Cực Võ
Quyển 1 - Chương 14: Gây Dựng Thế Lực

Trong chính phòng, hai tay Vô Song lúc này đang cầm chiếc hộp gỗ trầm hương, ánh mắt của hắn gần như không có cách nào rời khỏi được quyển sách cổ cùng vài cây kim châm, tất nhiên lúc này Vô Song vẫn không có cách nào học được Quỳ Hoa Bảo Điển, hắn phải đến Dược Vương Cốc, phải gặp được ông ngoại.

Vô Hà Tử có thể nhìn thấy trong mắt Vô Song có một tia nôn nóng liền khe khẽ lắc đầu bất quá Vô Hà Tử cũng không có trách gì Vô Song, đây mới là biểu hiện giống với một đứa bé 6 tuổi, sự háo hức của hắn cũng có thể coi là dễ hiểu.

“Dược Vương Cốc nằm ở Ngô Việt Đông Đạo cách nơi đây quá xa, muốn tới được Dược Vương Cốc chỉ sợ bằng sức ngươi là không đi được”.

Vô Song ánh mắt chớp chớp nhìn Vô Hà Tử, lời Vô Hà Tử nói đối với Vô Song tương đương vô nghĩa.

“Phí lời, bắt một đứa bé 6 tuổi đi đến Dược Vương Cốc thì sao đi nổi?, lão chẳng nhẽ không thể giúp sao?”.

Tất nhiên đây là lời trong lòng Vô Song, về phần bên ngoài ư?.

Lúc này Vô Song lại tiếp tục dùng nụ cười lấy lòng với Vô Hà Tử, vẻ mặt phi thường đáng yêu.

“Sư phụ à, đệ tử tất nhiên không thể tự mình đi được, hay là sư phụ dẫn ta đi được không, sư phụ người thần thông quản đại như vậy, tuyệt đối là quét ngang võ lâm, đi với sư phụ tất nhiên là không có vấn đề gì”.

Không phải lúc nào Vô Hà Tử cũng được Vô Song vỗ mông ngựa, khuôn mặt Vô Hà Tử lúc này phi thường thoải mái, lại là động tác vuốt râu mang theo cao nhân phong phạm kia, Vô Hà Tử mỉm cười.

“Cái này cũng đúng, có điều ta thật sự cũng khó mà đưa ngươi đi, cho dù là lão phu khi nghĩ đến đoạn đường từ Tiêu Dao Cốc đến Dược Vương Cốc cũng thấy mệt mỏi vô cùng”.

Vô Song trợn tròn mắt lên nhìn Vô Hà Tử, hắn đúng là vẫn không hiểu Vô Hà Tử đang nói cái gì.

“Chẳng nhẽ Dược Vương Cốc ở xa đến thế?”.

Vô Hà Tử chậm rãi mỉm cười.

“Chính xác, ta có thể nói cho ngươi biết, cho dù ngày đêm cưỡi ngựa không nghỉ từ Tiêu Dao Cốc đến Dược Vương Cốc cũng mất 40 ngày, nếu vừa đi vừa nghỉ chỉ sợ phải 2 tháng mới đến nơi, lão phu đôi khi cũng sẽ rời khỏi Tiêu Dao Cốc, bất quá 2 tháng căn bản là quá lâu, lão phu không cách nào rời đi lâu như vậy”.

“Tiêu Dao Cốc nằm gần về phía Trường An Thành còn Dược Vương Cốc lại ở gần Hành Dương Thành, có thể nói gần như xuyên qua Đại Thanh phạm vi, ngươi hiểu?”.

Vô Song lần này gật đầu, đây là thời kỳ cổ đại cũng không có cái gì xe lửa hay máy bay, phương tiện nhanh nhất chỉ sợ là ngựa, dùng ngựa di chuyển liền tốn một khoảng thời gian rất lớn, hơn nữa Vô Song lúc này tương đối cảm thấy khó khăn trong lòng, nếu Vô Hà Tử không thể rời đi cùng hắn, hắn gần như không có cách nào đến Dược Vương Cốc, dù sao chặng đường dài như vậy, quả thật... hắn không tưởng tượng nổi.

Lúc này Vô Song đột nhiên vỗ vào đầu mình một cái, ánh mắt hắn tỏa sáng.

“Sư phụ, vậy nếu người gửi một phong thư cho ông ngoại thì sao?, chúng ta không thể đến Dược Vương Cốc thì bảo ông ngoại đến Tiêu Dao Cốc được không?”.

Nhìn Vô Song vui vẻ, Vô Hà Tử liền mỉm cười vui vẻ.

“Thông minh, ngươi vẫn là không có bị Quỳ Hoa Bảo Điển làm ngốc đi, thư để ta viết là được, tiểu tử ngươi còn không mau đi nấu cơm?”.

Vô Song cười trừ với Vô Hà Tử sau đó gãi đầu, lập tức cầm theo hộp trầm hương ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài chính phòng.

Nhìn theo bóng lưng Vô Song rời đi, Vô Hà Tử nhàn nhạt mỉm cười.

Từ cái bóng lưng nhỏ bé kia, Vô Hà Tử nhìn thấy một bóng lưng hết sức quen thuộc.

“Hổ phụ không sinh khuyển tử, vẫn là hy vọng ngươi không thua phụ thân ngươi năm đó”.

.............

Vô Song tâm tình rất vui vẻ, phải nói là phi thường vui vẻ.

Như thường lệ, hắn chuẩn bị cơm cho Vạn lão, Vô Hà Tử sau đó lại rất nhanh chạy đi tìm Dạ Xoa.

Đây là ngày thứ ba của Dạ Xoa tại Tiêu Dao Cốc, thương thế của nàng tuy vẫn còn rất nặng không thể vận dụng nội lực bất quá cũng đã có thể cử động nhẹ, thoạt nhìn sắc mặt cũng đã có thểm vài phần khí huyết.

Thấy Vô Song bước vào, Dạ Xoa ánh mắt đẹp nhẹ chớp sau đó ôn nhu mỉm cười.

Dạ Xoa cười rất đẹp, nàng cười lên như tỏa nắng toàn bộ gian phòng, cho dù Vô Song không phải một lần nhìn thấy nàng cười bất quá mỗi lần đều rung động thật sâu.

“Nhìn gì, tiểu tử ngươi không thu ánh mắt lại có tin tỷ tỷ chọc mù mắt ngươi không?”.

Vô Song mỉm cười, hắn cũng quen với ngữ khí của Dạ Xoa, Dạ Xoa da mặt thật sự rất mỏng, đừng nhìn nàng bề ngoài giống yêu nữ có điều chỉ là giả tạo, bản thân Dạ Xoa rất hay xấu hổ, mỗi lần mặt nàng đỏ lên lại mang theo vài phần yêu mị.

“Tỷ tỷ, chúng ta ăn cơm thôi”.

Dạ Xoa gật đầu, nàng cùng Vô Song có thể coi là sống cùng nhau ba ngày nhưng nàng liền thật sự bị đồ ăn của Vô Song làm cho động dung, cho dù chưa bao giờ nói ra miệng nhưng với Dạ Xoa mà nói, nàng chưa từng ăn đồ ăn ngon đến vậy.

Cách tốt nhất để giữ nam nhân liền là giữ được bao tử của hắn, điều này với nữ nhân đúng là không khác bao nhiêu.

Trong căn phòng nhỏ lúc này liền có chút ấm áp, không cần nhiều lời, cũng không cần cái gì biểu hiện, hai người vốn chỉ im lặng ăn phần thuộc về mình nhưng chúng cái không khí này lại làm cả Vô Song cùng Dạ Xoa đều thấy vui vẻ.

“Dạ Xoa tỷ tỷ, đêm qua ta đã nghĩ đến một việc”.

Dùng khăn lau mỡ trên miệng, lưng dựa vào giường, ánh mắt Vô Song nhìn lên trần nhà, khóe miệng khẽ cong lên.

Dạ Xoa ở bên cạnh cùng chậm rãi lau miệng, ánh mắt xinh đẹp nhìn tiểu sắc lang bên cạnh.

“Ngươi nghĩ đến việc gì?”.

Vô Song mỉm cười.

“Tỷ tỷ, nếu hôm đó người có thể mang ta ra khỏi Tiêu Dao Cốc, ngươi liền làm thế nào?”.

Câu hỏi rất trực tiếp cũng cực kỳ nghiêm túc, Dạ Xoa hoàn toàn không cảm nhận được chút trêu đùa nào từ Vô Song, đây là lần đầu tiên nàng thấy tiểu sắc lang này nghiêm túc như vậy.

“Còn thế nào nữa, ngươi là huyết mạch cuối cùng của giáo chủ, nếu... nếu ngày hôm đó tỷ tỷ có thể mang ngươi ra khỏi Tiêu Dao Cốc chúng ta liền muốn ngươi tiếp nhận ngôi vị của giáo chủ”.

Vô Song bật cười.

“Ta mới có 6 tuổi thôi à, cũng có cần phải bắt ta nhận trọng trách lớn như vậy không?”.

Dạ Xoa bĩu môi nhìn Vô Song.

“Tiểu quỷ ngươi 6 tuổi mới lạ, ta liền không tin đứa bé nào 6 tuổi được như ngươi bất quá Thiên Long Giáo từ khi Thiên Vương gặp bất hạnh liền chia năm xẻ bảy, Thiên Long Giáo lập nên chính là vì con đường cùng lý tưởng vĩ đại của Thiên Vương nhưng Thiên Vương không tồn tại, bản thân Thiên Long Giáo liền không tồn tại, Thiên Long đại kỳ chỉ sợ không có cách nào xây dựng lại trừ khi... trừ khi huyết mạch chính thống của giáo chủ xuất hiện, một lần nữa gây dựng lại Thiên Long Giáo”.

“Suy nghĩ của ta vốn rất đơn giản, chúng ta cố gắng đưa ngươi ra khỏi Tiêu Dao Cốc, sau đó liền đào tạo ngươi trở thành một Thiên Vương thứ hai, gây dựng lại Thiên Long Giáo đại kỳ, đáng tiếc... Thiên Long Giáo hiện nay đã không còn so sánh được với năm đó, căn bản không đủ sức chống lại hai... hai vị Ngũ Đế liên thủ”.

Vừa nói Dạ Xoa vừa nhớ đến Vô Hà Tử cùng Vạn lão, đặc biệt là khi nghĩ đến Vạn lão thân hình liên run lên sợ hãi, một quyền kia của Vạn lão chỉ sợ để lại bóng ma cả đời cho Dạ Xoa.

“Tỷ tỷ, thật ra đêm hôm qua ta nghĩ, tiếp nhận Thiên Long Giáo cũng không phải là không được, Thiên Long Giáo là của cha ta, cho dù từ khi sinh ra ta chưa một lần gặp ông ấy bất quá cũng không muốn tâm huyết của cha đổ sông đổ bể, sau này Thiên Long Giáo cứ để cho ta tiếp quản đi, ta liền là một đời Thiên Vương mới”.

Vô Song nói rất chậm đồng thời cũng phi thường tự tin.

Việc này hắn đã nghĩ rất kỹ, phi thường kỹ.

Thiên Long Giáo từng suýt nữa thống nhất toàn bộ Tây Vực, trở thành Tây Vực đệ nhất đại giáo, thực lực liền phi thường cường đại, cho dù bỏ đi Thiên Vương cũng vẫn như cũ đáng sợ, nếu Dạ Xoa thật sự có tâm ý giao Thiên Long Giáo cho hắn, hắn liền nhận.

Thiên Long Giáo tài nguyên đương nhiên cũng sẽ đi cùng với áp lực trọng đại có điều có áp lực mới có thể liên tục lột xác, liên tục tiến bộ, Vô Song hắn từ kiếp trước đã không sợ cái gọi là áp lực.

Nếu muốn hắn từng bước từng bước xây dựng thế lực, cho dù vận khí nghịch thiên thì muốn được như phụ thân ít nhất cũng mất 20 năm, 20 năm với Vô Song mà nói, quá dài.

Thêm một lý do quan trọng nữa, đây là một loại khuyết thiếu trong đời Vô Song, một loại cảm giác mà kiếp trước hắn không có, Vô Song hắn kiếp trước không có cha, đến cả cha hắn là ai hắn cũng không biết, kiếp này hắn rốt cuộc cũng có cha, cho dù cha của hắn đã sớm qua đời thì hắn cũng không phải một đứa con hoang, chỉ cần vì một điểm này, hắn liền không buông được cơ nghiệp mà cha hắn tạo dựng.

Thiên Vương Lộ vốn là một con đường phi thường khó khăn chỉ sợ là tu la lộ có điều Vô Song mơ hồ lại cảm thấy thích thú, cảm thấy chờ đợi.

Hắn không biết lý do tại sao xuyên việt đến thế giới này nhưng nều ông trời đã cho hắn cơ hội này, hắn liền sống thật đặc sắc.

Ở bên cạnh Vô Song, Dạ Xoa tròn mắt nhìn hắn, nàng như không tin tưởng lời nói vừa rồi lại từ một đứa bé 6 tuổi nói ra.

“Ngươi nói là sự thật?, bất quá Vô Hà Tử tiền bối chỉ sợ sẽ ngăn cản, ta... ta tự biết sức mình, liền không có cách nào mang ngươi ra khỏi Tiêu Dao Cốc”.

Dạ Xoa vừa nói xong liền bị Vô Song nhẹ cốc lên trán, ánh mắt của Vô Song lúc này tràn ngập tự tin.

“Ngốc, ta năm nay mới có 6 tuổi thì tiếp quản cái gì?, cho dù tỷ tỷ ngươi mang ta ra ngoài Tiêu Dao Cốc được cũng không cách nào để ta trực tiếp kế nghiệm phụ thân có chăng ta chỉ làm một cái bù nhìn, loại bù nhìn rơm này ta mới không thèm làm, nếu Vô Song ta tiếp quản Thiên Long Giáo, dương lên Thiên Long đại kỳ liền phải dùng tối cường tư thế quay trở lai”.

(hôm nay mất hơi nhiều thời gian vẽ bản đồ cho truyện này nên chương hơi ngắn, mọi ngươi thông cảm)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương