Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần
Chương 124: Kỷ độ triền miên

(Mấy độ triền miên)

Mạc Nhiễm Thiên lập tức tươi cười đón tiếp: "Vô Kỵ, ngươi đã tỉnh rồi à, Tiểu Thiên không muốn đánh thức ngươi dậy. Để ta giới thiệu, đây là Tứ đệ của ta, đây là Tề vương, hì hì, hắn chính là Thân Vô Kỵ." Mạc Nhiễm Thiên đồng thời giới thiệu Mạc Tử Viêm và Tề Quân Hành.

Mạc Tử Viêm cùng Tề vương cũng nhìn Thừa tướng đại nhân từng không ai bì nổi này, lộ ra vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu, còn Thân Vô Kỵ cũng nhìn hai người bọn họ bằng vẻ mặt lạnh lùng. Vừa nhìn đã biết cũng đều tình thâm ý trọng đối với tiểu tử, mặc dù sớm biết tiểu tử có chín người, nhưng vẫn không nhịn được ghen tuông. ( càng ngày càng giống mấy mụ tranh sủng là sao =.=)

"Hì hì, Vô Kỵ, tất cả mọi người đều là người một nhà, cười một cái đi." Mạc Nhiễm Thiên hai tay kéo khóe miệng của hắn, kết quả bị Thân Vô Kỵ liếc một cái, phủi sạch. Cử động thân mật này cũng làm cho mọi người biết Tiểu Thiên cũng sủng ái Thân Vô Kỵ.

"Thừa tướng đại nhân thật là danh bất hư truyền." Trong lòng Tề Quân Hành cũng ê ẩm, lập tức lạnh lùng đáp. Mấy người khác thấy vậy cũng lập tức cũng ngồi xuống uống trà xem kịch vui.

"Nào dám, Vô Kỵ đã sớm không phải là Thừa tướng đại nhân gì cả. Tề vương vượt đường xa ngàn dặm đến đây khiến Vô Kỵ rất khâm phục." Thân Vô Kỵ lập tức lạnh lùng đánh trả.

Mạc Tử Viêm thấy vậy, kéo tay áo Tiểu Thiên, mà Mạc Nhiễm Thiên giờ phút này vẻ mặt cười mỉa, rất bất đắc dĩ. Tính cách Thân Vô Kỵ khá đặc biệt, không phải nói dụ dỗ là có thể dụ dỗ được.

"Hừ, xem ra Thừa tướng đại nhân không hoan nghênh, Tiểu Thiên, vậy có phải Quân Hành nên đi ngay không?" Tề Quân Hành là Tề vương, tất nhiên không muốn mất mặt.

"A, Tề Quân Hành ngươi nói gì ngu ngốc vậy, Vô Kỵ, đừng nóng giận, Tiểu Thiên không phải là đã sớm nói với ngươi sao?" Mạc Nhiễm Thiên nhất thời nhức đầu.

"Hừ!" Thân Vô Kỵ cũng hừ lạnh một tiếng mà quay mặt đi.

"Ha ha ha..." Thân Liệt đột nhiên cười lớn lên, mọi người bèn nhìn về phía hắn.

"Ơ, chỉ là Liệt nhi cảm thấy hai người này đáng yêu mà thôi. Lớn như vậy rồi lại còn tranh giành tình nhân, không cảm thấy xấu hổ à? Tiểu Thiên đẹp như vậy, thông minh như vậy, các ngươi còn muốn độc chiếm a, có thể ở bên cạnh hắn cũng đã đủ rồi mà."Thân Liệt vẻ mặt vô tội.

Mọi người thoáng chốc đều hiểu ra, Tề vương cùng Thân Vô Kỵ liếc mắt nhìn nhau, mặt đỏ rần. Mạc Nhiễm Thiên thật là yêu chết hắn, lập tức đi tới hôn hắn một cái: "Liệt nhi ngoan nhất, thưởng cho ngươi, ha ha."

"Được rồi, đã nói là người một nhà thì mọi người đều ngang hàng. Bất kể là hoàng đế hay là Thừa tướng, tất cả mọi người là người của Tiểu Thiên, ai nghe lời nhất, Tiểu Thiên là người hiểu rõ nhất, hì hì." Mạc Nhiễm Thiên kéo tay Thân Liệt cười nói.

Tề Quân Hành và Thân Vô Kỵ bèn ôm chặt lấy nhau, nhìn Mạc Nhiễm Thiên mà nhếch miệng, vẫn giữ nguyên tư thế.

"Ha ha, như vậy mới đúng nha, Cừu Phát!"Mạc Nhiễm Thiên bỗng nhiên cao giọng gọi.

"Mạc thiếu gia, chuyện gì?"Cừu Phát lập tức chạy vào.

"Hôm nay ăn trưa cần phải phong phú một chút, Tiểu Thiên tiếp đón Quân Hành và Tử Viêm." Mạc Nhiễm Thiên nhìn hai gương mặt hằng tưởng niệm kia mà nói.

"Tiểu Thiên, ngày mai trong cung Liệt nhi cũng tổ chức yến tiệc, mọi người náo nhiệt một ngày được không?" Thân Liệt đề nghị.

"Ngươi không sợ dân chúng nói ngươi hôn quân, vô dụng, chỉ cùng mấy người tổ chức sinh nhật thôi sao?"Mạc Nhiễm Thiên nhìn hắn hỏi.

"Tiểu Thiên nói gì thì chính là cái đó, nhưng hãy nhớ chuyện đã đồng ý với Liệt nhi là được rồi." Thân Liệt say đắm nhìn Mạc Nhiễm Thiên.

Dạ Tích Tuyết cùng Liêu Thanh Phong khóe miệng giật giật, Mạc Nhiễm Thiên muốn nói gì đó, thì Thân Vô Kỵ bỗng mở miệng nói: "Tiểu Thiên đồng ý với hoàng thượng chuyện gì?" Thân Vô Kỵ gọi Thân Liệt là " hoàng thượng".

"Ha ha, ngày mai sinh nhật Liệt nhi, Tiểu Thiên đồng ý buổi tối chỉ theo một mình Liệt nhi!" Thân Liệt khoe.

Bỗng chốc, Mạc Tử Viêm, Tề Quân Hành sắc mặt thay đổi, phải biết rằng bọn họ hôm nay mới đến, muốn họp mặt cùng Tiểu Thiên. Còn Thân Vô Kỵ thì "hừ"một tiếng, nhưng chẳng nói gì, bốn người này vốn đã nhất trí với nhau rồi.

"Biết rồi, dùng xong cơm trưa, các ngươi trở về cung đi. Nhớ phải cần chính yêu dân làm một hoàng đế thật là tốt, biết không? Ngày mai Tiểu Thiên sẽ tiến cung sớm một chút." Mạc Nhiễm Thiên dặn dò.

"Được." Thân Liệt ngoan ngoãn đáp ứng, Liêu Thanh Phong liếc hắn một cái, trong lòng buồn bực.

Ăn trưa, không khí hòa hợp, Tiểu Thiên ngồi ở chủ vị, sau đó mấy người lại bắt đầu cãi vã vì vị trí. Vốn dĩ Thân Vô Kỵ ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái, Thân Liệt ngồi vị trí thứ nhất bên phải, nhưng lần này Tề Quân Hành lại là người đầu tiên. Hắn ngồi ngay vào vị trí của Thân Vô Kỵ khiến Thân Vô Kỵ giận đến đen mặt.

Mạc Nhiễm Thiên phải thận trọng từng chút một, vì vừa nhìn đã biết Thân Vô Kỵ nhất định là rất tức giận. Còn Tề Quân Hành hiển nhiên còn không biết mình ngồi vào vị trí của Thân Vô Kỵ, còn Mạc Tử Viêm ngồi ở bên cạnh Dạ Tích Tuyết, hai người trò chuyện.

"Khụ khụ khụ, vấn đề chỗ ngồi này, Tiểu Thiên nói một chút, tất cả mọi người là ngang hàng. Như vậy đi, để công bằng, mọi người rút thăm quyết định vị trí, cũng không cần oán giận gì chỉ dựa vào vận may, nhưng thật ra ngồi đâu cũng giống nhau mà, hì hì." Mạc Nhiễm Thiên nhức đầu, sáu người đã đủ rối loạn rồi, nếu là chín không phải càng loạn hơn sao, có điều tiểu tử Mạc Hiên kia có còn nhớ mình không.

"Ta đồng ý!" Thân Vô Kỵ là người đầu tiên đồng ý. Không còn cách nào khác, bởi vì hiện giờ hắn không có chỗ ngồi, lại không thể gây sự với Tề Quân Hành nữa, không thể làm gì khác hơn là dựa vào vận may.

"Được!" Liêu Thanh Phong cũng đồng ý, bởi vì hắn vốn chính là người ngồi cuối cùng.

Tề Quân Hành nhìn Thân Liệt, Thân Liệt có lơ mơ một chút, nhưng cuối cùng vẫn ngốc nghếch nói: "Hình như chơi rất vui á." Mọi người nghe xong, toàn bộ mặt co quắp.

Kết quả khiến cho Thân Vô Kỵ rất hài lòng, hắn lại ở vị trí thứ nhất bên trái, khuôn mặt lộ ra nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay.

Dạ Tích Tuyết cũng thật vui, y rút được vị trí thứ nhất bên phải, đó là điều y không ngờ, nhưng trong lòng Mạc Nhiễm Thiên cũng rất vui vẻ, thâm tình nhìn y một cái.

Sau Dạ Tích Tuyết là Thanh Phong, Mạc Tử Viêm, bên kia đương nhiên là Tề Quân Hành cùng Thân Liệt, rốt cục mặt Thân Liệt nhăn như trái khổ qua.

"Trò chơi này tuyệt đối không hay!"Thân Liệt chu mỏ nói.

"Ha ha ha..." Tất cả mọi người vui vẻ nở nụ cười, không khí cuối cùng hòa hợp.

"Đừng vội, sau này còn sắp xếp lại."Mạc Nhiễm Thiên đã dự phòng trước.

Tất cả mọi người rất không thoải mái nhìn Mạc Nhiễm Thiên, dĩ nhiên biết ý tứ của hắn, còn không phải là nam nhân của hắn sẽ tăng lên sao.

"He he..." Mạc Nhiễm Thiên chỉ có thể cười gượng.

Sau khi ăn trưa, Mạc Nhiễm Thiên bảo mọi người đi để Tề Quân Hành cùng Mạc Tử Viêm đi nghỉ ngơi. Hắn ở đại điện một mình nói chuyện với Dạ Tích Tuyết, mà Thân Vô Kỵ cũng có chuyện đi ra ngoài.

"Tiểu Thiên, tối nay phải làm sao bây giờ? " Hai người Dạ Tích Tuyết đau lòng vì Mạc Nhiễm Thiên.

"Dạ đại ca, đừng lo lắng, giờ Tiểu Thiên đi xem Tề vương, thuận tiện nói chuyện mùa xuân năm sau chúng ta về nước, buổi tối lại nói với Tử Viêm. Dạ đại ca, ấm ức cho ngươi." Mạc Nhiễm Thiên ôm lấy thắt lưng Dạ Tích Tuyết, tựa đầu vào vai hắn, nam nhân này là người khiến mình đau lòng nhất.

"Đồ ngốc này, Dạ đại ca đã rất hạnh phúc rồi, đừng lo lắng. Dạ đại ca không sao, chỉ cần trong lòng Tiểu Thiên có một vị trí nho nhỏ thì Dạ đại ca đã thỏa mãn rồi." Dạ Tích Tuyết ôm chặt hắn nói.

"Không, Dạ đại ca, vị trí của ngươi trong lòng Tiểu Thiên quan trọng hơn tất cả mọi người." Mạc Nhiễm Thiên kiên định nói.

"Tiểu Thiên." Dạ Tích Tuyết thật kích động, có những lời này của hắn thì mình còn gì không hài lòng đây.

"Mạc thiếu gia!" Cừu Phát đột nhiên xuất hiện bẩm một tiếng, khiến hai người đang ôm nhau phải tách ra.

"Chuyện gì thế?" Mạc Nhiễm Thiên trầm giọng nói.

"Tề vương nói nếu có rảnh rỗi thì tới chỗ của hắn."Cừu Phát lập tức nói.

"Ừ, biết rồi." Mạc Nhiễm Thiên quay đầu nhìn Dạ Tích Tuyết, Dạ Tích Tuyết vỗ vỗ lưng hắn nói: "Dạ đại ca đi dạy thị vệ võ công đây, ha ha." Dạ Tích Tuyết nói xong xoay người đi, trong lòng Mạc Nhiễm Thiên trong nháy máy có chút khổ sở. Mình thật sự xin lỗi người nam nhân này, tương lai mình nhất định phải đền bù cho hắn.

Mạc Nhiễm Thiên đi tới phòng Tề Quân Hành, Tề Quân Hành đang nằm nghiêng trên giường, mặc một bộ quần áo màu vàng nhạt chờ hắn, vừa thấy Mạc Nhiễm Thiên đi vào lập tức cười nói: "Tiểu bảo bối, tới đây."

Mạc Nhiễm Thiên nhếch miệng, ngoan ngoãn cởi áo khoác ngoài, chui vào trong chăn. Trong phòng đã đốt than từ trước nên cũng không lạnh.

"Tiểu Thiên sắp hai mươi mốt tuổi rồi, còn gọi tiểu bảo bối?" Mạc Nhiễm Thiên vừa lên giường liền không nói hai lời ôm lấy Tề Quân Hành, chủ động vô cùng.

"Ha ha, Tiểu Thiên vĩnh viễn là tiểu bảo bối của Quân Hành." Tề Quân Hành lập tức áp hắn dưới thân, môi mỏng bao trùm đôi môi liệt diễm hắn ngày đêm mong nhớ.

"Ư, đáng ghét!" Mạc Nhiễm Thiên bị hắn hôn đến thở hổn hển, bèn lên tiếng.

"Tiểu bảo bối, nhớ ngươi muốn chết." Tề Quân Hành khẩn cấp cởi quần, hỏa long đã nóng lên đến khó nhịn.

"Ngươi chỉ nghĩ đến việc này thôi hả?" Khuôn mặt Mạc Nhiễm Thiên hồng hồng, híp mắt nhìn hắn.

"Nói nhảm, có điều việc này đương nhiên là muốn nhất." Tề Quân Hành cũng thành thật, nói xong cũng lột quần Mạc Nhiễm Thiên, ngón tay đi thẳng tới điểm cuối.

Mạc Nhiễm Thiên dĩ nhiên biết hắn nhớ mình, xem ra có lời gì cũng chỉ có thể chờ làm xong rồi mới nói. Nghĩ vậy hắn cũng không chậm trễ, chủ động dâng lên môi đỏ mọng, dây dưa, tay cầm hỏa long giúp Tề Quân Hành an ủi, vì Tề Quân Hành còn vội vã giúp Mạc Nhiễm Thiên khuếch trương tiểu huyệt.

Chờ hết thảy nước chảy thành sông, Tề Quân Hành lập tức đem dục vọng khó nhịn của mình vùi thật sâu vào nơi ấm áp đã lâu không thấy, thoải mái đến vĩnh viễn không muốn ra ngoài.

"A ~ ưm ~, a..." Thở gấp không ngừng, tình ái nồng đậm. Chờ sau khi ân ái, chân khí trong cơ thể Mạc Nhiễm Thiên chạy trong cơ thể giúp hắn khôi phục tinh thần, cho nên hắn có lòng tin có thể thỏa mãn từng người trong bọn họ. Điều duy nhất khiến hắn buồn bực là thời gian không đủ, ai cũng đều trẻ tuổi thể tráng, làm một lần cũng mất hơn một canh giờ, cảm giác một đêm cũng không đủ dùng, ai, thật là nhiều phiền toái.

"Tiểu bảo bối." Tề Quân Hành thỏa mãn ôm Mạc Nhiễm Thiên cọ cọ.

"Ưm, tối nay ta phải theo Tử Viêm, Quân Hành không ngại chứ?" Mạc Nhiễm Thiên ôm thân thể ấm áp của hắn nói.

"Mặc dù trong lòng không tình nguyện nhưng Quân Hành hiểu, tiểu bảo bối không quên Quân Hành là được." Tề Quân Hành nghĩ hắn có thể đến xem mình đầu tiên, mình đã rất vui vẻ rồi. Đối với chuyện buổi tối, mặc dù có hơi ghen nhưng hắn cùng Tử Viêm hơn hai năm không thấy, hẳn là có rất nhiều chuyện.

"Ừ, cám ơn Hoàng thượng."Mạc Nhiễm Thiên rất vui mừng.

"Đúng rồi, Thượng Quan bảo trẫm đưa tin." Tề Quân Hành lấy bức thư trong túi ra đưa cho Mạc Nhiễm Thiên.

Lòng Mạc Nhiễm Thiên nóng lên, lập tức mở thư ra. Bên trong không có mấy chữ nhưng khiến mắt Mạc Nhiễm Thiên đỏ lên.

"Bảo bối, yêu ngươi, nhớ, nhớ ngươi, trở về sớm nha.Thượng Quan". Chữ viết rất đẹp lại mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết là nét bút của Thượng Quan Nghi.

"Ha ha ha, nhất định là hắn buồn chết rồi. Tiểu Thiên, ngươi không thấy khuôn mặt hắn khi bị thua đâu, cười chết trẫm, ha ha ha." Tề Quân Hành nhớ lúc đó Thượng Quan Nghi nắm chặt hai đấm, oán hận bĩu môi thì lại thấy buồn cười. Mấy ngày nay không có Tiểu Thiên, hai người bọn họ chỉ có thể nói cho nhau nghe từng li từng tí chuyện trong dĩ vãng khi ở cùng Tiểu Thiên, an ủi nỗi tương tư.

"Tiểu Thiên cũng rất nhớ hắn." Nước mắt Mạc Nhiễm Thiên rơi xuống, nghĩ đến bộ dạng đáng yêu đó của Thượng Quan Nghi, lòng chua xót, nỗi nhớ như thủy triều ùa đến.

"Tiểu Thiên, đừng khóc, mùa xuân sắp đến rồi phải không? Trẫm đã cùng Thượng Quan dựa theo ý tứ của Tiểu Thiên, huấn luyện binh lính, chờ lệnh. Đến tháng ba chúng ta lên đường tới Mạc quốc." Tề Quân Hành cũng đau lòng vì hắn.

"Ừ, qua một tháng nữa, Tiểu Thiên sẽ trở về Mạc quốc, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì không đến ba tháng nữa, Tiểu Thiên có thể trở về Tề quốc. Tiểu Thiên muốn định đô ở kinh đô Tề quốc, Hoàng thượng cảm thấy thế nào?" Mạc Nhiễm Thiên nhìn hắn nói.

"Trẫm nghe tiểu bảo bối, ngôi vị hoàng đế này trẫm làm thấy phiền lắm." Tề Quân Hành đã không quan tâm đến chính sự nữa, trong đầu chỉ nhớ đến Mạc Nhiễm Thiên.

"Cảm ơn Hoàng thượng!" Mạc Nhiễm Thiên trong lòng ngọt ngào.

"Đúng rồi, cái này cho tiểu bảo bối, chỉ còn dư lại một viên thôi. Tiểu Thiên, ngươi phải thật cẩn thận nha." Tề Quân Hành lấy ra viên Thiên Lộ Hoàn duy nhất còn dư lại trên đời.

"Hoàng thượng, Tiểu Thiên không cần, ngươi cầm lấy, Tiểu Thiên không sao." Mạc Nhiễm Thiên rất cảm động. Nhớ trước kia mình từng đòi giờ hắn tình nguyện đem một viên cuối cùng cho mình, tình yêu thật là vĩ đại.

"Cầm lấy, trẫm không yên lòng về người đàn bà kia!" Giọng điệu Tề Quân Hành mạnh hơn, hắn không thể để Tiểu Thiên mạo hiểm.

"Vậy cũng tốt, cám ơn Hoàng thượng."Mạc Nhiễm Thiên cũng không từ chối nữa.

"Tiểu bảo bối không đem trẫm làm người mình sao, sao còn nói cám ơn."Tề Quân Hành mất hứng nhìn Mạc Nhiễm Thiên.

"Ha ha, là Tiểu Thiên không đúng." Mạc Nhiễm Thiên rất vui vì hắn đã nói vậy.

Hai người nhất thời lại ôn tồn một trận, sau đó Mạc Nhiễm Thiên mới đứng dậy đi tới phòng Mạc Tử Viêm.

Mạc Tử Viêm mới vừa tỉnh ngủ, ngựa không ngừng vó trên đường quả thật khiến gã mệt mỏi. Mới vừa ngủ dậy đã thấy Mạc Nhiễm Thiên thì ý cười đầy mặt.

"Tử Viêm, mệt lắm không?" Mạc Nhiễm Thiên đau lòng nhìn gương mặt gầy gò của gã.

"Vẫn ổn, ngủ một giấc dậy khá hơn rồi. Tiểu Thiên đã qua chỗ Tề vương?" Mạc Tử Viêm nhướn mày hỏi.

Mạc Nhiễm Thiên nhất thời đỏ bừng mặt, lúng túng nói: "Tiểu Thiên sợ Tứ đệ mệt nha, Quân Hành hắn ngồi xe ngựa tới, Tứ đệ cưỡi ngựa, cho nên Tiểu Thiên muốn để Tứ đệ nghỉ ngơi nhiều." Cớ này xem ra cũng không tệ.

"Ha ha, Tử Viêm không trách ngươi, lên đây đi, trong chăn ấm áp."Mạc Tử Viêm muốn mời Mạc Nhiễm Thiên lên giường.

"Không được, sắp bữa tối rồi, chúng ta đi ra ngoài dùng bữa, buổi tối lại tán gẫu được không? Chúng ta có thời gian một đêm."Mạc Nhiễm Thiên vui vẻ nói.

"Được, vậy ta đứng lên!" Trong lòng Mạc Tử Viêm càng vui vẻ, không ngờ Tiểu Thiên có thể theo hắn cả một đêm.

Bữa tối Mạc Nhiễm Thiên mang theo Tề Quân Hành, Mạc Tử Viêm cùng Dạ Tích Tuyết đi ra ngoài nếm đồ ăn của kinh đô. Trời lạnh, trong tiểu quán lại nóng bức, tiếng người ồn ào, mọi người ăn uống vô cùng vui vẻ.

Mạc Nhiễm Thiên uống một ít rượu, sau đó trở lại giường Mạc Tử Viêm thật sớm, hai người tắm rửa sạch sẽ rồi ôm nhau ngủ.

Mạc Tử Viêm mặc dù nhớ Tiểu Thiên, nhưng không tiến thêm một bước khiến Mạc Nhiễm Thiên thấy rất kì lạ.

"Tứ đệ, ngươi không sao chứ?" Mạc Nhiễm Thiên rất thắc mắc, phản ứng của Tề Quân Hành hoàn toàn bình thường, nhưng Mạc Tử Viêm phản ứng không giống nam nhân.

"Không có gì, chỉ là Tử Viêm không thể tin được Tiểu Thiên ở trong ngực Tử Viêm." Miệng Mạc Tử Viêmdấy lên vị chua xót.

"Tử Viêm!" Mạc Nhiễm Thiên khiếp sợ, người nam nhân này hẳn trong lòng rất khổ sở.

"Tiểu Thiên, Tử Viêm thật hận." Mạc Tử Viêm ôm chặt Mạc Nhiễm Thiên, Mạc Nhiễm Thiên có thể cảm nhận được toàn thân gã cũng đang phát run.

"Tử Viêm, ngươi đừng như vậy, Tiểu Thiên hiểu, ngươi phải nghĩ thoáng một chút biết chưa?" Mạc Nhiễm Thiên cũng đau lòng theo.

"Nhưng Tử Viêm cũng không có cách nào, thi thể mẫu phi như đang ở trước mắt Tử Viêm, làm sao cũng không thể quên được."Mạc Tử Viêm khóc, ôm lấy Mạc Nhiễm Thiên khóc thút thít.

"Tiểu Thiên biết mà, rất nhanh, rất nhanh thôi chúng ta có thể báo thù rồi. Tử Viêm, muốn khóc thì khóc đi, ngươi khổ quá!"Lòng Mạc Nhiễm Thiên cũng đau đớn đan xen.

Giờ phút này, Thân Vô Kỵ vừa trở về đang đứng bên ngoài. Hắn vốn định tới nói chút chuyện với Mạc Nhiễm Thiên, nhưng vừa nghe thấy bên trong có tiếng khóc của Mạc Tử Viêm, hắn bèn nghĩ Tiểu Thiên đang nói với gã những chuyện đã trôi qua, trong lòng cũng khó chịu. Hắn lập tức xoay người rời đi, hi vọng Tiểu Thiên có thể an ủi con người đáng thương kia.

Mạc Tử Viêm khóc thật lâu, Mạc Nhiễm Thiên nhẹ an ủi gã, cuối cùng thật sự không còn cách nào, đành dùng đầu lưỡi khẽ liếm lỗ tai Mạc Tử Viêm, nhất thời Mạc Tử Viêm ngừng tiếng khóc, ngẩng đầu nhìn Mạc Nhiễm Thiên.

Mạc Nhiễm Thiên hai tay kéo đầu gã xuống, hung hăng hôn lên môi Mạc Tử Viêm, hắn muốn Mạc Tử Viêm phát tiết ra.

Quả nhiên Mạc Tử Viêm bắt đầu điên cuồng mà đáp lại Tiểu Thiên, chiếc lưỡi linh hoạt chui vào trong cái miệng nhỏ nhắn đảo loạn một hồi, mang theo mùi vị mằn mặn. Đầu lưỡi Mạc Nhiễm Thiên không thể đuổi kịp lưỡi hắn, tiếng nước mập mờ bên tai không dứt, chỉ bạc bắt đầu trượt xuống, phóng đãng vô cùng.

"A." Gương mặt Mạc Nhiễm Thiên nóng đến muốn chết, hiện giờ Mạc Tử Viêm giống như dã thú động tình, gặm cắn cổ, xương quai xanh của hắn, khiến hắn nhẹ kêu ra tiếng.

Đầu từ từ trượt xuống, tùy ý giày xéo trước ngực hắn, ánh mắt đỏ, động tác càng thêm cuồng dã.

"A, Tử Viêm, nha, không được." Hai tay Mạc Nhiễm Thiên nắm chặt thành giường, hai chân gác trên bả vai hắn, nửa người lơ lửng trên không khiến động tác của Mạc Tử Viêm càng thêm không kiêng dè.

"Bảo bối, ta tới đây." Mạc Tử Viêm thấy Mạc Nhiễm Thiên tình dục đầy mặt, càng thêm không nhịn được. Thân thể mĩ lệ động lòng người kia kích thích mắt gã, khiến gã giống như sư tử mạnh mẽ, dục vọng hoàn toàn bộc phát.

Tối nay, Mạc Tử Viêm không ngừng đòi hỏi, sau liên tục ba lần mới mỏi mệt ngủ thật say, mà Mạc Nhiễm Thiên nhìn gương mặt tuấn tú gầy gò của gã, tràn đầy đau lòng.

Ngày hôm sau, Tiểu Thiên không nuốt lời, mọi người cùng nhau tiến cung ăn mừng sinh nhật Thân Liệt. Buổi tối trong tẩm cung chỉ có hai người, Mạc Nhiễm Thiên lấy quà sinh nhật đã chuẩn bị trước ra.

"Tiểu Thiên, đây là cái gì?" Thân Liệt nhìn chiếc đinh màu lam tỏa sáng, hiếu kì hỏi.

"Cái này là đinh ngực, Liệt mang ở trên người thì sẽ không quên Tiểu Thiên."Mạc Nhiễm Thiên cười tà, hắn muốn mỗi vị mĩ nam đều đeo lên lễ vật đích thân hắn tặng.

"Đinh ngực? Đeo ở đâu? Sao Liệt nhi cảm thấy giống đinh tai vậy." Thân Liệt nhận lấy vuốt vuốt, là một viên bảo thạch màu lam rất tinh tế khéo léo, là đồ Mạc Nhiễm Thiên lấy từ căn phòng biến thái của Thân Vô Kỵ, hơn nữa, còn bỏ túi tất cả, hắn đã sớm tính toán kỹ.

"Ha ha, Liệt có yêu Tiểu Thiên không?" Mạc Nhiễm Thiên tà ác đến gần hắn, giúp hắn cởi áo nới dây lưng, giống như thị tẩm cho hoàng đế.

Thân Liệt lập tức đỏ mặt, đôi mắt nhiễm tình ý thật sâu. Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Tiểu Thiên, không cần phải nói, dòng điện cao thế một vạn oát làm Mạc Nhiễm Thiên cảm nhận được tình cảm nồng đậm.

"Tiểu Thiên, Liệt nhi thích ngươi nhất." Thân Liệt ngượng ngùng, ôm chặt lấy Mạc Nhiễm Thiên nói.

"Nếu yêu Tiểu Thiên, ngươi cố phải nhịn đau nha." Mạc Nhiễm Thiên giảo hoạt nắm chu quả trước ngực hắn.

"A, đau? Ha ha, Tiểu Thiên nói gì đều được."Thân Liệt bị kích thích đến kêu lên, hắn cho là đây chính là đau.

Mạc Nhiễm Thiên ngồi xổm xuống, dùng cái miệng nhỏ nhắn ngậm chu quả của hắn, khiến Thân Liệt càng thêm đỏ mặt. Hôm nay sinh nhật thật tốt, Tiểu Thiên chưa từng hầu hạ hắn như thế, thật ra thì Mạc Nhiễm Thiên đang dùng nước miếng giúp hắn trừ độc làm mềm da.

"Tiểu Thiên, a, thật là nhột." Thân Liệt muốn kéo Mạc Nhiễm Thiên lên, hôn môi hắn.

"Nhịn được nha!" Mạc Nhiễm Thiên dứt lời, tay liền hạ xuống.

"A, đau quá!"Thân Liệt kêu lên thảm thiết, sau đó cúi đầu thấy viên ngọc bích đã đính lên chu quả, lập tức lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, đau đớn.

"Ha ha, đẹp không, sau này ngươi chính là của ta, không cho phép ngươi đụng những người khác, phải nghe lời Tiểu Thiên biết không?" Mạc Nhiễm Thiên dời đi sự chú ý của hắn, để hắn không nhớ tới nỗi đau đớn kia nữa, nói xong còn lập tức ôm lấy hắn dâng lên môi đỏ mọng.

Thân Liệt lập tức bị cảm giác tê dại chiếm cứ, nhiệt tình đáp lại.

"Còn đau không?" Mạc Nhiễm Thiên rõ ràng được tiện nghi còn khoe mẽ.

"A, không sao, không đau, đây là tín vật sao? Chỉ Liệt nhi có sao?"Thân Liệt liền vội vàng hỏi.

"Không, mỗi người cũng đều có, đeo lên cái này chính là người của Mạc Nhiễm Thiên, không cho phép các ngươi phản bội Tiểu Thiên nha."Mạc Nhiễm Thiên mỉm cười nói, hắn cảm thấy chủ ý này rất tốt.

"Có thật không? Hì hì, thật xinh đẹp, Liệt nhi thích." Thân Liệt lập tức lại vui vẻ.

"Ừ, thật xinh đẹp." Mạc Nhiễm Thiên tiếp tục dùng đầu lưỡi an ủi cho chu quả bị thương, khiến Thân Liệt vừa đau vừa thoải mái, bèn đột ngột ôm lấy Tiểu Thiên tiến về long sàng.

"Tiểu Thiên, chỉ có một đêm, chúng ta phải nắm chặt thời gian." Thân Liệt vội la lên.

Khóe miệng Mạc Nhiễm Thiên giật giật, hắn nghĩ hắn là thần chắc? Một đêm? Mạc Nhiễm Thiên muốn ngất, hắn phát hiện nam nhân của hắn thật là khả ái.

"Tiểu Thiên, tại sao nơi này của ngươi khả ái vậy?" Thân Liệt đã muốn hỏi Mạc Nhiễm Thiên vấn đề này từ trước rồi. Cùng là nam nhân, tiểu thái nha của Tiểu Thiên cực kỳ đáng yêu, màu hồng sáng trong, làm cho người ta vừa nhìn đã muốn ăn.

Mạc Nhiễm Thiên thẳng chân đá bay Thân Liệt xuống giường. Mới vừa rồi còn nghĩ Thân Liệt đáng yêu, tuyệt đối không đáng yêu. Đây cũng là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng Mạc Nhiễm Thiên.

"Tiểu Thiên, sao lại đá Liệt nhi." Thân Liệt bò dậy chu môi, cũng may bên trong tẩm cung đều lót thảm dệt thật dày.

"Sau này đừng nhắc tới chuyện này!"Mạc Nhiễm Thiên làm bộ tức giận.

"Làm sao vậy, cái gì xinh đẹp cũng không được khen sao?"Thân Liệt vô tội nói.

Mạc Nhiễm Thiên nhìn hắn, xúc động muốn thẳng tay bóp chết hắn, bèn nghiêng người rúc vào trong chăn, không để ý tên ngu ngốc này nữa.

"Hì hì. Tiểu Thiên, Liệt nhi tới đây." Thân Liệt lập tức cởi quần, nhảy lên giường, chui vào trong chăn. Mạc Nhiễm Thiên nhích vào trong, hắn cũng nhích theo, hai bàn tay to không an phận sờ loạn, dĩ nhiên tiểu thái nha bị hắn sờ lại trướng lên, hại Mạc Nhiễm Thiên ngứa ngáy khó nhịn, vô cùng khó chịu.

Đêm nay, hai người giày xéo chăn mền mãi đến đêm khuya, Mạc Nhiễm Thiên thật đúng là nhìn chưa ra người này lợi hại như thế, phương diện này tuyệt đối không hề ngốc. Cho đến khi sắp lâm triều, Thân Liệt mới khép mắt lại ngủ, Mạc Nhiễm Thiên một lần nữa đạp hắn xuống giường. Đáng thương Thân Liệt nước mắt lưng tròng sờ sờ PP, mặc long bào vào triều sớm. Hắn cũng không muốn bị Tiểu Thiên đánh, thật ra thì trong lòng hắn tuyệt không muốn làm hoàng đế.

Thân Liệt chân trước mới vừa đi, Liêu Thanh Phong chân sau liền vào phòng. Nhìn Mạc Nhiễm Thiên nhắm mắt ngủ thiếp đi, lập tức cởi y phục, tiến vào trong chăn, liếm loạn trên người hắn như cún con, cuối cùng đem hỏa long bành trướng của mình đặt trước tiểu huyệt của Mạc Nhiễm Thiên, Mạc Nhiễm Thiên mới "A" lên một tiếng.

"Tiểu Thiên, ngươi không ngủ à, hì hì, Thanh Phong không nhịn được." Liêu Thanh Phong biết Mạc Nhiễm Thiên đã tỉnh rồi, chẳng qua là mặc kệ hắn, vậy thì cứ để mình mình tới đi.

"A...ưm..." Mạc Nhiễm Thiên nhắm mắt lại, thân thể theo tiết tấu lúc lên lúc xuống, dung túng Liêu Thanh Phong làm càn. Liêu Thanh Phong khóe miệng lập tức lộ ra vẻ cười vui, dùng sức, càng làm cho Tiểu Thiên thoải mái mà mở mắt ra, nhìn thân thể hắn tùy ý rong ruổi trên người mình

Ba ngày sau, Tề Quân Hành, Mạc Tử Viêm cáo từ, thứ duy nhất Mạc Nhiễm Thiên lưu cho bọn hắn chính là đinh tai trước ngực, hai người cũng rất tự nguyện đeo lên. Tề Quân Hành còn đem một cái cho Thượng Quan Nghi, nếu không khẳng định tên kia sẽ chém chết hắn, sau đó buồn bực mà chết.

Sáu người đều đeo lên, một cho Thượng Quan Nghi. Mạc Nhiễm Thiên nhìn trên tay còn dư lại hai cái, nhìn về hướng Mạc quốc _ không biết tên tiểu tử Mạc Hiên này hiện tại thế nào, có phải vẫn còn si tình với hắn như vậy không, có phải không chịu đeo chiếc đinh này hay không?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương