"Tiểu Ninh, không đúng, thầy hướng dẫn là cho thêm cái này mà." Lam Lan dựa theo trí nhớ chỉ chỉ chiếc bình đựng chất thuốc màu xanh dương đằng bên.

"Không phải đâu, thứ thầy nói hình như là cái này mới đúng." Dụ Ninh cầm bình nhỏ hình tròn ở phía khác nói. 

Lam Lan cướp lấy chiếc bình trong tay cô:"Không phải cái này, chẳng lẽ tiểu Ninh  không tin mình sao, chính tai mình nghe thầy nói cho thêm cái này.” 

Nói xong, cô ta liền thận trọng cầm chai thuốc xanh dương, đưa cho Dụ Ninh. 

Vẻ mặt chần chờ, Dụ Ninh không cầm mà nói:”Có thật là nó không vậy?”

Lam Lan dùng sức gật đầu một cái, "Đương nhiên đúng rồi."

"Không hiểu sao tay mình bỗng nhiên không có sức, tiểu Lan, cậu nhỏ nó vào đi vậy.” 

Nhìn thứ trong tay, lại nhìn An Ninh một cái, đời trước chính cô tự ý nhỏ thuốc vào dung dịch, sau đó, An Ninh nhận thấy có nguy hiểm liền chắn trước người cô, mặc dù biết An Ninh sẽ cứu bản thân, nhưng chuyện nguy hiểm như vậy, Lam Lan vẫn ước có thể tránh ra xa. 

Nhưng khi thấy thuốc trong cơ thể An Ninh đã dần phát huy tác dụng, Lam Lan lấy lại bình tĩnh, cùng lắm thì khi nhỏ xuống, cô lập tức lui về phía sau, nếu ông trời đã trao cho cô cơ hội sống lại thêm một lần nữa, cũng đã chứng minh một điều rằng, cô chính là con cưng của trời, sao có thể vì một chuyện không hề xảy ra trong quá khứ làm hỏng hiện tại, tương lai của bản thân chứ. 

Chuẩn bị xong tâm lý, Lam Lan cầm ống nghiệm nhẹ nhàng nghiêng ra, khi thấy chất lỏng màu xanh lam va chạm vào dung dịch trong ống nghiệm, xảy ra hiện tượng sôi trào, con ngươi cô ta co rụt lại, lập tức lui về sau mấy bước, kêu lên:”Tiểu Ninh!!!!” 

Nhân lúc Lam Lan làm thí nghiệm, Dụ Ninh đã tiến về phía sau năm sáu mét nhìn thí nghiệm của bàn khác, lúc này, cô “Ừ” một tiếng. 

Thấy vị trí của cô ấy, thân thể Lam Lan run lên, đủ loại cảm xúc thoáng qua trên mặt, từ hài lòng đến kinh ngạc,cuối cùng đọng lại chỉ còn sự không thể tin được và tuyệt vọng......

......

Ngọn lửa màu xanh lam lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai bao trùm tầm mắt cô, khi va chạm vào vụ nổ, Lam Lan cũng không có cảm giác đau đớn gì, nếu không phải xuất hiện những tiếng thét chói tai oanh tạc màng nhĩ, có lẽ cô cũng đã nghĩ đây chỉ là một cơn ác mộng. 

Người phản ứng đầu tiên chính là Dụ Ninh, cô xông về phía Lam Lan:"Tiểu Lan, cậu không sao chứ!"

Thấy người hẳn là phải bị thương xuất hiện trước tầm mắt mình, Lam Lan chỉ kịp lộ ra vẻ mặt căm ghét liền hôn mê bất tỉnh.

****

Khi Lam Lan mở mắt ra cũng không có cảm giác bị thương trên cơ thể, thấy Dụ Ninh ngồi bên người mình, khuôn mặt tái nhợt nở rộ một nụ cười thoải mái:”Tiểu Ninh, cậu không biết đâu, mình vừa mơ một giấc mộng thật đáng sợ, mình mơ thấy dung dịch nổ tung phòng thí nghiệm, cậu không ở bên mình, mình bị nổ trúng.” 

Dụ Ninh lộ ra một vẻ mặt bi thương, ánh mắt nhìn về phía Lam Lan tràn đầy sự đồng tình và không đành lòng, bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, trái tim Lam Lan bỗng trở nên luống cuống, sợ hãi, cô đưa mắt quan sát hoàn cảnh chung quanh.

Gian phòng tràn đầy màu trắng, vách tường trắng, ga giường trắng, còn cả dụng cụ, máy móc chữa bệnh bên cạnh kêu tích táp cũng là một màu trắng...... Lam Lan hoảng sợ trừng  mắt, không dám tin nhìn về phía cơ thể mặc bệnh phục của mình, cô thét lên một tiếng, chói tai lại thê lương. 

" Tại sao tôi lại ở bệnh viện! Sao lại là tôi ở bệnh viện...... Sao tôi lại mặc đồng phục bệnh nhân, đây không phải là mơ sao? Không phải mơ sao??” 

Vẻ mặt dữ tợn, đôi tay Lam Lan giương nanh múa vuốt, quay cuồng không ngừng trên không trung, giật cả ống tiêm trên tay cô ta xuống. 

Dụ Ninh lui về phía sau môt bước để ngừa bị tay cô ta đánh tới, sự bi thương trên mặt không giảm: "Tiểu Lan, không có chuyện gì, không có chuyện gì, bác sĩ nói cậu chỉ mất đi khả năng sinh sản mãi mãi, tổn thương trên thân thể đều không phải là vấn đề lớn gì.” 

"Tiểu Ninh, không có chuyện gì, bác sĩ nói thân thể  của cậu không có việc gì, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật tốt là có thể khỏi hắn, ngoài ra mình còn có một tin tốt nữa muốn nói cho cậu nha.” Lam Lan cười cười lộ vẻ mặt thần bí, như thể có chuyện tốt vô cùng muốn chia sẻ với An Ninh:"Tiểu Ninh, không phải cậu vẫn luôn rất ghét al¬pha sao? Hơn nữa cậu cũng không muốn bị chính phủ cương chế kết hôn với alpha sau khi đến tuổi ba mươi sao? Ninh Ninh, hãy nghe cho kỹ nhé, bác sĩ nói nhờ vụ nổ lần này đánh vỡ cấu tạo bên trong cơ thể nên sau này cậu sẽ mãi mãi không còn khả năng sinh đẻ nữa, vui nhé! Như vậy thì tiểu Ninh không phải lo lắng vì gả cho alpha nữa rồi.” Âm thanh hưng phấn như thể trúng giải thưởng lớn, Lam Lan cao giọng đưa ra tin dữ. 

Mặc dù An nình ghét al¬pha, nhưng lại không ghét hôn nhân, cô ấy cũng đã từng nghĩ tương lại sẽ gả cho một beta, sinh ra một đứa nhỏ beta kháu khỉnh, nhưng khi nghe dáng vẻ vui sướng như thể chúc phúc cho cô từ tận đày lòng kia, đành đem nỗi đau khổ nhịn xuống, cô vì tiểu Lan mới bị thương, nếu bây giờ mà tỏ ra bi thương, ắt hẳn người lương thiện như cô ấy sẽ tự trách lắm,với ý nghĩ như vậy, nguyên chủ đành cố gượng cười phụ họa theo. 

Lời nói tương tự, chỉ là nhân vật lại thay đổi mà thôi.

Lam Lan giống như đã mất đi lý trí, hai mắt đỏ bừng, tròng mắt trừng nứt ra, hung hang nhìn chằm chằm Dụ Ninh. 

"Tại sao có thể là tôi! Tại sao có thể là tôi! Rõ ràng phải là cậu mới đúng, mất đi khả năng sinh đẻ  phải là cậu mới đúng, là cậu, là cậu......" Nói xong, Lam Lan che cái bụng đầy đau đớn, sắc mặt tái nhợt kéo tay Dụ Ninh lại, sự hận thù trong mắt đã chuyển thành yếu ớt, nước mắt nơi khóe mi như thể không cần tiền vậy, cứ thế rào rào chảy xuống, cả người trông có vẻ tiều tụy đáng thương, khiến người xem không khỏi cảm thấy thương tiếc, tội nghiệp. 

"Tiểu Ninh, không phải là mình đúng không, đây là mơ đúng không, rõ ràng cậu mới là người không thích alpha, không phải mình mất đi khả năng sinh đẻ mà là cậu đúng không, thân thể mình yếu đuối như vậy, nếu mất đi nó, mình nên làm gì bây giờ......" bàn tay Lam Lan nắm thật chặt, như muốn đem móng tay bấm  vào lòng bàn tay người bên cạnh.

Dụ Ninh hất tay cô ta ra, mắt lạnh nhìn, "Uổng công tôi coi cậu là bạn tốt nhất, không ngờ cậu lại có cái suy nghĩ tồi tệ như vậy. Tôi không thích alpha thì sao? Chẳng lẽ tôi không có quyền cùng một beta kết hôn sao? Tiệu Lan, cậu quá ích kỉ.” 

" ích kỷ? Ích kỉ chỗ nào......"  Mặc dù Lam Lan vẫn đang khóc, nhưng khi nghe lời nói của Dụ Ninh, trên mặt lại thêm mấy phần điên cuồng, "Rõ ràng là mày, mày mới là người nên mất đi khả năng sinh đẻ, tao chỉ là đang gánh chịu hộ mày thôi.”  

Nói xong Lam Lan điên cuồng bổ nhào lên người Dụ Ninh, tay vươn về phía bụng người trước mặt, "Trả lại cho tao, trả lại cho tao."

Dụ Ninh nghiêng người tránh thoát khiến cô ta bị vồ hụt, "Lam Lan, thuốc là do cậu kiên quyết muốn cho vào, lúc đó tôi đã khuyên cậu, nhưng cậu không nghe, hơn nữa, khi ấy tôi đã sang bàn khác xem thí nghiệm, nếu cậu nghĩ tôi là người như vậy thì chúng ta không thể làm bạn nữa rồi.” 

Dụ Ninh  vốn định khiến Lam Lan nếm thử cảm giác bị nổ tung như những gì nguyên chủ đã phải chịu, về phần về sau nguyên chủ sống cuộc sống chuột chạy qua đường, chui lủi, người gặp người đánh, lại còn cuộc sống nơi kỹ viện, cô dự định đợi khi thời gian chín muồi sẽ cho Lam Lan chịu qua mỗi dạng một lần. 

Dụ Ninh vừa nhắc đến điều này, Lam Lan cũng vừa nhớ ra tình hình lúc trước khi cô ngất đi, chẳng những vẻ mặt không thoải mái lên, ngược lại càng thêm dữ tợn:”Có phải mày đã sớm biết hay không? Là mày hại tao đúng không?” 

"A, Lam Lan cậu điên rồi sao! Nếu cậu bệnh tật như vậy, tôi cũng chẳng thèm đánh, về sau tốt nhất cậu nên tránh xa tôi ra, nếu không, tôi không biết có thể khống chế nắm đấm của bản thân được hay không đâu đấy.” 

Nói xong Dụ Ninh định lập tức rời đi, cô chỉ muốn kích thích cô ta một chút khi cô ta tỉnh lại mà thôi, bây giờ, mắng cũng mắng rồi, đứt thì cũng đứt rồi, cô cũng chẳng cần đứng đây chịu đựng mùi nước khử trùng gay mũi của bệnh viện nữa.

Thấy Dụ Ninh chuẩn bị đi, Lam Lan càng xác nhận ý nghĩ của mình, rõ ràng cô đã cho cô ta uống thuốc làm chậm phản ứng cơ thể, sao cô ta có thể chạy ra khoảng cách năm mét nhanh như vậy chứ. 

Lam Lan nhào xuống đất, dùng cả chân cả tay muốn ôm chân người kia. 

"Con tiện nhân này, mày, mày là hung thủ hại tao, ai cho mày đi, đem tuyến thể của mày trả lại cho tao..... Trả lại cho tao......"

Dụ Ninh bị Lam Lan bắt lấy, từ trên cao nhìn xuống vẻ chật vật của cô ta, bỗng cảm thấy có chút nhàm chán, người nằm dưới chân cô nếu không có sự bao dung của nguyên chủ thì cũng chỉ là một kẻ yếu mà thôi, vậy mà cô lại phải lãng phí quá nhiều thời gian và tinh thần cho một thứ như vậy, thật không thú vị. 

Nâng chân lên, Dụ Ninh đạp một phát vào ngực Lam Lan  , đá cô ta bay ra nửa mét: "Không nhận ra sao, cậu ấy cần thuốc an thần?"

Khi Lam Lan tháo ống truyền dịch ra thì đã có nhân viên cứu hộ chạy đến cửa, chỉ là, khi họ thấy tình hình trong phòng lại tỏ thái độ người ngòa cuộc xem trò vui, mỗi người đều sợ Lam Lan điên lên gây liên lụy cho mình, không một ai dám đứng ra ngăn cản.

Bây giờ, khi nghe Dụ Ninh nói như vậy, lại thấy Lam Lan đã mất đi năng lực hành động, nằm co quắp trên mặt đất thở dốc, lập tức vọt vào đem Lam Lan lên giường.

Vì vụ nổ lần này đã dính líu đến một omega trân quý nên cảnh sát sớm vào cuộc tìm hiểu nguyên nhân, họ tìm ra băng ghi hình của phòng thí nghiệm, xác nhận chuyện này là do Lam Lan không cẩn thận mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, tất cả nhân viên cứu hộ đều biết, nên bây giờ khi thấy người bệnh không chịu lên giường, còn mắng to Dụ Ninh là hung thủ, ai cũng không có sắc mặt tốt, một vị nữ y tá trong đó không may bị móng tay Lam Lan quẹt một phát, cũng không chờ cô ta lên giường liền trực tiếp đâm ống kim thuốc an thần vào người cô ta

Cũng chỉ là một omega đã không còn năng lực sinh dục, như thế thì đến cả be¬ta cũng không bằng, y tá lúc này không chút nào cố kỵ châm chọc, "Lam tiểu thư, cô hãy nghỉ ngơi một chút đi! Cảnh sát đều nói chuyện này không quan hệ gì đến cô gái này, dù cho tâm tình cô không ổ định cũng không thể vu oan cho người khác nha!......"

Lúc y tá nói chuyện, Dụ Ninh đã mở cửa ra ngoài, đi vài bước liền không nghe thấy âm thanh chửi rủa oán hận đáng ghét phía sau, Dụ Ninh nhẹ nhàng cười một tiếng, xem ra Lam Lan ở bệnh viện cũng sẽ không cô đơn, chắc chắn sẽ có người “tâm sự” với cô ta.

nói thật chứ con mụ Lam Lan này, tui đã vô cảm với nó, cái kiểu t hại m thì được, m k đc hại t này, ờ, quả thực hack cmn não luôn. bây giờ mới chỉ là khởi đầu cho mụ này thôi

à đây cũng là khởi đầu cho cuộc sống "bi thương " của chị Ninh khi anh Sửa sắp xuất lò nhé.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương