Công Chúa Nghịch Thiên
-
Chương 22: Toàn văn hoàn
“Keng!” Thanh kiếm đã bị đánh rớt.
“Ngươi, ngươi đã sớm biết là ta?” Văn Giác vẻ mặt hoảng sợ, che vết thương đang không ngừng chảy máu bên ngực trái của mình, vận số của hắn đã hết.
“Ca ca tốt của trẫm, muội muội làm sao có thể không biết là ngươi cơ chứ? Chính là mẫu phi của ngươi đã tự tay đem rượu độc rót vào trong miệng mẫu hậu của trẫm mà. Ngươi — cho dù ngươi có hóa thành tro trẫm cũng biết.” Văn Thần vẫn ôn nhu cười cười, vẻ mặt vô hại.
“Ngươi chính là cố ý…”
Văn Thần ôn nhu cười một tiếng: “Sao lại không chứ? Nếu không làm như vậy thì làm sao có thể làm ngươi cùng với toàn bộ mấy dư nghiệt kia dẫn ra để một mẻ bắt gọn được? Văn Giác, đệ đệ của ta căn bản không phải là đồ ngốc, mấy chuyện trước đó hết thảy đều chỉ để cho ngươi nhìn mà thôi, chính là để có thể đem toàn bộ các ngươi xử lý sạch.”
“Tỷ tỷ, ca ca làm sao lại ngốc như vậy chứ, lại còn cho rằng tỷ thực sự tín nhiệm hắn nữa, hắn cũng không soi gương xem lại mình xem thử, làm sao có thể cùng với tỷ tỷ vô cùng tôn quý của ta sánh vai được cơ chứ?” Văn Diệu ở một bên kéo Văn Thần đi đến bên cạnh Văn Giác, một cước giẫm lên tay hắn, hung hăng chà đạp.
“Đệ đệ, biết cách nói chuyện đấy.” Văn Thần hài lòng cười cười, dường như cuối cùng cũng nhớ ra cái gì đó, liền hỏi: “À phải rồi, Trì Liệt kia giải quyết như thế nào rồi?”
“Đã giải quyết rồi, hắn dám đối với tỷ tỷ thân ái của ta làm ra sự tình như vậy, còn có Nam Nam…, thủy hình thực sự là quá lợi cho hán rồi, tỷ tỷ, ta còn muốn moi gan xẻo thịt hắn ra nữa.” Trên gương mặt tuấn lãng của Văn Diệu hiện ra một tia ngoan lệ chưa từng thấy.
Tưởng Nam đối với Văn Diệu cũng giống như Văn Thần đối với Trì Liệt, thù này, Văn Diệu nhất định phải báo.
Văn Thần sửng sờ một lúc, nghĩ đến nam nhân như dã thú kia, đôi mắt nóng rực, còn có bề ngoài cương mãnh như lại nhu tình như nước….
Rốt cuộc từ nay về sau nàng sẽ không còn được nhìn thấy nữa, trong lòng đột nhiên có chút hụt hẫng, nhưng nàng vẫn mỉm cười đồng ý, giống như dùng hết khí lực nhưng lại đột nhiên thả lỏng, nhẹ nhõm không thôi: “Được… cứ theo ý của ngươi.”
Theo ý ngươi.
Giải quyết dứt khoát.
Nàng chính là nữ đế Văn triều, để có thể đi đến hôm nay nàng đã phải bỏ ra một cái giá mà người thường không thể tưởng tượng nổi, tuyệt đối không có khả năng chỉ vì một nam nhân mà bỏ hết công sức của mình.
Ánh mắt Văn Diệu khẽ thay đổi, nhìn đôi mắt đen láy như đầm nước sâu không thấy đáy của Văn Thần, không thể nhìn được nàng đang suy nghĩ gì, cho dù hôm nay Văn Thần có lưu lại Trì Liệt, thì sớm muộn gì hắn cũng phải cho nam nhân này thịt nát xương tan.
“Cô cô ở bên đó, thần đệ cũng sẽ đi chăm sóc. Còn về mẫu hậu…đã chuẩn bị truy phong làm Đoan Thục Hiền Đức Từ vương hậu. Bản án của cả nhà ngoại tổ phụ cũng đã được lật lại.” Hắn an bài công việc đâu vào đấy, rất có phong phạm đại tướng, chỉ là trên mặt vẫn mang một vẻ đẹp tái nhợt vẫn chưa thể thay đổi được.
“Tốt lắm, đệ đệ yêu quý, đệ đã trưởng thành rồi.”
Văn Thần cùng với Văn Diệu từ từ bước ra khỏi đại điện, phía dưới là chín mươi chín bậc thang, cả sơn hà hiện ra tráng lệ như thế, nàng ở trên cao nhìn xuống, chậm rãi nâng hai cánh tay lên, long bào màu trắng bay phấp phới.
Từ lúc nàng được mười hai tuổi năm đó, nàng đối với thi thể của mẫu hậu lần đầu tiên nở ra một nụ cười trái lương tâm, sau nhiều năm nằm gai nếm mật, mất đi rất nhiều, cũng bỏ lỡ rất nhiều.
Cho đến bây giờ, tất cả những kẻ gây đau khổ cho nàng đã bị nàng trả thù hết.
Sau đó, nàng nhớ đến năm đó đã có người từng hỏi qua nàng một vấn đề.
“Mẫu hậu ngươi tội ác tày trời, ghen ghét thành tính, giết hại long tự, ngoại tổ phụ ngươi nhiều lần bức vua thoái vị, đệ đệ ngươi chính là một kẻ ngốc, cô cô ngươi chính là một người điên, vậy tương lai ngươi sẽ là cái gì?”
Nàng sao?
Tương lai nàng sẽ là nữ hoàng.
Chính là nữ hoàng đầu tiên trong lịch sử Văn triều.
Hôm nay, trời sáng khí trong.
Mặt trời xán lạn.
Giang sơn thật đẹp.
(Toàn văn hoàn)
“Ngươi, ngươi đã sớm biết là ta?” Văn Giác vẻ mặt hoảng sợ, che vết thương đang không ngừng chảy máu bên ngực trái của mình, vận số của hắn đã hết.
“Ca ca tốt của trẫm, muội muội làm sao có thể không biết là ngươi cơ chứ? Chính là mẫu phi của ngươi đã tự tay đem rượu độc rót vào trong miệng mẫu hậu của trẫm mà. Ngươi — cho dù ngươi có hóa thành tro trẫm cũng biết.” Văn Thần vẫn ôn nhu cười cười, vẻ mặt vô hại.
“Ngươi chính là cố ý…”
Văn Thần ôn nhu cười một tiếng: “Sao lại không chứ? Nếu không làm như vậy thì làm sao có thể làm ngươi cùng với toàn bộ mấy dư nghiệt kia dẫn ra để một mẻ bắt gọn được? Văn Giác, đệ đệ của ta căn bản không phải là đồ ngốc, mấy chuyện trước đó hết thảy đều chỉ để cho ngươi nhìn mà thôi, chính là để có thể đem toàn bộ các ngươi xử lý sạch.”
“Tỷ tỷ, ca ca làm sao lại ngốc như vậy chứ, lại còn cho rằng tỷ thực sự tín nhiệm hắn nữa, hắn cũng không soi gương xem lại mình xem thử, làm sao có thể cùng với tỷ tỷ vô cùng tôn quý của ta sánh vai được cơ chứ?” Văn Diệu ở một bên kéo Văn Thần đi đến bên cạnh Văn Giác, một cước giẫm lên tay hắn, hung hăng chà đạp.
“Đệ đệ, biết cách nói chuyện đấy.” Văn Thần hài lòng cười cười, dường như cuối cùng cũng nhớ ra cái gì đó, liền hỏi: “À phải rồi, Trì Liệt kia giải quyết như thế nào rồi?”
“Đã giải quyết rồi, hắn dám đối với tỷ tỷ thân ái của ta làm ra sự tình như vậy, còn có Nam Nam…, thủy hình thực sự là quá lợi cho hán rồi, tỷ tỷ, ta còn muốn moi gan xẻo thịt hắn ra nữa.” Trên gương mặt tuấn lãng của Văn Diệu hiện ra một tia ngoan lệ chưa từng thấy.
Tưởng Nam đối với Văn Diệu cũng giống như Văn Thần đối với Trì Liệt, thù này, Văn Diệu nhất định phải báo.
Văn Thần sửng sờ một lúc, nghĩ đến nam nhân như dã thú kia, đôi mắt nóng rực, còn có bề ngoài cương mãnh như lại nhu tình như nước….
Rốt cuộc từ nay về sau nàng sẽ không còn được nhìn thấy nữa, trong lòng đột nhiên có chút hụt hẫng, nhưng nàng vẫn mỉm cười đồng ý, giống như dùng hết khí lực nhưng lại đột nhiên thả lỏng, nhẹ nhõm không thôi: “Được… cứ theo ý của ngươi.”
Theo ý ngươi.
Giải quyết dứt khoát.
Nàng chính là nữ đế Văn triều, để có thể đi đến hôm nay nàng đã phải bỏ ra một cái giá mà người thường không thể tưởng tượng nổi, tuyệt đối không có khả năng chỉ vì một nam nhân mà bỏ hết công sức của mình.
Ánh mắt Văn Diệu khẽ thay đổi, nhìn đôi mắt đen láy như đầm nước sâu không thấy đáy của Văn Thần, không thể nhìn được nàng đang suy nghĩ gì, cho dù hôm nay Văn Thần có lưu lại Trì Liệt, thì sớm muộn gì hắn cũng phải cho nam nhân này thịt nát xương tan.
“Cô cô ở bên đó, thần đệ cũng sẽ đi chăm sóc. Còn về mẫu hậu…đã chuẩn bị truy phong làm Đoan Thục Hiền Đức Từ vương hậu. Bản án của cả nhà ngoại tổ phụ cũng đã được lật lại.” Hắn an bài công việc đâu vào đấy, rất có phong phạm đại tướng, chỉ là trên mặt vẫn mang một vẻ đẹp tái nhợt vẫn chưa thể thay đổi được.
“Tốt lắm, đệ đệ yêu quý, đệ đã trưởng thành rồi.”
Văn Thần cùng với Văn Diệu từ từ bước ra khỏi đại điện, phía dưới là chín mươi chín bậc thang, cả sơn hà hiện ra tráng lệ như thế, nàng ở trên cao nhìn xuống, chậm rãi nâng hai cánh tay lên, long bào màu trắng bay phấp phới.
Từ lúc nàng được mười hai tuổi năm đó, nàng đối với thi thể của mẫu hậu lần đầu tiên nở ra một nụ cười trái lương tâm, sau nhiều năm nằm gai nếm mật, mất đi rất nhiều, cũng bỏ lỡ rất nhiều.
Cho đến bây giờ, tất cả những kẻ gây đau khổ cho nàng đã bị nàng trả thù hết.
Sau đó, nàng nhớ đến năm đó đã có người từng hỏi qua nàng một vấn đề.
“Mẫu hậu ngươi tội ác tày trời, ghen ghét thành tính, giết hại long tự, ngoại tổ phụ ngươi nhiều lần bức vua thoái vị, đệ đệ ngươi chính là một kẻ ngốc, cô cô ngươi chính là một người điên, vậy tương lai ngươi sẽ là cái gì?”
Nàng sao?
Tương lai nàng sẽ là nữ hoàng.
Chính là nữ hoàng đầu tiên trong lịch sử Văn triều.
Hôm nay, trời sáng khí trong.
Mặt trời xán lạn.
Giang sơn thật đẹp.
(Toàn văn hoàn)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook