Con Trai Út Của Kiếm Thánh
-
Chapter 4: Những Ngày Giông Bão Ở Lâu Đài Storm (3)
"Con cũng không biết.”
Jin đáp lại bằng một giọng hết sức bình tĩnh.
"Con không biết?"
Cyron ngẩng đầu lên. Ông ấy không hề mong đợi câu trả lời này từ cậu con trai thông minh của mình, người đã đưa ra những câu trả lời thỏa đáng từ nãy tới giờ.
"Vâng thưa cha. Sức mạnh này không phải là aura gì cả, vì vậy con cũng không chắc mình nên gọi nó là gì."
Một lần nữa, câu chuyện đã đi theo đúng hướng Jin dự đoán. Cậu đã cố tình để lộ ra sự ngây thơ của trẻ con, y như những gì cậu đã làm trước đó.
Phừng.
Tiếng lửa cuộn trào vang lên. Jin đã tạo ra một ít năng lượng bóng tối trên lòng bàn tay của mình. Đó là sức mạnh mà cậu đã sử dụng để đánh bại cặp song sinh Tona.
Cậu đã có được sức mạnh này, Ảnh Năng, thông qua khế ước với Solderet, Thần Bóng Tối. Mặc dù hành động như một đứa trẻ ngốc nghếch, Jin là người hiểu rõ loại sức mạnh này hơn ai hết.
Cậu cũng biết rằng Cyron sẽ nhận ra nó.
"Cha có thể đặt tên cho sức mạnh này giúp con không ạ?"
Jin ngẩng cổ lên nhìn Cyron bằng đôi mắt lấp lánh.
Đây là lần đầu tiên mà Cyron phải há hốc miệng kể từ khi ông đạt đến cảnh giới thánh thần và trở thành một Kị Sĩ Sáng Thế…
"Ngài Solderet ..."
Cuối cùng thì Cyron cũng ngậm được miệng lại. Nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của con trai mình, ông nuốt nước bọt.
Có lẽ nào đứa trẻ này là hậu kiếp của người sáng lập gia tộc? Cyron tự ngẫm.
Solderet hay còn gọi là Thần Bóng Tối. Một thực thể mà tất cả các pháp sư trên thế giới đều phải khao khát.
Tuy nhiên, Cyron và Jin đều ý thức được một sự thật khác.
Ban đầu, Solderet không chuyên sâu về ma thuật, mà gần giống với Kiếm Thánh thì đúng hơn. Hơn nữa, vào 1000 năm trước, vị thần này đã lập nên trưởng tộc đầu tiên và bảo vệ Gia tộc Runcandel từ khi ấy.
"Ta cứ nghĩ rằng vị thần đó đã ruồng bỏ gia tộc kể từ khi trưởng tộc đầu tiên qua đời, nhưng có vẻ như ngài ấy đang quan tâm đến đứa con út của ta nhỉ.”
Lẽ nào đây là một dấu hiệu cho thấy Gia tộc Runcandel thực sự có thể vực dậy và trở nên phồn vinh một lần nữa?
Không, cũng có thể vị thần đã từng bỏ rơi họ chỉ nhất thời quay trở lại, và sẽ sớm rời đi lần nữa. Cyron bắt đầu tính toán những khả năng có thể xảy ra và cùng lúc ấy, ngắm nhìn những bóng đen đang nhảy múa trên lòng bàn tay của Jin.
'Chắc chắn rằng thằng bé vẫn chưa lập khế ước với vị thần đó. Nếu có được sức mạnh này thông qua khế ước thì không đời nào nó lại không biết sức mạnh ấy là gì.'
Jin có thể dễ dàng đoán được cha cậu đang nghĩ gì.
Cậu bắt đầu hơi lo lắng vì mọi thứ đang diễn ra quá suôn sẻ. Cậu tin rằng Cyron sẽ hoài nghi vào một lúc nào đó, nhưng chuyện này lại không hề xảy ra. Chẳng lẽ là do tuổi còn quá nhỏ và do ngoại hình trẻ con của cậu?
Bảy tuổi là giai đoạn hoàn hảo nhất để nói dối và lừa người.
"Con trai của ta."
Cyron đã nghĩ thông tất cả những chuyện kia.
"Vâng thưa cha."
“Đây là sức mạnh của một vị thần tên là Solderet. Vì vậy, cha không thể tùy tiện đặt tên cho thứ sức mạnh này. Ngài Solderet chính là một trong những bí mật mà gia tộc chúng ta đã giấu kín bấy lâu nay."
“Solderet…”
“Chính vị thần ấy đã đem bóng tối đến thế giới này. Con là một đứa trẻ thông minh, nhưng con vẫn còn quá nhỏ để hiểu chuyện này."
"Liệu…”
Khi Jin khựng lại, Cyron gật đầu ám hiệu con trai hãy tiếp tục câu hỏi của mình.
"Liệu Thần Solderet có mạnh hơn cha không?"
“Ha ha ha…”
Cyron bật ra một tiếng cười gượng gạo như ngầm khẳng định sự kém cỏi của mình. Ông ấy chưa bao giờ phải cười như thế này kể từ khi được thăng cấp lên á thần.
*Á thần hay bán thần là một thực thể có sức mạnh sau thánh thần, đơn cử như tiểu thần tiên, con của một vị thần với một con người, hoặc một người nào đó đã đạt được giác ngộ tâm linh.
Sau ngần ấy năm hao tâm khổ luyện, đây là lần đầu tiên có người kích động được cảm xúc và tinh thần của ông đến vậy.
"Ta cũng đang tự hỏi đây... Cha của con chưa bao giờ thử thách thức thánh thần nên e là không thể đưa cho con một câu trả lời thỏa đáng được."
Một câu trả lời thật kiêu ngạo. Vì chưa bao giờ thách thức các vị thần nên ông cũng không biết nên nói thế nào cho phải.
Tuy nhiên, Jin lại rùng mình vì cậu chưa lường trước được câu trả lời ấy.
Người cậu hỏi là Cyron Runcandel.
Người mạnh nhất đại lục này.
Ngay cả trưởng tộc của gia tộc Zipfel, Kelliark Zipfel, cũng không thể sánh được với ông ấy.
Ha.
Cyron cười khẩy.
“Quả là một quyết định đúng đắn khi ta đến và gặp con ngày hôm nay. Câu hỏi ngây ngô của con đã khiến ta nhận ra một chủ đề hết sức thú vị. Cảm ơn con trai của ta. Lại gần đây nào."
Liệu Cyron có thể đánh bại được một vị thánh thần? Ông ấy nói câu hỏi của cậu là một "chủ đề thú vị".
Khi Jin bước đến gần Cyron, ông nhẹ nhàng xoa đầu cậu. Khi ấy chỉ còn một ít bóng đen đang gợn nhẹ trong lòng bàn tay cậu.
"Con định sử dụng sức mạnh này như thế nào?"
“Con muốn sử dụng nó vì lợi ích của gia tộc, thưa cha.”
Con muốn sử dụng nó cho chính mình.
Câu hỏi này không cần phải trả lời thành thật. Vì những thứ duy nhất mà gia tộc dành cho Jin ở kiếp trước chỉ toàn là sự khinh bỉ mỉa mai.
Jin chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp mang tên “gia đình” từ khi tròn bảy tuổi. Vì vậy, cậu hoàn toàn không có ý định hiến dâng cuộc sống của mình để phục vụ cho gia tộc, trừ khi bằng cách nào đó cậu có thể trở thành trưởng tộc. Tuy nhiên, để làm được điều đó, cậu sẽ phải đánh bại những người anh em có sức mạnh khủng khiếp của mình.
"Ha ha ha!"
Cyron đột nhiên cười phá lên. Tiếng cười vang vọng khắp toàn bộ Lâu đài Storm và làm rung chuyển mặt đất.
Các anh chị em đang đợi bên ngoài đều giật mình kinh ngạc. Đã mấy năm rồi họ chưa thấy cha mình cười sảng khoái như vậy.
Một lúc sau, tiếng cười dần nhỏ lại và Cyron lại trở về với khuôn mặt vô cảm như thường lệ. Ông cúi xuống và áp sát khuôn mặt ấy lại gần Jin:
“Thật là một lời nói dối thú vị. Con có thể thành thật hơn với cha mình, con biết không? ”
Jin thật sự không lường trước được tình huống này. Tuy nhiên, cậu cố nén lại sự ngạc nhiên của mình và chậm rãi nói:
"… cho chính con."
"Hm?"
"Con muốn sử dụng nó cho chính con."
"Phải rồi. Sau khi đánh bại các anh trai mình và để mặc chúng ngoài cơn bão, đời nào con lại muốn sử dụng sức mạnh của mình cho gia tộc nữa. Ta sẽ luôn dõi theo con xem tiếp theo con sẽ muốn làm gì.”
Cyron lướt qua Jin và rời khỏi phòng. Sau khi không còn nghe được tiếng bước chân của cha nữa, cậu cuối cùng cũng nhận ra những giọt mồ hôi lạnh đang chảy dài khắp khuôn mặt và sống lưng mình.
Cả sự hoài nghi và nhẹ nhõm đều lộ rõ trên khuôn mặt cậu .
"Phù!"
Cậu thở phào và lấy vạt áo lau mồ hôi. Cậu chưa từng đối mặt với cha mình một cách táo bạo như vậy trong suốt hai mươi tám năm cuộc đời mình.
“Mình làm được rồi. Mình làm được rồi!!”
Cho tới khi sự hồi hộp của cậu lắng xuống, cậu mới có thể nhận ra tiếng tim mình đang đập to cỡ nào.
Sau cuộc trò chuyện ngày hôm nay với cha, Jin đã được Cyron chấp thuận việc tự do sử dụng sức mạnh của Solderet và sự kỳ vọng của cha cậu đối với cậu cũng rất cao.
'Ở kiếp trước, mình đã chết mà không có cơ hội sử dụng sức mạnh của Solderet một cách hẳn hoi, cũng chưa từng dám nghĩ người cha ấy sẽ đặt kỳ vọng vào mình.'
Ngay cả sau khi bị trục xuất khỏi gia tộc, Jin cũng không có quyền sử dụng sức mạnh của Solderet một cách tự do.
Gia tộc sẽ không cho phép một thành viên bị trục xuất có được sức mạnh và có khả năng sử dụng nó để chống lại họ.
Vì vậy, Jin phải ẩn náu ở Vương quốc Akin và rèn luyện trong bí mật. Vương quốc Akin được liên kết với Liên Đoàn Phép Thuật Lutero, dưới sự bảo lãnh của Gia tộc Zipfel. Đó là một nơi hoàn hảo để Jin ẩn náu, vì về mặt bản chất thì cậu là một pháp sư.
Bí mật lâu đời của Gia tộc Runcandel: Khế ước của trưởng tộc đầu tiên với Solderet.
Jin đã biết về thông tin chưa được tiết lộ này từ trước khi được tái sinh. Cyron gọi đó là bí mật mà gia tộc đã “giấu kín trong một thời gian dài”, nhưng Jin còn rõ về mối quan hệ của trưởng tộc đời đầu với Solderet hơn cả cha của cậu.
Solderet đã đích thân kể cho Jin nghe về mối quan hệ với Gia tộc Runcandel sau khi khế ước của họ được ký kết. Khi đó, Solderet và Jin đã trò chuyện thân mật như hai người bạn thân.
'Nhưng Solderet chưa bao giờ nói với mình lý do tại sao ngài ấy lại bỏ rơi gia tộc Runcandel và trở thành một ma thần thay vì kiếm thánh. Ngài ấy cũng chưa từng can dự vào cái chết của mình.'
Hơn nữa, kể từ khi tái sinh, Solderet vẫn chưa một lần nói chuyện với cậu.
Jin cho rằng cậu được sống lại một lần nữa là do sức mạnh và quyền năng của Solderet, nhưng dù sao đó cũng chỉ là một giả thiết.
Khi Jin lên một tuổi, cậu nhận ra rằng sức mạnh mà cậu có được thông qua khế ước vẫn còn.
'Mình sử dụng được nó ngay sau khi mình "chọn" thanh Barisada.'
Vào ngày “Lựa Chọn” của cậu, ngay trong đêm nghi lễ kết thúc, một lời nguyền của pháp sư chín sao, “Ảo Tưởng Lưỡi Gươm”, đã được giáng lên Jin. Đó là lời nguyền giống như kiếp trước của cậu. Sự việc này lại lặp lại một lần nữa.
[Này, có vẻ như ai đó đã có thù hằn với cậu từ khi cậu còn nhỏ. Cậu đã không thể phát huy hết tiềm năng của mình chỉ vì một lời nguyền tầm thường. Có thể đó lại là lý do tại sao ta đã bị cậu thu hút.]
Đó là những lời Solderet nói vào khoảnh khắc họ ký khế ước.
Khi Jin nhớ lại cuộc trò chuyện đó, cậu chỉ biết nhìn những sợi dây xích lời nguyền đang từ từ bò vào chiếc nôi của mình. Hoàn toàn tỉnh táo, nhưng lại cậu chẳng thể làm gì được trong cơ thể của một đứa trẻ một tuổi.
Cậu bắt đầu đổ lỗi cho cơ thể nhỏ bé quá đỗi yếu ớt của mình. Cậu không thể chống lại lời nguyền đang tiến về phía mình, cũng chẳng thể cất tiếng kêu cứu.
Đột nhiên, sức mạnh của Solderet bộc phát.
Sợi dây xích không thể chạm đến Jin, và tan biến hoàn toàn trong bóng tối của thanh kiếm ấy.
Những lời nguyền ở cấp độ này không thể ảnh hưởng đến khế ước giả của Solderet. Nói theo cách của giáo viên ma pháp tiền kiếp của cậu, thì đó giống như là là một ảnh hưởng "cực kỳ gian lận" vậy.
'Cứ chờ đấy. Ta không biết ai là người đã giáng lời nguyền lên thân thể này, nhưng khi ta lớn lên, ta sẽ tìm cho ra ngươi. Và ta sẽ giết ngươi.'
Sức mạnh kiểm soát Ảnh Năng; pháp thuật mà cậu đã tích lũy được trong tiền kiếp; và, mặc dù mở khóa và thực hành chúng một cách muộn màng, tất cả các kỹ năng và thiên phú kiếm thuật của cậu, sau khi tái sinh cậu đều giữ lại được.
Cậu sẽ không phải đối mặt với số phận như lần trước. Lần này cậu sẽ không bị trục xuất khỏi gia tộc chỉ vì bị hiểu lầm là bất tài. Một tương lai hoàn toàn khác đang chờ đợi ở phía trước.
"Thiếu gia."
"Vâng, cô Gilly?"
Khi Jin quay lại, Gilly đã đứng đợi cậu ở cửa từ bao giờ.
“Ngài trưởng tộc chuẩn bị rời đi. Cậu cần ra tiễn ngài ấy.”
"Vâng."
“Nhưng… cậu có ổn không?”
Gilly lo lắng hỏi.
Cô đã nhìn thấy cặp song sinh Tona trở về phòng với khuôn mặt trắng bệch và biểu cảm kinh hãi, vì vậy cô không thể che giấu sự lo lắng của mình dành cho Jin.
"Tôi không sao. Các anh chị của tôi cũng rời đi ạ?”
"Vâng. Họ chỉ đến đây để nói lời chào với trưởng tộc. À! Nhưng cô Mary còn để lại một món quà cho thiếu gia.”
“Tôi sẽ mở quà sau. Tôi nên đi tiễn cha trước đã.”
Có hơn 200 Kị Sĩ Hộ Mệnh tập hợp trước Lâu đài Storm, sánh vai với những Tiên Phong Kị Runcandel tương ứng của họ.
Khi Cyron chuẩn bị rời đi, thì những người khác cũng không còn lý do gì để ở lại. Và Jin cũng có thể mặc kệ cặp song sinh Tona mà sống những ngày lặng lẽ và yên bình ở Lâu đài Storm này.
Nói vậy thôi chứ thật ra là cậu dành những ngày ấy để nâng cao sức mạnh mà không bị chú ý.
“Trưởng tộc muôn năm!”
“Muôn năm!”
Các kị sĩ hướng lưỡi gươm của họ lên trời khi Cyron bước ra khỏi cổng. Jin và cặp song sinh Tona đứng cạnh họ cũng cúi đầu chào theo.
'Lần sau mình sẽ gặp cha ở nhà chính thay vì Lâu đài Storm.'
Cyron quay về theo hướng Hắc Hải.
Những người mong đợi Cyron sẽ dẫn dắt họ trong một trận chiến đẫm máu chống lại tộc Zipfel đều chôn kín nỗi thất vọng vào sâu trong lòng. Những Tiên Phong Kị Runcandel mỗi người đều quay về, đi theo sau là các Kị Sĩ Hộ Mệnh của họ.
Cyron đã không bao giờ quay trở lại Lâu đài Storm cho đến khi Jin tròn mười tuổi và rời khỏi nơi đây. Tuy nhiên, người Kị Sĩ Hộ Mệnh Khan thỉnh thoảng sẽ đến Hắc Hải để thông báo cho trưởng tộc về nhất cử nhất động của Jin.
'Chị Mary đúng là kì cục. Mình vẫn chỉ mới bảy tuổi… Ha ha ha. Mình không nghĩ rằng chị ấy sẽ dành tặng mình một món quà tuyệt vời như vậy!'
Jin thầm hú hét khi mở món quà trong phòng mình. Gilly cũng phải trợn tròn mắt khi cô nhìn thấy món đồ mà Mary, người chị thứ ba của Jin để lại.
Ngay trước mắt họ là trái tim của một con linh thú được pháp sư nhà Zipfel đích thân triệu hồi. Mary đã tự tay giết chết linh thú đó ở khu vực phía nam của đại lục.
Trái tim của Phượng hoàng.
Một món quà cực kì quý giá mà Jin của kiếp trước chẳng bao giờ có được.
Mary hẳn đang chúc phúc và cầu bình an cho người em trai út này.
Giờ thì Jin có thể sử dụng trái tim ấy và hấp thụ nó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook