên khác đỉnh lụa màu xanh. Cung nhân các nơi đều đứng theo chức vị của mình, kéo dài cho đến bên trong Hành Quán.
Các Vương gia vội ra tới tiếp giá. Bạc Hề Hành cười khẽ một tiếng, xoải bước tiến lên, đỡ Tương Hoàn vương một phen, ánh mắt ngay sau đó dừng trên người đứng sau Tấn Huyền vương. Toàn Cơ cùng Ánh phi không đi phía trước, đứng nơi rất xa, thấy huynh đệ bọn họ một chút cười, một lát lại nói.
Nói cái gì, nàng đại để nghe không rõ, chỉ là dù có nghe thấy được, cũng chưa chắc là thật.
Lúc Tấn Huyền vương đứng dậy, ánh mắt khẽ nâng, cách đó hơn hai trượng liền nhìn thấy thân ảnh nữ tử ấy. Nàng vẫn như thế đôi môi như hồng lăng, chỉ là ánh mắt kia từ đầu đến cuối cũng chưa từng nhìn tới hắn, hắn khẽ động, quyết đoán thu hồi ánh mắt.
Chỗ ngực có chút phập phồng cuối cùng cũng cố gắng áp chế xuống, hắn bỗng nhiên nhớ lại Mục Chước ở phía sau, hiện tại hắn cố gắng nở nụ cười trước mặt Hoàng đế.
Bọn họ vài câu hàn huyên, vài câu trân trọng, các Vương gia không có ý lưu lại, sôi nổi lên xe ngựa rời đi.
Tần Phái bước ra, nghe Bạc Hề Hành nói: “Tần công đi mạnh khỏe.”
Hắn có chút sợ hãi mà cúi đầu, vội vàng rời đi.
Hàn Thanh một tay nắm chuôi kiếm, nói bên tai Hoàng đế: “Hoàng thượng thật sự thả lão thất phu kia đi sao?”
Hắn chỉ hừ một tiếng, không thả đi, thì phải làm thế nào? So Tấn Huyền vương, trước mắt càng khiến cho hắn lo lắng, là đại ca kia của hắn.
Nâng tay, ý bảo Hàn Thanh đi vào kiểm tra.
…………
Gió thổi mành khẽ nhúc nhích, Mục Chước si ngốc ghé vào cửa sổ, ngóng nhìn cửa Hành Quán càng ngày càng xa. Sáng sớm nay nàng đã thấy Toàn Cơ, chỉ là trường hợp lúc nãy, nàng không thích hợp đi lên nói chuyện.
Lần này tới đất phong, tỷ muội các nàng không biết khi nào mới có thể gặp lại.
Bên trong xe ngựa, bày một cái bồn hoa thật lớn, đó là Lan hồ điệp được di dời từ Ngự Hoa Viên tới.
Ánh mắt Tần Phái dời khỏi người Mục Chước, vuốt chòm râu đã điểm bạc, ngược lại nhìn về phía Tấn Huyền vương, ông muốn mở miệng, rồi lại do dự. Khi có mặt Toàn Cơ, bọn họ nói chuyện cũng không cần che giấu như thế, hiện giờ, thay đổi người, Tần Phái thật ra cũng băn khoăn.
Nam tử trẻ tuổi trước mặt lại cười nhẹ một tiếng, thanh âm ôn nhu: “Tiên sinh có chuyện cứ nói.”
Tần Phái tới gần chút, âm lượng cũng theo vậy mà thấp xuống: “Vương gia, người kia không thấy.”
Lòng bàn tay hắn cơ hồ theo bản năng dán lên chỗ vết thương, vết sẹo dữ tợn kia tựa như còn ẩn ẩn đau, hắn bỗng nhiên dựa vào đệm mềm phía sau, thanh thản cười: “Không phải cho người trông chừng sao?”
Tần Phái nghĩ hắn không tin, cho rằng mình diễn kịch lừa gạt hắn, vuốt mồ hôi trên trán, mới nói: “Không giữ lại được, người đã chạy rồi.” Thật ra ông muốn diệt khẩu nhưng lại chậm một bước.
Tấn Huyền Vương không hề hiện ra một tia kinh hoảng, dụng ý lưu lại người kia, là sợ nếu nhát kiếm kia của Mạnh Trường Dạ thất thủ, sẽ dùng người nọ trị thương cho hắn. Khi hắn biết chuyện đã thành, Tần Phái cẩn thận, sẽ diệt khẩu hắn. Mà hiện giờ, Tần Phái nói một câu “Chạy rồi”, đổi lại hắn cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng, hắn không cần lại mang trên lưng một mạng người. Hắn tồn tại, tất cả mọi người đều tồn tại, chẳng phải tốt sao?
Tần Phái thấy hắn không nói lời nào, lại mở miệng, lại thấy hắn xoay người, nhẹ nhàng gọi: “Chước nhi.”
Nữ tử đang ghé vào cửa sổ chấn động, vội vã xoay người nhìn hắn. Thấy hắn cười điềm đạm, lời nói uyển chuyển: “Nói cho bổn vương nghe về chuyện của tỷ tỷ ngươi đi.”
……
Một trận gió to thổi qua, tiêu trướng trên xe ngựa dễ dàng bị bay lên, ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên bầu trời không thấy gì ngoài mây bay đầy trời.
Toàn Cơ khẽ nhíu mi, mùa hạ đã sớm qua, tiếp theo đó là mùa mưa, xem ra hôm nay, trời như muốn mưa.
Mới nghĩ xong, xe ngựa đã dừng lại.
Nghe thấy thanh âm thái giám bên ngoài truyền đến: “Đã tới Hành Quán, mời nương nương xuống xe.”
Bên trong xe nữ tử mặc hoa phục lúc này mới mở đôi mắt, Toàn Cơ đã khom người đi ra ngoài, nhẹ nhàng vén mành xe, nhẹ vịn tay nàng xuống xe. Hoàng đế cũng đã xuống dưới, Ánh Phi đuổi theo cho kịp bước chân hắn, rồi đi ở sau bên cạnh hắn, không dám vượt qua nửa bước.
Bọn thái giám cầm hai chiếc lộng tới, một bên đỉnh lụa màu vàng, một bên khác đỉnh lụa màu xanh. Cung nhân các nơi đều đứng theo chức vị của mình, kéo dài cho đến bên trong Hành Quán.
Các Vương gia vội ra tới tiếp giá. Bạc Hề Hành cười khẽ một tiếng, xoải bước tiến lên, đỡ Tương Hoàn vương một phen, ánh mắt ngay sau đó dừng trên người đứng sau Tấn Huyền vương. Toàn Cơ cùng Ánh phi không đi phía trước, đứng nơi rất xa, thấy huynh đệ bọn họ một chút cười, một lát lại nói.
Nói cái gì, nàng đại để nghe không rõ, chỉ là dù có nghe thấy được, cũng chưa chắc là thật.
Lúc Tấn Huyền vương đứng dậy, ánh mắt khẽ nâng, cách đó hơn hai trượng liền nhìn thấy thân ảnh nữ tử ấy. Nàng vẫn như thế đôi môi như hồng lăng, chỉ là ánh mắt kia từ đầu đến cuối cũng chưa từng nhìn tới hắn, hắn khẽ động, quyết đoán thu hồi ánh mắt.
Chỗ ngực có chút phập phồng cuối cùng cũng cố gắng áp chế xuống, hắn bỗng nhiên nhớ lại Mục Chước ở phía sau, hiện tại hắn cố gắng nở nụ cười trước mặt Hoàng đế.
Bọn họ vài câu hàn huyên, vài câu trân trọng, các Vương gia không có ý lưu lại, sôi nổi lên xe ngựa rời đi.
Tần Phái bước ra, nghe Bạc Hề Hành nói: “Tần công đi mạnh khỏe.”
Hắn có chút sợ hãi mà cúi đầu, vội vàng rời đi.
Hàn Thanh một tay nắm chuôi kiếm, nói bên tai Hoàng đế: “Hoàng thượng thật sự thả lão thất phu kia đi sao?”
Hắn chỉ hừ một tiếng, không thả đi, thì phải làm thế nào? So Tấn Huyền vương, trước mắt càng khiến cho hắn lo lắng, là đại ca kia của hắn.
Nâng tay, ý bảo Hàn Thanh đi vào kiểm tra.
…………
Gió thổi mành khẽ nhúc nhích, Mục Chước si ngốc ghé vào cửa sổ, ngóng nhìn cửa Hành Quán càng ngày càng xa. Sáng sớm nay nàng đã thấy Toàn Cơ, chỉ là trường hợp lúc nãy, nàng không thích hợp đi lên nói chuyện.
Lần này tới đất phong, tỷ muội các nàng không biết khi nào mới có thể gặp lại.
Bên trong xe ngựa, bày một cái bồn hoa thật lớn, đó là Lan hồ điệp được di dời từ Ngự Hoa Viên tới.
Ánh mắt Tần Phái dời khỏi người Mục Chước, vuốt chòm râu đã điểm bạc, ngược lại nhìn về phía Tấn Huyền vương, ông muốn mở miệng, rồi lại do dự. Khi có mặt Toàn Cơ, bọn họ nói chuyện cũng không cần che giấu như thế, hiện giờ, thay đổi người, Tần Phái thật ra cũng băn khoăn.
Nam tử trẻ tuổi trước mặt lại cười nhẹ một tiếng, thanh âm ôn nhu: “Tiên sinh có chuyện cứ nói.”
Tần Phái tới gần chút, âm lượng cũng theo vậy mà thấp xuống: “Vương gia, người kia không thấy.”
Lòng bàn tay hắn cơ hồ theo bản năng dán lên chỗ vết thương, vết sẹo dữ tợn kia tựa như còn ẩn ẩn đau, hắn bỗng nhiên dựa vào đệm mềm phía sau, thanh thản cười: “Không phải cho người trông chừng sao?”
Tần Phái nghĩ hắn không tin, cho rằng mình diễn kịch lừa gạt hắn, vuốt mồ hôi trên trán, mới nói: “Không giữ lại được, người đã chạy rồi.” Thật ra ông muốn diệt khẩu nhưng lại chậm một bước.
Tấn Huyền Vương không hề hiện ra một tia kinh hoảng, dụng ý lưu lại người kia, là sợ nếu nhát kiếm kia của Mạnh Trường Dạ thất thủ, sẽ dùng người nọ trị thương cho hắn. Khi hắn biết chuyện đã thành, Tần Phái cẩn thận, sẽ diệt khẩu hắn. Mà hiện giờ, Tần Phái nói một câu “Chạy rồi”, đổi lại hắn cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng, hắn không cần lại mang trên lưng một mạng người. Hắn tồn tại, tất cả mọi người đều tồn tại, chẳng phải tốt sao?
Tần Phái thấy hắn không nói lời nào, lại mở miệng, lại thấy hắn xoay người, nhẹ nhàng gọi: “Chước nhi.”
Nữ tử đang ghé vào cửa sổ chấn động, vội vã xoay người nhìn hắn. Thấy hắn cười điềm đạm, lời nói uyển chuyển: “Nói cho bổn vương nghe về chuyện của tỷ tỷ ngươi đi.”
……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook