Ngay hôm sau, trong nhà lao.

“Những kẻ phản bội ta đều phải nhận lấy kết cục gì? Trì Liệt, ngươi đã biết rõ mà còn cố phạm phải!” Một roi vung xuống, máu me đầm đìa.

“Văn Thần, ta chỉ muốn có được ngươi mà thôi.” Nam nhân bị trói chặt ở trên giá gỗ suy yếu mở miệng.

“Có được ta? Ngươi có được bằng cách chiếm hữu hay sao?” Nàng gắt gao bóp chặt cổ hắn, nhịn xuống xúc động muốn ngay lập tức chơi chết hắn.

Tất cả mọi người đều có thể, duy chỉ có ngươi là không thể phản lại ta.

Chính ngươi đã hủy hoại một chút ấm áp cuối cùng còn sót lại của chúng ta!

“Chẳng lẽ ngươi không phải cũng như thế sao?” Trì Liệt đột nhiên rất muốn cười, hắn và Văn Thần căn bản chính là cùng một loại người, không ai so với ai cao thượng hơn hết.

“A, nói như vậy, chúng ta —– thật đúng là một đôi trời sinh.” Đôi mắt nữ nhân nhắm lại, dùng roi nâng cằm hắn lên, sau đó cười lạnh một tiếng.

Sau đó, nàng lấy ra một viên dược hoàn màu nâu đưa tới trước mắt Trì Liệt: “Đây chính là độc dược Bạch Tuyết, ngươi có còn nhớ không? Độc dược năm đó vẫn còn chưa được giải đâu.”

Sau đó chính là một chậu nước ớt nóng rực dội xuống, Trì Liệt đột nhiên cảm giác trong thân thể của mình tựa hồ có cả vạn con kiến đang bò: “….Đây rốt cuộc là cái gì?”

Nhiều năm như vậy không hề phát tác, tại sao chỉ mới một chậu nước ớt nóng liền….

“Đây chính là loại độc dược để ngươi vĩnh viễn cũng không quên được ta. Sư tử con không nghe lời còn dám cắn tay chủ nhân, ngươi thử đoán xem, ta sẽ g.iết chế.t nó như thế nào?” Nàng nâng roi lên vu.ốt ve ngư tuyến trên người hắn, đến giữa bụng thì hung hăng đâm thẳng vào, bộ dáng ngoan lệ tàn nhẫn vô tình.

“Khụ khụ!” Đột nhiên Trì Liệt hít thở không thông, nhưng ngay sau đó hơi thở hắn lại có thể trở lại giống như người bình thường, nhưng nó vẫn chưa kết thúc, chỉ một lúc sau, cảm giác ngạt thở kia lại lập tức ập tới, lặp đi lặp lại, hơn nữa cường độ cũng không giống nhau.

“Cảm giác thống khổ không? Loại độc này hung ác ở chỗ ngươi mãi mãi sẽ không biết ngươi đến lúc nào sẽ chết, nó sẽ mang đến cho ngươi sự tra tấn tinh thần tàn nhẫn nhất, sẽ khiến ngươi phải mãi mãi sống trong sợ hãi.” Trong con ngươi khát máu của nữ nhân hiện lên một tia ngoan độc.

“À, còn có một cái nữa.” Văn Thần giả vờ như chỉ vừa mới nhớ ra: “Độc dược này — thực ra nó không có thuốc giải.”

Nói cách khác, nàng từ lúc bắt đầu đã không có ý định để Trì Liệt còn sống.

“Văn Thần, đời này của ta không biết đến cùng đã tạo nghiệt gì mà ông trời mới cho ta gặp được ngươi!”

Nữ nhân cười hỏi lại: “Ngươi biết rõ quyền lực đối với ta mà nói trọng yếu đến cỡ nào, tại sao ngươi còn một lần lại một lần muốn khiêu chiến với ranh giới cuối cùng của ta?”

“Vương không phải dễ làm như thế, ngươi dù sao cũng chỉ là một nữ nhân…”

“Nữ nhân? Ha ha ha —- Ngươi có biết lần này trẫm làm thế nào để kéo ngươi xuống khỏi đài không? Có biết tại sao ngươi rõ ràng có ba ngàn cấm quân nhưng cuối cùng vẫn thất bại thảm hại không?”

…. Sau đó, Văn Thần liền giảng giải cho hắn nghe chính nàng đã làm thế nào để gây dựng lại tất cả từ hai bàn tay trắng, liên hợp với Tưởng Nam, Tần Nguyệt, còn có cả thiên hạ đệ nhất nữ phú hào Kim Đạc Đạc đem thế lực của hắn từng bước từng bước nuốt chửng, một đường đoạt quyền hoàn mỹ không thể bắt bẻ được điều gì.

Hoàn toàn không có cái gì gọi là vận khí cùng với may rủi.

Hoàn mỹ đến độ có thể xưng là bậc thầy của đế vương chi thuật.

Nàng nói xong, tất cả đều lặng ngắt như tờ.

“Tại sao ngươi không nói gì? Đã phục chưa? Nói đi, trẫm hỏi ngươi, ngươi có phục không?” Văn Thần túm tóc hắn, hung hăng hỏi.

“Phục.”

Nàng chính là một kẻ điên trời sinh.

Hoàng đế Văn triều tiền nhiệm, chính là phụ vương thân sinh của Văn Thần cũn đã nói không một nữ nhân nào có thể làm được đến tình trạng này, Văn Thần chính là một tai tinh, thân mang sát khí, không ai có thể áp đảo được.

Không có ai dạy cho nàng, nhưng nàng dường như vừa sinh ra đã biết được cách làm thế nào để hoàn toàn chặt đứt đường lui của người khác, tàn nhẫn, vô tình, quả quyết.

Mưu lược xuất sắc cùng với đế vương chi thuật của nàng, để cho hắn quả thực phải bội phục đến mức phải rạp đầu xuống đất, nàng thực sự là một tài năng thiên bẩm.

“Trẫm đã từng vô số lần phải thức dậy từ trong những cơn ác mộng thời thơ ấu, vẫn luôn oán hận thế gian này tại sao lại đối với trẫm tàn nhẫn như vậy, chưa hề cho trẫm một chút gì gọi là ôn nhu, thẳng cho đến khi trẫm ngồi lên long ỷ này, trẫm mới hiểu được —- tại sao ông trời lại muốn trẫm phải trải qua tất cả những điều này…”

“Bởi vì trẫm —- Văn Thần, đã được định sẵn chính là vương của các ngươi, là một đế vương hợp cách không cần đến những thứ dư thừa tên là tình thân, tình yêu, hữu nghị gì đó, cái mà trẫm cần chính là một lòng truy đuổi dã tâm của mình, mới có thể hướng đến kết cục tốt nhất giành cho mình…”

“Nữ vương tính là gì chứ? Một ngày nào đó, trẫm sẽ trở thành… nữ hoàng đầu tiên trong thiên hạ!” Màn che bỗng nhiên bị kéo xuống, một bản đồ thật lớn hiện ra.

Phía trên của bản đồ đã bị gạch chéo lần này đến lần khác, có chỗ đã bị mài mòn đến mức phai màu, Văn Thần, lúc đó ngươi đã ôm tâm tình như thế nào để một lần lại một lần vẽ lên những bản đồ này.

Thì ra trong những ngày hắn giam cầm nàng, nàng chính là dựa vào việc vẽ sơn hà thành lũy trong thiên hạ để kiên trì chống chọi.

Nhất thống thiên hạ sao?

Ngay cả chuyện mà nam nhân cũng không dám nghĩ đến, Văn Thần, dã tâm của ngươi đến cùng sâu đến chừng nào?

“Hiện tại ngươi còn nghĩ rằng ta không thể xưng vương sao?”

Trì Liệt á khẩu không trả lời được.

“Ngươi chắc là đang chán ghét ta phải không? Có phải đang nghĩ làm thế nào để cách xa ta ra một chút? Nữ nhân có dã tâm đều là nữ nhân xấu, sẽ không có ai tán thành. Ai mà không thích mấy áo bông tri kỷ đơn thuần thiện lương cơ chứ?”

Trì Liệt từ chối cho ý kiến.

“Văn Diệu muốn xin ta cái mạng này của ngươi.”

Nghe vậy, Trì Liệt liền nhíu mày, vừa định mở miệng nói, đã nghe thấy Văn Thần trả lời: “Trẫm đã đồng ý.”

“A, vậy ngươi còn tới đây làm gì? Muốn tỏ vẻ thương hại ta?” Trì Liệt cười nhạo, dùng sức đi về phía Văn Thần, tiếng xiềng xích bị kéo lê vang lên kèn kẹt.

Nữ nhân không trả lời, hỏi một câu vô cùng lạc đề.

“Ta và nàng, ai đẹp hơn?”

Rất hiển nhiên, nàng ở đây chính là Văn Nhiễm.

Trì Liệt cười, Văn Thần, một nữ nhân kiêu ngạo đến cỡ nào, thế mà lại bởi vì hắn, lại cùng với một nữ nhân mà nàng đã từng coi thường nhất so sánh.

Nàng cuối cùng vẫn là bị hắn thuần phục.

Một đầu bảo mã hung ác nhất Văn triều rốt cuộc đã bị hắn thuần phục, đột nhiên rất muốn ngửa đầu lên trời thét dài.

“Đương nhiên chính là ngươi.”

Văn Thần hài lòng mím chặt môi, nàng không phải không biết mình căn bản không thể sánh cùng với mỹ mạo của Văn Nhiễm, nhưng chính bản thân nàng lại rất muốn nghe những lời này, cho dù lời đó chỉ là giả dối.

Ha ha, có những lúc, cường quyền chính là tất cả.

Quyền lực bây giờ nằm trong tay nàng, nàng nói nàng đẹp nhất, thì sẽ không ai dám ngỗ nghịch chống lại.

“Vậy trong mắt ngươi, ai mới là đệ nhất mỹ nhân Văn triều?”

Nghe vậy, Trì Liệt bật cười một tiếng: “Đệ nhất mỹ nhân Văn triều tính là cái gì chứ, trong lòng ta, ngươi chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.”

Cái này còn tạm được.

Nữ nhân nhẹ nhàng vu.ốt ve gương mặt của hắn, thần thái ôn nhu, dường như bất đắc dĩ: “Ta không có khả năng từ bỏ quyền lực của mình, ngươi cũng sẽ không buông xuống dã tâm của ngươi, chúng ta, thật đúng là tử địch do số mệnh định sẵn.”

Cùng với người nam nhân này, Văn Thần đã đi qua sa trường gió tanh mưa máu, ở trong sóng gió của triều đình đấu đá quỷ quyệt, phong hoa tuyết nguyệt chốn cung đình, cùng hắn ngắm nhìn màn pháo hoa rực rỡ nhất, nhảy múa triền miên trong dòng nước, ngay cả hài tử duy nhất của nàng cũng là của hắn…

Phần lớn thời gian trong cuộc đời của nàng đều là cùng với nam nhân này trài qua, bọn hắn chính là tử địch, là đồng minh, là vợ chồng….Lợi dụng lẫn nhau, sưởi ấm cho nhau, tính kế lẫn nhau, lại làm cho nhau đau khổ.

Tháng năm không buông tha cho con người, chỉ mới đó thôi, mà bọn hắn bây giờ đã đến tình trạng ngươi chết ta sống, rõ ràng đã đến đầu xuân, nhưng tuyết lớn vẫn không ngừng rơi xuống, nhìn thấy làn da màu đồng của nam nhân, Văn Thần vậy mà lại chiếc đèn cung đình của tiền triều bị vứt bỏ ở trong lãnh cung.

Mặc dù nàng thích nhưng lại ngại bẩn không muốn đụng vào, vẫn là Trì Liệt nhìn ra được tâm tư của nàng, tự mình rửa sạch sẽ đặt ở đầu giường của nàng, thậm chí còn bắt đom đóm đặt ở bên trong chụp đèn, nói với nàng rằng chỉ cần như thế này thì ban đêm nàng sẽ không cần phải sợ bóng tối nữa.

Nhìn thật ấm áp làm sao! Đáng tiếc là Văn Thần không hề sợ bóng tối, thứ nàng thích nhất chính là được hòa mình vào đêm tối khiến người ta phải mơ màng, cho nên — Trên đời này có một số việc ngay từ đầu đã sai rồi.

Đã không biết bao nhiêu ngày đêm, Trì Liệt nằm ở phía trên nhánh cây cổ thụ, ở phía dưới ánh đèn cung đình lờ mờ chiếu xuống….

Ở phía trên cành khô hắn bắt chước những bài thơ tình của Văn triều, lại dùng mấy nét chữ cong cong vẹo vẹo, vừa ngốc vừa vụng về, mỗi một bút đều khắc sâu đến như thế.

Hắn cho rằng nàng không biết, kỳ thật mỗi câu nàng đều thu thập lại đặt hết trong hộp gỗ, nhưng, tất cả chỉ vẻn vẹn dừng lại ở chỗ này. Hai vương giả lý trí, đều khắc sâu rõ ràng tránh nhiệm quốc gia thiên hạ gánh vác ở trên vai.

Từ khi sinh ra trên lưng đã mang theo huyết hải thâm cừu từ thời tổ tiên xưa kia để lại — Vâỵ thì làm sao có thể chứ?

Hoặc giả sử như có thể có nữ tử có thể bỏ qua thù hận quốc gia, có thể an tâm cùng hắn cầm sắt hòa minh, nhưng Văn Thần nàng không thể làm được.

Hoặc giả sử như sẽ có một nam nhân yêu nữ nhân đến mức đoạn tuyệt cả gia đình, chỉ vì muốn cùng nàng bạch đầu giai lão, nhưng Trì Liệt lại không thể làm được.

Bọn hắn sẽ cùng cười dịu dàng, lại tàn nhẫn tìm cách đưa đối phương xuống địa ngục, chỉ cần xem ai thủ đoạn cao hơn là được.

Trì Liệt cười khẽ: “Làm cho sạch sẽ một chút, cũng đừng để cho ta sống, nếu không….Ta sẽ để cho ngươi biết được chân chính cái gọi là sống không bằng chết.”

“Tâm can, ngươi vẫn cứ hung ác như thế, yên tâm đi, ngươi trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu.” Văn Thần ôn nhu cười cười, nghiền ngẫm vuố.t ve khuôn mặt của nam nhân: “Nghĩ đến sau này cũng không còn có thể nhìn thấy gương mặt tuấn tú này nữa, cũng thật có chút không nỡ.”

Nhưng lời nói vừa xoay chuyển, nụ cười dịu dàng của nàng ngay lập tức trở nên lạnh lùng.

“Đáng tiếc, ngươi quá không trung thực.” Nữ nhân giật lấy mái tóc của nam nhân, giống như trước kia hắn đã từng đối xử như thế với nàng, ánh mắt sắc bén quyết liệt, nhưng thanh âm lại vui vẻ nhẹ nhàng: “Xuống địa phủ rồi, ngươi cũng đừng nghĩ đến ta nhé, ta rất sợ đấy.”

Ai, thật là xấu! Cho dù là tàn nhẫn như vậy, nhưng tại sao còn lần này đến lần khác lại quyến rũ chết tiệt như thế chứ?

Dáng vẻ tuyệt tình lãnh khốc rõ ràng uy nghiêm đáng sợ như vậy, nhưng rơi vào trong mắt Trì Liệt, sát khí của Văn Thần khiến người ta cảm thấy rùng mình lại nhiều hơn mấy phần đáng yêu.

Hừ, thật là quá đáng, thật sự làm người ta vừa yêu lại vừa hận.

“Nể tình ta sắp chết, ngươi nói thật cho ta biết, cho tới bây giờ, ngươi đến cùng có chút nào thích ta…” Trì Liệt cực kỳ chậm rãi hỏi từng chữ, tầm mắt dần dần mơ hồ, hắn biết, thời gian còn lại của mình cũng không nhiều.

“Đừng hỏi nữa, ta thích ngươi.” Văn Thần dừng một chút, ngữ khí ôn nhu lại tàn nhẫn bổ sung: “Nhưng mà —- Ta càng thích quyền lực hơn.”

Phải, đây chính là lời nói thật.

Vì vậy nên rốt cuộc chúng ta mới phải ở tình trạng dây dưa lẫn nhau như thế.

Ngươi không chết thì ta vong.

Đây chính là sự lãng mạn chỉ thuộc về chúng ta mà thôi.

“Điều cuối cùng….Hãy đáp ứng ta, đối xử tử tế với hài tử kia nhé.”

Trì Liệt không hề nói là hài tử nào, nhưng Văn Thần liền hiểu hắn nói chính là nữ hài kia.

Cho đến tận lúc chết, hắn vẫn không hề nghĩ đến nhi tử của hắn sao? Còn ra vẻ thâm tình như vậy cho ai nhìn chứ?

Trong đêm, một trang giấy thật mỏng đặt ở phía trên ngọn đèn từ từ bị đốt cháy, trước khi nó bị thiêu rụi hoàn toàn, có thể nhìn thấy rõ ràng mấy chữ “Giấy nợ, năm trăm hai mươi mốt lượng bạc.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương