Con Trai Út Của Kiếm Thánh
-
Chapter 5: Những Ngày Giông Bão Ở Lâu Đài Storm (4)
Chương 5: Những Ngày Giông Bão Ở Lâu Đài Storm (4)
Chị gái thứ ba của Jin, Mary Runcandel.
Hiện tại cô mười chín tuổi, và mọi người trên thế giới đều biết đến cô với cái tên “Cuồng Phong Mary”.
Trong lịch sử hàng nghìn năm của Gia tộc Runcandel, mọi đứa trẻ đều trở thành kiếm sĩ một sao trước tuổi mười bốn. Trước tuổi mười sáu, hầu hết bọn họ đều đã trở thành những kiếm sĩ ba sao và sẽ đạt đến cảnh giới năm sao trước hai mươi tuổi.
Trường hợp của Mary trái ngược hoàn toàn với Jin của kiếp trước.
Cô là người đã phá vỡ thông lệ lâu đời của Gia tộc Runcandel. Trong khi Jin trở thành kiếm sĩ một sao ở tuổi hai mươi lăm, thì cô đã làm được điều đó ở tuổi mười hai và ở tuổi mười sáu, cô đã trở thành kiếm sĩ năm sao.
Hơn thế nữa, hiện tại cô đang là một kiếm sĩ sáu sao.
Mặc dù chưa tròn hai mươi tuổi nhưng Mary đã đạt được đến cảnh giới mà hầu hết những người khác chỉ biết ước.
Và vì là người đã phá vỡ thông lệ lâu đời của gia tộc, cụm từ "thiên tài" mà mọi người vẫn dùng khi nhắc đến người nhà Runcandel từ lâu đã không còn vừa vặn với đẳng cấp của Mary.
Tài giỏi như vậy, nhưng Mary lại là một trong số ít những người đối tốt với Jin trong kiếp trước.
'Chị ấy có thể bị chập mạch một chút, nhưng đúng là một chuyện tốt khi chị ấy tặng mình một món quà thật quý giá. Chỉ mấy phút trước mình còn đang đang không biết phải làm sao để lo liệu cho cái cơ thể chậm phát triển này.'
***
Đã một tháng trôi qua kể từ khi Cyron rời khỏi Lâu đài Storm.
Tính từ khoảng thời gian đó đến giờ, việc chiết xuất Trái Tim Phượng Hoàng đã làm cả lâu đài ngập tràn mùi thơm của thuốc. Đó là còn chưa kể đến việc những khu sảnh và hành lang gần nhà bếp đều đã bị thiêu rụi do sức nóng đặc biệt của Trái Tim Phượng Hoàng.
Còn chị Mary thì mặc kệ chuyện đó mà cứ thế trở về khu vực phía Nam.
Nói dễ hiểu thì, Trái Tim Phượng Hoàng là… một vật phẩm vô cùng hiếm có, hiếm ngang những viên linh đan, thứ mà ngay cả Hoàng tộc cũng khó có thể ăn được thường xuyên.
Kết cấu của nó mềm hơn cả thịt bê, có mùi thơm đậm hơn cả nấm, và tác dụng cũng mạnh hơn rất nhiều so với thuốc bổ và thảo dược.
“Thiếu gia, chỉ cần vài tiếng nữa là cậu có thể ăn rồi. Cậu đang làm rất tốt, xin hãy kiên nhẫn đợi thêm chút nữa nhé.”
Jin hào hứng gật đầu với đôi mắt long lanh.
Món quà Mary tặng đã tốn của Gilly mất một tháng để chế biến. Vậy nên cả tháng nay cô chẳng thể ăn ngon ngủ yên vì luôn phải bận rộn hầm chín Trái Tim Phượng Hoàng cho tiểu thiếu gia này.
Tuy nhiên, cô đã rất vui. Niềm hạnh phúc của Jin cũng chính là niềm hạnh phúc của cô. Mọi bảo mẫu trong gia tộc đều phải chịu trách nhiệm cho sự trưởng thành của đứa trẻ nhà Runcandel mà họ chăm sóc. Và, việc đứa trẻ đó lớn lên ưu tú ra sao sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến tương lai của họ.
Cũng chính bởi lí do này mà Jin luôn cảm thấy có lỗi với Gilly. Trong kiếp trước, sau khi cậu bị trục xuất khỏi gia tộc thì cuộc sống của cô ấy càng trở nên khổ sở. Tương lai của cô ấy mù mịt và cuộc sống như sụp đổ hoàn toàn.
“Có thể thiếu gia không biết, nhưng Trái TIm Phượng Hoàng là linh dược đặc biệt hữu hiệu đối với trẻ nhỏ. Còn bé mà đã được ăn cái này thì sẽ tăng được khả năng kháng lửa. Cô Mary đúng là đã tặng cho cậu một món quà vô cùng quý giá. ”
"Thật sao ạ?"
Jin hiểu rõ về Trái Tim Phượng Hoàng hơn Gilly rất nhiều, nhưng cậu vẫn tỏ ra thích thú với những gì cô nói.
Bởi suốt những năm tháng tu luyện pháp thuật, cậu đã không ngừng nghiên cứu về Trái Tim Phượng Hoàng.
'Tuy nhiên, mình không nghiên cứu về nó vì ham muốn chiếm đoạt mà chỉ đơn thuần là muốn tìm hiểu các đặc điểm của phượng hoàng với tư cách là một pháp sư.'
Triệu hồi một con phượng hoàng là giấc mơ của mọi pháp sư. Nhưng trước khi trở thành một pháp sư sáu sao thì Jin đã chết rồi, chết trước khi đạt được đến cảnh giới có thể triệu hồi được nó.
"Phải rồi! Khi nhìn thấy vũng máu trong hộp tôi đã phải che mắt cậu lại, nhưng khi tôi nhận ra đó là một món quà quý giá mà ngay cả hoàng tộc Vermont cũng không dễ dàng có được… ”
Khi Gilly tiếp tục với những lời giải thích dài dòng của mình, thì Jin thì chỉ đăm đăm nghĩ về phượng hoàng.
Cậu không thể chờ đợi cho đến lúc bản thân có thể triệu hồi nó ở kiếp này. Tu luyện ma pháp là một điều cấm kỵ đối với các thành viên gia tộc Runcandel, tuy nhiên Jin không có ý định từ bỏ nó.
Miễn là cậu không bị bắt, thì mọi thứ sẽ diễn ra ổn thỏa.
Hơn nữa, nếu cậu đoạt được sức mạnh hoặc tầm ảnh hưởng vô song, hoặc nếu biện minh đủ tốt, thì ngay cả khi bị phát hiện cũng không thành vấn đề.
Võ thuật và ma thuật.
Một con đường có thể bao gồm cả hai thứ sức mạnh đó gọi là: Ma Kiếm Sư. Để trở thành một ma kiếm sư, Jin đã phải chuẩn bị một tâm thế luôn phải sẵn sàng đối mặt với khó khăn.
"Nếu là tôi... Tôi sẽ không bao giờ để bất kì ai đánh cắp và ăn trái tim phượng hoàng của mình."
Phượng hoàng là những sinh vật bất tử có khả năng tái sinh. Dù bị cho có gϊếŧ và bị tước đoạt trái tim bao nhiêu lần đi nữa, nó vẫn có thể tự hồi sinh vào 100 năm sau.
Tuy nhiên, 100 năm là một khoảng thời gian dài. Cho đến lúc nó tái sinh thì người triệu hồi phượng hoàng năm đó đã xuống mồ luôn rồi .
“Lần tới khi gặp Mary, cậu đừng quên cảm ơn cô ấy nhé.”
"Ừm, tôi sẽ khắc ghi điều đó."
Trái Tim Phượng hoàng đã sẵn sàng. Một mùi hương thơm nồng hấp dẫn bắt đầu lan tỏa khắp lâu đài.
“Tôi phải đi chuẩn bị bữa ăn cho cậu, thiếu gia hãy đợi một chút nhé!”
Gilly chạy ra khỏi phòng, rời đi một cách vui sướng mà quên đóng cửa lại. Cho đến khi bóng dáng cô không thể nhìn thấy được nữa, Jin mới cất tiếng thở dài.
“Đừng lảng vảng trước mặt em. Phiền thật đấy."
"À, ừm."
"Dĩ nhiên rồi…"
Cặp song sinh Tona đã đứng đây từ chiều. Khi Gilly rời đi, họ nép cạnh lối vào gần cửa và đổ dồn ánh mắt về phía cậu em út.
Jin nhếch mép cười một cái khi nhìn thấy cặp song sinh phải nhỏ nước miếng vì ngửi thấy mùi đồ ăn quá thơm.
'Xì, nhìn những nhóc tỳ đáng yêu này xem...'
Khi Jin ra hiệu cho họ đến gần hơn bằng một cái ngoắc tay, cặp song sinh Tona sau đó đã rất nhanh chóng lao thẳng vào trong phòng.
"Sao các anh lại ở đây?"
Jin lạnh lùng hỏi họ mặc dù biết rõ rằng họ đến đây vì Trái Tim Phượng Hoàng. Cặp song sinh Tona tỏ ra lúng túng như thể họ đang muốn đi vệ sinh vậy.
Họ muốn Jin chia sẻ cho họ một ít súp Trái Tim Phượng Hoàng, nhưng do quá sợ hãi nên không thể cứ thế mở mồm ra mà xin ăn ké được. Trước đây bị Jin đánh cho một trận nhừ tử, lại còn bị cha giáo huẩn thêm nữa nên giờ họ đã bị ám ảnh nặng nề.
Jin thấy tình huống này thật thú vị. Trong kiếp trước, cặp song sinh Tona luôn lấy trộm của cậu thứ gì đó hoặc đánh cậu nếu cậu lỡ đụng phải họ ngoài hành lang. Cậu không bao giờ có thể ngờ rằng hai tên này lại có ngày phải dè chừng cậu.
'Không thể loại trừ khả năng Emma đã ra lệnh cho họ đến xin mình một ít Trái Tim Phượng Hoàng.'
Emma Niltro.
Cũng giống như Gilly, bà ta là một bảo mẫu sống trong Lâu đài Storm. Bà ta là người phụ trách chăm sóc cặp song sinh Tona. Tuy nhiên, không giống như Gilly, người đã chết một cách đau đớn trong tiền kiếp của Jin, Emma đã có một cuộc xa hoa nhờ cặp song sinh Tona khá giả.
Dẫu cho có trở thành những tên sát nhân điên cuồng, Daytona và Haytona không bao giờ quên ơn dưỡng dục của Emma và chăm sóc bà ta rất chu đáo. Nhưng đó cũng đều là một phần trong trong kế hoạch của ả.
Nếu Gilly là kiểu người nuôi dạy trẻ bằng tình yêu thương chu đáo, thì Emma là kiểu người nuôi dạy theo kiểu đúng ý thì thưởng, trái ý thì phạt. Bà ta không bao giờ dạy chúng những khái niệm như lòng vị tha hay đạo đức.
**Nguyên gốc: carrot and stick approach (lý thuyết cây gậy và củ cà rốt)
Nói thật thì, cả hai khái niệm kia cũng chẳng có nhiều ứng dụng trong Gia tộc Runcandel, xung quanh gia tộc luôn ẩn náu những kẻ có thể lợi dụng điều đó. Nhưng Jin vẫn tin rằng cách dạy của Emma là một cách dạy bỉ ổi và biến chất.
Bà ta là người ảnh hưởng lớn nhất đến quá trình trưởng thành của cặp song sinh Tona và là nguyên nhân khiến tính cách của họ trở nên vặn vẹo.
“Ừm… như em thấy đấy… Phượng Hoàng…”
“Dường như… cái đó… có hơi nhiều để ăn… một mình nhỉ?”
“Gì cơ? Em không nghe thấy các anh nói gì cả. "
“Món súp Trái Tim Phượng Hoàng ấy. Em có thể chia sẻ một bát với tụi anh chứ? Nếu không, tụi anh sẽ bị Emma mắng mất."
"Giúp tụi anh đi, em trai."
'Có vẻ như họ sợ Emma hơn sợ mình.'
Jin cười đắc ý trong lòng.
"Em không thích."
“A, đi mà…”
"Tụi anh cầu xin em đó!"
Cặp song sinh Tona dường sắp khóc đến nơi rồi, nhưng trong lòng Jin chẳng thể nổi lên một tia thương cảm nào dành cho họ.
Jin biết rằng cặp song sinh Tona đã quen với cách dạy kia, vì vậy cậu đã lên kế hoạch bắt họ làm một số công việc mệt mỏi về thể chất để đổi lấy món súp Trái Tim Phượng Hoàng.
“Nếu hai anh đã đi xa như vậy để được ăn nó, thì em sẽ không từ chối. Nhưng em có một điều kiện.”
“Ồ, điều kiện? Điều kiện gì vậy?"
"Còn nhớ ngôi mộ mà em đã từng đắp không?"
Cặp song sinh Tona rùng mình tái mét khi nghe chữ “mộ”. Những ký ức về việc bị đánh và bỏ mặc trong trận mưa bão trước ngôi mộ lại ùa về.
"Nếu các anh tinh ý nhìn kỹ thì sẽ thấy có một cái hố nhỏ đằng sau ngôi mộ đó."
"Hố sao?"
"Ừ. Giống giống cái hang. Em muốn hai anh đào sâu vào cái hố đó và làm nó sâu hơn nữa. Các anh phải đào cho đến khi màn đêm buông xuống. Và tất nhiên, hai anh không được phép nghỉ ngơi.”
Nhiệm vụ mà Jin giao cho hai người anh trai chín tuổi của mình, theo đúng nghĩa đen, là một công việc hoàn toàn ngốc nghếch và chỉ tổ lãng phí thời gian.
“Tại sao… tụi anh phải đào ở đó?”
"Em muốn chôn con chim mà hai anh đã gϊếŧ ở một chỗ sâu hơn và cho nó một nấm mồ tốt hơn thế."
Đôi chân của cặp Tona mềm nhũn khiến người họ chao đảo.
Tuy nhiên, miễn là họ không phải đối mặt với người em út đáng sợ của mình một lần nữa, và có thể ăn món súp Trái Tim Phượng Hoàng chỉ với một nhiệm vụ vặt vãnh như vậy, thì họ cũng chẳng có gì để phàn nàn.
"Tụi anh cần đào sâu đến mức nào?"
“Em đã nói với anh là phải đào cho đến khi màn đêm buông xuống mà không được nghỉ ngơi mà, phải không?”
"Ổn thôi. Nên, nếu tụi anh đào cho tới lúc đó, em sẽ chia một ít súp Trái Tim Phượng Hoàng với tụi anh chứ?"
"Tất nhiên rồi. Nhưng các anh cần cố gắng hết sức. Nếu em không hài lòng về độ sâu của nó, thỏa thuận giữa chúng ta sẽ vô hiệu. À, nhân tiện, có rất nhiều xẻng trong nhà kho. Các anh vào đó lấy xẻng mà dùng.”
"Anh biết rồi!"
“Và không được ra lệnh cho người khác đào giúp các anh, rõ chưa?”
Cặp song sinh gật đầu lia lịa rồi lập tức bắt đầu công việc của mình.
***
Trong khi hai anh em Tona đang xúc đất ở sân sau, thì Jin đang ngồi vắt vẻo trên bàn tận hưởng món súp làm từ Trái Tim Phượng Hoàng.
“Ngon chứ, thiếu gia?”
Gilly không kìm được mà phải hỏi một câu khi nhìn thấy Jin đang nhai chóp chép một cách ngon lành. Cô cảm thấy nhẹ nhõm khi nghĩ rằng thiếu gia rất hài lòng vì món súp.
"Vâng, nó rất ngon ạ!"
“Vẫn còn đủ để ăn trong ba ngày, nên cậu đừng ngại hỏi nếu muốn một suất nữa nhé.”
Với từng thìa súp trôi xuống cổ họng, Jin có thể cảm thấy da thịt và xương khớp của mình trở nên cứng cáp lên đáng kể. Nếu cậu hết súp trong ba ngày, thì khả năng kháng lửa của cậu sẽ tăng lên gấp bội. Jin vừa nghĩ vừa cười thầm.
Tuy nhiên, Jin không cười chỉ vì Trái Tim Phượng Hoàng.
‘Trong vòng vài ngày, mình có thể sẽ mò được vào mật thất của gia tộc…!’
Tại nơi mà cặp song sinh Tona đang đào xuống, ngay đằng sau ngôi mộ của con chim.
Dù chỉ mới chín tuổi nhưng khả năng thể chất của cặp song sinh này vẫn vượt xa ngưỡng người thường vì họ mang dòng máu Runcandel.
Những người trong gia tộc Runcandel được trời ban cho thể chất đặc biệt.
Vì vậy, nếu cặp song sinh đó tiếp tục đào cho đến khi màn đêm buông xuống bằng cơ thể khoẻ mạnh của họ, thì cái hố sẽ sớm chạm được đến “bức tường ngầm”.
'Tuy nhiên, họ sẽ không thể biết đó là tường hay chỉ là một tảng đá cứng.'
Bên dưới Lâu đài Storm là một mật thất dưới lòng đất, nơi ẩn giấu vô số “hành vi sai trái” của Gia tộc Runcandel.
Tài liệu mật của những gia tộc khác.
Runcandel đã trấn áp và tiêu diệt các gia tộc khác trong suốt chiều dài lịch sử gia tộc. Sau mỗi cuộc chiến như vậy, họ sẽ lấy đi tất cả sách, giấy tờ và hồ sơ bí mật của bên bại trận.
Tuy vậy Jin không thể xâm nhập vào khu vực đó dễ dàng như thế chỉ vì cặp song sinh Tona đã giúp đào cho đến tận bức tường. Cậu sẽ phải đối phó với hai hệ thống bảo vệ có chức năng trừ khử những kẻ đột nhập.
Nhưng Jin đã biết cách vô hiệu hóa chúng. Trên thực tế, cậu đã sống ở Gia tộc Runcandel suốt hai mươi lăm năm cuộc đời mình, dù bị đối xử tệ bạc hơn cả động vật. Cậu đã thu thập một số thông tin và một vài mánh khóe để tiện đối phó khi còn ở trong gia tộc này.
Mình sẽ chỉ học những cuốn sách đó cho đến ngày rời được khỏi Lâu đài Storm.'
Jin đã ăn sạch hai bát súp cho bữa tối.
"Bảo mẫu Gilly."
"Vâng, thiếu gia?"
“Cô có thể đưa một ít súp Trái Tim Phượng Hoàng cho cặp song sinh khi màn đêm buông xuống không?”
"À, tôi nên cho họ bao nhiêu nhỉ?"
“Mỗi người một thìa.”
“M-Một… thìa? Nhưng tại sao phải chia sẻ với họ ạ? Tôi vẫn nghĩ là cậu nên ăn tất cả một mình thì hơn.”
“Tôi phải giữ lời hứa của mình. Nhưng nếu họ dám phàn nàn và đòi thêm, hãy nói với họ rằng tôi đã nói thế này: "Tôi sẽ cho hai anh thấy so với tôi, Emma còn tốt bụng hơn gấp vạn lần.”."
Gilly lúng túng mỉm cười rồi cúi xuống.
‘Tiểu thiếu gia… Sự tàn nhẫn của gia tộc này đã bắt đầu ảnh hưởng đến cậu rồi sao? Cậu vẫn còn quá nhỏ để hành động như thế đấy.'
Khi nụ cười gượng gạo của cô ấy trở thành một biểu cảm chua xót, Jin bất chợt sà vào lòng Gilly.
“Chị Mary đã vì tôi mà trao cả Trái Tim Phượng Hoàng, còn Gilly thì vì cẩn thận chuẩn bị món canh trong suốt một tháng nay mà mất ngủ. Tôi không muốn chia sẻ một bữa ăn quý giá như vậy cho những kẻ ngốc đó."
“Thiếu gia…”
***
Soạt, soạt.
Mặc dù đã ướt như chuột lột dưới cơn mưa, cặp song sinh vẫn không ngừng xúc đất.
Họ đào đến bức tường ngầm vào tầm giữa đêm, và cho tới tận lúc đó họ mới ngưng đào tiếp.
"Một thìa?!"
“Mỗi một thìa? Thật không công bằng! Bọn anh đã đào đất cả một ngày đấy!”
Cặp song sinh Tona giờ mới muộn màng nhận ra rằng họ đã không quyết định được "giá tiền" thích hợp cho công sức họ bỏ ra trong khi thỏa thuận với Jin, và cảm thấy vô cùng tức giận với thứ mà Jin gọi là "phần thưởng" cho họ.
Tuy nhiên, họ không thể nói ra sự bất mãn của mình, vì Jin đang lườm nhìn họ như muốn bảo họ hãy thưởng thức thìa canh đó một cách biết ơn.
'Lũ ngốc… Nếu tôi rao bán một thìa súp Trái Tim Phượng Hoàng chỉ với một ngày xúc đất, thì tất cả mọi người trên thế giới này sẽ thục mạng chạy đến đây quỳ rạp đấy biết không.'
Jin tin rằng cặp song sinh nên cảm thấy vô cùng biết ơn khi nhận được một thìa súp từ cậu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook