Con Trai Út Của Kiếm Thánh
Chapter 10: Cho Tới Khi Tôi Tròn Mười Tuổi (2)

Chương 10: Cho Tới Khi Tôi Tròn Mười Tuổi (2)

 

Ngoài sử dụng aura và năng lượng, có một số người sở hữu những sức mạnh đặc biệt khác - dù chúng rất hiếm và khó dùng. Và trong số những "sức mạnh đặc biệt" đó, Ảnh Năng là thứ mạnh nhất.

Những sinh vật kiểm soát sức mạnh tâm linh có thể được chia thành hai loại.

Những người được sinh ra từ Solderet, giống như Murakan, và những người đã lập giao ước với thần, như là Jin.

Trong thời kỳ đỉnh cao của mình, Murakan có thể sử dụng Ảnh Năng để chống lại năm pháp sư chín sao cùng một lúc mà không cần phải né tránh. Jin thậm chí không thể hình dung ra được toàn bộ sức mạnh của con rồng này.

Nói cách khác, trong thời gian Solderet không xuất hiện, Murakan là người thầy hoàn hảo đối với Jin.

“Những kẻ như ngươi và ta, người có thể sử dụng sức mạnh tâm linh để giải phóng Ảnh Năng. Đó là kỹ năng duy nhất mà chúng ta cần."

"Duy nhất?"

“Tuy chỉ là một kỹ năng cơ bản nhưng cũng có thể gây chết người. Nguyên tắc rất dễ. Nó tương tự như cách pháp sư sử dụng năng lượng vậy. "

Khi các pháp sư đạt đến cấp độ ba sao, họ có thể giải phóng năng lượng .

Nói cách khác, nếu ai đó có thể sử dụng năng lực ma thuật, tức là họ đã đạt đến cảnh giới ba sao trở lên. Ở kiếp trước Jin là một pháp sư năm  sao nên việc giải phóng nó chỉ như ăn một cái bánh.

Tuy nhiên, dù Murakan biết rằng Jin có ‘Ảnh Năng’ trong người, nhưng ông ta không biết rằng đứa trẻ này còn có ‘kiến thức và kỹ năng của một pháp sư năm sao’.

Jin vẫn chưa nói với Murakan về sự tái sinh của mình, và cậu cũng không có ý định nói với bất kỳ ai .

“Nhưng theo như tôi biết, các pháp sư không sử dụng việc giải phóng năng lượng như một chiêu thức có thể gây chết người… phải không?”

“Tuy đều dùng từ ‘giải phóng’ và giống nhau về cách làm nhưng không có nghĩa giải phóng năng lượng ở cùng đẳng cấp với giải phóng năng lượng tâm linh.”

"Hừm."

“Mà, trước khi ngươi học cách giải phóng Ảnh Năng, ngươi phải học cách giải phóng năng lượng trước.”

"Vậy tôi phải làm thế nào đây?"

Trước câu hỏi của Jin, Murakan chỉ nhún vai.

“Ngươi cần bắt đầu học những kỹ thuật cơ bản trước. Có bao giờ ngươi học cách vung một thanh kiếm thép trong khi ngươi thậm chí chẳng thể nhấc một thanh kiếm bằng gỗ không?"

"Aha."

Hiểu được lời Murakan nói Jin gật đầu, mặc kệ sự miễn cưỡng của mình. Jin đã thành thạo cách giải phóng năng lượng trong tiền kiếp, vì vậy nên cậu mới mất kiên nhẫn…

‘Ồ, coi như đây là một bài luyện tập đi. Mình chưa bao giờ thử giải phóng Ảnh Năng, có lẽ đây là một cơ hội tốt.'

Murakan ngồi thẳng trước mặt Jin, đột nhiên ông ta cười phá lên.

“Phì ha ha ha… Thật thú vị. Ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ dạy phép thuật cho một đứa trẻ nhà Runcandel. Nếu cha của ngươi phát hiện ra điều này, thì ta và ngươi chỉ còn con đường chết mà thôi."

Là một thành viện của Runcandel mà lại học ma thuật thì cũng đồng nghĩa với việc phản bội gia tộc.

Hầu hết các gia tộc võ thuật đều không thích ma thuật, nhưng đa số họ không coi thường ma pháp nhiều như Gia tộc Runcandel. Kể từ sau cái chết của trưởng tộc đầu tiên, Runcandel đã coi ma thuật và việc sử dụng nó là điều cấm kỵ trong gia tộc.

Tư tưởng của các thành viên trong gia tộc là nếu có ai được học ma thuật, người đó sẽ không thể đạt đến đỉnh cao của kiếm thuật. Trên thực tế, một số Ma Kiếm Sư đã tồn tại xuyên suốt lịch sử, nhưng không ai trong số họ đạt được những kỳ tích đáng kinh ngạc.Rồi họ cũng từ từ mờ nhạt và mọi dấu vết lien quan đến họ cũng tan biến.

Đối với các gia tộc pháp sư cũng vậy.

Mặc dù các gia tộc pháp sư không cấm võ thuật, nhưng họ rất coi thường việc sử dụng "aura". Họ tin rằng aura sẽ làm làm vấy bẩn sự tinh khiết của năng lượng.

Tuy nhiên, tất cả mấy lý do trên đều sai. Nguyên nhân thực sự khiến Runcandel cấm ma thuật là do một bản kí kết nhục nhã và đáng hổ thẹn với Zipfel vào một nghìn năm trước.

Trong thời đại mà Temar vẫn còn sống, Runcandel là một gia tộc "Ma Kiếm Sư".

Hồi đó, Gia tộc Runcandel không nổi tiếng như bây giờ, và lịch sử không bị bóp méo và bịa đặt như vậy.

Những người duy nhất biết được sự thật này là Jin – nhóc vô dụng cũng là khế chủ của Solderet - và Murakan, cùng với một số nhân vật chủ chốt khác của Gia tộc Runcandel và Zipfel.

“Cha tôi sẽ gϊếŧ chúng ta khi ông ấy biết tôi đã học phép thuật từ ông ? Mà trước đó có khi ông ấy đã xử tử tôi vì bí mật xuống đây mà không được phép rồi.”

"Ờ. Nếu những gì ngươi nói với ta về cha của ngươi là sự thật, thì ta chắc chắn rằng ông ta sẽ gϊếŧ ngươi. Nhưng chúng ta là đồng loã, nên ta sẽ kể cho ngươi nghe một bí mật trước khi bắt đầu tập luyện. Mọi người trên khắp thế giới tin rằng dù rất hiếm hoi, nhưng ‘Ma Kiếm Sư' không bao giờ có thể mạnh được, đúng không?”

"Chắc chắn rồi, chẳng có gì kỳ lạ cả."

Jin vờ như không biết gì, khiến Murakan cười khúc khích.

“Tin nhảm đấy! Đấy là một lời nói dối trắng trợn được lũ Zipfel tạo ra, những kẻ ác độc hơn nhiều so với Runcandel. Và ngươi cần những điều kiện cần thiết để đạt được nó, Ma Kiếm Sưlà những người có sức mạnh tối thượng. Gia tộc của ngươi đã từng là một gia tộc đáng kính và được có được sự ngưỡng mộ từ những Ma Kiếm Sư khác."

"Thật vậy ư? Đây là lần đâu tiên tôi nghe về chuyện này đấy.”

“… Ngươi không ngạc nhiên sao?”

Murakan hỏi với giọng thất vọng. Dù hơi muộn, nhưng Jin vẫn thở hắt ra và giả vờ thán phục con rồng, người đang ngồi lắc đầu trước diễn xuất dở tệ của cậu.

“Ha ha, chẳng có gì ngạc nhiên hơn cái lần gặp gỡ đầu tiên của tôi với ông đâu. À, nãy ông nói gì mà điều kiện cần thiết ấy, là sao vậy?”

“Hứ, ngươi thực sự chẳng dễ thương chút nào, nhóc. Thật ra, ngươi cần có một lượng năng lượng lớn, sự nhạy bén với aura và sức mạnh thể chất tuyệt vời.À, và cả một bản khế ước với thần nữa.”

"Tôi đã đủ tất cả điều kiện trên rồi."

“Ngươi hiểu chưa, từ nay về sau không cần phải sợ hãi khi học ma thuật. Nhưng hãy hứa với ta, nhóc. Không bao giờ được phép tiết lộ sức mạnh ma thuật của mình với gia tộc cho đến khi ngươi đủ mạnh.”

“Không cần phải hứa điều đó. Tôi biết hậu quả đằng sau khi tiết lộ ra mà. Tôi chỉ mới bước sang tuổi thứ tám và tôi cũng không có kế hoạch bắt đầu hành động sớm."

"Tốt tốt. Vậy thì từ bây giờ, mục tiêu của ngươi là đứng trên đỉnh cao — mạnh hơn bất kỳ ai khác — để ta có thể sống thoải mái và nhàn hạ. Hãy bắt đầu luyện tập ngay bây giờ. Trước tiên, hãy cố gắng kíƈɦ ŧɦíƈɦ và đánh thức năng lượng trong người đi nào. Hm, để làm được điều đó, ngươi cần phải… ”

Vù.

Jin đã tạo ra một quả cầu năng lượng có kích thước bằng quả óc chó trên lòng bàn tay của mình, và Murakan chỉ có thể nhìn chằm chằm với ánh mắt hoài nghi.

“Đừng có đùa một cách điên rồ vậy... Chuyện qái gì đang-? Làm thế nào ngươi có thể thực hiện nó chỉ trong tích tắc? Ngươi thậm chí còn chẳng đợi ta giải thích xong!”

Jin cũng không giấu được sự ngạc nhiên của mình.

Cậu  định kìm chế sức mạnh và chỉ cho hắc long xem một chút để ông ta hài lòng, cơ mà lại vô tình tạo ra quả cầu năng lượng này. Việc kiểm soát cơ thể của một đứa trẻ tám tuổi khó khăn hơn so với một người trưởng thành hai mươi tám tuổi nhiều.

Hơn nữa, cậu đã không sử dụng ma thuật trong một thời gian dài, đó cũng là một nguyên nhân dẫn đến sai lầm này.

Trước khi Jin kịp viện ra cái cớ nào đó, thì bỗng Murakan nắm chặt tay và đứng dậy.

“Ta hiểu rồi, Solderet! Cuối cùng ta cũng hiểu tại sao ngươi lại chọn thằng nhóc này làm khế chủ ngàn năm rồi! Ha ha ha, thằng nhóc này thật sự là thiên tài. Ngươi khiến ta thực sự không thể tin nổi! Nhóc con, ngươi khiến tim ta đập nhanh vì phấn khích rồi đấy!”

Sai lầm này dường như đã đem lại lợi ích cho Jin.

Để tiếp tục hành động như một đứa trẻ, Jin gãi đầu và nở một nụ cười ngượng nghịu.

"Ấn tượng lắm sao?"

"Đó cũng là một câu hỏi phải không nhỉ? Ta chỉ bết đúng ba người thành công trong việc tạo ra một quả cầu năng lượng sớm như vậy trong khi còn nhỏ! Lần một là với trưởng tộc đời đầu của gia tộc Zipfel, lần thứ hai là với tộc trưởng đời thứ tư. Và cuối cùng là ngươi!”

Murakan bắt đầu kể lại câu chuyện làm thế nào mà trưởng tộc Zipfel đời thứ nhất và thứ tư đạt được thành tích này khi mới chỉ có năm tuổi và bảy tuổi. Tuy nhiên, Jin không có hứng thú với câu chuyện này.

Bởi vì cậu cũng giống như họ.

Jin, cùng với hai vị trưởng tộc đó, đều là "thiên tài ma thuật" theo đúng nghĩa đen.

Trước khi chết ở tiền kiếp, Jin đã trở thành một pháp sư năm sao chỉ trong vòng ba năm. Và vì đã lập được khế ước với Solderet, tài năng của Jin có nhỉnh hơn hẳn hai pháp sư được ca tụng đó.

'Nếu kiếp trước mình được sinh ra trong Gia tộc Zipfel, chắc chắn mình sẽ đạt đến cấp độ tám sao, đó là ít nhất ở đội tuổi hai mươi tám. Thậm chí có thể là ma pháp sư chín sao nữa.'

Murakan cuối cùng cũng dừng cái tiếng cười sảng khoái của ông ta.

"Nhóc con. Thành thật mà nói, ta nghĩ ngươi sẽ phải mất ít nhất vài năm để học cách giải phóng Ảnh Năng. Nhưng với tiến độ này, ngươi có thể thành công trước khi rời khỏi Lâu đài Storm. Giờ thì chuyển sang bài luyện tập mới thôi!”

Bài học tiếp theo là về việc điều khiển năng lượng. Đó là một kỹ thuật cơ bản yêu cầu cậu phải chuyền năng lượng từ tay này sang tay khác với độ khó cao.

Kỹ thuật này cũng dẽ như ăn bánh đối với Jin, cơ mà lần này cậu phải kìm chế sức mạnh của bản thân

Giờ đây, Murakan đã đặt quá nhiều kỳ vọng vào Jin, nên không cần phải tăng thêm nữa. Nếu không, những kỳ vọng quá lớn của Murakan sẽ trở thành gánh nặng đối với Jin, và sau này chính điều đó có thể quay lại cắn ngược cậu.

Ngoài ra, mặc dù sai lầm trước đó của Jin có lợi cho cậu, nhưng việc Jin không cẩn thận mắc lỗi như vậy là rất quan trọng và đáng chú tâm. Để có được những kỹ năng và kỹ thuật điều khiển năng lượng thành thạo như tiền kiếp của mình, cậu đã phải luyện tập nhiều lần, kể cả những kỹ thuật cơ bản nhất.

Jin lắng nghe lời giải thích của Murakan và cố gắng chuyển Ảnh năng từ tay phải sang trái.

‘Hừm… Mình nên giả vờ thất bại một lần trước khi thành công. Chắc tầm mười phút là được. "

Mười phút sau, Jin đã chuyển thành công lượng Ảnh Năng bên tay phải sang tay trái của mình một cách chính xác. Khiến Murakan cười toe toét.

Những giọt mồ hôi bắt đầu đọng trên trán Jin. Thực sự rất là khó khi cậu phải giả vờ thực hiện một phép thuật như chưa biết gì, điều đó khiến tốc độ của nó chậm hơn bình thường rất nhiều, giống như việc nâng một vật nặng từ từ sẽ tốn nhiều sức hơn so với việc nâng nó lên nhanh chóng.

"Tốt. Làm tốt lắm. Nếu ngươi thành công kích hoạt sức mạnh này trong vòng năm giây, mi có thể giải phóng năng lượng. Nói cách khác, mi sẽ trở thành một pháp sư ba sao.”

"Ông nghĩ tôi sẽ mất bao lâu để làm được điều đó?"

Jin vừa hỏi vừa lau mồ hôi

"Hai năm."

Nghe thấy câu trả lời của Murakan, Jin quyết định rằng vận dụng nó thành công trong một năm là đủ thuyết phục ông ta.

Sau khi tính toán kỹ lưỡng trong đầu, Jin gật đầu với con rồng.

"Tốt. Giờ thì, luyện điều khiển năng lượng thêm một lúc nữa rồi quay về đi. Để đề phòng, đừng luyện tập trong lâu đài khi ta không có mặt ở đó."

"Ổn thôi."

Sau khi tập luyện thêm một giờ nữa, cũng đến lúc Jin phải quay về lâu đài. Khi thu dọn sổ tay và cái giỏ, Murakan lại nằm ngửa ra sàn, gãi háng.

“À còn nữa, nhóc con. Ngày mai đến, nhớ phải lấp đầy cái giỏ đó bằng bánh nướng dâu tây. Nếu không, ta sẽ đảm bảo sẽ cho ngươi thấy hậu quả. "

Murakan cảnh cáo Jin khi cậu đang chuẩn bị rời đi.

“Chiếc bánh dâu tây mà lúc nãy ông ăn là chiếc cuối cùng đấy. Ông có biết mình đã ăn bao nhiêu quả dâu tây trong suốt sáu tháng qua không hả?”

“Hứ, vậy mang cho ta một loại bánh khác được bảo mẫu ngươi làm đi!”

"Một chiếc bánh chuột thì sao?"

“Thằng nhóc khốn nạn, muốn nếm thử nắm đấm siêu nhân của ta à… Này, này! Này!"

Soạt!

Jin lao vụt ra khỏi cái lỗ thông với hành lang ngầm.

“Gì cũng được miễn là không phải chuột! Đi mà! Ta đang cầu xin ngươi đấy!”

Ngày hôm sau, Jin lại tiếp tục đến chỗ cái hang, với cái giỏ chứa đầy bánh táo.

Murakan hài lòng và xoa đầu cậu.

***

Một năm trôi qua. Hôm nay là ngày 9 tháng 9 năm 1789. Sinh nhật lần thứ chín của Jin.

Dành sinh nhật tại Lâu đài Storm — nơi mưa bão và ẩm ướt quanh năm — không tốt cho sự phát triển tinh thần và cảm xúc của trẻ em.

Một tá người hầu và Gilly, cùng với năm kị sĩ, đặt nến lên bánh, bên ngoài là cơn gió lớn đang đập dữ dội vào cửa sổ lâu đài.

"Chúc mừng sinh nhật, Thiếu gia Jin."

"Chúc mừng sinh nhật!"

"Cảm ơn mọi người."

Khi tiểu thiếu gia chín tuổi thổi nến, mọi người đều vây quanh và vỗ tay chúc mừng cậu.

Cạch, cạch, cạch, cạch.

Vì các kị sĩ đang đeo găng tay, nên tiếng "vỗ tay" mạnh mẽ của họ át hẳn tiếng của những người khác.

Bữa tiệc sinh nhật thật ảm đạm và vắng vẻ, như thể Jin chỉ là một kẻ không thể mua nổi một bữa ăn hạnh phúc vậy.

Mặc dù vậy, Jin vẫn thấy vui vẻ và cảm thấy may mắn. Ở kiếp trước, cậu thậm chí còn chưa từng nhận được lời chúc mừng sinh nhật từ những người sống trong lâu đài, ngoài bảo mẫu của mình.

Khi Gilly cắt bánh và chia cho mọi người, một kị sĩ đang canh giữ lối vào chính của Lâu đài Storm đột nhiên xông vào.

"Thiếu gia Jin!"

Đó là Kị Sĩ Hộ Mệnh tên là Khan.

"Khan?"

Chẳng mấy khi mà Khan lại chạy trong hành lang lâu đài như vậy.

Trực giác của Jin cho cậu biết rằng có ai đó từ nhà chính của gia tộc đã ghé thăm.

"Đại tiểu thư đến!"

“Chị cả Luna…?”

Jin đứng dậy, thốt lên.

Chị cả của Jin, Luna Runcandel.

Con cả trong số mười ba người con của Cyron Runcandel. Có một sự thật đã được chứng minh rất rõ ràng rằng cô ấy là người mạnh nhất trong số tất cả các anh chị em. Ở tuổi hai mươi tám, cô đã trở thành một kiếm sĩ chín sao, điều này đã chứng minh sự thật đó.

Luna trong tiền kiếp mà Jin nhớ là một người thích tự do chu du khắp nơi, mặc dù chị ấy có thừa danh tiếng và sức mạnh, thì cô ấy vẫn không hề có hứng thú với cuộc chiến tranh giành quyền lực của gia tộc Runcandel - một cuộc chiến kinh tởm và khó coi để giành lấy chức vị trưởng tộc

‘Chị ấy không phải là kiểu người rảnh rang để đến chúc mừng sinh nhật em trai của mình. Tại sao chị ấy lại ở đây…?"

Jin chạy đến bên cửa sổ và nhìn ra ngoài. Luna đang tiến từng bước lên cầu thang dẫn đến Lâu đài Storm.

Trên lưng là vũ khí biểu tượng cho sức mạnh của cô: Cự Kình ‘Crantel’.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương