Con Tôm Nhỏ Vượt Long Môn
Quyển 1 - Chương 7

A a a… Lời còn chưa dứt, ta đã bừng tỉnh từ trong mộng, mồ hôi lạnh đầm đìa, nhấc tay lau mồ hôi, đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Ô, tay của ta, có thể cử động được rồi?!

Ta nằm mơ hết bao nhiêu ngày rồi?

Ta đột nhiên tò mò, thử động tay động chân, quả nhiên đã có thể co duỗi, ta vừa mừng vừa sợ nhảy xuống giường, đi thử vài bước, rồi đứng lại giật giật, bỗng nhiên rắc một tiếng, ta nghe thấy âm thanh gì đó đến từ cẳng chân, chỗ nào đó hình như lại nứt ra rồi.

Vui quá hóa buồn à?

Ta sợ tới mức đứng đờ tại chỗ, chỉ biết òa ra khóc, ta ngất, sao mà giống như món sườn nướng thế này, vừa chạm vào một cái đã nứt a, chẳng lẽ về sau ta phải ngồi xe lăn, đẩy tới đẩy lui trong biển lớn mờ mịt sao.

Một con tôm thê lương, dùng sức đẩy bánh xe lăn… Mẹ ơi, hai cánh tay nhỏ xíu không xương chất lượng kém này mà đẩy nổi bánh xe sao, ta vừa nghĩ đến cảnh tượng đó, lại càng khóc dữ dội.

Cánh cửa cọt kẹt bị đẩy ra, Nguyễn Dương vội vàng chạy tới, vừa bước vào nhìn thấy ta như vậy, nhất thời cảm thấy đau đầu, dở khóc dở cười lắc đầu bế ta dậy.

“Hạ Mật, gân cốt ngươi còn rất yếu ớt, vừa mới sinh thành, phải hai ba ngày nữa mới cứng cáp, không được nóng vội!”, nhìn hắn ôn hòa, nho nhã văn khí, ai ngờ đến lúc ôm lấy người khác mà mặt vẫn không đỏ tim không đập nhanh.

Ta dùng ánh mắt kính nể nhìn hắn, nằm trong lòng hắn ngượng ngùng cúi mặt.

“Ngươi có đói bụng không?”, hắn cực kì dịu dàng hỏi ta, nhẹ nhàng đặt ta xuống giường hàn băng, một lọn tóc đen từ trên vai trượt xuống, đong đưa trước mắt ta, ta vừa hâm mộ vừa ghen tị vươn tay nắm lấy lọn tóc.

“Tóc ngươi nhìn thật là đẹp!”, ta cười mỉm, rồi cúi đầu nhìn lại tóc mình, màu tóc của ta rất kỳ quái, đoán chừng là do lần trước Tiểu Tiểu quét quá nhiều phấn đỏ lên người ta, nên bây giờ màu tóc biến thành màu đen pha đỏ nhàn nhạt, hơn nữa cũng không phải toàn bộ đều đỏ, nhìn giống như là một người ở nhân gian đi nhuộm tóc, bị thuốc nhuộm rơi xuống loang lổ khắp nơi.

Nguyễn Dương cười ôn hòa, khom lưng xuống, để mặc ta tùy ý nghịch ngợm, cũng không vội kéo tóc mình về, “Đợi đến sau này khi ngươi trưởng thành, cơ thể được củng cố, màu tóc dần dần cũng sẽ đẹp ra!”.

Hắn trấn an, vươn tay thong thả xoa đầu ta, Nguyễn Dương cho ta cảm giác rất kỳ lạ, thoạt nhìn qua hắn, cùng lắm là thanh niên hai mươi tư hai mươi lăm tuổi, nhưng mà khi mỉm cười vuốt tóc, không nhanh không chậm, đầy khí chất của một vị trưởng giả cao quý ung dung.

Hắn cứ như vậy xoa đầu ta, ta vốn đang nôn nóng bất mãn lập tức bình tĩnh lại, ngoan ngoãn nằm yên, cẩn thận nhìn cánh tay mình, nhìn từng tấc da tấc thịt mình.

Nói đúng lương tâm, làn da mới sinh thật sự quá nhẵn nhụi! Chỉ là, có hơi ửng đỏ.

“Không ngờ gân cốt ngươi được tạo thành còn tốt hơn những người khác!”, Nguyễn Dương nhìn cánh tay ta giơ lên, ánh mắt say mê, nhưng lại tiếp một câu: “Nhưng mà hình như vẫn khiếm khuyết cái gì đó?”. Hắn nhíu mày, tựa hồ hoang mang không hiểu.

Ta buông tay, chấn động, “Thiếu cái gì, có phải là sẽ ảnh hưởng đến việc biến hình của ta không?”.

Hắn ra vẻ không sao an ủi ta: “Sao mà ảnh hưởng được, cùng lắm là vài chỗ nhỏ nhặt không đáng kể, đừng lo lắng! Ngươi ngủ thêm một giấc, đến lúc thức dậy, nói không chừng đã đại công cáo thành!”.

Tay hắn chậm rãi phủ lên đoạn gân cốt ở chân ta, lòng bàn tay truyền đến hơi ấm nhè nhẹ, ấm áp hệt như bản thân hắn, ta bị luồng hơi ấm này làm cho buồn ngủ.

Trước lúc ngủ, ta vẫn không quên vẻ ngoài đáng yêu của ta, “Nguyễn Dương, lúc ta lại tỉnh lại, ngươi cho ta một tấm gương, cái thứ có thể phản chiếu hình người ấy, ta muốn xem xem bản thân nhìn thế nào!”.

Hắn do dự một chút, hơi chần chờ gật gật đầu, bàn tay ấm áp phất qua mặt ta, ý thức của ta nhanh chóng tan rã.

* * *

Đó là một bụi san hô màu lửa đỏ, ta trốn trong bụi không nhúc nhích.

Xa xa không ngừng có tiếng người cười ồn ào: “Hạ Mật, ta tìm thấy cô rồi, ta nhìn thấy cô rồi nha…”.

Ta chớp chớp mắt, vừa nghe thấy tiếng cười lanh lảnh của một thiếu niên, người nhanh chóng đã xuất hiện trước mắt, à, thực ra không phải một, mà là một đôi.

Hai thiếu niên này đều tuấn tú vô cùng, người vừa ồn ào là con rồng đen nhỏ lần trước ta gặp trong đám mây, lần này vẫn quần áo đen như cũ, mũ vàng đính minh châu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt đen to tròn lúng liếng, ánh mắt không hề an phận dáo dác tìm xung quanh.

Còn người kia, ta chưa hề gặp qua, nhưng mà càng nhìn càng thấy quen mắt, cái cảm giác quen thuộc này dường như là bùng lên từ sâu trong lòng, đôi khi, cái duyên giữa người với người thật kỳ lạ, có những người ở chung hơn mười năm, thế nhưng trái tim vẫn xa cách, lại có những người mới lần đầu gặp nhau, vậy mà cảm thấy như đã quen biết từ kiếp trước.

Ta có cảm giác như đã gặp bọn họ ở đâu đó rồi.

Nhưng mà ta lại có thể chắc chắn rằng ta chưa bao giờ gặp hai người này.

Thiếu niên đi theo phía sau cậu “Tiểu Hắc Long” cũng mặc trường bào gấm màu đen, bên hông thắt đai lưng màu tím, tóc được cài lên bằng trâm ngọc trai đen, khuôn mặt trầm tĩnh, đôi mắt như vực sâu vạn dặm, đen mà sâu sắc.

Nhìn cậu ta cũng không lớn tuổi hơn Tiểu Hắc Long bao nhiêu, chỉ tầm mười lăm mười sáu tuổi. Nhưng mà từng cử chỉ giơ tay nhấc chân, đã có mười phần tư thế của bậc huynh trưởng!

“Hạ Mật ở gần đây thôi, ta có thể khẳng định!”, Tiểu Hắc Long đảo một vòng tròn, cười hì hì nhìn cậu thiếu niên trầm ổn.

Cậu thiếu niên kia không đáp một lời, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào bụi san hô ta đang ẩn nấp, nhìn một lúc lâu rất nghiêm túc, làm cho ta không nhịn được ướt đẫm mồ hôi.

“Vị Đán, huynh nhìn cái gì vậy? Cô ấy chắc sẽ không chọn một bụi san hô cùng màu đỏ để trốn đâu!”, Tiểu Hắc Long bước qua, cũng dừng mắt nhìn vào bụi san hô, ta đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, không dám động đậy, nhớ tới chuyện lần trước rơi xuống từ trên mây, ta vẫn còn bị ám ảnh.

Cậu thiếu niên gọi là Vị Đán hơi hơi đảo mắt, đột nhiên chuyển hướng nhìn về bụi san hô màu sắc rực rỡ phía xa bên kia, ánh mắt chăm chú, càng nhìn càng chuyên tâm, Tiểu Hắc Long quả nhiên sinh lòng nghi ngờ, cũng nghi thần nghi quỷ nhìn sang bên đó.

“Vị Đán, nơi này giao lại cho huynh, ta sang bụi san hô bên đó coi thử!”.

Cậu ta dường như là sợ bị Vị Đán tranh giành, lập tức hóa thành con rồng đen nhỏ, vèo một cái đã nhanh chóng vọt sang bên kia, bởi vì bơi quá nhanh mà vảy trên người bong ra vài miếng, trong sóng nước dập dờn, ta cứng họng trốn giữa bụi san hô nhìn ra ngoài, đột nhiên nảy sinh cảm giác sợ hãi đối với loài rồng này.

Ta cuộn mình trong bụi san hô, mở to mắt tha thiết mong chờ người tên Vị Đán kia bỏ đi.

“Hạ Mật, thấy cô rồi!”, cậu ta mở miệng, cười cực kì kiêu ngạo, hai tay chắp phía sau, ánh mắt không thèm liếc vào bụi san hô một cái.

Lại muốn lừa ta? Trò lừa bịp mà Tiểu Hắc Long kia vừa xài xong, giờ lại đến phiên cậu ta xài, ta còn lâu mới mắc mưu!

“Hạ Mật, xuất hiện đi, cô thua rồi!”, cậu ta nghiêng mặt qua, trực tiếp nhìn vào chỗ ta đang ẩn nấp, đôi mắt tràn ngập ý cười. Ta vừa nhìn vào mắt cậu ta, lập tức đổ một đầu mồ hôi lạnh.

Cậu ta chủ động thu hồi ánh mắt lại, chậm rãi hướng qua nhìn một nơi nào đó bên cạnh.

Ta thở phào một hơi, rón rén vươn móng vuốt nhỏ, lặng lẽ kéo kéo san hô đỏ trước mặt, cố gắng che giấu bản thân kỹ càng hơn. Rồi lại vươn một móng vuốt khác lên che đôi mắt mình lại, quyết định nhắm mắt làm ngơ.

Cậu ta đột nhiên nở nụ cười, quanh thân lóe lên một vầng ánh sáng màu tím, hóa thành một con rồng tím nhỏ duyên dáng, nhanh chóng bơi về phía ta.

Ta sợ hãi, hai móng vuốt quắp hai khóm san hô nhỏ lên, che ngay trước mặt mình.

Vị Đán cười to: “Hạ Mật, cô đang cố che mắt mình hay là che mắt ta vậy?”, cậu ta lượn sang, ngoạm một cái lên lưng ta, lôi ta từ trong bụi san hô ra ngoài.

Ta đầu óc mê muội giơ hai khóm san hô, bị cậu ta túm lấy, hai móng lay động, cái đuôi dài đập vào đuôi cậu ta, nhưng đuôi cậu ta lại cứng như thép, đập vào một cái ta liền cảm thấy đau nhức như bị trật khớp chân.

Ta kêu ngao một tiếng, hai móng quăng luôn khóm san hô, cuộn lấy đuôi mình, nước mắt rưng rưng.

Cậu ta thấy ta cuộn thành một vòng tròn, vẫn không chịu nhả miệng, nhẹ nhàng cắn lên lưng ta, xoay vòng vòng thật nhanh trong nước, xoay đến mức đầu óc ta xay xẩm ngả về phía sau, đột nhiên toàn bộ thân thể cậu ta bò lên người ta, gắt gao ôm lấy ta.

“Thích không?”. “Có kích thích không?”, móng rồng vươn sang cọ cọ, đôi mắt đen nhánh nhìn ta chăm chú.

Ta giơ cao hai móng lên quá đầu, trong lòng run sợ, khóc lóc nức nở: “Ta, ta thích, thật, thật kích thích! Ta nhận thua!”, ta khóc to, Vị Đán bị ta dọa phát hoảng, nhanh chóng buông lỏng ra ta, quay đầu đi khinh thường ta.

“Hạ Mật…”, cậu ta hình như tức giận rồi.

“Không ngờ cô ngoan ngoãn vậy ha! Nhận thua thật là nhanh!”, cậu ta bơi tới, vươn móng vuốt lên cao ngạo, “Ta nhớ rõ năm đó vào ngày mừng thọ phụ vương, cô và ta đánh đố, không dùng Ngự Vân Thuật (thuật cưỡi mây), hóa thành hình người, từ trên chín tầng mây gieo mình xuống, chỉ đến khi gần chạm mặt nước mới được biến thành rồng… Ai biến thành rồng trước thì phải nhận thua!”, cậu ta dừng lại nhìn ta.

Ta dùng nét mặt si ngốc đáp trả.

Kẻ nào mà nhàm chán vậy, ăn no rảnh rỗi, chơi nhảy Bungee[1]?!

“Cô quên rồi sao?”, cậu ta tựa hồ giận quá, lại dịu nét mặt, “Lần đó ta và cô cùng rơi xuống, cô dùng Chướng Nhãn pháp (thuật che mắt), lừa ta biến thành rồng trước!”, cậu ta lại dừng lại nhìn ta, nét mặt bí hiểm.

“Ah…”, để giả vờ đang lắng nghe câu chuyện nhảm nhí của cậu ta, ta không thể không gật gật đầu vài cái.

“Suốt năm mươi năm, ta không hề quên! Kể từ khi được sinh ra đời, đó là lần đầu tiên ta thua! Lúc tu luyện ở Nam Hải, ta không ngừng nghĩ tới cô, trong lòng luôn suy nghĩ, nếu như gặp lại cô, nhất định phải thắng cô một lần!”.

“Oh…”, ta tiếp tục gật đầu, lắc lư một cái hóa thành hình người, lập tức cảm thấy toàn thân đều thoải mái.

“Ta cho rằng lần này đánh bại cô, cô cũng sẽ không cam lòng giống ta, bằng mọi giá muốn thắng lại ta… Ai ngờ được tính tình cô lại thay đổi thành thế này!”, cậu ta cũng dứt khoát hóa thành hình người, bước tới.

Ta chẳng hề xấu hổ, cười với cậu ta, phẩy tay, “Thua rồi thì chịu thôi!”.

Cậu ta cũng cười cười đáp lại, đột nhiên cầm lấy tay ta, kiêu ngạo ương ngạnh cười to: “Đã thua ta, vậy phải đồng ý với ta một chuyện!”.

Ta đột nhiên có linh cảm xấu.

“Hả? Chuyện gì?”, ta liếc mắt nhìn cậu ta.

Vị Đán gắt gao giữ chặt ta, đột nhiên phóng mạnh lên trên, ta bị cậu ta kéo đi, vèo một cái lao lên khỏi mặt nước, vượt qua những đám mây, bay sâu vào bầu trời.

“Này, muốn làm gì?!”, ta bị kéo lên, trong lòng vẫn còn ám ảnh sợ độ cao, răng môi run rẩy lập cập như gõ cửa.

“Thi lại một lần, xem ai thua ai thắng!”, đôi mắt cậu ta nhấp nháy, vẻ mặt tràn ý cười.

Ta lập tức ỉu xìu, cầu xin tha thứ: “Anh hùng à, ta nhận thua!”.

Cậu ta liếc mắt nhìn ta, nét mặt giễu cợt, không thèm để ý đến ta, tiếp tục dắt ta bay về phía trước.

Trên chín tầng mây, bầu trời xanh lam trong như được gột rửa, những đám mây đều có vẻ dư thừa, ta bị cậu ta kéo đi, càng bay càng cao, ta giờ đã vượt qua được chứng sợ độ cao, đạt tới trạng thái chết lặng.

“Ngay tại chỗ này đi, cao hơn một chút so với lần trước!”, cậu ta đứng yên, nới lỏng tay ta ra.

Ta đứng cứng ngắc phía trên một đám mây, dùng gương mặt chết lặng đáp trả. Ta mặc kệ, có chết thì chết, dù sao cũng là nằm mơ, cùng lắm thì tỉnh mộng thôi!

“Vậy sao?”, ta nuốt một ngụm nước miếng, vặn vẹo gân cốt của mình, không thèm chờ cậu ta có phản ứng, ta đã nhắm mắt nhảy xuống.

Tiếng gió thổi vun vút bên tai, mặt nước biển vô tận tựa hồ vĩnh viễn không thể với tới, ta xem như hoàn toàn mất cảm giác, vừa rơi xuống vừa khẩy khẩy móng tay, nhìn thấy một vài tiên tử trên đường đi dự tiệc, ta còn nhân tiện vẫy vẫy tay, tỏ vẻ lễ phép ân cần thăm hỏi.

Bình tĩnh bình tĩnh, ta muốn ngất, kiếp trước ta chưa từng chơi qua trò này, kiếp này cứ thế mà nhảy, dụng cụ cũng chẳng có.

Ta rơi vèo vèo, nhân tiện ngẩng đầu nhìn mặt Vị Đán, cậu ta hình như lại tức giận, vạt áo bay phần phật đuổi theo ta.

“Hạ Mật, lúc này mới giống cô!”, cậu ta lượn qua, sóng vai bên cạnh ta.

Ta nhìn cậu ta một cái, cảm thấy con người Vị Đán khiến người khác vô cùng căm hận, thế là quay đầu đi không thèm nhìn nữa, ra vẻ thoải mái an nhàn mà rơi.

Vị Đán thấy ta không thèm quan tâm, cũng không dây dưa, yên lặng cùng nhau tiếp tục rơi xuống, mắt thấy mặt nước càng lúc càng gần, ta nhìn Vị Đán, Vị Đán lại nhìn ta, hai người đều bày ra vẻ mặt tê liệt.

Ta đột nhiên không muốn tiếp tục giấc mơ này nữa, chỉ muốn nhanh chóng tỉnh lại, mở mắt ra là có thể nhìn thấy Nguyễn Dương. Mặt nước càng ngày càng gần, ta lại lười biến thân, chỉ mong đợi mặt nước nhanh chóng chôn vùi ta, để thoát ra khỏi giấc mộng này.

“Cô… Không biến thân?”, Vị Đán vừa sợ vừa nghi.

Ta uốn éo đầu, chống trả đôi mắt đen nhánh, “Ừ, lười biến thân!”.

Vẻ mặt của cậu ta lập tức trở nên thật huyền diệu, vừa như là kính nể, vừa như là ảo não, hơn nửa ngày sau, ta nhìn xuống dưới chân, đầu óc lập tức choáng váng.

Mặt nước vừa rồi gần ngay trước mắt, giờ đã cách ta mười vạn tám ngàn thước.

Ta và Vị Đán vẫn còn đang rơi trên đường.

“Không ngờ cô có thể nhìn thấu Chướng Nhãn pháp của ta!”, nét mặt Vị Đán suy sụp, vẻ kiêu ngạo và ương ngạnh mới vừa rồi đã biến mất tăm, “Ta tu luyện nhiều năm như vậy, không ngờ vẫn như cũ, có người vừa liếc mắc một cái đã nhìn thấu!”, cậu ta càng lúc càng suy sút tinh thần, “Hóa ra kỹ thuật ta vẫn chẳng bằng ai!”.

= =, ta cực kỳ bó tay nhìn Vị Đán, rất muốn nói cho vị tiểu huynh đệ này biết, Chướng Nhãn pháp của chú em quả thực tinh thông, nhưng mà chị đây nhảy bungee đã mệt lắm rồi, lười không biến thân đâu.

Vị Đán nhìn ta, nét mặt phức tạp, ta cũng nhìn cậu ta, nét mặt phức tạp. Bị cái nhìn này khích lệ, chị đây đột nhiên có suy nghĩ dù có rơi xuống nước cũng không biến thân, để làm tiêu tan hiểu lầm thần tượng trong cảm nhận của cậu ta.

“Hạ Mật, ta nhận thua!”, trong khoảnh khắc tới gần mặt nước, ta thấy Vị Đán hóa thành thân rồng nhìn ta nhận thua, con rồng nhỏ màu tím lượn một vòng rồi lại một vòng trong không trung, đột nhiên cúi người lượn về phía ta, lúc cậu ta lướt qua bên cạnh, ta nghe thấy một lời thề son sắt: “Hạ Mật, ta cuối cùng sẽ phải thắng được cô một lần!”.

Trong giây phút chạm phải mặt nước, thân thể ta run rẩy, rốt cuộc hóa thành một con rồng nhỏ màu đỏ tiên diễm.

Ôi, viên mãn, ta rơi lệ đầy mặt, thân rồng co giật, rơi vào trong nước, cái loại chuyện bảo trì hình tượng huy hoàng này, ta làm cực kỳ hoàn mỹ.

Biển nước lạnh lẽo tràn vào mũi miệng ta, thần trí của ta dần dần mơ hồ…

“A…”, ta phế thải đến như vậy sao, đã biến thành một con rồng, lại còn bị chết đuối? Ta nghẹn một hơi không thở nổi, ngồi phắt dậy trên giường hàn ngọc.

Nguyễn Dương đang ngồi ở cạnh giường, ánh mắt vui mừng nhìn ta mỉm cười, “Hạ Mật, gân cốt ngươi rốt cuộc đã cứng cáp, còn tốt hơn những người tu hành trong Thủy tộc!”.

“…”, ta mơ mơ màng màng nhìn hắn.

Đang như vậy, ta đột nhiên nhớ tới yêu cầu trước lúc ngủ, “Nguyễn Dương, ta muốn xem mình nhìn ra thế nào?”, cứ cho là một thiếu nữ dễ thương cũng sẽ biến thân trở thành một cô gái xinh đẹp.

Nguyễn Dương dở khóc dở cười lắc đầu, bàn tay trống không biến ra một mảnh thủy kính.

Ta soi vào thủy kính, trong lòng kích động chờ xem, đến khi nhìn rõ bóng người trong nước, ta đông cứng toàn thân, sợ đến ngây người.

Đây là ta sao?

“Hạ Mật?”, Nguyễn Dương thử gọi ta.

Ta đơ ra như người máy, từng chút từng chút quay đầu sang, nhìn thẳng Nguyễn Dương, dưới đôi mắt ôn hòa dịu dàng của hắn, lần đầu tiên ta bùng phát lửa giận: “Bạn trẻ, khẩu vị của ngươi thật nặng!”, có điên không mà nói Hỏa Vân Tà Thần[2] là đáng yêu hả!

Bị biến thành một Hỏa Vân Tà Thần “đáng yêu”, ta muốn trả thù xã hội!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương