Công Tử, Cười Với Đồ Nhi Một Cái Nào!
Quyển 1 - Chương 1: Sư phụ lãnh diện chi tình chi sở khởi - Linh hồn thoát xác

Đường Đường lúc mới tỉnh lại bị hỗn loạn trong mấy phút, sau khi ôm đầu đập đánh tự ngược lần thứ n mới dần dần nhận ra được mình đang ngồi trên giường bệnh bệnh viện.

Đèn đầu giường bật sáng, vầng sáng chỉ bao phủ một không gian nhỏ, trong phòng bệnh tối tăm lặng yên không một tiếng động, kim đồng hồ trên tường mơ hồ chỉ hướng 11 giờ.

Trong yên tĩnh, một phần nhỏ ký ức trước khi hôn mê hiện lên, trong đầu tràn ngập đủ tiếng ồn ào náo động, xe bus du lịch lăn xuống chân núi, hành khách hoảng sợ hét chói tai, cánh tay vươn ra của mình, ánh mắt hoảng sợ của lão mẹ trong lòng…

Lão mẹ!!! Lão mẹ sao rồi?! Sau lưng Đường Đường đổ mồ hôi lạnh, hai tay chống dậy nhảy xuống giường, giày cũng không kịp đi vội vã chạy ra cửa, bởi vì lo lắng tình huống của lão mẹ, hoàn toàn không ý thức được động tác của mình nhanh nhẹn như chưa từng nằm trên giường bệnh.

Chờ khi hắn vọt đến cửa định vươn tay mở cửa, lại bị cánh tay xuyên qua cửa của mình dọa sợ… Đến lúc nhận ra vấn đề, bước chân không kịp phanh lại đã trực tiếp đưa hắn ra ngoài cửa.

Đường Đường rớt mồ hôi lạnh, trợn mắt há hốc mồm nhìn cánh cửa đóng chặt phía sau.

Trên hành lang truyền đến tiếng bước chân quen thuộc lại mang theo vài phần suy yếu, tim Đường Đường lập tức bị nhấc lên. Sau đó, một bóng dáng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn xuất hiện tại lối rẽ.

“Lão mẹ?!” Đường Đường nhìn người phụ nữ tựa như già đi mười tuổi phía trước, vừa mừng vừa lo. Lo là bà tiều tụy đi rất nhiều, mừng là bà chỉ có trên trán dán băng gạc, thân thể thoạt nhìn có vẻ bình yên vô sự.

Hắn vội vàng tiến lên vài bước đón mẹ: “Lão mẹ, mẹ không sao chứ? Lão mẹ? Lão mẹ?”

Đường Đường lại một lần nữa hoảng sợ nhìn tay mình xuyên qua vai mẹ. Đệch! Tình huống gì đây?!

Lão mẹ hốc mắt trũng sâu tiều tụy không chịu nổi giống như hoàn toàn không nhìn thấy hắn, lập tức đẩy cửa đi vào. Đường Đường theo sát phía sau.

Toàn bộ phòng bệnh hiện ra trước mặt, người nằm trên giường bệnh rõ ràng là chính hắn.

Mình đang nằm trên giường? Mình đang nằm trên giường! Vậy đứng chỗ này là ai? Trong đầu Đường Đường sôi trào, hắn nghĩ đến vô số khả năng: Đang nằm mơ? Linh hồn thoát xác? Hay là đã chết rồi?

Hắn vọt tới trước giường, đặt tay dưới lỗ mũi cơ thể kia. Tự mình thử hô hấp của mình, cảm giác này muốn bao nhiêu quỷ dị có bấy nhiêu quỷ dị.

Vẫn có hô hấp, ngực còn hơi hơi phập phồng… Vậy nghĩa là, mình không chết?

Đường Đường trừng bản thân trên giường, trong đầu ông ông tác hưởng: Mình đứng ở đây là tế bào tách rời ra à?

Lão mẹ hắn ngồi bên giường, vừa rơi lệ vừa vuốt ve ảnh chụp trong tay, miệng liên miên thầm thì kể lại bao nhiêu là việc nhỏ lông gà vỏ tỏi từ nhỏ đến lớn của hắn, nữ cường nhân khí chất bất phàm tựa như trong một đêm trở thành Tường Lâm Tẩu.

(*) Tường Lâm Tẩu: Nhân vật trong tiểu thuyết “Chúc phúc” của Lỗ Tấn. Tường Lâm Tẩu là phụ nữ lao động điển hình ở nông thôn Trung Quốc cũ, thiện lương, chất phác, ngoan cường. Ở đây ý nói mẹ Đường trông nghèo khổ đi rất nhiều.

Trong ảnh là Đường Đường dưới tán cây hoa mộc trong sân sau đồn cảnh sát chụp nửa tháng trước sau khi thi đỗ đại học, lão mẹ bên cạnh cũng cười rực rỡ giống mình, phía sau đứng một loạt các chú các anh trong đồn cảnh sát, một đám vui vẻ ra mặt, cứ như thi đỗ đại học là con cái hay anh em họ vậy, đằng trước còn có một người chiếm góc ống kính, nhếch miệng thè lười rất vui vẻ.

Đường Đường muốn qua dìu lão mẹ hắn, nhưng dù thử mấy lần cũng đều phí công, cuống đến vò đầu, đỏ mắt nổi điên đập tường phòng.

Không đập còn đỡ, vừa chạm vào lại càng nổi trận lôi đình, tất cả tường đều y như nhau, vừa đụng là xuyên qua. Hắn không ngừng thử đổi chỗ chạm, nhưng đều phí công, một chốc xuyên đến hành lang một chốc lại xuyên đến phòng cách vách, sau khi xuyên qua n bức tường, Đường Đường triệt để sụp đổ, đặt mông ngồi cạnh chân giường điên cuồng bứt tóc.

Nhìn ra cửa sổ, rèm che khiến hắn không nhìn rõ hình ảnh bên ngoài, chỉ có ánh đèn đường mơ hồ hắt vào chút ánh sáng mỏng manh.

Nếu xuyên qua cánh cửa sổ này, mình sẽ lơ lửng giữa không trung hay là ngã xuống tan xương nát thịt?

Đường Đường hiếu kỳ nghĩ, nhịn không được lại đứng lên đi qua đó. Hắn nhìn ngón tay từng chút đâm qua bức rèm, xuyên thấu qua tấm thủy tinh, tâm chậm rãi rơi xuống đáy vực. Kỳ thật, tình huống như này, chắc được coi là linh hồn thoát xác nhỉ?

Đang lúc tuyệt vọng, đồng hồ trên tường tích tắc một tiếng điểm đúng 12 giờ, ngoài cửa sổ đột nhiên chói lên một luồng sáng đâm vào màng mắt, kèm theo đó là một tiếng sấm vang dội. Đường Đường còn chưa kịp phản ứng, đã bị một lực đạo kéo về phía trước, rào một tiếng, tựa như là rơi vào bể bơi.

Không kịp tự hỏi, hắn liền theo bản năng bơi lên trên, nhanh chóng trồi lên mặt nước, vừa nhìn bốn phía, lập tức hít vào một hơi khí lạnh. Không khí tươi mát thần kỳ, ngẩng đầu là trời xanh không một bóng mây, bốn phía là gợn sóng lăn tăn. Thoạt nhìn giống như một hồ nước chưa bị khai phá, nước hồ trong có thể nhìn thấy đáy.

Đệch! Đừng bảo đây là mình làm nhiều việc tốt quá được lên thiên đường đấy chứ……

Hắn lắc lắc đầu, hít sâu một hơn lặn xuống nước, dựa theo phương hướng vừa rồi đi tìm, nhìn thấy một cửa động hình vuông, như là một mảnh ghép cửa sổ. Hắn nín thở bơi qua, vừa đi vào cửa động liền ngã chúi đầu xuống đất…

Phòng bệnh vẫn như trước, người nằm trên giường như trước, lão mẹ cũng như trước… Đường Đường ngồi phịch trên mặt đất nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt mà ngẩn người, nếu không phải quần áo bệnh nhân trên người ẩm ướt dính dấp, hắn thật sự không dám tin tưởng vừa rồi mới đi bơi hồ một chuyến.

Chưa từ bỏ ý định, lại đứng lên dí mình vào cửa sổ, duỗi tay ra… lại đi vào trong hồ nước kia. Đường Đường bơi lên mặt nước, ngẩng đầu nhìn vầng mặt trời, vỗ vỗ mặt bắt buộc mình bình tĩnh, xoay người một lần nữa trở về phòng bệnh.

Lăn lộn xong chuyến này, hắn không thể không tin tưởng, đây thật sự là linh hồn thoát xác!

Hắn đi đến bàn hộ sĩ muốn tìm một cái bút viết lại lời nhắn cho lão mẹ, kết quả ngón tay như vơ phải không khí không bắt được gì.

Bệnh viện này cách nhà hắn không xa, hắn muốn về nhà tìm quần áo thay ra bộ đồ bệnh nhân ướt đẫm, nhưng đống quần áo này cũng giống như giấy bút, tất cả đều không cầm được.

Nghĩ đến cái hồ trước đó, hắn lại chạy vội tới buồn vệ sinh, trong bồn rửa mặt còn giữ lại chút nước, hắn chọc ngón tay vào, khuấy khuấy, không thấm chút nước nào…

CLGT! Đường Đường triệt để bùng nổ! Trừ mặt đất, hắn còn có thể chạm vào cái gì? Uầy sao không trực tiếp xuyên qua mặt đất luôn đi? Trực tiếp xuyên đến âm tào địa phủ phía dưới chơi cờ với Diêm Vương!

Làm một u hồn thật mẹ nó vất vả!

Đường Đường tức giận bất bình trở về bệnh viện bồi lão mẹ hắn, tuy rằng lão mẹ hắn không nhìn thấy, nhưng dù sao bồi bên người bà tóm lại cũng được chút an ủi trong lòng.

Sáng sớm hôm sau khi ánh nắng đầu tiên chiếu lên đỉnh thành phố này, Đường Đường ngạc nhiên phát hiện, hắn đói bụng… Hắn, là một u hồn, thế mà lại đói bụng!!!

Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi hắn nhìn thấy tay mình lại một lần nữa xuyên qua những món ăn không quá mỹ vị trong canteen bệnh viện, hắn ngay cả sức để khóc cũng không có. Làm một u hồn, hắn vậy mà phải gặp phải vận mệnh bị đói chết! Khi hắn nhận ra hắn còn có thể trở lại hồ nước kia uống mấy ngụm nước, chuyện càng thêm bi thảm xảy ra! Ló đầu ra khỏi cửa sổ lại chỉ nhìn thấy vườn hoa bên ngoài bệnh viện, ngón tay vươn ra cũng không thấy nước, hồ nước kia giống như phù dung sớm nở tối tàn rốt cuộc không tìm thấy nữa.

Đường Đường ủ rũ cả ngày theo đuôi lão mẹ hắn, bụng càng ngày càng đói, mãi cho đến khi đói đến choáng váng hắn mới phát hiện chỗ thần kỳ của tấm cửa sổ, nếu muốn xuyên đến hồ nước kia, phải tầm 12 giờ, mà bên kia lại là thời gian nước Mỹ, mặt trời chiếu sáng, xem ra là đang giữa trưa.

Hồ nước này quá lớn, liếc mắt nhìn thấy bốn phía đều là núi, thấp thoáng giữa màn sương mù trắng xóa, mờ ảo khó phân biệt. Hắn uống mấy ngụm nước xem như lấp bụng, bơi về hướng trông có vẻ gần bờ nhất. May là hắn từ nhỏ không ít lần xuống sông bắt cá, rất hợp với nước, không thì hồ nước lớn như vật có thể làm hắn mệt chìm nghỉm.

Đi lên bờ, lại phát hiện cỏ dưới chân bị dẫm gập xuống, nhãn tình Đường Đường sáng lên, nhổ một ngọn cỏ cho vào miệng ăn a ăn, đói bụng một ngày một đêm, thật sự là cỏ cũng thành mỹ vị. Hắn hưng phấn đứng lên chạy xuống triền núi, hắn có thể cầm được sỏi đá trên núi này! Hưng phấn không ngớt!

Trong lùm cây giữa sườn núi giấu một sơn động cao bằng nửa người, hắn cúi mình đi vào, bên trong tối đen một mảnh, chân không giày soạt soạt đạp trên bùn đất ướt át, trong lòng vô cùng hồi hộp.

Dù sao cũng là u hồn, không có gì phải sợ! Bơm hơi cho bản thân xong, đợi ánh mắt thích ứng trong chốc lát hắn lại tiếp tục đi tiếp. Đại khái qua hơn nửa tiếng, phía trước mới xuất hiện ánh sáng. Đường Đường hưng phấn dựng thẳng eo, cộp một tiếng cụng đầu, phát ra tiếng vọng trong sơn sơm động âm u.

Nếu là bình thường, hắn đã sớm nhảy dựng, nhưng hiện giờ lại thấy cực sung sướng, cụng đầu, có nghĩa là nơi đây là thật với hắn, tốt xấu có một chút hy vọng có thể tìm được đồ ăn.

Tái thế làm người a! Nhìn đường cái đông đúc trước mắt cùng tường thành cao ngất xa xa, Đường Đường nhấc tay áo hung hăng lau dòng lệ chua xót.

Thủ vệ cổng thành thấy hắn một thân lôi thôi mặt đầy tro bụi, tưởng ăn mày xin cơm, cũng không để ý hắn ăn mặc quái dị, vung tay lên hô quát hai tiếng liền cho hắn vào thành. Mà hắn hiện tại đang một lòng một dạ tìm ăn, cũng không để tâm đây là thiên đường tiên cảnh hay âm tào địa phủ, thân xuyên hay hồn xuyên, tóm lại, ở nơi này có thể tìm được đồ ăn, đó là nhất định! Quan trọng nhất! Chờ đến khi hắn chậm chạp phát hiện ra đây là một thời không khác, đó đã là chuyện một ngày sau.

Làm một thanh niên tiến bộ lớn lên dưới lá cờ Chủ nghĩa xã hội, một bông hoa có đạo đức có tư tưởng của Tổ quốc, loại sự tình như trộm đồ ăn trộm bánh bao là kiên quyết không thể làm! Dù cho có phải làm, cũng phải cam đoan không bị bắt bị đánh! Đường Đường bụng đói kêu vang, ánh mắt đăm đăm, nước miếng tí tách, lần thứ chín mươi chín lấy tay áo bẩn thỉu lau lau khóe miệng, sờ sờ vùng dạ dày hõm xuống.

“Thím à, có thể cho ta một cái màn thầu hay không?” Đường Đường thật cẩn thận mở miệng xin ăn, thấy đối phương không có bất kỳ phản ứng nào, vội vàng bổ sung nói, “Ta sẽ không ăn mà không trả tiền, ta sẽ rửa bát cho ngươi! Thật mà!” vừa mới dứt lời đột nhiên ý thức được thím bán màn thầu này hình như không có bát…

“À… ta có thể rửa lồng hấp cho ngươi!”

Thím nhìn hắn một cái, lại nhìn thêm lần nữa. Chẳng qua lần nhìn đầu tiên dùng nửa con mắt, lần thứ hai dùng con mắt trắng, hếch mũi hừ hừ: “Không xem xem bản thân bẩn thành bộ dạng gì, còn đòi rửa bát!”

“…” Đường Đường nhất thời cảm thấy bản thân quá tội, nghĩ đáng lẽ nên về hồ nước tắm xong rồi đến, nhưng mà, bụng thật sự đói lắm a…

“Lăn qua một bên đi!” Thím chống eo vung gậy đuổi người, “Không thấy lão nương đang bày quán à? Ảnh hưởng việc buôn bán của lão nương ngươi bồi thường được chắc!

Ta… đệch! Đường Đường nắm chặt nắm tay, tức giận thở hổn hển mấy hơi mới nén lại được xúc động muốn đập quán. Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh! Lão tử nhịn!

Lại lết đến cửa một tửu lâu, trong tửu lâu chắc phải có bát rửa chứ nhỉ? Người nào đó thỏa thuê cười mãn nguyện, kết quả còn chưa bước được nửa bước đã bị tiểu nhị của quán đẩy ra ngoài, may mà hắn được tập luyện từ nhỏ, không thì chắc chắn sẽ giống trong TV bị đẩy ngã lăn quay ra đất, thế thì xấu hổ tổ sư.

“Ăn mày bẩn thỉu! Cút sang một đi!” Tiểu nhị đẩy người còn chưa đủ, lại há mồm mắng một chặp, vừa xoay người đã cúi đầu khom lưng, âm thanh thấp cả quãng tám, “Ôi, Đại gia ngài về ạ? Thay ta vấn an Vân gia và Nhị gia, Tam gia! Người đâu, mau dẫn ngựa của Đại gia đến!”

Cùng với giọng của tiểu tư, một đôi giày thêu màu bạc bước ra cửa, vạt áo màu tím hạ xuống, che khuất hơn phân nửa đôi giày.

Đường Đường bị tiểu nhị của quán đẩy đến phát hỏa, vô lại ngồi xếp bằng trên đường cái trước tửu lâu, ánh mắt chậm rãi dọc theo tử bào đi lên, tầm mắt dừng trên khuôn mặt tươi cười tuấn mỹ bất phàm.

Phì… Đại gia? Đây không phải từ mắng chửi người sao? Đường Đường buồn cười nhìn tao bao nam (*) áo mũ chỉnh tề trước mặt. Đương nhiên, hắn sẽ không thừa nhận mắng người ta tao bao thuần túychỉ vì xuất phát từ ghen tị, hắn cũng đã quên bản thân lúc ở trường học mình cũng tương đối là tao bao.

(*) Tao bao (骚包): thích phô trương bề ngoài.

Vân Đại nhếch môi đối diện với Đường Đường, thu hết biểu cảm trào phúng của hắn vào đáy mắt, tựa hồ cảm thấy có chút thú vị, không khỏi tiếu ý càng đậm.

Hai người một đứng một ngồi đối mặt, rất có vài phần tư thế cao phú soái vs lùn nghèo bại.

Đường Đường vừa nghĩ đến mình là bên lùn nghèo bại, nhất thời mất hứng, nhìn khuôn mặt tươi cười của tao bao nam trước mặt mà hận không thể nhào lên in lại một dấu chân.

“Cười cái đ*t!” Đường Đường nhịn không được mắng ra lời trong lòng.

“Ân, đúng là đang cười cái đ*t.” Vân Đại cười híp mắt mở miệng, âm thanh trong trẻo rất êm tai, đáng tiếc lời nói ra thô bỉ y như Đường Đường.

Đường Đường lập tức bị chọc cười, cọ cọ mũi nói: “Soái ca, tươi cười không thể kiếm cơm ăn, cho ta xin hai cái màn thầu đi. Nếu ta thuận lợi sống sót, trở về tổng đà nhất định sẽ báo cáo lại đại ân đại đức của ngươi cho bang chủ, bảo hắn phong ngươi làm một trong bát đại trưởng lão.”

“Thân xiêm y này của ngươi ngược lại là thú vị.” Vân Đại chậm rãi nói, “Chỉ là không biết ngươi xuất thân từ môn phái nào? Bang chủ theo lời ngươi nói lại là cao nhân phương nào?”

Mặt Đường Đường lộ vẻ đắc ý: “Bang chủ Cái Bang Hồng lão tiền bối đã từng nghe chưa?”

“Ồ…” Vân Đại nhíu mày suy tư một lúc, nói, “Chưa từng nghe nói.” Bất quá Cái Bang Cái Bang, nghe giống như có chút liên quan đến khất cái, nói không chừng là tiểu tử này bịa chuyện.

Đường Đường nhìn dáng vẻ suy tư đầy mặt nghiêm túc của hắn, nhất thời không biết nói gì, tùy ý phất phất tay nói, “Huynh đệ, ngươi đừng quản cái gì Cái Bang Thiết Bang, ta sắp chết đói rồi, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp a!”

Đang nói chuyện, một con ngựa trắng thần tuấn xinh đẹp được tiểu tư dắt tới cửa, đứng bên cạnh Đường Đường, phát ra tiếng phì phì mũi với hắn. Đường Đường bị hành động này của nó làm giật mình nhảy dựng từ dưới đất lên, trừng mắt nhìn nó.

“Ta… đệch!” Đường Đường hung hăng chỉ vào mũi nó, nhìn vào cặp mắt to sáng lòe lòe kia, đột nhiên cảm thấy thập phần buồn bực, mình trừng mắt với súc sinh làm cái gì? Ngón tay run run không thú vị rút về.

Vân Đại tiến lên dẫn ngựa, nghiêng đầu nhìn Đường Đường, thấy bộ dạng lôi thôi xanh xao vàng vọt của hắn thật có chút không đành lòng, thở dài đưa tay vào trong áo.

Mắt Đường Đường lập tức sáng rực lên, không chớp lấy một cái nhìn tay hắn chằm chằm.

Vẫn đại khua khoắng một trận, rút tay không ra, “Ai nha” một tiếng, mặt đầy vô tội nói: “Sao lại tiêu hết bạc mất rồi?”

“…” Mặt Đường Đường nhất thời như bị ném mười quả trứng thối.

Đói bụng không sao, bị khinh bỉ cũng không sao, nhưng lão tử hận nhất là bị người đùa giỡn! Con người lửa giận ngập trời lại bị đói hữu khí vô lực cuối cùng dùng một chút khí lực còn sót lại hung hăng hướng về phía bàn chân người ta, nâng chân lên giẫm mạnh một cái.

“Áuuuuu…” Vân Đại bất ngờ không kịp phòng bị, chân một trận đau nhức, cau mày một tay chỉ thẳng vào mũi hắn, không ngừng run rẩy như phát điên, “Oắt… Oắt con!”

“Dám đùa giỡn lão tử ngươi ! Đạp ngươi một cước còn nhẹ!” Đường Đường bày ra tư thế lưu manh mắng một chặp, xoay người khí phách hiên ngang hùng dũng oai vệ bỏ đi.

Vân Đại vừa tức vừa buồn cười, đá đá chân nhào lên lưng ngựa buồn bực cười: “Dã tiểu tử từ đâu đến? Ai đùa giỡn ngươi? Không có bạc còn có đồng tiền nha, nhưng là chính ngươi không cần…”

Lời này Đường Đường không nghe thấy, người đã đi xa. Hắn nhịn đói tìm kiếm tới lui nửa ngày mà vẫn không tìm được đồ ăn, cuối cùng đứng trước một quán mỳ vằn thắn nuốt nước miếng, bắt đầu cân nhắc có nên mượn đồ đánh lửa đến bờ sông bắt mấy con cá nướng ăn không.

Một con ngựa trắng thong thả thong thả bước đến, đứng bên cạnh hắn. Đường Đường hiếu kỳ ngẩng đầu, vừa mới thấy người, sắc mặt lập tức co quắp, quay ngoắt đi.

“Cho hắn một bát vằn thắn, tiền thừa đưa hắn.” Vân Đại đặt tiền lên cái bàn trước mặt chủ quán, chỉ chỉ Đường Đường.

“Rõ ràng là có tiền…” Đường Đường được hắn bố thí mặt cũng dịu đi chút, lại sĩ diện ngại nói lời cảm ơn, cúi đầu đá đá mấy viên gạch dưới chân.

Vân Đại liếc nhìn bàn chân trần bẩn thỉu của hắn, chậc một tiếng gật đầu nói: “Thân thủ không tệ!” Nói xong cong khóe miệng một cái, khẽ quát một tiếng giục ngựa đi xa, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

Người tốt! Thế gian này vẫn còn người tốt tồn tại a! Đường Đường triệt để quên mất khó chịu lúc trước, cảm động đến rơi nước mắt nhìn một đường bụi cát vó ngựa đạp ra, cảm khái một lúc mới đột nhiên quay đầu nói với chủ quán: “Còn thừa bao nhiêu tiền?”

Ông chủ cầm lấy ba xâu nhỏ trên bàn lắc lắc với hắn, lại tung trong tay hai cái mới nhét vào trong ngực, cười ha hả nói: “Vừa tròn ba quan, không thừa không thiếu. Vằn thắn nơi này của ta là ba quan tiền một bát, không dư.”

Lòng cảm kích nháy mắt tan thành mây khói…

Ôm bát vằn thắn, một bên húp sùm sụp, một bên ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà tao bao áo tím. Trong đầu đột nhiên nhớ đến một quảng cáo phi thường xa xăm: “Bột mè đen nàoooo… Bột mè đen đơiiiii…” (1)

Đường Đường nhìn chằm chằm cái bát không còn lấy một giọt, do dự có nên bắt chước thằng bé trong quảng cáo kia cầm bát lên liếm một lần hay không. Nghĩ một lúc cảm thấy rất mất mặt, rốt cuộc ý do vị tẫn (*) buông bát.

(*) ý do vị tẫn: vẫn chưa thỏa mãn hẳn, vẫn còn thèm thuồng

———————————————-

(1) Quảng cáo bột mè đen mà bạn Đường nhắc đến. Ý Đường Đường là mình trông đói khát y như thằng bé trong quảng cáo:))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương