Cưng Chiều Thứ Phi Âm Độc
Chương 57: Hồng y vô danh, nam nhân yêu nghiệt

Nội lực cường đại nhanh chóng tụ tập lại, Sở Vân Khinh ở trên nóc tiểu lầu, đã không còn chỗ để nấp.

Hô hấp của nàng nặng hơn so với ngày thường, cái khăn che mặt đen bắt đầu mơ hồ bị gió thổi bay, nghe tiếng gió thổi mạnh mẽ ác liệt bên tai, Sở Vân Khinh nắm chặt đoản kiếm trong tay.

“Người tới là ai?”

Giọng nói này, Sở Vân Khinh cảm thấy có chút quen thuộc, nàng nhớ mang máng tên là Tử Hàn, xung quanh tiểu lầu đều là nóc nhà thấp, Tử Hàn đang đứng ở nóc nhà bên trái nàng.

Sở Vân Khinh liếc mắt nhìn, ánh mắt sắc bén.

Thấy toàn thân Sở Vân Khinh mặc đồ đen không nói lời nào, Tử Hàn cũng không có ý định đề cập đến chuyện vừa rồi, tay hắn không biết làm cái gì, chỉ thấy thị vệ vương phủ từ bốn phương tám hướng dừng lại.

Sở Vân Khinh hừ lạnh một tiếng, đánh về nơi nhìn như yếu nhất.

Tiếng kim loại không ngừng va chạm, tràn ngập sát khí, cảnh xuân trong tiểu lâu cũng biến mất không thấy, ánh mắt của nam tử áo đỏ khẽ động, hứng thú nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn duỗi bàn tay: “Mỹ nhân, mau tới đây xem kịch vui ~.”

Sở Vân Khinh chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, nên xuống tay vô cùng tàn nhẫn, nhưng lại nghĩ những thị vệ này là người trong phủ hắn, mỗi khi đến lúc giết người đều thu lại ba phần.

Nếu bàn về võ công, Sở Vân Khinh cũng chỉ có thể xem như ở mức bình thường, nàng chưa xuất hết toàn lực, lại bị nhiều người bao vây, trong vòng trăm chiêu cũng có thể ứng phó, nếu nhiều hơn thì không thể công thủ (tấn công + phòng thủ) như bình thường.

Bọn thị về chỉ cảm thấy lần này rất khác thường, nhưng nhìn đến bộ dạng mệt mỏi của nàng, liền không nghĩ nhiều trước tiên cứ bắt lại đã, Tử Hàn nhanh tay lẹ mắt, một thanh kiếm lạnh lẽo tràn đầy sức mạnh của gió, tay nắm đoản kiếm của Sở Vân Khinh dần dần không còn chút sức lực, bỗng nhiên Tử Hàn bất ngờ đánh một chưởng, nhất thời liền đánh rớt đoản kiếm của nàng.

Chuyện tình xảy ra bất ngờ, không có vũ khí trong tay Sở Vân Khinh dường như không còn sức để chống đỡ, Tử Hàn từng bước từng bước ép sát, Sở Vân Khinh bước lùi về phía sau, mắt thấy sắp lui đến nóc nhà bên cạnh, bỗng nhiên một tiếng quát lạnh đánh tới.

Trận nóc nhà kịch chiến say sưa, dưới lầu một đoàn người từ từ đi tới, Tiêu Triệt dẫn đầu, hắn muốn nhìn một chút xem người nào to gan như vậy đêm khuya dám xông vào Duệ vương phủ của hắn!

Chiêu chiêu của Tử Hàn đều muốn đoạt mệnh, Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy kiếm kia chợt lóe sáng lên, trực tiếp đánh về phía mình, trong lúc nhất thời nàng nghiêng người né tránh, chỉ nghe thấy xoạt một tiếng, thanh kiếm lạnh lẽo kia liền rơi xuống phía sau cổ Sở Vân Kinh, mở thẳng khăn che mặt cùng búi tóc của nàng ra.

Sở Vân Khinh kinh hãi, đúng lúc này đã lùi đến nóc nhà bên cạnh, nàng trượt chân, thân thể không cách nào chống đỡ rất nhanh liền rơi xuống.

Gió đêm vang dội, Tiêu Triệt ngẩng đầu trong nháy mắt liền nhìn thấy ba nghìn sợi tóc đang hỗn độn bay trên không của một người, dáng người mảnh khảnh kia ở trên nóc nhà cao bảy tám trượng, lại đang rơi xuống!

“Đáng chết!”

Tử Mặc đi sau lưng Tiêu Triệt, nhìn thích khách bị đánh rơi xuống như dự kiến, nhưng mà vị Vương gia nào đó lại không bình tĩnh, chỉ thấy một bóng đen, Tiêu Triệt đã bay đến, miệng Tử Mặc mở lớn, Vương gia muốn đi đỡ thích khách kia sao?

Sở Vân Khinh nhắm hai mắt lại, tiếng gió vù vù thổi mãnh liệt ở bên tai, nàng đã dùng nội lực, nhưng vốn không ứng phó được với độ cao như vậy, hai mắt nàng nắm chặt, thậm chí tay chân còn chuẩn bị tốt.

Bỗng nhiên có một tiếng trầm thấp vang lên, Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy thân thể mình đụng phải cái gì đó, tiếp theo có một cánh tay mạnh mẽ xuất hiện ở bên hông, nàng mở hai mắt, xuất hiện trước mặt nàng là đôi mắt tĩnh mịch.

“Nửa đêm xông vào vương phủ, lá gan càng ngày càng lớn!”

“Ầm” lại một tiếng trầm đục vang lên, không phải va chạm vào cái gì, mà là một chưởng của Sở Vân Khinh đánh vào ngực Tiêu Triệt, trong mắt nàng đằng đằng lửa giận, “Buông tay!”

Tiêu Triệt muốn tiếp được nàng ở độ cao như vậy phải là người có tu vi võ công cao mới làm được, lúc này còn chưa bình tĩnh trở lại liền bị một chưởng, hơi thở của Tiêu Triệt lập tức bị kiềm hãm, cổ họng có chút ngòn ngọt.

Tiêu Triệt không giải thích, cũng không buông tay ra, chờ đến lúc ôm lấy nàng xuống đất mới có thể thở dốc, gió đêm hỗn độn, cái khăn che mặt của Sở Vân Khinh vẫn còn bay trong không trung, dung nhan chân thật của nàng rơi vào trong mắt hắn, trong đôi mắt không có lạnh nhạt như thường ngày, dường như tồn tại một chút oán niệm.

Tay Tiêu Triệt xiết chặt, nhìn vào mắt nàng giọng nói trở nên băng lạnh, “Ngươi điên rồi sao?”

Rốt cuộc Sở Vân Khinh cũng rơi xuống mặt đất, nàng nhớ tới cảnh tượng vừa rồi ở trên nóc nhà, trong lòng cảm thấy bất mãn, “Buông tay!”

“Sở Vân Khinh!” Hai mắt Tiêu Triệt như sắp phun ra lửa, “Ngươi nửa đêm chạy tới vương phủ ta làm cho gà bay chó sủa, sau đó kêu ta buông tay?”

Sở Vân Khinh lạnh giọng cười một tiếng, “Vân Khinh tới không đúng lúc, quấy rầy chuyện tốt của Vương gia, Vân Khinh vốn định rời đi, là thủ hạ của Vương gia ngăn cản ta, bây giờ Vương gia có thể thả ta chưa?”

Tử Mặc và những người khác đã sớm sững sờ tại chỗ, thích khách này lại là nữ!

Không chỉ là nữ, còn là nữ nhân bị Vương gia ôm!

Tử Hàn nhảy xuống khỏi nóc nhà,diendddđannnnnnlequydonnnn trên mặt không có chút biểu tình gì đi tới bên cạnh Tử Mặc, đồng thời nhìn đôi nam nữ hai mắt đang phun lửa cách đó không xa.

“Này, có thư cần đưa đến quân doanh phía tây, ngươi đi đưa đi --.”

Tử Hàn khó hiểu nhìn Tử Mặc, loại chuyện này như thế nào lại cần phải hắn đi chứ.

Tử Mặc chợt quay đầu, ánh mắt đồng tình, “Sở cô nương bị ngươi đánh rơi xuống, hoặc là đi ba nghìn dặm truyền tin, hoặc là ở chỗ này chờ Vương gia xử lý, bản thân cảm thấy đưa tin an toàn hơn một chút.”

Khóe miệng Tử Hàn rụt rụt, hắn im lặng kiệm lời do dự trong chốc lắt liền nói bốn chữ: “Thư ở nơi nào?”

Tiêu Triệt nhíu mày, chỉ cảm thấy không biết người trong lòng tức giận vì điều gì, đúng lúc này, trên lầu truyền đến một tiếng gọi to, “Hiệp nữ hiệp nữ, hiệp nữ ngươi tên gì? Ngươi dạy chiêu vừa rồi cho Lãnh mỹ nhân đi, tư thế ngươi rơi vào trong lòng Duệ vương thật quá đẹp!”

Tiêu Triệt và Sở Vân Khinh đồng thời ngẩng đầu, chỗ lan can lầu hai, một nam tử vạt áo mở rộng, áo đỏ như lửa, trong tay lúc này còn đang ôm một cô nương xinh đẹp, đang cùng nhau nhìn hai người bọn hắn.

Giọng nói của nam tử kia cực kỳ không trong sáng, vừa nghe là biết sau trận mây mưa chưa có trở lại bình thường, lại nhìn hành vi phóng đãng cùng quần áo xộc xệch của hắn, con ngươi đen của Tiêu Triệt khẽ động, lập tức hiểu rõ tức giận của Sở Vân Khinh từ đâu mà đến.

Tiêu Triệt buông Sở Vân Khinh ở trong ngực mình ra, nhưng tay nắm tay nàng rời, ý cười trong mắt hắn rõ ràng, Sở Vân Khinh đứng bên cạnh hắn, hình như còn có thể nghe thấy hắn đè nén tiếng cười trong cổ họng.

Nàng suy nghĩ từ đầu đến cuối, trên mặt liền nóng lên.

Mà nam tử trên lầu, mặt mũi tuấn tú, đôi mày thanh tú, đôi mắt hứng thí nhìn hai người dưới lầu, tay ôm nữ tử bên cạnh không ngừng lên xuống, chọc cho nữ tử kia thở gấp liên tục, “Hiệp nữ hiệp nữa, chẳng lẽ vừa rồi ngươi ở ngoài cửa, ngươi đêm hôm khuya khoắt đến ngoài cửa của ta làm gì?”

Tiêu Triệt ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Hồng y nam tử kia một cái, ánh mát băng lạnh: “Hả?”

Ánh mắt của Tiêu Triệt xen lẫn kiếm quang băng lạnh, chỉ cần một chữ liền có thể khiến cho người trên lầu sợ đến mức run lên, chỉ thấy Hồng y nam tử kia lập tức ông chặt lấy mỹ nữ bên cạnh, vùi đầu vào bộ ngực căng tròn: “Trời ơi, dọa chết người dọa chết người, mỹ nhân nhanh tới an ủi ta --.”

Trên trán Sở Vân Khinh chảy ra mồ hồi lạnh, tóc như thác nước lệch sang một bên, che xuất vẻ mặt đỏ bừng cùng vết sẹo phiền não kia.

Tiêu Triệt liếc mắt nhìn Sở Vân Khinh, kéo nàng xoay người đi, nam tử trên lầu thấy vậy lúc này mới thở dài một tiếng, “Ai, đêm dài đằng đẵng, tịch mịch như tuyết, mỹ nhân chúng ra mau đi vào thôi, Duệ vương cũng chớ quên đêm xuân một khắc đáng giá nghìn vàng nha!”

Sở Vân Khinh ngừng lại, nhưng Tiêu Triệt không giải thích gì liền lôi nàng đi về phía Giang Sơn lâu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương