Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng Phi
Quyển 2 - Chương 46: Không cam lòng từ bỏ

Edit: Subo

Thái y vội vàng chạy tới Càn Thừa cung, chuyện này nhanh chóng lan truyền khắp hậu cung. 

Trong lòng Ánh Phi có giận cũng không thể nề hà, bệ cửa sổ đỏ thắm, móng tay được sơn tỉ mỉ của nàng cắm vào trong lòng bàn tay, âm sắc lạnh băng, biểu tỷ kia của nàng thật đúng là có bản lĩnh tốt!

Toàn Cơ lại chẳng có bao nhiêu kinh ngạc, trên người Tô Phi, có quá nhiều ưu thế. Vài lần giao phong, nàng có loại cảm giác rất mãnh liệt, nữ tử kia, kỳ thật cũng không nhu nhược như mặt ngoài thể hiện.

…………

Giữa tháng tư năm Càn khánh thứ hai.

Các phiên vương rời kinh, Hoàng đế đích thân đưa tiễn.

Toàn Cơ cùng Ánh Phi xuất cung đi theo, Bạc Hề Hành chưa từng lập hậu, đây cũng xem như là vinh sủng lớn lao. Trên mặt Ánh Phi dường như lại không nhìn thấy vui sướng chút nào, nếu không phải thân thể Tô Phi mang bệnh nhẹ, sợ là cho dù thế nào cũng không tới phiên nàng. 

Việc này, trong lòng nàng trước sau đều biết rõ.

Toàn Cơ an tĩnh hầu hạ một bên, ánh mắt lại nhìn xuyên qua tấm rèm châu phía trước, nhìn thẳng về phía thân ảnh minh hoàng kia trên ngự giá, tuy cách tầng tầng tiêu trướng nhưng vẫn mơ hồ nhìn thấy bóng người bên trong.

Đội ngũ thật dài, trước sau đều là Ngự lâm quân thủ vệ nghiêm ngặt, Hàn Thanh cưỡi con ngựa màu nâu vượt lên phía trên, thần sắc cảnh giác cao độ. Sau chuyện ám sát tại Hoàng lăng, thân là thống lĩnh cấm quân hoàng thành hắn mất hết mặt mũi. Loại chuyện như vậy, đương nhiên không thể xuất hiện lần thứ hai.

Bánh xe từng vòng mà lăn trên đường, nam tử trên ngự giá hai mắt khép hờ, mấy ngày nay những việc vặt giống như một quyển tập tranh, từ trái sang phải nhất nhất mà nhìn thoáng qua. Một tay chậm rãi chuyển động ngọc ban chỉ, đáy lòng đột nhiên trầm xuống, tâm tình phiền muộn trong khoảnh khắc này lại càng thêm nặng nề.

Thích khách ở Hoàng lăng rõ ràng nhắm vào hắn. Bây giờ thì tốt rồi, việc này không những không thể quang minh chính đại điều tra, đổi lại khiến cho những huynh đệ đó của hắn lại sinh ra phòng bị với hắn. Chỉ là Tấn Huyền Vương không chết, bọn họ ai cũng không dám làm lớn việc này. Hắn chung quy cũng không thể tự tìm rắc rối! 

Thậm chí là mật thám tại đất phong các Vương gia, tạm thời cũng cần phải tiến vào trạng thái ngủ đông, lúc này, hắn không thể để mình bị phiền toái oan uổng.

“Hàn Thanh.” Thanh âm hắn thanh hơi trầm xuống.

Ngoài xe, truyền đến thăm âm kéo cương ngựa rất nhỏ, ngay sau nghe được thanh âm Hàn Thanh hữu lực trả lời: “Có mạt tướng.”

Hắn dừng chút, mở miệng: “Đợi các Vương gia rời đi, điều tra Hành Quán cho trẫm.” Nơi đó có thể lưu lại dấu vết, cho dù là rất nhỏ, hắn cũng sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào.

…………

Từ trong cung trở về, sắc mặt Tấn Huyền vương càng âm trầm, không cùng bất cứ một vị Vương gia nào lui tới. Hiện tại ra cửa, vừa lúc gặp Khánh Lăng vương tới đây, hắn lại thong dong, châm biếm một tiếng nói: “Thất đệ, nữ nhân có rất nhiều, nếu ngươi thích, Tam ca chọn từ vương phủ  tặng cho ngươi.”

Mục Chước đứng bên cạnh nghe nói, sắc mặt “Bá” một cái trắng bạch, cuống quít cúi đầu.

Tấn Huyền vương miễn cưỡng cười, lại cầm tay Mục Chước, thấp giọng nói: “Tam ca suy nghĩ nhiều, Chước nhi, chúng ta đi.”

Xoay người, nhìn hai cái bóng dáng kia, Khánh Lăng vương thanh lãnh cười, phía sau hắn, truyền đến một thanh âm khác: “Lão tam, thật là bi ai không phải sao? Chỉ vì hắn là Hoàng đế, chẳng sợ có thích hay không, những thứ hắn ban thưởng, tất cả đều là bảo vật.” Câu cuối cùng kia, Tương Hoàn Vương sắc mặt lạnh lùng, đáy mắt tràn ngập hương vị uy hiếp.

Cho nên, hắn mới không cam lòng ở dưới thấp.

.........

Tác giả Đề Ngoại lời nói: Xong luôn, lúc này Tiểu Thất thật sự phải đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương