Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần
-
Chương 123: Tương thân tương ái
Sáng hôm ấy, ánh nắng chan hòa, hoàng đế Thân Liệt sau khi lâm triều, tươi cười bước đi, dĩ nhiên hắn vẫn thường xuyên đi đưa tin, hoặc Mạc Nhiễm Thiên ở lại trong cung để liên hệ tình cảm, nhưng ngày này không giống, ngày này Thân Liệt cười đặc biệt rực rỡ.
"Sao thế, cười như người ngốc vậy?" Mạc Nhiễm Thiên ngồi ngay ngắn trong đại điện uống trà hoa cúc Cừu Phát ngâm, thấy Thân Liệt một thân long bào gương mặt tuấn tú cười tươi như hoa, bèn đả kích hắn. Dạ Tích Tuyết vẻ mặt tươi cười cũng đang ngồi uống trà, còn Thân Vô Kỵ hôm qua đã bị Tiểu Thiên quất một trận, bây giờ còn đang ngủ nướng.
"Ha ha, Tiểu Thiên, ngươi nói như vậy sẽ làm hoàng thượng thương tâm nha, ngày mai là sinh nhật hoàng thượng, hắn muốn hỏi Tiểu Thiên xem nên ăn mừng như thế nào." Liêu Thanh Phong vừa vào cửa liền đứng ở bên cạnh Mạc Nhiễm Thiên. Bình thường luôn đi theo bên cạnh Thân Liệt, rất bận rộn, nên khi thấy người thương đương nhiên là hắn nhìn với vẻ mặt đầy yêu thương. Nếu không phải Mạc Nhiễm Thiên đã bảo hắn phải phò tá Thân Liệt, hắn cũng không muốn rời khỏi Tiểu Thiên.
"Ồ, sinh nhật?" Mạc Nhiễm Thiên giương đôi mắt to, nhìn về phía Thân Liệt – gương mặt tuấn tú đỏ bừng, cảm thấy hiện giờ hắn giống như một đứa trẻ đang chờ được ăn kẹo.
"Liệt muốn tổ chức thế nào?" Khóe miệng Mạc Nhiễm Thiên kéo ra nụ cười.
"A, Liệt nhi muốn trải qua sinh nhật hai người cùng Tiểu Thiên, có được hay không?" Thân Liệt mặt tràn đầy kỳ vọng nói, cho tới hiện giờ, hắn còn chưa từng một mình ngủ với Tiểu Thiên, không phải là có Liêu Thanh Phong, thì cũng là Dạ Tích Tuyết, khiến cho hắn ngay cả một cơ hội làm nũng cũng không có.
"Không được!" Liêu Thanh Phong và Dạ Tích Tuyết gần như trăm miệng một lời, hiện tại hầu hạ Tiểu Thiên có bốn người, nhưng Thân Vô Kỵ nhất định mỗi lần là một mình cả đêm, theo lời Tiểu Thiên là hắn ta không muốn mất mặt. Tất cả ba người bọn họ đều là hai người cùng hầu hạ Tiểu Thiên, như vậy cách hai ba ngày cũng có thể nhịn được, nhưng hiện giờ Thân Liệt lại muốn độc chiếm Tiểu Thiên, hai người bọn họ dĩ nhiên phản đối.
"A, nhưng, nhưng ngày mai là sinh nhật Liệt nhi nha." Thân Liệt lập tức ấm ức, ngôi vị hoàng đế của hắn ở Nhiễm Thiên này không có bất kì đặc quyền nào.
"Chỉ có yêu cầu này?" Mạc Nhiễm Thiên nhìn đôi mắt ấm ức đó mà đau lòng.
"Có thể không?" Thân Liệt lập tức đứng ở trước mặt Tiểu Thiên, kéo tay của hắn, mặt tràn đầy khẩn cầu.
Liêu Thanh Phong cùng Dạ Tích Tuyết ở hai bên mang gương mặt khó chịu, Mạc Nhiễm Thiên ngẩng đầu nhìn, thấy buồn cười bèn hỏi: "Làm sao, Tiểu Thiên vẫn không thể thỏa mãn các ngươi?"
Liêu Thanh Phong cùng Dạ Tích Tuyết lập tức đỏ bừng mặt, thật ra thì cũng không phải thế, mỗi lần Tiểu Thiên cũng đều làm bọn họ rất thỏa mãn, một lần cũng có, hai lần cũng đáp ứng, ba lần cũng chịu, có thể nói khiến bọn họ thỏa mãn vô cùng, chẳng qua là trong lòng vốn không muốn tách khỏi hắn mà thôi.
"Tiểu Thiên đồng ý, tối mai đi tới tẩm cung của ngươi." Mạc Nhiễm Thiên kéo Thân Liệt, dịu dàng nhìn hắn.
"Thật, ha ha ha, thật tốt quá." Thân Liệt lập tức ôm Mạc Nhiễm Thiên vào ngực, cười đến vui vẻ không nhịn được.
"Hai người các ngươi lúc nào sinh nhật, Tiểu Thiên cũng đãi ngộ như vậy được không?" Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng co quắp nhìn về phía hai sư huynh đệ đang đỏ mặt.
"Dạ đại ca cũng không biết sinh nhật ngày nào?" Dạ Tích Tuyết lập tức ánh mắt ủ rũ.
"Thanh Phong cũng không biết." Liêu Thanh Phong cũng thương cảm, bọn họ trừ Mạc Nhiễm Thiên cùng Thiên Cơ lão nhân thì dường như không có người thân.
Mạc Nhiễm Thiên sửng sốt nói: "Đừng thương tâm, sau này các ngươi và Tiểu Thiên cùng một ngày sinh là được, vào ba tháng sau."
"Không được!" Ai ngờ hai người đồng thanh đáp, sau đó nhìn Mạc Nhiễm Thiên đỏ bừng mặt, xem ra hai sư huynh đệ đều có ý nghĩ giống nhau.
"Tại sao a? Có cùng sinh nhật với Tiểu Thiên không tốt sao?" Thân Liệt kỳ quái hỏi.
"Hừ, ta cũng muốn một mình cùng Tiểu Thiên ở chung một chỗ nha, ngươi có muốn cùng nhau không!" Liêu Thanh Phong lập tức nói ra, còn Dạ Tích Tuyết gương mặt tuấn tú hồng hồng, thâm tình nhìn Mạc Nhiễm Thiên.
Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng quất thẳng, thì ra là mỗi một người đều nghĩ cùng mình một mình ở cùng nhau, xem ra thời gian mình theo bọn họ còn chưa đủ.
"Vậy các ngươi chọn một ngày đi, sau này chính là sinh nhật của các ngươi." Mạc Nhiễm Thiên liếc mắt.
"Ta muốn ngày kia!" Liêu Thanh Phong lập tức đoạt trước.
"Thanh Phong, ta là sư huynh, ta muốn ngày kia, ngươi ngày kìa được không?" Dạ Tích Tuyết buồn cười uy hiếp Liêu Thanh Phong.
Mạc Nhiễm Thiên trong lòng tính toán, tối hôm qua theo Thân Vô Kỵ chơi một đêm, trong vòng mấy ngày nữa hắn có thể nhịn một chút, như vậy vừa lúc mình còn bốn ngày, mình cũng nên theo chân bọn họ một chút.
"Sư huynh, chuyện này sao có thể như vậy." Liêu Thanh Phong cũng chu môi, Thân Liệt nhìn bọn hắn cười, dù sao thì tối mai là của hắn.
"Không phải là còn có tối nay sao?" Mạc Nhiễm Thiên lập tức nhướn mày.
"Không!" Ba người trăm miệng một lời, khiến Mạc Nhiễm Thiên giật mình, hắn thừa nhận ở phương diện này hắn thật sự không hiểu bọn họ đang suy nghĩ gì.
"Tối nay ba người chúng ta cùng nhau, tới cũng tới rồi, chẳng lẻ muốn chúng ta trở về, không được!" Liêu Thanh Phong lập tức lắc đầu.
"A!" Mạc Nhiễm Thiên câm lặng, bọn họ thật là một đêm cũng không muốn bỏ qua cho hắn ư.
Đang lúc bốn người ồn ào, Cừu Phát cung kính tiến vào.
"Mạc thiếu gia, phía ngoài có người đưa tới một phong thư!" Cừu Phát đem thư giao cho Mạc Nhiễm Thiên. Mạc thiếu gia là Mạc Nhiễm Thiên yêu cầu hạ nhân gọi hắn như thế.
"Người nào đưa?" Mạc Nhiễm Thiên thu hồi nụ cười hỏi.
"Là một người trẻ tuổi, nom rất anh tuấn, hắn nói thiếu gia xem thì biết hắn là ai." Cừu Phát lập tức nói, kể từ khi Mạc Nhiễm Thiên làm nhất gia chi chủ (chủ gia đình), lão cũng không dám càn rỡ nữa, còn Mạc Nhiễm Thiên dĩ nhiên rất rộng lượng, chỉ cần hắn đối xử tử tế với hạ nhân, còn hai mươi bảy nam thị của Thân Vô Kỵ đã sớm bị phân phát.
Mạc Nhiễm Thiên lập tức khẩn cấp mở thư tín ra, vừa nhìn thấy liền nhất thời vui mừng quá đỗi, thân ảnh chợt lóe rồi biến mất trước mặt mọi người, Dạ Tích Tuyết cùng Liêu Thanh Phong lập tức đi theo đi ra ngoài, Thân Liệt cũng không cam chịu bị bỏ rơi ở phía sau, cũng muốn nhìn xem là người phương nào khiến Tiểu Thiên khẩn trương như thế.
Ngoài cửa, một nam tử mảnh mai anh tuấn vừa thấy Mạc Nhiễm Thiên đi ra ngoài, lập tức vui vẻ gọi: "Tiểu Thiên!" Hắn nhào tới ôm chặt lấy Mạc Nhiễm Thiên, người này không phải ai khác, chính là Tề vương Tề Quân Hành.
"Hoàng? Quân Hành, sao ngươi đến đây?" Mạc Nhiễm Thiên quả thực không thể tin Tề Quân Hành sẽ đến.
"Ta nhớ ngươi." Tề Quân Hành lộ ra vẻ nồng đậm tương tư.
"Tiểu Thiên cũng nhớ các ngươi, mau, mau vào đi rồi hẵng nói." Mạc Nhiễm Thiên mặt mày hớn hở, kích động vạn phần.
Dạ Tích Tuyết dĩ nhiên biết Tề vương, dĩ nhiên cũng thất kinh, mà Thân Liệt cùng Liêu Thanh Phong sắc mặt bèn khó coi.
"Tiểu Thiên, hắn là ai vậy?" Thân Liệt đem vẻ không thoải mái viết toàn bộ trên mặt.
Tề Quân Hành nhìn về phía Thân Liệt, ánh mắt lạnh lùng, trong thanh âm cười lạnh nói: "Thì ra là Tứ Thân vương, thất kính!" Tất cả mọi người đều là vua một nước, Tề vương dĩ nhiên sẽ không hành lễ với Thân Liệt.
"Đi vào rồi hãy nói!" Mạc Nhiễm Thiên kéo tay Tề Quân Hành bước vào.
Vừa vào đại điện ấm áp, Mạc Nhiễm Thiên đã khẩn cấp hỏi: "Quân Hành, Thượng Quan có khỏe không? Ngươi đã đến rồi, Tề quốc làm sao bây giờ?"
"Ha ha, ta trốn ra đương nhiên là hắn thấy, chúng ta rất nhớ ngươi, cho nên đánh cuộc, kết quả hắn thua, cho nên chỉ có ta tới, Tiểu Thiên chẳng lẽ hi vọng hắn tới?" Gương mặt Tề Quân Hành lập tức trầm xuống.
"Nói cái gì đó, các ngươi ai tới ta cũng vui vẻ." Mạc Nhiễm Thiên ôm chặt hắn.
"Tiểu Thiên, ngươi khỏe không? Hai người này lại là ngươi trêu chọc?" Tề Quân Hành thấy ánh mắt không thoải mái của Liêu Thanh Phong và Thân Liệt cũng biết bọn họ đang ghen.
"Ta giới thiệu nhé, vị này là Thân Vương, vị này là Thanh Phong, hai người các ngươi nghe kỹ, hắn là Tề vương Tề Quân Hành." Mạc Nhiễm Thiên cười nhìn Thân Liệt cùng Liêu Thanh Phong há to mồm, vẻ mặt giật mình.
"Tề, Tề vương?" Liêu Thanh Phong cà lăm nói, làm sao cũng không nghĩ ra Tề vương sẽ đến Thân quốc, đây cũng là vấn đề quốc gia bang giao. Nhưng nhìn bộ dạng bình thường của hắn, sợ cũng chỉ là đến xem Tiểu Thiên.
"Đúng, hắn chính là Tề vương, mọi người đều là người một nhà, không nên để ý. Quân Hành!" Mạc Nhiễm Thiên kéo hắn ngồi cạnh mình.
"Tề vương?" Thân Liệt bây giờ là hoàng đế, giờ lại tới một vị hoàng đế, tự nhiên là hoang mang
"Thân Vương không cần lo lắng, trẫm chẳng qua chỉ là đến xem Tiểu Thiên, cũng không có ý quấy rầy quý quốc." Tề Quân Hành giải thích.
"Thì ra là như vậy." Thân Liệt thở phào nhẹ nhõm rồi cũng ngồi xuống.
Mọi người đang chuẩn bị nói chuyện phiếm, Cừu Phát đột nhiên lại vội vàng chạy tới.
"Chuyện gì, vội vàng hấp tấp như vậy?" Mạc Nhiễm Thiên cau mày nói.
"Mạc thiếu gia, phía ngoài lại có một người tới." Cừu Phát thở gấp bẩm.
"Cái gì? Người nào?" Mạc Nhiễm Thiên đứng lên.
"Hắn nói là Tứ đệ của ngươi!" Cừu Phát lập tức thở ra một hơi.
"Cái gì! Tứ đệ Tử Viêm!" Mạc Nhiễm Thiên vừa kinh ngạc vừa vui mừng, sau đó mọi người lại thấy bóng hắn biến mất như một cơn gió.
"Xem ra hôm nay rất náo nhiệt! Toàn bộ đều tới." Dạ Tích Tuyết nhìn Tề vương âm trầm, không biết làm sao hai người đều lộ ra nụ cười khổ.
Trước cửa, Mạc Tử Viêm một thân áo đen, nhìn ba chữ Nhiễm Thiên Phủ mà kích động vô cùng. Sớm nhận được tin báo, Tiểu Thiên đã ngầm khống chế hết thảy Thân quốc, làm hắn kích động vạn phần, hai năm qua nhớ nhung cùng tưởng niệm giống như nghìn vạn con kiến gặm cắn khó nhịn, Bình Châu hết thảy đã dẹp yên, chỉ chờ Tiểu Thiên trở lại. Tuy biết hắn nói mùa xuân sẽ trở về, nhưng không nhịn được muốn gặp hắn, cho nên liều lĩnh tới đây.
"Tứ đệ!" Mạc Nhiễm Thiên nhìn thấy Mạc Tử Viêm gầy không ít, lập tức reo lên, mắt phượng tà mị của Mạc Tử Viêm lập tức di chuyển từ tấm bảng Nhiễm Thiên Phủ tới Mạc Nhiễm Thiên mái tóc trắng đang tiến đến.
"Tiểu Thiên!" Thanh âm khàn khàn run rẩy.
"Tử Viêm!" Mạc Nhiễm Thiên nhào vào lòng hắn. Thấy vậy thủ vệ canh cửa khóe miệng quất thẳng, phương thức tiếp kiến của Mạc thiếu gia này thật đúng là nhiệt tình.
"Tiểu Thiên, mái tóc này?" Mạc Tử Viêm nhìn hắn tóc trắng, đau lòng vạn phần.
"Không có gì đáng ngại, không đẹp lắm thôi, Tử Viêm, ngươi gầy đi." Mạc Nhiễm Thiên cũng đau lòng, nghĩ đến Chu quý phi chết thảm, hắn nhất định là bị đả kích rồi.
"Ta nhớ ngươi, nhớ lắm." Mạc Tử Viêm thổ lộ nỗi nhớ.
"Tiểu Thiên cũng nhớ ngươi." Hai người tình cảm nồng nàn, sau đó ôm nhau thật chặt, bọn thị vệ tràn đầy hâm mộ, hai nam nhân siêu cấp tuấn mỹ, đều được tuyệt thế mĩ nhân Mạc thiếu gia này ôm, quá hạnh phúc.
"Tử Viêm, đi vào rồi nói đi, bên trong có rất nhiều người, Tề vương cũng vừa tới, khụ, thân Vương đã ở đây." Mạc Nhiễm Thiên tiết lộ trước cho hắn, bởi vì Mạc Tử Viêm cũng là người cố chấp.
"A, Tề vương? Hắn cũng tới? Xem ra Tiểu Thiên mị lực vô cùng a." Mạc Tử Viêm tim đau nhói, nhưng người như vậy mà, lại có ai không thương hắn chứ, thời gian hắn và Tề Quân Hành ở chung còn lâu hơn so với mình và hắn.
"Hì hì, Tử Viêm, đầu mùa xuân Tiểu Thiên sẽ trở lại, ngươi chuẩn bị xong chưa?" Mạc Nhiễm Thiên vội vàng nói lảng đi.
"Rồi, Tử Viêm chờ đến độ đau lòng." Mạc Tử Viêm nắm tay Tiểu Thiên, theo hắn đi vào.
"Tiểu Thiên biết, nhưng Thân quốc bên này mới được bố trí tốt, Tề quốc cũng cần một cơ hội nghỉ ngơi, chúng ta chỉ có thể thắng không thể thua, Tiêu Hương Hương nữ nhân này quá độc ác, Tiểu Thiên không thể không phòng bị." Mạc Nhiễm Thiên cau mày nói.
"Tử Viêm biết, lần này Tiểu Thiên trở về, Tử Viêm bố trí càng thêm cẩn thận, chờ tin tức tốt của Tiểu Thiên, chúng ta cùng báo thù cho phụ hoàng, mẫu phi!" Hai tròng mắt Mạc Tử Viêm phát ra hận ý kinh người.
"Ừ, Tử Viêm, đừng nói những chuyện này nữa, nếu đã đến thăm Tiểu Thiên, chỉ cần ở vui vẻ vài ngày, Tiểu Thiên sẽ cùng các ngươi đi du ngoạn Đô thành." Mạc Nhiễm Thiên không muốn hắn tiếp tục u buồn nữa, nghĩ đến mỗi đêm hắn đều bị cừu hận vây quanh, dần gầy đi, tim mình liền co rút đau đớn.
"Ừ." Mạc Tử Viêm cầm chặt tay hắn, trong lòng ấm áp, vốn tưởng rằng hơn hai năm chia lìa, sợ tiểu tử không nhớ rõ mình, không ngờ hắn vẫn khả ái như vậy, chẳng qua là thành thục hơn, cũng càng thêm đẹp.
Mạc Nhiễm Thiên cùng Mạc Tử Viêm đi vào đại điện, Tề vương đang cùng Dạ Tích Tuyết nói chuyện, mà Liêu Thanh Phong cùng Thân Liệt lại nói chuyện ngày hôm sau.
"Tiểu Thiên giới thiệu, vị này là Tứ đệ của ta Mạc Tử Viêm, Tử Viêm, vị này là Thân Vương, vị này là Thanh Phong, còn có hai người ngươi cũng biết, ha ha." Mạc Nhiễm Thiên cười nói, nhưng hắn biết hắn cười đến chột dạ.
"Tiểu Thiên, không phải hắn cũng là người trong hậu cung ngươi lựa chọn chứ?" Thân Liệt lại hỏi một vấn đề ngốc nghếch, dĩ nhiên cũng bởi vì Thân Liệt quan tâm Tiểu Thiên.
Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng quất thẳng, trừng mắt liếc hắn một cái nói: "Tất cả đều phải có được không?" Tốt thôi, hắn cũng mặt dày rồi.
Thân Liệt ấm ức mếu máo chào hỏi Mạc Tử Viêm, những người khác đều nhìn Mạc Nhiễm Thiên, đầu đầy hắc tuyến.
"Tề vương, lâu lắm không gặp." Mạc Tử Viêm cung kính hạ mình với Tề Quân Hành.
"Tứ vương gia cũng vẫn phong cách như cũ." Tề vương cũng rất nể tình.
Mạc Nhiễm Thiên nhìn hai người bọn họ khóe miệng quất thẳng: "Hai người các ngươi đừng giả vờ nho nhã nữa, cũng đều là người một nhà, Tiểu Thiên hôm nay đã nói, các ngươi cũng là người của Tiểu Thiên, chờ một ngày, Tiểu Thiên nhất thống thiên hạ, tất cả các ngươi đều là người trong hậu cung của Tiểu Thiên, không muốn có thể thối lui, không muốn thối lui sẽ phải tương thân tương ái, Tiểu Thiên sẽ đối xử công bằng với mỗi người, dụng tâm yêu các ngươi!" Mạc Nhiễm Thiên nghiêm túc nhìn mọi người, nói xong đem tay đặt ở vị trí trái tim mình, tựa như tuyên thệ.
"Tiểu Thiên, đừng lo lắng cho chúng ta, chúng ta sẽ sống hòa thuận." Dạ Tích Tuyết là người đầu tiên đứng lên đi về phía Tiểu Thiên, mấy người khác thấy Tiểu Thiên thật tình, cũng nghiêm túc lên.
"Tiểu Thiên, Thanh Phong nghe lời ngươi." Liêu Thanh Phong cũng đứng lên, thâm tình nhìn Mạc Nhiễm Thiên.
"Ta cũng nghe Tiểu Thiên." Thân Liệt thật cao hứng gia nhập.
Tề Quân Hành nhìn Mạc Tử Viêm, không ngờ mới đến đã gặp vấn đề khó khăn như vậy, còn Mạc Tử Viêm hiển nhiên cũng không biết làm sao.
"Quân Hành, Tử Viêm, các ngươi tới đây." Mạc Nhiễm Thiên gọi hai người đến, năm người vây quanh Tiểu Thiên.
"Tiểu Thiên yêu các ngươi, cũng biết các ngươi yêu Tiểu Thiên giống như trước, nhưng Tiểu Thiên nhất định phải bắt các ngươi làm bạn, Tiểu Thiên cũng không thể rời bỏ các ngươi, Tiểu Thiên hi vọng sau này tất cả mọi người có thể vĩnh viễn ở chung một chỗ, các ngươi bằng lòng không?" Mạc Nhiễm Thiên thâm tình nhìn hai người bọn họ.
Thật ra thì người ở đây đều biết nam nhân của Tiểu Thiên nhiều, hơn nữa mọi người si tình, đều nghĩ thầm muốn độc chiếm là không thể, nhưng nếu mình không thể rời bỏ, cũng chỉ có thể lựa chọn tiếp nhận, đúng như lời Tiểu Thiên, sau này hắn là đế vương thiên hạ, hậu cung không thể nào chỉ có một người, mà bọn họ có tư cách theo ở bên cạnh hắn, đã là ân đức lớn nhất trời cao cho bọn hắn.
"Tiểu Thiên, không cần lo lắng, Quân Hành sẽ không rời khỏi ngươi." Tề Quân Hành tỏ thái độ.
"Đời này Tử Viêm cũng sẽ không rời khỏi Tiểu Thiên." Mạc Tử Viêm cũng nói theo, bởi vì họ biết Tiểu Thiên cũng yêu họ.
"Cảm ơn các ngươi." Mạc Nhiễm Thiên có chút cảm động, vốn cảm giác mình rất ích kỷ, nhưng bọn hắn bằng lòng dung túng sự ích kỷ của hắn, sao lại không khiến hắn thương bọn họ đây.
Năm bàn tay chồng lên, đặt trên tay Tiểu Thiên, mọi người thấy được ánh mắt đoàn kết chân thành trong mắt nhau, Mạc Nhiễm Thiên mắt to thoáng chốc đã đỏ, nước mắt trong suốt đã rơm rớm quanh hốc mắt.
"Tiểu Thiên đừng cảm động, hay là thử nghĩ chuyện tối nay xem." Thân Liệt phá vỡ một màn cảm động này.
"Chuyện gì tối nay cơ?" Mạc Nhiễm Thiên ngẩng đầu nhìn hắn, kinh ngạc nói.
"Ngươi để ai thị tẩm?" Thân Liệt liếc Mạc Nhiễm Thiên một cái, như thể thấy hắn rất đần vậy.
Khóe miệng Mạc Nhiễm Thiên nhất thời quất thẳng, đầu đầy hắc tuyến, hắn không thể không nghĩ vấn đề này, nhưng thật quá khó khăn, cho nên hắn cũng không biết phải làm sao.
"Dù sao cũng không phải là ngươi!" Mạc Nhiễm Thiên trực tiếp đánh vỡ hi vọng của hắn.
"Tại sao, Liệt nhi thật vất vả hôm nay mới có thể xuất cung, Tiểu Thiên thiên vị!" Thân Liệt lập tức chu môi, khiến những người khác mồ hôi lạnh ứa ra, Tề Quân Hành lại càng vô cùng kinh ngạc, thì ra Thân Vương là người khả ái như thế.
"Hoàng thượng, ngày mai ngươi sinh nhật, tối nay ngươi tránh đi, Thanh Phong cùng Dạ đại ca cũng thối lui, Tề vương cùng tứ hoàng tử vừa tới, ngươi đừng làm Tiểu Thiên mệt mỏi." Liêu Thanh Phong rất thức thời.
Tề Quân Hành và Mạc Tử Viêm lập tức nhìn Mạc Nhiễm Thiên, gương mặt tuấn tú đỏ bừng, nói không muốn tuyệt đối là lừa gạt người, cho nên hai người cũng không lên tiếng.
Mạc Nhiễm Thiên rất cảm kích nhìn Liêu Thanh Phong, sau đó tâm linh tương thông nhìn nhìn Dạ Tích Tuyết vẻ mặt cười nhạt, cuối cùng giận dữ nói với Thân Liệt:
"Ngươi trở về đi, ngày mai Tiểu Thiên sẽ theo ngươi sinh nhật, tự ngươi chọn đi."
"A, vậy, ta đây cùng Thanh Phong trở về, ngày mai Tiểu Thiên nhất định phải tới nha, không, tất cả mọi người, trẫm chuẩn bị tiệc lớn chào đón mọi người." Thân Liệt nghĩ đến chuyện này liền vui vẻ.
"Ha ha, lúc này mới ngoan." Mạc Nhiễm Thiên nhìn khuôn mặt đang cười tuấn mỹ của hắn.
Tề Quân Hành và Mạc Tử Viêm mặc dù cao hứng, nhưng đang suy nghĩ tối nay hai người nên làm gì? Tiểu Thiên sẽ theo ai?
Đang lúc ấy thì, Thân Vô Kỵ bị mọi người quên lãng đã đến cửa đại điện, thấy nhiều người như vậy liền sửng sốt hỏi: "Sao nhiều người như vậy Tiểu Thiên cũng không đánh thức Vô Kỵ?"
Mạc Nhiễm Thiên vừa nhìn cái khuôn mặt lạnh lùng lại mang chút tức giận kia, nhất thời cười khổ bất đắc dĩ.
"Sao thế, cười như người ngốc vậy?" Mạc Nhiễm Thiên ngồi ngay ngắn trong đại điện uống trà hoa cúc Cừu Phát ngâm, thấy Thân Liệt một thân long bào gương mặt tuấn tú cười tươi như hoa, bèn đả kích hắn. Dạ Tích Tuyết vẻ mặt tươi cười cũng đang ngồi uống trà, còn Thân Vô Kỵ hôm qua đã bị Tiểu Thiên quất một trận, bây giờ còn đang ngủ nướng.
"Ha ha, Tiểu Thiên, ngươi nói như vậy sẽ làm hoàng thượng thương tâm nha, ngày mai là sinh nhật hoàng thượng, hắn muốn hỏi Tiểu Thiên xem nên ăn mừng như thế nào." Liêu Thanh Phong vừa vào cửa liền đứng ở bên cạnh Mạc Nhiễm Thiên. Bình thường luôn đi theo bên cạnh Thân Liệt, rất bận rộn, nên khi thấy người thương đương nhiên là hắn nhìn với vẻ mặt đầy yêu thương. Nếu không phải Mạc Nhiễm Thiên đã bảo hắn phải phò tá Thân Liệt, hắn cũng không muốn rời khỏi Tiểu Thiên.
"Ồ, sinh nhật?" Mạc Nhiễm Thiên giương đôi mắt to, nhìn về phía Thân Liệt – gương mặt tuấn tú đỏ bừng, cảm thấy hiện giờ hắn giống như một đứa trẻ đang chờ được ăn kẹo.
"Liệt muốn tổ chức thế nào?" Khóe miệng Mạc Nhiễm Thiên kéo ra nụ cười.
"A, Liệt nhi muốn trải qua sinh nhật hai người cùng Tiểu Thiên, có được hay không?" Thân Liệt mặt tràn đầy kỳ vọng nói, cho tới hiện giờ, hắn còn chưa từng một mình ngủ với Tiểu Thiên, không phải là có Liêu Thanh Phong, thì cũng là Dạ Tích Tuyết, khiến cho hắn ngay cả một cơ hội làm nũng cũng không có.
"Không được!" Liêu Thanh Phong và Dạ Tích Tuyết gần như trăm miệng một lời, hiện tại hầu hạ Tiểu Thiên có bốn người, nhưng Thân Vô Kỵ nhất định mỗi lần là một mình cả đêm, theo lời Tiểu Thiên là hắn ta không muốn mất mặt. Tất cả ba người bọn họ đều là hai người cùng hầu hạ Tiểu Thiên, như vậy cách hai ba ngày cũng có thể nhịn được, nhưng hiện giờ Thân Liệt lại muốn độc chiếm Tiểu Thiên, hai người bọn họ dĩ nhiên phản đối.
"A, nhưng, nhưng ngày mai là sinh nhật Liệt nhi nha." Thân Liệt lập tức ấm ức, ngôi vị hoàng đế của hắn ở Nhiễm Thiên này không có bất kì đặc quyền nào.
"Chỉ có yêu cầu này?" Mạc Nhiễm Thiên nhìn đôi mắt ấm ức đó mà đau lòng.
"Có thể không?" Thân Liệt lập tức đứng ở trước mặt Tiểu Thiên, kéo tay của hắn, mặt tràn đầy khẩn cầu.
Liêu Thanh Phong cùng Dạ Tích Tuyết ở hai bên mang gương mặt khó chịu, Mạc Nhiễm Thiên ngẩng đầu nhìn, thấy buồn cười bèn hỏi: "Làm sao, Tiểu Thiên vẫn không thể thỏa mãn các ngươi?"
Liêu Thanh Phong cùng Dạ Tích Tuyết lập tức đỏ bừng mặt, thật ra thì cũng không phải thế, mỗi lần Tiểu Thiên cũng đều làm bọn họ rất thỏa mãn, một lần cũng có, hai lần cũng đáp ứng, ba lần cũng chịu, có thể nói khiến bọn họ thỏa mãn vô cùng, chẳng qua là trong lòng vốn không muốn tách khỏi hắn mà thôi.
"Tiểu Thiên đồng ý, tối mai đi tới tẩm cung của ngươi." Mạc Nhiễm Thiên kéo Thân Liệt, dịu dàng nhìn hắn.
"Thật, ha ha ha, thật tốt quá." Thân Liệt lập tức ôm Mạc Nhiễm Thiên vào ngực, cười đến vui vẻ không nhịn được.
"Hai người các ngươi lúc nào sinh nhật, Tiểu Thiên cũng đãi ngộ như vậy được không?" Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng co quắp nhìn về phía hai sư huynh đệ đang đỏ mặt.
"Dạ đại ca cũng không biết sinh nhật ngày nào?" Dạ Tích Tuyết lập tức ánh mắt ủ rũ.
"Thanh Phong cũng không biết." Liêu Thanh Phong cũng thương cảm, bọn họ trừ Mạc Nhiễm Thiên cùng Thiên Cơ lão nhân thì dường như không có người thân.
Mạc Nhiễm Thiên sửng sốt nói: "Đừng thương tâm, sau này các ngươi và Tiểu Thiên cùng một ngày sinh là được, vào ba tháng sau."
"Không được!" Ai ngờ hai người đồng thanh đáp, sau đó nhìn Mạc Nhiễm Thiên đỏ bừng mặt, xem ra hai sư huynh đệ đều có ý nghĩ giống nhau.
"Tại sao a? Có cùng sinh nhật với Tiểu Thiên không tốt sao?" Thân Liệt kỳ quái hỏi.
"Hừ, ta cũng muốn một mình cùng Tiểu Thiên ở chung một chỗ nha, ngươi có muốn cùng nhau không!" Liêu Thanh Phong lập tức nói ra, còn Dạ Tích Tuyết gương mặt tuấn tú hồng hồng, thâm tình nhìn Mạc Nhiễm Thiên.
Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng quất thẳng, thì ra là mỗi một người đều nghĩ cùng mình một mình ở cùng nhau, xem ra thời gian mình theo bọn họ còn chưa đủ.
"Vậy các ngươi chọn một ngày đi, sau này chính là sinh nhật của các ngươi." Mạc Nhiễm Thiên liếc mắt.
"Ta muốn ngày kia!" Liêu Thanh Phong lập tức đoạt trước.
"Thanh Phong, ta là sư huynh, ta muốn ngày kia, ngươi ngày kìa được không?" Dạ Tích Tuyết buồn cười uy hiếp Liêu Thanh Phong.
Mạc Nhiễm Thiên trong lòng tính toán, tối hôm qua theo Thân Vô Kỵ chơi một đêm, trong vòng mấy ngày nữa hắn có thể nhịn một chút, như vậy vừa lúc mình còn bốn ngày, mình cũng nên theo chân bọn họ một chút.
"Sư huynh, chuyện này sao có thể như vậy." Liêu Thanh Phong cũng chu môi, Thân Liệt nhìn bọn hắn cười, dù sao thì tối mai là của hắn.
"Không phải là còn có tối nay sao?" Mạc Nhiễm Thiên lập tức nhướn mày.
"Không!" Ba người trăm miệng một lời, khiến Mạc Nhiễm Thiên giật mình, hắn thừa nhận ở phương diện này hắn thật sự không hiểu bọn họ đang suy nghĩ gì.
"Tối nay ba người chúng ta cùng nhau, tới cũng tới rồi, chẳng lẻ muốn chúng ta trở về, không được!" Liêu Thanh Phong lập tức lắc đầu.
"A!" Mạc Nhiễm Thiên câm lặng, bọn họ thật là một đêm cũng không muốn bỏ qua cho hắn ư.
Đang lúc bốn người ồn ào, Cừu Phát cung kính tiến vào.
"Mạc thiếu gia, phía ngoài có người đưa tới một phong thư!" Cừu Phát đem thư giao cho Mạc Nhiễm Thiên. Mạc thiếu gia là Mạc Nhiễm Thiên yêu cầu hạ nhân gọi hắn như thế.
"Người nào đưa?" Mạc Nhiễm Thiên thu hồi nụ cười hỏi.
"Là một người trẻ tuổi, nom rất anh tuấn, hắn nói thiếu gia xem thì biết hắn là ai." Cừu Phát lập tức nói, kể từ khi Mạc Nhiễm Thiên làm nhất gia chi chủ (chủ gia đình), lão cũng không dám càn rỡ nữa, còn Mạc Nhiễm Thiên dĩ nhiên rất rộng lượng, chỉ cần hắn đối xử tử tế với hạ nhân, còn hai mươi bảy nam thị của Thân Vô Kỵ đã sớm bị phân phát.
Mạc Nhiễm Thiên lập tức khẩn cấp mở thư tín ra, vừa nhìn thấy liền nhất thời vui mừng quá đỗi, thân ảnh chợt lóe rồi biến mất trước mặt mọi người, Dạ Tích Tuyết cùng Liêu Thanh Phong lập tức đi theo đi ra ngoài, Thân Liệt cũng không cam chịu bị bỏ rơi ở phía sau, cũng muốn nhìn xem là người phương nào khiến Tiểu Thiên khẩn trương như thế.
Ngoài cửa, một nam tử mảnh mai anh tuấn vừa thấy Mạc Nhiễm Thiên đi ra ngoài, lập tức vui vẻ gọi: "Tiểu Thiên!" Hắn nhào tới ôm chặt lấy Mạc Nhiễm Thiên, người này không phải ai khác, chính là Tề vương Tề Quân Hành.
"Hoàng? Quân Hành, sao ngươi đến đây?" Mạc Nhiễm Thiên quả thực không thể tin Tề Quân Hành sẽ đến.
"Ta nhớ ngươi." Tề Quân Hành lộ ra vẻ nồng đậm tương tư.
"Tiểu Thiên cũng nhớ các ngươi, mau, mau vào đi rồi hẵng nói." Mạc Nhiễm Thiên mặt mày hớn hở, kích động vạn phần.
Dạ Tích Tuyết dĩ nhiên biết Tề vương, dĩ nhiên cũng thất kinh, mà Thân Liệt cùng Liêu Thanh Phong sắc mặt bèn khó coi.
"Tiểu Thiên, hắn là ai vậy?" Thân Liệt đem vẻ không thoải mái viết toàn bộ trên mặt.
Tề Quân Hành nhìn về phía Thân Liệt, ánh mắt lạnh lùng, trong thanh âm cười lạnh nói: "Thì ra là Tứ Thân vương, thất kính!" Tất cả mọi người đều là vua một nước, Tề vương dĩ nhiên sẽ không hành lễ với Thân Liệt.
"Đi vào rồi hãy nói!" Mạc Nhiễm Thiên kéo tay Tề Quân Hành bước vào.
Vừa vào đại điện ấm áp, Mạc Nhiễm Thiên đã khẩn cấp hỏi: "Quân Hành, Thượng Quan có khỏe không? Ngươi đã đến rồi, Tề quốc làm sao bây giờ?"
"Ha ha, ta trốn ra đương nhiên là hắn thấy, chúng ta rất nhớ ngươi, cho nên đánh cuộc, kết quả hắn thua, cho nên chỉ có ta tới, Tiểu Thiên chẳng lẽ hi vọng hắn tới?" Gương mặt Tề Quân Hành lập tức trầm xuống.
"Nói cái gì đó, các ngươi ai tới ta cũng vui vẻ." Mạc Nhiễm Thiên ôm chặt hắn.
"Tiểu Thiên, ngươi khỏe không? Hai người này lại là ngươi trêu chọc?" Tề Quân Hành thấy ánh mắt không thoải mái của Liêu Thanh Phong và Thân Liệt cũng biết bọn họ đang ghen.
"Ta giới thiệu nhé, vị này là Thân Vương, vị này là Thanh Phong, hai người các ngươi nghe kỹ, hắn là Tề vương Tề Quân Hành." Mạc Nhiễm Thiên cười nhìn Thân Liệt cùng Liêu Thanh Phong há to mồm, vẻ mặt giật mình.
"Tề, Tề vương?" Liêu Thanh Phong cà lăm nói, làm sao cũng không nghĩ ra Tề vương sẽ đến Thân quốc, đây cũng là vấn đề quốc gia bang giao. Nhưng nhìn bộ dạng bình thường của hắn, sợ cũng chỉ là đến xem Tiểu Thiên.
"Đúng, hắn chính là Tề vương, mọi người đều là người một nhà, không nên để ý. Quân Hành!" Mạc Nhiễm Thiên kéo hắn ngồi cạnh mình.
"Tề vương?" Thân Liệt bây giờ là hoàng đế, giờ lại tới một vị hoàng đế, tự nhiên là hoang mang
"Thân Vương không cần lo lắng, trẫm chẳng qua chỉ là đến xem Tiểu Thiên, cũng không có ý quấy rầy quý quốc." Tề Quân Hành giải thích.
"Thì ra là như vậy." Thân Liệt thở phào nhẹ nhõm rồi cũng ngồi xuống.
Mọi người đang chuẩn bị nói chuyện phiếm, Cừu Phát đột nhiên lại vội vàng chạy tới.
"Chuyện gì, vội vàng hấp tấp như vậy?" Mạc Nhiễm Thiên cau mày nói.
"Mạc thiếu gia, phía ngoài lại có một người tới." Cừu Phát thở gấp bẩm.
"Cái gì? Người nào?" Mạc Nhiễm Thiên đứng lên.
"Hắn nói là Tứ đệ của ngươi!" Cừu Phát lập tức thở ra một hơi.
"Cái gì! Tứ đệ Tử Viêm!" Mạc Nhiễm Thiên vừa kinh ngạc vừa vui mừng, sau đó mọi người lại thấy bóng hắn biến mất như một cơn gió.
"Xem ra hôm nay rất náo nhiệt! Toàn bộ đều tới." Dạ Tích Tuyết nhìn Tề vương âm trầm, không biết làm sao hai người đều lộ ra nụ cười khổ.
Trước cửa, Mạc Tử Viêm một thân áo đen, nhìn ba chữ Nhiễm Thiên Phủ mà kích động vô cùng. Sớm nhận được tin báo, Tiểu Thiên đã ngầm khống chế hết thảy Thân quốc, làm hắn kích động vạn phần, hai năm qua nhớ nhung cùng tưởng niệm giống như nghìn vạn con kiến gặm cắn khó nhịn, Bình Châu hết thảy đã dẹp yên, chỉ chờ Tiểu Thiên trở lại. Tuy biết hắn nói mùa xuân sẽ trở về, nhưng không nhịn được muốn gặp hắn, cho nên liều lĩnh tới đây.
"Tứ đệ!" Mạc Nhiễm Thiên nhìn thấy Mạc Tử Viêm gầy không ít, lập tức reo lên, mắt phượng tà mị của Mạc Tử Viêm lập tức di chuyển từ tấm bảng Nhiễm Thiên Phủ tới Mạc Nhiễm Thiên mái tóc trắng đang tiến đến.
"Tiểu Thiên!" Thanh âm khàn khàn run rẩy.
"Tử Viêm!" Mạc Nhiễm Thiên nhào vào lòng hắn. Thấy vậy thủ vệ canh cửa khóe miệng quất thẳng, phương thức tiếp kiến của Mạc thiếu gia này thật đúng là nhiệt tình.
"Tiểu Thiên, mái tóc này?" Mạc Tử Viêm nhìn hắn tóc trắng, đau lòng vạn phần.
"Không có gì đáng ngại, không đẹp lắm thôi, Tử Viêm, ngươi gầy đi." Mạc Nhiễm Thiên cũng đau lòng, nghĩ đến Chu quý phi chết thảm, hắn nhất định là bị đả kích rồi.
"Ta nhớ ngươi, nhớ lắm." Mạc Tử Viêm thổ lộ nỗi nhớ.
"Tiểu Thiên cũng nhớ ngươi." Hai người tình cảm nồng nàn, sau đó ôm nhau thật chặt, bọn thị vệ tràn đầy hâm mộ, hai nam nhân siêu cấp tuấn mỹ, đều được tuyệt thế mĩ nhân Mạc thiếu gia này ôm, quá hạnh phúc.
"Tử Viêm, đi vào rồi nói đi, bên trong có rất nhiều người, Tề vương cũng vừa tới, khụ, thân Vương đã ở đây." Mạc Nhiễm Thiên tiết lộ trước cho hắn, bởi vì Mạc Tử Viêm cũng là người cố chấp.
"A, Tề vương? Hắn cũng tới? Xem ra Tiểu Thiên mị lực vô cùng a." Mạc Tử Viêm tim đau nhói, nhưng người như vậy mà, lại có ai không thương hắn chứ, thời gian hắn và Tề Quân Hành ở chung còn lâu hơn so với mình và hắn.
"Hì hì, Tử Viêm, đầu mùa xuân Tiểu Thiên sẽ trở lại, ngươi chuẩn bị xong chưa?" Mạc Nhiễm Thiên vội vàng nói lảng đi.
"Rồi, Tử Viêm chờ đến độ đau lòng." Mạc Tử Viêm nắm tay Tiểu Thiên, theo hắn đi vào.
"Tiểu Thiên biết, nhưng Thân quốc bên này mới được bố trí tốt, Tề quốc cũng cần một cơ hội nghỉ ngơi, chúng ta chỉ có thể thắng không thể thua, Tiêu Hương Hương nữ nhân này quá độc ác, Tiểu Thiên không thể không phòng bị." Mạc Nhiễm Thiên cau mày nói.
"Tử Viêm biết, lần này Tiểu Thiên trở về, Tử Viêm bố trí càng thêm cẩn thận, chờ tin tức tốt của Tiểu Thiên, chúng ta cùng báo thù cho phụ hoàng, mẫu phi!" Hai tròng mắt Mạc Tử Viêm phát ra hận ý kinh người.
"Ừ, Tử Viêm, đừng nói những chuyện này nữa, nếu đã đến thăm Tiểu Thiên, chỉ cần ở vui vẻ vài ngày, Tiểu Thiên sẽ cùng các ngươi đi du ngoạn Đô thành." Mạc Nhiễm Thiên không muốn hắn tiếp tục u buồn nữa, nghĩ đến mỗi đêm hắn đều bị cừu hận vây quanh, dần gầy đi, tim mình liền co rút đau đớn.
"Ừ." Mạc Tử Viêm cầm chặt tay hắn, trong lòng ấm áp, vốn tưởng rằng hơn hai năm chia lìa, sợ tiểu tử không nhớ rõ mình, không ngờ hắn vẫn khả ái như vậy, chẳng qua là thành thục hơn, cũng càng thêm đẹp.
Mạc Nhiễm Thiên cùng Mạc Tử Viêm đi vào đại điện, Tề vương đang cùng Dạ Tích Tuyết nói chuyện, mà Liêu Thanh Phong cùng Thân Liệt lại nói chuyện ngày hôm sau.
"Tiểu Thiên giới thiệu, vị này là Tứ đệ của ta Mạc Tử Viêm, Tử Viêm, vị này là Thân Vương, vị này là Thanh Phong, còn có hai người ngươi cũng biết, ha ha." Mạc Nhiễm Thiên cười nói, nhưng hắn biết hắn cười đến chột dạ.
"Tiểu Thiên, không phải hắn cũng là người trong hậu cung ngươi lựa chọn chứ?" Thân Liệt lại hỏi một vấn đề ngốc nghếch, dĩ nhiên cũng bởi vì Thân Liệt quan tâm Tiểu Thiên.
Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng quất thẳng, trừng mắt liếc hắn một cái nói: "Tất cả đều phải có được không?" Tốt thôi, hắn cũng mặt dày rồi.
Thân Liệt ấm ức mếu máo chào hỏi Mạc Tử Viêm, những người khác đều nhìn Mạc Nhiễm Thiên, đầu đầy hắc tuyến.
"Tề vương, lâu lắm không gặp." Mạc Tử Viêm cung kính hạ mình với Tề Quân Hành.
"Tứ vương gia cũng vẫn phong cách như cũ." Tề vương cũng rất nể tình.
Mạc Nhiễm Thiên nhìn hai người bọn họ khóe miệng quất thẳng: "Hai người các ngươi đừng giả vờ nho nhã nữa, cũng đều là người một nhà, Tiểu Thiên hôm nay đã nói, các ngươi cũng là người của Tiểu Thiên, chờ một ngày, Tiểu Thiên nhất thống thiên hạ, tất cả các ngươi đều là người trong hậu cung của Tiểu Thiên, không muốn có thể thối lui, không muốn thối lui sẽ phải tương thân tương ái, Tiểu Thiên sẽ đối xử công bằng với mỗi người, dụng tâm yêu các ngươi!" Mạc Nhiễm Thiên nghiêm túc nhìn mọi người, nói xong đem tay đặt ở vị trí trái tim mình, tựa như tuyên thệ.
"Tiểu Thiên, đừng lo lắng cho chúng ta, chúng ta sẽ sống hòa thuận." Dạ Tích Tuyết là người đầu tiên đứng lên đi về phía Tiểu Thiên, mấy người khác thấy Tiểu Thiên thật tình, cũng nghiêm túc lên.
"Tiểu Thiên, Thanh Phong nghe lời ngươi." Liêu Thanh Phong cũng đứng lên, thâm tình nhìn Mạc Nhiễm Thiên.
"Ta cũng nghe Tiểu Thiên." Thân Liệt thật cao hứng gia nhập.
Tề Quân Hành nhìn Mạc Tử Viêm, không ngờ mới đến đã gặp vấn đề khó khăn như vậy, còn Mạc Tử Viêm hiển nhiên cũng không biết làm sao.
"Quân Hành, Tử Viêm, các ngươi tới đây." Mạc Nhiễm Thiên gọi hai người đến, năm người vây quanh Tiểu Thiên.
"Tiểu Thiên yêu các ngươi, cũng biết các ngươi yêu Tiểu Thiên giống như trước, nhưng Tiểu Thiên nhất định phải bắt các ngươi làm bạn, Tiểu Thiên cũng không thể rời bỏ các ngươi, Tiểu Thiên hi vọng sau này tất cả mọi người có thể vĩnh viễn ở chung một chỗ, các ngươi bằng lòng không?" Mạc Nhiễm Thiên thâm tình nhìn hai người bọn họ.
Thật ra thì người ở đây đều biết nam nhân của Tiểu Thiên nhiều, hơn nữa mọi người si tình, đều nghĩ thầm muốn độc chiếm là không thể, nhưng nếu mình không thể rời bỏ, cũng chỉ có thể lựa chọn tiếp nhận, đúng như lời Tiểu Thiên, sau này hắn là đế vương thiên hạ, hậu cung không thể nào chỉ có một người, mà bọn họ có tư cách theo ở bên cạnh hắn, đã là ân đức lớn nhất trời cao cho bọn hắn.
"Tiểu Thiên, không cần lo lắng, Quân Hành sẽ không rời khỏi ngươi." Tề Quân Hành tỏ thái độ.
"Đời này Tử Viêm cũng sẽ không rời khỏi Tiểu Thiên." Mạc Tử Viêm cũng nói theo, bởi vì họ biết Tiểu Thiên cũng yêu họ.
"Cảm ơn các ngươi." Mạc Nhiễm Thiên có chút cảm động, vốn cảm giác mình rất ích kỷ, nhưng bọn hắn bằng lòng dung túng sự ích kỷ của hắn, sao lại không khiến hắn thương bọn họ đây.
Năm bàn tay chồng lên, đặt trên tay Tiểu Thiên, mọi người thấy được ánh mắt đoàn kết chân thành trong mắt nhau, Mạc Nhiễm Thiên mắt to thoáng chốc đã đỏ, nước mắt trong suốt đã rơm rớm quanh hốc mắt.
"Tiểu Thiên đừng cảm động, hay là thử nghĩ chuyện tối nay xem." Thân Liệt phá vỡ một màn cảm động này.
"Chuyện gì tối nay cơ?" Mạc Nhiễm Thiên ngẩng đầu nhìn hắn, kinh ngạc nói.
"Ngươi để ai thị tẩm?" Thân Liệt liếc Mạc Nhiễm Thiên một cái, như thể thấy hắn rất đần vậy.
Khóe miệng Mạc Nhiễm Thiên nhất thời quất thẳng, đầu đầy hắc tuyến, hắn không thể không nghĩ vấn đề này, nhưng thật quá khó khăn, cho nên hắn cũng không biết phải làm sao.
"Dù sao cũng không phải là ngươi!" Mạc Nhiễm Thiên trực tiếp đánh vỡ hi vọng của hắn.
"Tại sao, Liệt nhi thật vất vả hôm nay mới có thể xuất cung, Tiểu Thiên thiên vị!" Thân Liệt lập tức chu môi, khiến những người khác mồ hôi lạnh ứa ra, Tề Quân Hành lại càng vô cùng kinh ngạc, thì ra Thân Vương là người khả ái như thế.
"Hoàng thượng, ngày mai ngươi sinh nhật, tối nay ngươi tránh đi, Thanh Phong cùng Dạ đại ca cũng thối lui, Tề vương cùng tứ hoàng tử vừa tới, ngươi đừng làm Tiểu Thiên mệt mỏi." Liêu Thanh Phong rất thức thời.
Tề Quân Hành và Mạc Tử Viêm lập tức nhìn Mạc Nhiễm Thiên, gương mặt tuấn tú đỏ bừng, nói không muốn tuyệt đối là lừa gạt người, cho nên hai người cũng không lên tiếng.
Mạc Nhiễm Thiên rất cảm kích nhìn Liêu Thanh Phong, sau đó tâm linh tương thông nhìn nhìn Dạ Tích Tuyết vẻ mặt cười nhạt, cuối cùng giận dữ nói với Thân Liệt:
"Ngươi trở về đi, ngày mai Tiểu Thiên sẽ theo ngươi sinh nhật, tự ngươi chọn đi."
"A, vậy, ta đây cùng Thanh Phong trở về, ngày mai Tiểu Thiên nhất định phải tới nha, không, tất cả mọi người, trẫm chuẩn bị tiệc lớn chào đón mọi người." Thân Liệt nghĩ đến chuyện này liền vui vẻ.
"Ha ha, lúc này mới ngoan." Mạc Nhiễm Thiên nhìn khuôn mặt đang cười tuấn mỹ của hắn.
Tề Quân Hành và Mạc Tử Viêm mặc dù cao hứng, nhưng đang suy nghĩ tối nay hai người nên làm gì? Tiểu Thiên sẽ theo ai?
Đang lúc ấy thì, Thân Vô Kỵ bị mọi người quên lãng đã đến cửa đại điện, thấy nhiều người như vậy liền sửng sốt hỏi: "Sao nhiều người như vậy Tiểu Thiên cũng không đánh thức Vô Kỵ?"
Mạc Nhiễm Thiên vừa nhìn cái khuôn mặt lạnh lùng lại mang chút tức giận kia, nhất thời cười khổ bất đắc dĩ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook