Con Trai Út Của Kiếm Thánh
Chapter 9: Cho Tới Khi Tôi Tròn Mười Tuổi (1)

Chương 9: Cho Tới Khi Tôi Tròn Mười Tuổi (1)

 

Hạnh phúc.

Mỗi ngày đều trôi qua rất hạnh phúc.

Đã được sáu  tháng kể từ cuộc gặp gỡ giữa Jin với Murakan. Giờ cậu đã tròn tám  tuổi và chép xong tổng cộng năm mươi chủ đề bí mật.

Hôm nay là ngày cặp song sinh Tona rời khỏi Lâu đài Storm.

'Từ giờ sẽ không có ai làm phiền mình trong hai năm tới.'

Jin vừa nghĩ vừa nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, nhìn những người hầu đang đóng gói hành lý cho cặp song sinh lên xe ngựa.

Kể từ ngày cậu đập họ ở hành lang và bỏ họ lại bên mộ con chim, cặp song sinh Tona đã không còn làm phiền cậu nữa. Những người hầu hay nói đùa và gọi việc đó là do "Sự báo thù của con chim", vì họ cũng chẳng ưa cặp song sinh là bao. Jin không phải là người duy nhất bị họ quấy rầy.

Nhưng kể từ hôm đó, hai người anh trai của Jin đều ngoan ngoãn nghe theo lời cậu. Cậu có thể ra lệnh cho họ và đối xử với họ như những người hầu, đó là sự thật.

Tuy nhiên, sự tồn tại của bảo mẫu ‘Emma’ của họ rất đáng lo ngại. Bà ta lúc nào cũng giám sát Jin nhưng vẫn giả vờ thân thiện với cậu.

'Trong vòng vài tháng nữa, có thể người phụ nữ đanh đá đó sẽ cố gắng theo dõi mình khi mình đi 'thiền’ ở ngôi mộ. Mình không thể để bà ta phát hiện ra việc mình đang hoạt động ngầm dưới đó, thế nên, sẽ thật may nếu bà ta biến đi ngay bây giờ.'

Cho đến hôm nay, Jin đã phớt lờ Emma một cách dứt khoát và ngó lơ bà ta bất cứ khi nào bà ta cố gắng tiếp cận cậu. Mục đích thực sự của bà ta đều rõ như ban ngày.

Ngoài mặt, bà ta muốn cậu thân thiết hơn với cặp song sinh Tona.

Nhưng sâu trong thâm tâm, hẳn bà ta đang hy vọng Jin mất đi sự quan tâm của cha và bị chà đạp dưới chân cặp song sinh 

'Ánh mắt lo sợ của Emma cuối cùng cũng không còn nữa. Nếu điều tương tự như vậy xảy ra một lần nữa trong tương lai, mình sẽ phải giải quyết bà ta.'

Cho đến tận bây giờ, Emma vẫn chưa lộ nanh vuốt hay công khai đâm sau lưng Jin.

Mặc kệ điều đó, Jin vẫn quyết định tặng Emma một món quà mà vĩnh viễn sẽ ám ảnh bà ta trong suốt quãng đời còn lại.

"Thiếu gia, cậu phải đi từ biệt các anh của mình."

“Tôi biết rồi, Gilly. Đi thôi."

Hai người đi xuống sân của Lâu đài Storm.

Dưới cơn mưa to như trút nước, những kị sĩ đến hộ tống cặp song sinh Tona về nhà chính đều đang đứng im lặng.

Một Kị Sĩ Hộ Mệnh bảy sao, và năm Kị Sĩ Hộ Mệnh sáu sao. Tất cả họ đều là một phần cốt lõi của gia tộc Runcandel.

Cặp song sinh đứng ở trung tâm sảnh, nở một nụ cười nhẹ nhõm vì cuối cùng họ đã thoát khỏi người em trai đáng sợ của mình.

"Anh."

"A, ừm, Jin."

"N-Này."

Jin gọi họ với một nụ cười lớn, khiến cặp song sinh trở nên căng thẳng.

"Trông các anh có vẻ ngạc nhiên vậy? Em đến đây để tiễn các anh mà."

"Cảm ơn…"

“Cảm ơn… Jin!”

“Em đoán em sẽ không gặp lại các anh trong vòng hai năm nữa. Điều đó thật tệ, nhỉ?”

Mặc dù không đồng ý với cậu, cặp song sinh Tona vẫn gật đầu lia lịa.

Sau khi vỗ vai họ, Jin quay sang Emma:

“Bảo trọng, Emma.”

“Cảm ơn rất nhiều, thiếu gia.”

"Bà có thể cúi xuống một chút được không?"

Emma hạ thấp người để vừa với tầm mắt của cậu. Jin ghé gần vào tai bà ta thì thầm.

"Emma. Ta hy vọng bà sẽ cư xử đúng mực hơn khi đến nhà chính."

Ngay khi não bà ta kịp phản ứng với những lời nói đầy ẩn ý của Jin, mặt Emma tái đi thành một màu trắng bệch.

Emma nhận ra rằng đứa trẻ tám tuổi này đã hoàn toàn biết được mục đích thật sự của mình, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng bà ta.

Cổ họng bà ta nghẹn ứ lại, bà ta không biết đáp lại Jin thế nào. Mà, bằng cách nào đó Emma đã buộc cơ thể vừa di chuyển và cúi chào Jin, vừa phải cố gắng che giấu sự run rẩy của mình.

“Chúng ta phải khởi hành ngay bây giờ. Thiếu gia Jin, tôi nóng lòng chờ đợi để được nhìn thấy hình ảnh trưởng thành của cậu sau hai năm nữa đó!”

"Tốt thôi."

Các kị sĩ giơ kiếm lên để chào Jin trước khi khởi hành.

Họ lên xe ngựa đang đợi ở dưới chân núi Murakan rồi đi đến nhà chính của Gia tộc Runcandel, Kiếm Viên.

Sau hai năm nữa Jin cũng sẽ đến đó.

***

“Nhãi ranh! Giải thích đi. Một lời giải thích mà ta có thể hiểu được."

Khu vực dưới lòng đất của Lâu đài Storm.

Murakan đang vô cùng thất vọng về Jin sau khi chộp lấy chiếc giỏ mà Jin đã mang theo. Cậu bé tám tuổi gạt đi lời nói của ông ta và đi về phía giá sách.

“Tại sao… Tại sao chứ… Tại sao chỉ có một chiếc bánh dâu tây trong giỏ? Ngươi đang coi thường Murakan vĩ đại này đấy à?”

Murakan tức giận… vì một chiếc bánh dâu tây.

“Aiss, hừ. Hãy thấy vui vì có bánh ăn đi. Tôi đã phải để dành phần của mình cho ông đấy.”

"Ngươi thực sự nghĩ rằng một con rồng như ta sẽ cảm thấy no bụng chỉ từ một chiếc bánh nhỏ tí tẹo này à?"

"Chà, thật khó tin khi một con rồng tức giận chỉ vì cái bánh dâu tây nướng... nhưng hoá ra tôi đã lầm."

‘Bánh dâu tây’ là món đầu tiên mà Murakan ăn trong một suốt nghìn năm qua.

Đó cũng là thứ duy nhất có thể  thỏa mãn dạ dày, lưỡi và đầu óc của ông ta trong căn phòng dưới lòng đất này kể từ khi Murakan còn "mắc kẹt dưới đây".

“Ông không cảm thấy no ngay cả khi ăn thức ăn chứa Ảnh Năng của tôi? Dẹp mấy lời vô nghĩa của ông được rồi.”

“Ngươi... đồ vô tâm! Ngươi có biết rằng rồng rất kén ăn không? Và ta không thể rời khỏi nơi ngột ngạt này là tại ngươi, vậy mà giờ chỉ có chút xíu bánh dâu tây ngươi lại không cho ta ư?”

Murakan đã không rời căn phòng ngầm kể từ khi tỉnh giấc.

Tất cả là vì Jin. Cậu cần che giấu mối liên kết của mình với Murakan cho đến khi đủ mạnh, và Murakan cũng tin rằng đó là lựa chọn đúng đắn.

Căn phòng bí mật dưới lòng đất này chỉ "Tiên Phong Kỵ" mới có thể đi vào.

Nếu gia tộc biết được rằng Jin đã lẻn xuống đây để sao chép mật mã, Cyron có lẽ cũng sẽ yêu cầu Murakan chịu trách nhiệm - ngay cả khi ông ta là người bảo hộ của gia tộc vừa thức dậy sau giấc ngủ ngàn năm.

Nói cách khác, Jin và Murakan là đồng phạm.

“Ha! Là tại ông và cái miệng háu ăn của ông đấy! Ông là người nói rằng không thích bất kỳ món ăn nào tôi mang đến ngoài bánh dâu. Ông nghĩ việc vận chuyển dâu tây đến Lâu đài Storm này dễ lắm à? ”

Jin cũng muốn tâm sự về vấn đề này.

Không kể việc cả bốn mùa đều có những trận mưa như trút nước tại lâu đài, dâu còn nằm trên đỉnh núi Murakan. Việc cung cấp dâu tươi cho lâu đài không phải là một nhiệm vụ đơn giản.

Hơn nữa, con hắc long sành ăn này nói rằng tất cả thức ăn khác ở Lâu đài Storm đều là… rác rưởi, và chỉ muốn món bánh dâu tây của Gilly.

“Chết tiệt… Đây là thời đại mà người ta không thể ăn bánh dâu tây thoả thích à?”

“Thời đại mà ông đang nói đến chỉ tồn tại sau hai năm nữa thôi, ăn xong cái đó đi. Rồi bắt đầu luyện tập."

“Đây cũng là thời đại mà trẻ con cứ xử thô lỗ với những con rồng mạnh mẽ đấy à.”

Hứ.

Cuối cùng, Murakan đã đầu hàng. Nếu nổi khùng với Jin có khi bánh dâu sẽ không tồn tại nữa mất.

“Ngon quá… Mẹ kiếp, món này ngon kinh khủng. Ngươi từng nói là bảo mẫu của ngươi đã làm nó? Ngươi nhất định phải giới thiệu ta với cô ấy khi ta ra khỏi đây.”

“Ừ, tôi biết rồi, ông nói câu đó vài chục lần rồi đấy.”

Jin đáp lại và tức giận lắc đầu.

Trong suốt sáu tháng qua, suy nghĩ của Jin về loài rồng đã bị phá hủy hoàn toàn bởi kẻ lười biếng trước mắt cậu.

Những con rồng huyền thoại mà cậu đã tưởng tượng trong những ngày còn là một pháp sư… Những sinh vật thông thái, hùng vĩ, bí ẩn nhưng mạnh mẽ…

Nhưng con rồng trước mặt cậu thật trẻ con, tính khí thất thường và là một kẻ vô cùng lười biếng. Ổng ta sẽ nằm ườn xuống, gãi háng khi phàn nàn về điều gì đó.

Xoẹt , xoẹt.

Sau khi ngấu nghiến ăn chiếc bánh dâu tây, Murakan lại một lần nữa gãi vào chỗ… kỳ quặc.

'Điều duy nhất đúng về sự tưởng tượng của mình với những con rồng là… Họ rất mạnh, cơ mà...?'

Kể từ sau lần gặp gỡ đầu tiên của họ, Murakan bắt đầu dạy Jin cách vận dụng Ảnh Năng cùng với một số loại võ thuật.

Mặc dù chưa bao giờ trực tiếp chiến đấu với ông ta, nhưng Jin có thể cảm nhận được Murakan mạnh như thế nào thông qua những lời chỉ dạy và hướng dẫn .

Tuy nhiên, hầu hết sức mạnh của Murakan hiện đã bị phong ấn vì ‘Ảnh Năng’ của Jin vẫn còn quá yếu.

Ảnh Năng là điều cần thiết cho sức mạnh và sự tồn tại của Murakan, giống như cách mặt trời cần thiết đối với thực vật hay cách các sinh vật dưới biển cần nước để tồn tại.

Nói cách khác, Jin giống như mặt trời đối với Murakan. Một sự tồn tại không thể thay thế.

Tuy nhiên, mặt trời ấy cần phải phát triển mạnh mẽ hơn. Để Murakan có đủ sức mạnh trở lại, Jin phải trưởng thành và trở nên mạnh mẽ hơn.

“Chép đống đấy trong ba mươi phút thôi, rồi đi đến hành lang.”

"Ổn thôi."

Sau khi ghi xong, Jin rời đi và bước tới hành lang để đối mặt với Murakan.

"Ngươi đã chép được gì vào hôm nay rồi?"

“Cuốn sách kiếm thuật của Gia tộc Attila.”

"Ồ! Attila. Kiếm thuật của họ khá tốt. Làm ta nhớ về cảnh ta cắm răng vào người trưởng tộc của họ và gϊếŧ ông ta khoảng 1500 năm trước. Mi hiểu được phần nào về nó rồi?"

“Khoảng 30% nội dung. Phần còn lại thì tôi không rõ."

“Đừng nản lòng. Thật khó tin được là mi đã nắm được 30% khi mới chỉ có tý tuổi như vậy."

Đọc được khoảng 30% cuốn sách bí mật của gia tộc Attila khi mới tám tuổi là một kỳ tích to lớn.

Tuy nhiên, Jin khao khát nhiều hơn thế. "Đại chiến công" phải theo tiêu chuẩn của nhà Runcandel. Và đây là cuộc sống mới của cậu, Jin muốn đạt được nhiều hơn nữa.

Nếu không thể vượt qua tiêu chuẩn bình thường, cậu sẽ một lần nữa không thể đối phó với mười hai người anh chị thiên tài của mình.

"Vị trưởng tộc đầu tiên có thể hiểu được bao nhiêu phần trăm cuốn sách này ở tuổi của tôi?"

“Ha ha ha. Đúng đúng. Ngươi đã nói rằng ngươi chọn thanh kiếm của Temar trong Nghi thức Lựa Chọn. Đó là lý do tại sao ngươi cứ so sánh mình với ông ta?”

“Không, đó là bởi vì tôi không ngừng nghe mọi người nói rằng trưởng tộc đầu tiên là "người đàn ông mạnh nhất trong lịch sử". Đến nỗi bây giờ cụm từ này đã khắc sâu trong tâm trí tôi. Đó là lý do tại sao tôi so sánh mình với ông ấy. "

“Người đàn ông mạnh nhất trong lịch sử, ngươi nói… cũng đúng. Temar thực sự mạnh đến khó tin. Ngay cả cha ngươi, người được gọi là Thánh Kiếm Sĩ mạnh nhất, có lẽ cũng yếu hơn Temar một bậc."

Đó thứ sức mạnh mà thậm chí ngay cả Jin cũng không thể tưởng tượng được.

Bất chấp tốc độ phát triển nhanh chóng của Jin trong ba năm cuối đời sau khi ký khế ước với Solderet, cậu vẫn còn một chặng đường dài phía trước để chạm tới ngưỡng Kị Sĩ Sáng Thế. Ngay cả khi trở thành một "Ma Kiếm Sư vô song" như Solderet đã nói, Jin vẫn không chắc liệu mình có thể đánh bại cha cậu hay không.

“Hừm, được rồi. Tốt thôi. Ta nên làm rõ điều này."

"Làm rõ điều gì?"

"Sự khác biệt giữa ngươi và Temar."

Jin gật đầu tập trung vào những lời nói tiếp theo của Murakan.

“Khi tám tuổi, Temar đã không thể hiểu được một câu nào trong cuốn sách đó.”

Trước khi nói tiếp, Murakan im lặng một lúc.

“Nhưng tài năng của một người không phải lúc nào cũng được đo lường bằng kiến thức và hiểu biết về kiếm thuật của người đó. Theo những gì ta thấy, ngươi khá là có năng khiếu. Trên thực tế, ngươi giống như thiên tài trăm năm có một… Tuy nhiên, ngươi vẫn không thể sánh với Temar.”

“Hừm, điều đó khiến tôi hơi khó chịu.”

“Ta chắc chắn rằng cha ngươi là Kị Sĩ Sáng Thế có tài năng hơn rất nhiều so với ngươi.”

“Nếu thật thế, tôi sẽ không bao giờ có thể đối đầu được cha tôi do khảng cách chênh lệch giữa tài năng?”

Đối đầu với cha mình.

Đó là mục tiêu tham vọng lớn nhất của Jin. Nếu không thể thắng Cyron, Jin không còn lựa chọn nào khác ngoài việc sống và không trở nên nổi bật, để không phải hứng chịu cơn thịnh nộ của gia tộc Runcandel.

Cái chết kinh khủng đầu tiên của cậu.

Ba hiệp sĩ chín sao đã tấn công Vương quốc Akin. Giả thuyết của Jin là Cyron đã bí mật cử ba người đó đi, mặc dù cậu rất mong suy luận đó là sai.

“Đúng vậy, ngươi sẽ không thể thắng cha mình nếu chỉ nói về kiếm thuật.”

"Chỉ nói về kiếm thuật?"

“Ờ, nhóc con. Đừng nghĩ rằng thế giới này chỉ xoay quanh kiếm. Ngươi còn có Ảnh Năng và có thể sử dụng ma thuật theo ý của mình mà."

"Đúng."

“Nếu ngươi sử dụng thuần thục ma thuật và Ảnh Năng đến cực hạn, có thể mạnh hơn cả Temar, huống chi là cha ngươi. Thế nên đừng có nóng vội."

“Tôi không nóng vội. Tôi chỉ muốn biết giới hạn của mình thôi."

“Ha! Suy nghĩ về ‘giới hạn’ của mình khi đã có được Ảnh Năng của Solderet? Chắc do ngươi vẫn còn là một đứa trẻ. Ngươi biết không. Solderet được các vị thần được gọi với biệt danh là… ‘Vô hạn.'."

"Vô hạn?"

“Đúng vậy, vô hạn. Sức mạnh của ngươi lớn hơn bất kỳ ai trên thế giới này. Khả năng của ngươi vô hạn. Đó là lý do tại sao, bây giờ ngươi chỉ cần tập trung vào việc trưởng thành. Ngươi phải rời khỏi nơi ngột ngạt này và khám phá thế giới để trải nghiệm cuộc sống."

“Mà, buổi đào tạo hôm nay là về gì vậy?”

“Giải phóng Ảnh Năng. Những kiến thức cơ bản về võ thuật có thể học sau. Vì vậy, từ hôm nay trở đi, cho đến ngày rời khỏi Lâu đài Storm, ngươi sẽ chỉ rèn luyện Ảnh Năng của mình."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương