Cưng Chiều Thứ Phi Âm Độc
Chương 56: Huynh muội tình thâm, xuân tình ái muội trong Vương phủ

Editor: Quỳnh ỉn

Từ sau khi Sở Thiên Tề tại cung yến ngày ấy xin cáo lão hồi hương, quả nhiên không thường xuyên vào cung nữa, mặc dù ở lại trong phủ, nhưng Sở Thiên Tề không nhàn rỗi chút nào.

Thời tiết đầu mùa hạ là lúc trăm hoa đua nở, Sở Vân Khinh mặc một bộ váy màu xanh đậm đang đi về phía hoa viên trong Thượng Thư phủ, lúc này là sáng sớm, sương sớm vẫn còn đang quanh quẩn khắp nơi, mục đích của nàng không phải là muốn ngắm hoa xem cảnh, mấy ngày gần đây trong Thượng Thư phủ chợt xuất hiện nhiều chuyện lạ, nàng muốn đi xem một chút, trong phủ này đến tột cùng là có chuyện kỳ quái gì.

“Tiểu thư, người cẩn thận một chút.”

Chợt có tiếng vang lên làm Sở Vân Khinh khiếp sợ, liếc nhìn một chút, sao Sở Tương Nguyên lại ở chỗ này?

Từ nơi nàng nhìn đến, kỳ hoa dị thảo mọc thành bụi trong vườn, đang có một người khom lưng đi lại gần những cây hoa cỏ đó.

“Tiểu thư, người cần gì mỗi ngày đều tự mình làm vậy, nhìn y phục người đều bị thấm ướt rồi, Đại công tử trở về hai ngày nay, nô tỳ thấy người lại gầy đi nhiều quá.”

Sở Tương Nguyên đứng dậy, hơi hơi thở dốc, trên trán đầy mồ hồi: “Những giọt sương này không thể dính bụi, ngươi làm việc lơ là sơ ý, làm sao ta có thể yên tâm được?”

Khóe miệng Sở Vân Khinh cong lên, vòng qua cây bụi hoa dâm bụt trước mặt đi ra ngoài, “Giọt sương mùa hè là trong suốt nhất, tâm tư của tỷ tỷ thật là tinh tế.”

Khi Sở Tương Nguyên nghe thấy giọng nói này, mặt nàng liền biến sắc, nàng xoay người lại, dịu dàng đoan trang, thành thục trang nhã: “Một tiếng tỷ tỷ này Tương Nguyên không đảm đương nổi, còn chưa có thỉnh an Quận chúa.”

Nói xong, quả nhiên Sở Tương Nguyên liền cúi đầu hành lễ, Sở Vân Khinh nghiêng người lẩn tránh: “Đều là người một nhà, tỷ tỷ cớ gì phải làm vậy? Vân Khinh xấu hổ, tỷ tỷ muốn lấy sương pha trà cho Đại ca sao?”

Sở Tương Nguyên nhìn chén sứ trong tay, khóe miệng xuất hiện nụ cười lạnh nhạt: “Thân thể Đại ca ốm yếu, sáng sớm mỗi ngày cần phải uống một ly trà được nấu bằng sương mới tốt, đây là chuyện muội muội nên làm.”

Đôi mắt Sở Vân Khinh khẽ động: “Vân Khinh hổ thẹn, cũng không biết phải làm như vậy --.”

Sở Tương Nguyên nhìn về phía Trụy nhi vẫy vẫy tay, lúc này Trụy nhi liền chạy tới đỡ lấy chén sứ đựng sương trong tay Sở Tương Nguyên, sau đó rời khỏi vườn, nhìn quần áo dưới đầu gối Sở Tương Nguyên ướt đẫm, Sở Vân Khinh khẽ tặc lưỡi.

“Ngươi trở về muộn, không biết cũng là chuyện bình thường, ta muốn trở về pha trà rồi, có muốn nếm thử một chút không?”

Sở Vân Khinh lắc đầu: “Đa tạ ý tốt của tỷ tỷ, lần khác Vân Khinh sẽ tới.”

“Quanh năm đại công tử đều không ở trong phủ, cũng không quá thân thiết với phu nhân, ngược lại Đại tiểu thư lại cực kỳ tận tâm với Đại công tử.”

Nhược nhi đi theo sau Sở Vân Khinh nhỏ giọng nói, khóe miệng Sở Vân Khinh cong lên: “Quả nhiên là huynh muội tình thâm.”

“Lâm Đô Úy, mời đi bên này.’

Sở Vân Khinh đang cảm thán, liền nghe thấy gần đó có tiếng động, ánh mắt nàng khẽ động, ngay sau đó liền kéo Nhược nhi đang mất hồn vào bụi cây dâm vụi gần đó, trên hành lang cạnh hoa viên, có bóng dáng hai người đang đi về phía bọn họ, ánh mắt nàng khẳng định, người tới là Chấn Bắc quân Đô Úy Lâm Huy người ăn nói lỗ mạng trong yến tiệc ngày ấy.

Đi ở đằng trước dẫn đường là thị vệ Đinh Vũ bên người Sở Thiên Tề, hình như đang đi về phía Tĩnh Tâm Trai, ánh mắt Sở Vân Khinh tối sầm lại, ngày đó tại cung yến Lâm Huy gây khó dễ khiến Sở Thiên Tề mất hưng, tất cả mọi người đều suy đoán không biết có phải hắn đã đắc tội với Sở Thiên Tề không, vì sao hôm nay hắn lại xuất hiện trong phủ?

“Mấy ngày nay Duệ Vương không có đưa tin tới đây sao?”

Nhược nhi sửng sốt, lắc đầu: “Từ sau ngày tiểu thư trở về, chim bồ câu kia đã sớm không cần đến nữa.”

Sở Vân Khinh khẽ thở dài, lần trước mình gặp chuyện không may là do có người động chân động tay đến chim bồ câu, lại dùng cái đó quả thật là không an toàn, nhưng mà vì sao mấy ngày nay không có một chút tin tức nào của Tiêu Triệt?

Đêm khuya yên tĩnh, trong Thượng Thư phủ có một bóng đen xuất hiện trên tường cao, biến mất trong bóng đêm mịt mờ, Sở Vân Khinh mặc y phục dạ hành gọn gàng, rời khỏi Thượng Thư phủ đi về phía thành Tây, nơi đó chính là Duệ vương phủ.

Một đường đi nhanh, một khác khi nàng nhảy lên tường cao của Duệ Vương phủ, Sở Vân Khinh liền cảm thấy băn khoăn.

Tiêu Triệt đang ở đâu?

Mắt thấy tòa nhà quanh co trong bóng đêm, nơi này lớn như vậy, nàng phải đi đâu tìm người đây?

Chợt, ánh mắt của nàng rơi vào một chỗ, nơi đó có địa thế hơi cao, giờ phút này còn có ánh đèn mờ mờ!

Hai mắt Sở Vân Khinh căng thẳng, vận khinh công bay đến nơi đó --.

Đó là một tiểu lầu hai tầng cao, Sở Vân Khinh nhảy từ nóc nhà xuống không một tiếng động, khóc khắn lắm mới tới gần được cửa sổ lầu hai, nàng nín thở đứng lại, thấy chỗ này được trang hoàng cực kỳ kiểu cách, trong lòng đoán nơi này hẳn là không sai.

“Ân~ ân~ ân~.”

Tay đang muốn gõ cửa liền ngừng lại, lông mày Sở Vân Khinh khẽ nhíu lại, trong phòng có nữ nhân?

“Ân, gia~.”

“Ân, gia, thiếp chịu không nổi, a~.”

Tiếng rên rỉ đứt quãng cùng tiếng hờn dỗi của nữ nhân, Sở Vân Khinh chớp mắt ngớ người ra, nàng chưa biết mùi đời, ký ức còn sót lại của kiếp trước nói cho nàng biết trong phòng đang phát sinh chuyện gì?

Đôi mắt nàng trầm xuống, hai tay buông xuống bên người lập tức nắm chặt thành quyền.

Vốn muốn xoay người rời đi, nhưng vừa mới nhấc chân, tay vô tình đẩy cánh cửa sổ đang đóng kia ra một chút --.

Phía sau bức rèm kia, nàng nhìn thấy màn giường không ngừng lắc lư, sa mỏng bay bay, nữ tử uyển chuyển nằm trên đó, đồng thời còn có một nam tử cường tráng, hai người quấn quýt ở một chỗ, kèm theo tiếng thở dốc, xuân quang vô hạn đang diễn ra trong phòng.

Trong lòng Sở Vân Khinh căng thẳng,leee quyyyy đônnnn trong đầu bỗng nhiên hiện lên ban đêm đầy hơi nước kia, một cảm giác đau xót không biết tên xuất hiện, cảnh tượng trước mặt như ngọn lửa thiêu đốt người, khiến cho không đành lòng nhìn lại, hai mắt nàng nhắm chặt,đem khung cửa sổ đóng lại, kiên quyết xoay người!

Bốp!

Sở Vân Khinh cả kinh, nàng vô tình dùng lực quá lớn, lại phát ra tiếng vang lớn như vậy!

“Ai ở bên ngoài!”

Quả nhiên, tiếng vang này làm kinh động đến xuân cung sống trong phòng, Sở Vân Khinh nghe thấy giọng nói khàn khàn liền vận khinh công bay lên nóc tiểu lâu, trong phòng có tiếng nữ tử thở dốc, tiếp theo có liền có tiếng ma sát của quần áo, rồi sau đó là tiếng bước chân nặng nề đi đến gần cửa.

Sở Vân Khinh nín thở đứng ở trên nóc tiểu lâu, dường như người dưới mái hiên không phát hiện ra điều khác thường, khẽ nguyền rủa một tiếng quay người trở lại vẻ điềm đạm dịu dàng, bên này trong lòng Sở Vân Khinh buông lỏng, có một sự trì trệ lớn không thể giải quyết được.

Nàng đứng dậy rời đi, nhưng tại khoảnh khắc xoay người lại nắm chặt đoản kiếm trong tay áo, trong bóng đêm mờ mịt có rất nhiều hơi thở tràn đầy sát khi từ bốn phương tám hướng bay tới tiểu lâu này!

Trong thư phòng cách đó không xa, mặt Tử Mặc đầy nghiêm nghị: “Vương gia, quả nhiên có người theo dõi vị kia.”

Đôi mắt băng lạnh của Tiêu Triệt trầm xuống, nặng nề nói ra ba chữ: “Giết không tha!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương