Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng Phi
-
Quyển 2 - Chương 44: Chưa từng quý trọng
Edit: Subo
Nàng chậm rãi đi qua cẩm thạch trắng, trên bờ sông đèn sáng trải đều, từng gợn sóng nổi lên mặt nước sáng lấp lánh. Bàn tay trắng noãn của Toàn Cơ đang cầm tay vịn, nhẹ giọng thở dài, phía sau có cung nữ thúc giục nàng: “Toàn Cơ cô nương còn không đi sao?”
Nàng không đáp, buông lỏng tay, đi về cung của Hoàng đế. Hoàng đế còn chưa mở miệng, hiênh tại nàng cũng không thể trở về Tường Bình Cung.
Đồng Dần canh giữ ở bên ngoài tẩm cung Hoàng đế, lại nói Bạc Hề Hành cũng không hề ở trong tẩm cung. Tâm Toàn Cơ còn nghi vấn, suy nghĩ lại nghĩ ra một nơi hắn muốn đi.
Hôm sau, thánh chỉ ban tới Tuệ Ngọc cung, Huệ phi Tô thị khẩu xuất cuồng ngôn( nói năng ngạo mạn), mất thân phận, giáng Huệ phi làm Tô Phi.
Lúc này là sau giờ ngọ, Hoàng đế nửa nằm trong trướng hoàng tiêu nghỉ ngơi, Toàn Cơ muốn buông rèm ngọc đái câu bên cạnh long sàng, chợt nghe một tiếng trong trướng nam tử hừ khẽ, nói: “Ngươi cảm thấy trẫm hạ một đạo thánh chỉ này quá nghiêm trọng sao?”
Trong lòng chợt lạnh lẽo, Toàn Cơ cúi đầu, nói chuyện không đâu vào đâu: “Bọn nô tỳ đều cho rằng, Hoàng Thượng sẽ sắc phong Tô Phi nương nương làm Hoàng hậu.”
Hắn cười lạnh: “Vậy ngươi thì sao?”
“Nô tỳ không dám vọng ngôn suy đoán thánh ý.”
Hoàng đế xoay người, Toàn Cơ giúp hắn vén hai tầng tiêu trướng trong ngoài, treo lên ngọc đái câu. Ngay sau đó cúi người, lót ở thêm sau lưng hắn tấm chăn mỏng, làm xong mọi thứ, mới một lần nữa cúi đầu rũ mi xuống, đối lập với long sàng trước mặt hắn.
“Toàn Cơ.” Hắn khẽ gọi.
“Dạ có nô tỳ.” Nàng kính cẩn nghe theo.
Trong mắt hắn có tia sáng khẽ lưu chuyển, lại lầm bầm: “Trẫm sủng nàng gần hai năm, cũng không thể đổi lại sự toàn tâm toàn ý của nàng…”
Bắt đầu suy nghĩ lại thời gian khi đó vội vàng trôi, thân thủ hắn đưa người nọ vào cung. Nghe vài câu mềm mại của nàng, trước sau đối đãi chân thành với hắn, cả đời này sẽ không tương phụ.
Người kia đã qua, hiện giờ một mình hắn ngồi trên đài cao, tìm tìm kiếm kiếm, rốt cuộc không thể lại có một người để hắn trong tâm khảm.
Trong lòng Toàn Cơ vô cùng đau đớn, ngữ khí trong miệng Hoàng đế khẽ biến đổi, người khác nghe không hiểu, nàng lại có thể. Đoạn ký ức nơi tây vách núi Huyền Nhai kia rất thống khổ, sớm đã đem nam tử trước mắt nàng đã từng vô cùng yêu thương hơn sinh mệnh nàng cắt đứt.
Thong dong xoay người cầm khay tiến lên, ánh mắt khô cạn lại không giữ được một giọt nước mắt. Nhìn hắn uống nước, nàng lại như to gan hơn, mở miệng: "Trên trời dưới đất, sẽ luôn có một người nguyện ý vì ngài mà trả giá tất cả."
Nàng từng vì hắn vào Dịch Đình suốt sáu năm làm mật thám, mỗi thời mỗi khắc đều phải chu toàn để sinh tồn trong cung đình âm hiểm, bất quả chỉ vì một câu hứa hẹn kia, một câu vĩnh viễn tương tùy.
Hiện giờ như được trọng sinh sau cái chết, tất cả rốt cuộc đều thay đổi.
Khóe môi lộ ra ý cười, hắn thở dài: "Đúng vậy, luôn có một người."
"Hoàng Thượng đã gặp được sao?"
Một câu này, thử cũng được, muốn biết đáp án cũng thế, mười ngón tay nàng nắm chặt, yên lặng nhìn hắn.
Hắn không đáp, ánh mắt vẫn trong suốt như làn nước trong.
Toàn Cơ ngẩn ra, lại hỏi: "Hoàng Thượng... chưa đủ quý trọng sao?"
Dứt lời, rèm châu bị phất lên. Trong khoảnh khắc, nam tử trên giường đứng dậy, "Ầm" một tiếng, khay ngọc sớm đã bị quăng ngã xuống đất. Ngay sau đó, một cái tát thật mạnh giáng xuống, nàng ngã trên mặt đất, thanh âm của hắn chứa đầy hàn ý: "Lớn mật! Ngươi cho rằng ngươi là ai?"
"Hoàng Thượng thứ tội!" Nàng đột nhiên bừng tĩnh, quỳ gối cầu xin tha thứ.
"Cút." Răng nghiến lại, hắn chỉ lạnh lùng phun ra một chữ, đáy mắt lạnh lẽo.
Vội vàng rời khỏi tẩm cung, Toàn Cơ mơ hồ nghe Đồng Dần hô một tiếng "Tô phi nương nương". Nàng ngước mắt, thấy Tô phi mặc một bộ váy tím, khuôn mặt chưa trang điểm, hai má tái nhợt.
Tô phi không nhìn nàng, chỉ tiến lên, quỳ thẳng trước điện, kêu to: "Hoàng Thượng, thần thiếp biết sai rồi!"
Nàng chậm rãi đi qua cẩm thạch trắng, trên bờ sông đèn sáng trải đều, từng gợn sóng nổi lên mặt nước sáng lấp lánh. Bàn tay trắng noãn của Toàn Cơ đang cầm tay vịn, nhẹ giọng thở dài, phía sau có cung nữ thúc giục nàng: “Toàn Cơ cô nương còn không đi sao?”
Nàng không đáp, buông lỏng tay, đi về cung của Hoàng đế. Hoàng đế còn chưa mở miệng, hiênh tại nàng cũng không thể trở về Tường Bình Cung.
Đồng Dần canh giữ ở bên ngoài tẩm cung Hoàng đế, lại nói Bạc Hề Hành cũng không hề ở trong tẩm cung. Tâm Toàn Cơ còn nghi vấn, suy nghĩ lại nghĩ ra một nơi hắn muốn đi.
Hôm sau, thánh chỉ ban tới Tuệ Ngọc cung, Huệ phi Tô thị khẩu xuất cuồng ngôn( nói năng ngạo mạn), mất thân phận, giáng Huệ phi làm Tô Phi.
Lúc này là sau giờ ngọ, Hoàng đế nửa nằm trong trướng hoàng tiêu nghỉ ngơi, Toàn Cơ muốn buông rèm ngọc đái câu bên cạnh long sàng, chợt nghe một tiếng trong trướng nam tử hừ khẽ, nói: “Ngươi cảm thấy trẫm hạ một đạo thánh chỉ này quá nghiêm trọng sao?”
Trong lòng chợt lạnh lẽo, Toàn Cơ cúi đầu, nói chuyện không đâu vào đâu: “Bọn nô tỳ đều cho rằng, Hoàng Thượng sẽ sắc phong Tô Phi nương nương làm Hoàng hậu.”
Hắn cười lạnh: “Vậy ngươi thì sao?”
“Nô tỳ không dám vọng ngôn suy đoán thánh ý.”
Hoàng đế xoay người, Toàn Cơ giúp hắn vén hai tầng tiêu trướng trong ngoài, treo lên ngọc đái câu. Ngay sau đó cúi người, lót ở thêm sau lưng hắn tấm chăn mỏng, làm xong mọi thứ, mới một lần nữa cúi đầu rũ mi xuống, đối lập với long sàng trước mặt hắn.
“Toàn Cơ.” Hắn khẽ gọi.
“Dạ có nô tỳ.” Nàng kính cẩn nghe theo.
Trong mắt hắn có tia sáng khẽ lưu chuyển, lại lầm bầm: “Trẫm sủng nàng gần hai năm, cũng không thể đổi lại sự toàn tâm toàn ý của nàng…”
Bắt đầu suy nghĩ lại thời gian khi đó vội vàng trôi, thân thủ hắn đưa người nọ vào cung. Nghe vài câu mềm mại của nàng, trước sau đối đãi chân thành với hắn, cả đời này sẽ không tương phụ.
Người kia đã qua, hiện giờ một mình hắn ngồi trên đài cao, tìm tìm kiếm kiếm, rốt cuộc không thể lại có một người để hắn trong tâm khảm.
Trong lòng Toàn Cơ vô cùng đau đớn, ngữ khí trong miệng Hoàng đế khẽ biến đổi, người khác nghe không hiểu, nàng lại có thể. Đoạn ký ức nơi tây vách núi Huyền Nhai kia rất thống khổ, sớm đã đem nam tử trước mắt nàng đã từng vô cùng yêu thương hơn sinh mệnh nàng cắt đứt.
Thong dong xoay người cầm khay tiến lên, ánh mắt khô cạn lại không giữ được một giọt nước mắt. Nhìn hắn uống nước, nàng lại như to gan hơn, mở miệng: "Trên trời dưới đất, sẽ luôn có một người nguyện ý vì ngài mà trả giá tất cả."
Nàng từng vì hắn vào Dịch Đình suốt sáu năm làm mật thám, mỗi thời mỗi khắc đều phải chu toàn để sinh tồn trong cung đình âm hiểm, bất quả chỉ vì một câu hứa hẹn kia, một câu vĩnh viễn tương tùy.
Hiện giờ như được trọng sinh sau cái chết, tất cả rốt cuộc đều thay đổi.
Khóe môi lộ ra ý cười, hắn thở dài: "Đúng vậy, luôn có một người."
"Hoàng Thượng đã gặp được sao?"
Một câu này, thử cũng được, muốn biết đáp án cũng thế, mười ngón tay nàng nắm chặt, yên lặng nhìn hắn.
Hắn không đáp, ánh mắt vẫn trong suốt như làn nước trong.
Toàn Cơ ngẩn ra, lại hỏi: "Hoàng Thượng... chưa đủ quý trọng sao?"
Dứt lời, rèm châu bị phất lên. Trong khoảnh khắc, nam tử trên giường đứng dậy, "Ầm" một tiếng, khay ngọc sớm đã bị quăng ngã xuống đất. Ngay sau đó, một cái tát thật mạnh giáng xuống, nàng ngã trên mặt đất, thanh âm của hắn chứa đầy hàn ý: "Lớn mật! Ngươi cho rằng ngươi là ai?"
"Hoàng Thượng thứ tội!" Nàng đột nhiên bừng tĩnh, quỳ gối cầu xin tha thứ.
"Cút." Răng nghiến lại, hắn chỉ lạnh lùng phun ra một chữ, đáy mắt lạnh lẽo.
Vội vàng rời khỏi tẩm cung, Toàn Cơ mơ hồ nghe Đồng Dần hô một tiếng "Tô phi nương nương". Nàng ngước mắt, thấy Tô phi mặc một bộ váy tím, khuôn mặt chưa trang điểm, hai má tái nhợt.
Tô phi không nhìn nàng, chỉ tiến lên, quỳ thẳng trước điện, kêu to: "Hoàng Thượng, thần thiếp biết sai rồi!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook