Cửa Hàng Sủng Thú Siêu Thần
Chapter 238 Tiểu Khô Lâu học Đao thuật

Chương 238: Tiểu Khô Lâu học Đao thuật

"Danh sách này, tôi muốn."

Tô Bình suy nghĩ một lát rồi nói với ông ông lão này.

Lời này vừa nói ra khiến tất cả mọi người kinh ngạc nhìn cậu, bao gồm cả ông lão này cũng sửng sốt, không nghĩ tới Tô Bình thật sự đáp ứng dùng thứ này làm vật trao đổi. Thứ này đối với ông ta mà nói, chính là chuyện chỉ cần mở miệng là xong, không có chút tổn thất nào.

Với lại.

Nếu như Tô Bình thật sự nhập học, đối với ông ta không những không tổn thất, ngược lại là một vinh hạnh lớn với học phủ của bọn họ!

Dù sao, dạng quái vật giống Tô Bình, chỉ bằng vào năng lực của bản thân đã có thể thi vào bên trong học phủ của bọn họ, với lại bên trong học phủ đông đảo thiên tài còn là người độc lĩnh phong tao, không ai có thể đụng đến!

Nhân vật như vậy lại đi ra từ học phủ của bọn họ không thể nghi ngờ sẽ là một bút vẽ dày đặc khắc ở trên nên tảng giáo dục của học phủ. Khiến cho danh khí học phủ của bọn họ càng thêm vang dội, thậm chí có thể trùng kích ngôi vị học phủ đứng đầu toàn cầu đấy!

"Ngài thật sự đồng ý sao?" Ông lão kinh nghi bất định.

Tô Bình khẽ gật đầu: "Danh sách này tôi sẽ nhận lấy nhưng người đi qua học phủ của các ngươi không phải tôi. Tôi sẽ đề cử người khác đi. Chuyện này không có vấn đề chứ?"

Ông lão khẽ giật mình, trong đôi mắt vừa dâng lên cảm xúc, lập tức phai nhạt không ít. Trong lòng ngầm cười khổ một tiếng, biết mình đã suy nghĩ nhiều, dạng quái vật giống Tô Bình, làm sao có thể cảm thấy hứng thú đối với học phủ của bọn họ. Hơn nữa nếu Tô Bình thật muốn đi, chỉ sợ đạo sư ở trong học phủ của bọn họ cũng không có thứ gì có thể dạy.

Những người khác nghe được lời này của Tô Bình, đều là lộ ra vẻ chợt hiểu, suy đoán hơn phân nửa là Tô Bình đưa cho bằng hữu của mình, hoặc là để giành cho hậu bối.

Cho tới bây giờ, bọn họ cũng còn không cách nào phán đoán, tuổi tác cùng bề ngoài của Tô Bình có phải là thật vậy hay không. Mặc dù trong tay bọn họ có tư liệu thân phận vô cùng kỹ càng của Tô Bình nhưng đối phương lại làm được những chuyện thực sự quá rung động, không phải ở độ tuổi cùng bối cảnh dạng này có thể làm được.

"Không có vấn đề, chỉ cần là người Tô huynh đề cử, ta nhất định chiếu cố trọng điểm, cho tài nguyên tốt nhất bên trong học phủ để đào tạo." Ông lão hít một hơi thật sâu, cùng Tô Bình bảo đảm nói.

Tô Bình khẽ gật đầu.

Ông lão cho Tô Bình thông tin hào, về phần thông tin hào của Tô Bình, ông ta không hỏi, thứ này khi bọn họ nghe ngóng trong tư liệu đã viết sẵn, chỉ là ông ta không nhớ, nhưng trở về tra một chút sẽ biết.

Tô Bình cũng biết tên của ông lão này là Hàn Ngọc Tương.

Một cái tên rất nữ tính.

Tô Bình cảm giác tên của những cường giả này, mỗi một cái đều phong tao hơn so với cái trước. Đầu tiên là Lãnh Anh Tuấn, sau có Hàn Ngọc Tương, tiếp đến có một Triệu Thiết Trụ là hoàn mỹ.

Một lát sau.

Ngoài cửa hang xuất hiện một chiếc xe sang trọng.

Từ trên xe đi xuống một thanh niên vóc người cao ngất, mang theo kính râm. Cậu ta nhìn xung quanh khu cũ nát cùng cửa hàng nhỏ hẹp trước mắt, có chút hoài nghi hướng dẫn của mình có phải xảy ra vấn đề hay không, nhưng rất nhanh, cậu ta đã nhìn thấy đạo sư của mình.

"Thầy ơi."

Người trung niên vội vàng tháo kính râm xuống, tiến lên hỏi han.

Lúc nhìn thấy thầy của mình, trong tầm mắt của cậu ta cũng quét đến mấy người Đao Tôn cùng Hàn Ngọc Tương, lập tức có chút chấn kinh rồi. Trong cái vòng tròn thượng lưu, đối với mấy cái tên của những cường giả cấp Phong Hào, cậu ta biết khá rõ.

Không nghĩ tới tại cửa hàng nhỏ cũ nát này, vậy mà tụ tập nhiều cường giả đỉnh cao như vậy!

Đây là đang làm gì?

Trong lòng của cậu ta kinh nghi, trên mặt cũng không dám biểu lộ chút nào. Sau khi hỏi thăm sức khỏe thầy của mình, nhanh chóng cung kính hỏi thăm sức khỏe mấy tiền bối cùng Đao Tôn.

Đám người Đao Tôn thấy người này là học sinh của người trung niên kia, đều hơi gật đầu, không nhiều lời.

"Ngân Sương Tinh Nguyệt Long đâu?" Người trung niên họ Hùng nhìn thấy học sinh của mình đã vội vàng hỏi.

Thanh niên cung kính nói: "Học sinh đã mang đến, đang ở trên xe."

"Nhanh mang tới đây."

"Vâng."

Rất nhanh, thanh niên từ trong cốp sau chiếc xe sang trọng, ôm ra một sinh vật to bằng con chó nhỏ. Đây là một đầu ấu long có lân phiến toàn thân trắng như tuyết, một đôi long đồng như ngọc thạch đen láy lập loè tỏa sáng, cực kỳ thuần túy.

Ấu long có hai cái Long Dực mềm mại không xương, tính cách dường như có chút nhát gan, đánh giá đám người Đao Tôn xa lạ. Mặc dù nó còn nhỏ tuổi nhưng đã cảm nhận được năng lượng cường đại đang ẩn giấu trên thân những người này tại khiến nó có chút sợ hãi.

Tô Bình nhìn thoáng qua, thật đúng là Ngân Sương Tinh Nguyệt Long.

"Tô huynh đệ, ấu long Ngân Sương Tinh Nguyệt này ngài thu cất đi, mong rằng có thể chăm sóc thật tốt." Người trung niên có chút lưu luyến không rời mà từ trong tay thanh niên ôm ấu long qua, đưa cho Tô Bình nói.

Thanh niên nghe nói như thế, trừng to mắt, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc mà nhìn thầy của mình.

Vội vàng nóng nảy để cậu ta đem Ngân Sương Tinh Nguyệt Long đưa tới là để tặng cho người thiếu niên trước mắt này hay sao?

Ấu long này không phải muốn giữ lại cho con trai của ngài ư?

Tô Bình đem ấu long ôm lấy, tiện tay đưa cho Anna, nói: "Đúng là Long Thú rồi, vậy chuyện của ông đã thanh toán xong."

Người trung niên họ Hùng nhẹ nhàng thở ra, ngượng ngùng nói: "Vậy ta có thể rời đi chưa?"

Tô Bình khẽ gật đầu.

Người trung niên họ Hùng lập tức cùng Tô Bình khách khí nói mấy câu, lập tức mang theo học sinh của mình rời khỏi cửa hàng này.

Ngồi lên xe sang trọng, lái ra khỏi con đường này.

"Thầy ơi, đầu ấu long này không phải chuẩn bị cho con trai của ngài sao?" Thanh niên vừa lái xe, vừa không hiểu hỏi.

Người trung niên họ Hùng sắc mặt khó coi, nói: "Đừng hỏi nữa, hôm nay ta có thể còn sống rời đi đã là không tệ rồi."

Thanh niên suýt nữa thắng gấp một cái, đem tay lái đánh lệch ra, cậu ta quay đầu kinh ngạc nhìn thầy của mình, phát hiện sắc mặt ông ta cực kỳ ngưng trọng, một chút ý đùa giỡn cũng không có, lại hồi tưởng đến đủ loại cổ quái chi tiết lúc trước, không khỏi ngơ ngẩn.

"Thầy ơi, em còn trông thấy mấy người Đao Tôn, tại sao mọi người lại ở chỗ này, thân phận của thiếu niên kia hình như không tầm thường." Thanh niên nhỏ giọng hỏi.

Người trung niên họ Hùng sắc mặt âm trầm, nói: "Đâu chỉ là không tầm thường, đơn giản chính là quái vật, nhớ kỹ, toà căn cứ khu này, con đường này, nếu không có việc gì thì về sau đừng đến, mãi mãi cũng không cần bước vào!"

Con ngươi của thanh niên có chút co vào, nhìn qua bộ dáng vô cùng ngưng trọng của thầy mình có chút kinh hãi, cậu ta chưa bao giờ thấy qua thầy mình lại kiêng kỵ một người như vậy.

Trong cửa hàng.

Những người khác thấy người trung niên bình yên vô sự mà bước đi, lập tức đều bắt đầu sinh thoái ý, từng người cùng Tô Bình nói tạm biệt.

Tô Bình cũng không giữ lại, mặc cho bọn họ rời đi, so sánh với Nguyên Thiên Thần, những cấp Phong Hào này như bọn họ chỉ có thể coi là tôm tép, quá mức khó xử cũng không cần thiết.

Rất nhanh, trong tiệm cũng chỉ còn lại Đao Tôn cùng ông lão nắm giữ Trị Liệu Thuật, Ngô Quan Sinh.

"Ngô tiền bối, tôi có một người em gái, chắc hẳn các ông cũng biết, hi vọng ông có thể đem Trị Liệu Thuật, truyền thụ cho em gái tôi." Tô Bình hướng về phía ông lão dáng vẻ buồn bã Ngô Quan Sinh nói ra.

Ngô Quan Sinh không nghĩ tới người muốn học Trị Liệu Thuật không phải Tô Bình, trong lòng của ông cảm thấy thất vọng. Nếu như là Tô Bình, trong quá trình truyền thụ ông ta còn có thể cùng Tô Bình rút ngắn chút quan hệ. Mặc dù Tô Bình trêu chọc Nguyên Thiên Thần, nhưng Nguyên Thiên Thần cũng bị đánh chạy, ôm bắp đùi tất nhiên là chọn cây to kia.

"Không thành vấn đề, ta đã xem qua tư liệu của em gái ngài, cũng là kỳ tài thiên phú dị bẩm, nhất định có thể học được rất nhanh." Ngô Quan Sinh cười ha hả nói, cũng không che giấu việc bọn họ thăm dò nội tình của Tô Bình.

Vô ý lộ ra vẻ chân thành, sẽ làm cho người ta sinh ra tin cậy. Điều ông ta muốn chính là như vậy.

Tô Bình cười nhạt một tiếng, nói: "Kỳ tài thì khó nói. Dù sao nhiệm vụ của ông là làm cho con bé phải học được. Lúc nào con bé trở thành đại sư trị liệu cấp tám thì chuyện này sẽ thanh toán xong. Đương nhiên, sự kiên nhẫn của tôi cũng có hạn đấy, cho nên phương diện dạy dỗ hi vọng ông có thể bỏ ra nhiều tâm trí hơn."

Nghe ra ý uy hiếp trong lời nói của Tô Bình, trong lòng Ngô Quan Sinh hơi run rẩy, biết Tô Bình là lo lắng ông ta giấu nghề, làm việc qua loa.

"Chuyện này, trở thành đại sư trị liệu cấp tám, chỉ sợ không đủ 5-10 năm rất khó đạt tới." Ngô Quan Sinh khó xử nói.

Tô Bình lạnh nhạt nói: "Đây là chuyện của ông. Tôi đặt ra cho ông kỳ hạn là trong vòng ba năm, nếu như ba năm sau con bé không phải đại sư trị liệu cấp tám, bất kể ông đang ở đâu, tôi sẽ tự mình đến nhà thăm hỏi!"

Bây giờ có việc Anna đánh bại Nguyên Thiên Thần để uy hiếp, cậu cũng mượn nhờ uy thế này để làm chút chuyện. Mặc dù trước mắt cậu còn không có năng lực cùng đối phương so chiêu, nhưng bọn họ lại không biết điều ấy.

Ngô Quan Sinh ngẩn ngơ, lập tức đau khổ nói: "Tô huynh đệ, việc này không thể không giảng đạo lý như vậy, ta..."

Tô Bình đưa tay đánh gãy lời ông ta: "Bí cảnh mở ra, mọi người đều giành được. Vì sao các ông lại đến cửa hang của tôi gây chuyện. Việc này có đạo lý sao?"

Ngô Quan Sinh có chút há mồm, yên lặng rồi.

Ông ta chán nản cười khổ, đành phải chắp tay, đồng ý việc này. Trong lòng âm thầm cầu nguyện, chỉ mong cô em gái trên tư liệu kia của Tô Bình, thật là một thiên tài. Coi như không phải, chí ít cũng có một nửa thiên tư của Tô Bình, nếu như vậy, trong ba năm học được đủ loại bí thuật trị liệu của ông ta vẫn có hi vọng đấy.

"Con bé đang ở ngay bên kia đường, ông đi tìm con bé đi, đừng nói là tôi giới thiệu đấy, tránh việc con bé đến làm phiền tôi." Tô Bình nói.

Ngô Quan Sinh thấy thế, lập tức cùng Tô Bình tạm biệt, vội vàng rời khỏi cửa hàng, chạy về phía đầu đường.

Chờ sau khi Ngô Quan Sinh rời đi, Tô Bình nhìn Đao Tôn một chút, đưa tay kéo ra không gian triệu hoán, đem Tiểu Khô Lâu từ bên trong kêu gọi ra.

Tiểu Khô Lâu rơi xuống đất, lập tức cảnh giác nhìn bốn phía. Dù sao mỗi lần nó xuất hiện, đều có thể hiệp trợ chủ nhân tác chiến, cho nên nhất định phải bảo trì cảnh giác.

Khi lần theo khí tức, nó lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Anna bên cạnh, trong hốc mắt nó hồng quang có chút lấp lóe, dường như đang nháy con mắt.

Nó nhớ kỹ, đây là kẻ thù.

Làm sao bây giờ trên người không có địch ý gì?

Tô Bình sờ lên cái đầu tròn trịa bóng loáng của Tiểu Khô Lâu, đối với Đao Tôn nói: "Chính là nó, hi vọng Đao Tôn tiền bối có thể dạy bảo nó thật tốt."

Đao Tôn sửng sốt.

Ông ta nhìn qua thân thể ngắn nhỏ Khô Lâu Chủng trên mặt đất, có chút mộng.

Tô Bình đem ông ta lưu lại, đúng là để dạy bảo một con Khô Lâu Chủng cấp thấp sao?

Với lại, loại Khô Lâu Chủng cấp thấp này lại còn là sủng thú của Tô Bình? Thế mà không bị vứt bỏ?

Phải biết, đại đa số Chiến Sủng Sư ngay từ đầu đều ký kết khế ước cùng yêu thú cấp thấp, nhưng những này yêu thú này có huyết thống quá thấp, cảnh giới chịu cực hạn huyết thống khó mà tăng lên, theo bản thân Chiến Sủng Sư trưởng thành, những sủng thú này thường thường sẽ bị vứt bỏ, hoặc là được đưa đến viện dưỡng lão sủng thú.

Viện dưỡng lão sủng thú còn hấp dẫn hơn so với cửa hàng sủng thú, chuyên môn hỗ trợ xử lý những sủng thú đã về hưu này.

Ông ta thấy, Tô Bình có chiến lực như vậy, ngay như một vài sủng thú huyết thống cấp bảy cấp tám hẳn là cũng không cần dùng, thấp nhất cũng là dùng sủng thú huyết thống cấp chín, hoặc là một vài sủng thú có cực phẩm huyết thống cực kỳ hiếm.

Nhưng không nghĩ tới, Tô Bình lại vẫn đang dùng một sinh vật vong linh cấp thấp nhất như Khô Lâu Chủng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương