Cửa Hàng Sủng Thú Siêu Thần
-
Chapter 239 Kinh ngạc!
Chương 239: Kinh ngạc!
Nhìn thấy biểu lộ của Tô Bình chững chạc đàng hoàng, Đao Tôn phát hiện cậu không phải đang nói đùa nên thân thể có chút cứng ngắc lại.
Để cho ông ta đường đường là một cường giả cấp Phong Hào đi dạy một con sủng thú còn chưa tính, kết quả lại còn là sủng thú cấp thấp như vậy. Chuyện này nếu như truyền đi thì chẳng phải sẽ khiến cho người khác cười rơi răng hàm sao.
"Tiền bối?"
Tô Bình nhìn thấy lâm vào Đao Tôn trầm tư, kỳ quái kêu một tiếng.
Đao Tôn lấy lại tinh thần, cười khổ một tiếng, nói: "Tô huynh đệ thật sự là người coi trọng tình nghĩa. Khô Lâu Chủng là sủng thú đầu tiên của ngươi ư?"
Tô Bình khẽ gật đầu, khoan hãy nói, con Tiểu Khô Lâu này chính xác xem như sủng thú đầu tiên của cậu.
Thấy Tô Bình gật đầu, Đao Tôn lập tức ‘hiểu rõ' đi qua, không nói cái gì.
Ông ta cũng là người từng trải, có thể lý giải, một vài người trọng cảm tình, đối với sủng thú đầu tiên của mình thường khó lòng dứt bỏ. Dù cho sủng thú này rõ ràng đã theo không kịp chiến lực của mình rồi, nhưng vẫn sẽ giữ ở bên người. Thậm chí không nỡ giải khai khế ước, để sủng thú ở bên trong thức hải của mình không công chiếm cứ một vị trí triệu hoán lực lượng tinh thần.
"Ta tự thân tu luyện Đao thuật, Đao thuật của ta có chút khó, một lát nữa chỉ sợ nó rất khó học được, nhưng ta sẽ đem hết toàn lực dạy bảo đấy." Đao Tôn hướng về phía Tô Bình nghiêm túc nói, giống như là một phần hứa hẹn.
Cam kết nói bóng gió, chính là hi vọng Tô Bình có thể yên tâm đem chuyện dạy bảo giao cho mình, không cần hạn chế ông ta. Ví dụ như phải luôn ở cạnh sủng thú thì sẽ lãng phí thời gian của ông ta.
Tô Bình nghe được ý của ông ta, cũng có thể lý giải. Dù sao cũng là một vị cường giả cấp Phong Hào đỉnh tiêm, kỹ nghệ suốt đời cũng khó học được trong chốc lát, cậu hơi suy nghĩ nói: "Đao Tôn tiền bối chỉ cần mỗi tuần đến dạy bảo hai đến ba lần là được."
Trong lòng Đao Tôn buông lỏng một hơi, khẽ gật đầu: "Như vậy dễ nói, chỉ cần rảnh rỗi, ta sẽ tận lực tới đây."
"Đa tạ tiền bối."
"Là ta phải là cám ơn cậu mới đúng, chuyện lần này, ta cũng không thể không tới một chuyến, mong rằng cậu có thể hiểu được."
"Lý giải lý giải."
Vào lúc hai người nói chuyện, Anna ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, thấy bọn họ trò chuyện thật vui, nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng.
"Vậy hiện tại ta mang sủng thú của cậu đến Chiến Đấu Quán phụ cận tu luyện nhé?" Đao Tôn hỏi.
Tô Bình gật gật đầu, truyền niệm cho Tiểu Khô Lâu, đại khái ý là để nó đi theo người này đi qua đó, học tập cho giỏi.
Tiểu Khô Lâu ngẩng đầu nhìn cậu, trong hốc mắt hồng quang chớp động, tựa hồ đang cố gắng lý giải đây là ý gì.
Đao Tôn cùng Tô Bình chắp tay chào từ biệt, sau đó ngồi xuống ôm lấy Tiểu Khô Lâu, đi ra ngoài tiệm.
Tô Bình đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, ngược lại không lo lắng Đao Tôn đem Tiểu Khô Lâu chạy mất. Đầu tiên Đao Tôn chưa chắc mạnh bằng Tiểu Khô Lâu bây giờ. Dù sao chiến lực của Tiểu Khô Lâu đã vượt qua 10 rồi. Thứ hai là cậu có Linh thú khế ước, chỉ cần rời khỏi cậu không quá xa, cậu đều có thể thông qua lực lượng khế ước, cảm giác được phương hướng của Tiểu Khô Lâu.
"Hừ, chỉ là Đao thuật của một người thường thì có gì đáng giá để học chứ." Anna cười lạnh, khinh thường nói ra.
Tô Bình nghe được cô nói, lườm cô một cái. Tất nhiên cậu sẽ không quên 'Người giàu có " bên cạnh này. Cô ấy tu luyện bí thuật hóa thân, cậu cũng rất muốn học, còn cả những Thần Kỹ mà cô nắm giữ, Tô Bình cũng không có ý định buông tha.
Nhưng chuyện này tạm thời không vội, còn có rất nhiều thời gian cậu sẽ moi ra từng chút một.
"Chuyện này, trước mắt cuối cùng đã qua. Chỉ mong vị Truyền Kỳ này đầu óc sẽ không phát nhiệt, trở về triệu tập giúp đỡ tiếp tục tới. Nếu không thật sự phải cho ông ta biết tay." Tô Bình thầm nghĩ trong lòng.
. . .
Thời gian trôi qua cực nhanh, mọi chuyện Tô Bình sắp xếp đều đang tiến hành.
Ngô Quan Sinh thu Tô Lăng Nguyệt làm học sinh, ngay từ đầu ông ta tìm tới Tô Lăng Nguyệt, muốn dạy cô Trị Liệu Thuật, kết quả bị xem như lừa đảo, thẳng đến khi ông ta triển lộ ra Tinh lực khống vật, kỹ năng đặc thù của một tay cấp Phong Hào, mới chinh phục được Tô Lăng Nguyệt.
Đối với vị cường giả cấp Phong Hào bỗng nhiên xuất hiện này, Tô Lăng Nguyệt vừa mừng vừa sợ, không nghĩ tới có ngày mình cũng được vị cao nhân thâm tàng bất lộ sống ẩn mình trong thành phố nhìn trúng.
Quả nhiên, thiên tài thật sự không thể che giấu được, bổn cô nương đã khiêm tốn như vậy rồi, kết quả vẫn là bị người nhận ra được, ưu thương quá đi.
╮(╯▽╰)╭
Sau khi cảm thụ xong cảm xúc tuyệt đẹp của việc bái sư, bạn học Tô Lăng Nguyệt cố ý chạy đến cửa hàng của Tô Bình, "Hời hợt" nói một chút về việc này, nhưng mà Tô Bình nghe xong mặt không biểu tình, thậm chí cảm thấy có chút ồn ào.
Không đạt được hiệu quả trong dự liệu, Tô Lăng Nguyệt lần nữa tức giận đi khỏi cửa hàng, trở về cùng Ngô Quan Sinh bắt đầu học tập chăm chỉ.
Mặc dù cô bị Tô Bình mang về từ Hoang Khu sớm, không thể rèn luyện ở Hoang Khu thật tốt nhưng có một cường giả cấp Phong Hào như thế dạy bảo mình. Cô cảm thấy mình cũng coi như trong cái họa có cái may.
Tại một bên khác, Đao Tôn đem Tiểu Khô Lâu đưa đến bên trong Sảnh Chiến Đấu.
Trên đường đi ông ta ôm Tiểu Khô Lâu, dẫn tới không ít ánh nhìn của người khác, những ánh mắt này phần lớn đều mang vẻ xem thường cùng trêu chọc.
Dù ông ta đã sớm xem thường đối với ánh nhìn của người khác nhưng giờ phút này không hiểu sao cũng có chút cảm giác xấu hổ.
Vì thế, ông ta trực tiếp bao toàn bộ sân bãi của Sảnh Chiến Đấu.
Ở bên trong.
Ông ta để nhân viên công tác đóng tất cả camera và điều đi người giám sát. Sau đó lấy ra chiến đao của mình, truyền niệm cho Tiểu Khô Lâu, để nó bắt chước mình.
Nếu như dạy bảo người thường hoặc nhân loại sinh vật có linh trí thì đầu tiên ông ta còn có thể giảng giải tinh diệu trong đó rồi lại tiến hành diễn luyện thực tế, nhưng đối với Tiểu Khô Lâu cấp thấp như vậy ông ta chỉ có thể để bắt chước mình thôi.
Có thể bắt chước đến mấy thành đành nhìn bản sự của nó.
Ông ta không sử dụng Tinh lực, chỉ thật tự nhiên hướng về phía mặt đất trước mặt vung vẩy chiến đao.
Động tác rất đơn giản.
Tiểu Khô Lâu cũng rút ra cốt đao của mình, nhìn tư thế vung vẩy của ông ta, con mắt nháy một cái, giơ tay ra vung một đao về phía trước.
Bành!
Đao khí hắc ám thẩm thấu ra ngoài thân thể, mặt đất bị bổ ra một khe rãnh thật sâu.
Đao Tôn suýt chút bị dọa đến nhảy dựng lên tại chỗ, vẻ mặt kinh dị mà nhìn Tiểu Khô Lâu này.
Mẹ nó đây là Khô Lâu Chủng sao?
Ông ta đều có chút hoài nghi nhận biết của mình rồi.
Ông ta lại thử vung vẩy mấy đao, cũng không thi triển năng lượng.
Bành! Bành!
Tiểu Khô Lâu cũng vung vẩy mấy đao, mặt đất bị chém ra mấy khe rãnh sâu như trâu cày qua.
Đao Tôn có chút trợn tròn mắt, lần này rốt cuộc ông ta đã biết, vì lý do gì mà chỉ là một con Khô Lâu Chủng cấp thấp, Tô Bình lại giữ nó ở bên người rồi. Khô Lâu Chủng lại nắm giữ đao khí, mà cảnh giới này nhất định phải là trung đẳng Đao thuật mới có thể nắm giữ!
Đối mặt với Tiểu Khô Lâu ngộ tính siêu phàm này, Đao Tôn không còn dám khinh thường, bắt đầu nghiêm túc dạy bảo nó Đao thuật chân chính.
Lần này ông ta thi triển là đao pháp mà mình tu luyện.
Bành!
Đao mang lấp lóe xuất ra, một núi nhỏ phía trước cao hơn mười mét trong nháy mắt bị chém đứt, vết cắt đều tăm tắp.
Tiểu Khô Lâu nghiêng đầu nhìn ông ta, trong hốc mắt hồng quang chớp động không ngừng, tựa hồ đang trầm tư, một lát sau, cũng nhanh chóng vung tay chém ra một đao.
Bành!
Một nửa dưới của núi nhỏ kia trong nháy mắt bị chém đứt, vết cắt cũng chỉnh tề.
Con ngươi Đao Tôn hơi co lại, có chút chấn kinh.
Lần này ông ta thi triển Đao thuật của mình. Mặc dù chỉ là thức thứ nhất, nhưng ít ra cũng phải luyện tập một hai tháng mới có thể miễn cưỡng nắm giữ. Nhưng điều kiện còn là người đó phải có cơ sở Đao thuật nhất định.
Nhưng mà, Khô Lâu Chủng này chỉ cần liếc mắt nhìn đã biết rồi sao?
Ngộ tính yêu nghiệt gì vậy chứ?
Đêm đó, Đao Tôn dẫn Tiểu Khô Lâu quay trở về cửa hàng.
Vẻ mặt của ông ta mệt mỏi rã rời, đem Khô Lâu Chủng lưu luyến không rời giao cho Tô Bình. Nếu không phải kiêng kị chiến lực kinh khủng của thiếu nữ tóc vàng bên người Tô Bình thì thậm chí ông ta đã nghĩ phải bắt cóc Khô Lâu Chủng này rồi.
Quá cực phẩm luôn chứ còn gì nữa.
Ông ta chưa bao giờ thấy qua sủng thú có ngộ tính khủng bố như thế, so với sinh vật có linh trí bình thường còn đáng sợ hơn.
Càng làm cho ông ta giật mình là chiến lực của Khô Lâu Chủng này, so với ông ta tưởng tượng còn mạnh hơn nhiều. Thậm chí để ông ta cũng cảm thấy một chút áp lực.
Ông ta hoài nghi, khả năng này là chỉ loại biến dị.
Dù sao, xương cốt của Khô Lâu Chủng bình thường cũng không phải có sắc ám đen như vậy.
Sau khi đưa Khô Lâu Chủng lại cho Tô Bình, ông ta thuận tiện nói một chút về thành quả truyền thụ hôm nay cho Tô Bình. Ông ta nắm giữ ‘Loạn Tinh Luân Hồi Đao’, tất cả gồm năm thức, vốn cho rằng Khô Lâu Chủng này có thể học được thức thứ nhất cũng đã không tệ rồi, kết quả chỉ một buổi chiều, nó trực tiếp tu luyện tới thức thứ ba rồi.
Lấy ngộ tính của Khô Lâu Chủng này, ông ta cảm giác mình chỉ cần đến bảy tám lần thì nó đã có thể hoàn toàn nắm giữ hai thức khó khăn cuối cùng.
Kết quả như vậy khiến ông ta có chút khó có thể tiếp nhận.
Mặc dù như vậy, ông ta có thể sớm được giải thoát, không cần phải đến truyền thụ Đao thuật, khôi phục tự do.
Nhưng nghĩ đến nghiên cứu nhiều năm của mình, đao pháp mà mình kiêu ngạo nhất lại bị một con Khô Lâu Chủng dễ dàng nắm giữ toàn bộ, trong lòng cũng có chút cảm giác khó chịu, còn có loại cảm giác bị thất bại.
Tô Bình đối với việc Đao Tôn truyền thụ có chút hài lòng, cậu đã thấy kỹ năng của Tiểu Khô Lâu, nhiều hơn một bộ đao pháp mới, trước mắt nắm giữ ba thức, cùng với lời Đao Tôn nói hoàn toàn tương tự.
Đối với ‘Loạn Tinh Luân Hồi Đao’ này, cậu chỉ cần hỏi thăm một chút đã có thể biết được có phải đao pháp mạnh nhất của Đao Tôn hay không rồi. Đao Tôn hẳn cũng hiểu rõ, đoán chừng ông ta sẽ không mập mờ giấu diếm, cố ý lừa gạt.
Hôm nay kết thúc tu luyện, Tô Bình tiễn Đao Tôn, cũng thu hồi Tiểu Khô Lâu, đưa nó vào trong không gian sủng thú, để nó tiếp tục hấp thu huyết mạch Khô Lâu Vương.
Ngoài ra, hôm nay thu hoạch con Ngân Sương Tinh Nguyệt Long kia, Tô Bình cũng vứt vào bên trong Lồng Nuôi Dưỡng, chuẩn bị chờ lần sau rảnh rỗi sẽ đưa nó đưa đến Khu Đào Tạo rèn luyện thật tốt một chút. Long Thú này Tô Bình dự định giao cho Tô Lăng Nguyệt, còn cả danh ngạch vào học phủ đứng đầu khu Á Lục kia, cậu cũng dự định cùng đưa cho con bé.
Hai thứ đồ này, chính cậu cũng không dùng tới, cho Tô Lăng Nguyệt cũng coi như vật dùng đúng người, làm cho tương lai sau này cũng bớt phải để tâm.
Đối với cô em gái này, Tô Bình có chút bất đắc dĩ nhưng dù sao cũng là người một nhà. Cái gọi là người một nhà, chính là bình thường sẽ nhìn đối phương không vừa mắt nhưng thời điểm then chốt, có thứ gì tốt vẫn là sẽ nghĩ đến đối phương đầu tiên.
Điểm này, cậu tin tưởng rằng em gái không chút nhu thuận nào của mình cũng sẽ như thế.
. . .
Bên trong bí cảnh Long Đài Sơn.
Nguyên Thiên Thần đã về tới bên trong bí cảnh này. Vào lúc ban đêm, khoảng ba giờ khuya, đám người Đao Tôn cùng Lâm Tử Thanh, Ngô Quan Sinh cũng đều về tới trong bí cảnh, đi vào trước mặt Nguyên Thiên Thần đưa tin.
Mặc dù lần này Nguyên Thiên Thần bị thua, chật vật đến cực điểm, nhưng bọn họ cũng không dám khinh thị ông ta như vậy. Dù thế nào đi nữa, Nguyên Thiên Thần cũng là một vị Truyền Kỳ, bóp chết bọn họ dễ như trở bàn tay.
Nhìn thấy tất cả bọn họ đều bình yên vô sự, ánh mắt Nguyên Thiên Thần hơi âm trầm mấy phần, cùng bọn họ hỏi tình huống sau khi mình rời đi.
Khi biết được bọn họ đều bị Tô Bình bức hiếp, nỗ lực trả giá cực lớn mới đổi lấy cơ hội thoát thân, vẻ âm trầm trong mắt của ông ta mới thoáng giảm đi mấy phần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook