Con Tôm Nhỏ Vượt Long Môn
Quyển 1 - Chương 6

Sau đó, suốt khoảng thời gian một ngày một đêm, ta cứ như vậy nằm kéo dài chút hơi tàn.

Làn da như thiêu như đốt dần tróc ra, dòng nước nóng quanh thân thầm thì rung động, may mà có viên ngọc nhỏ kia, ta dựa vào nó, viên ngọc tỏa ra khí lạnh, đúng lúc giảm bớt sự đau đớn cho ta.

Đến buổi tối ngày hôm sau, dòng nước nóng quanh thân cũng bắt đầu trở nên dịu đi, ta cũng chỉ thấy giống như là được bao bọc trong nước ấm, viên ngọc trong lòng cũng không thấy lạnh nữa, mà dìu dịu ấm áp, ta cảm thấy tay chân cứ như là bị chải qua một lượt, nghĩ đến đây lại thấy nằm trong dòng nước ấm này muốn ngủ mãi không dậy nổi.

Ta nặng nề chìm vào giấc ngủ, một giấc êm đềm không mộng mị, mãi đến khi có người nhẹ nhàng đánh thức ta.

Tất cả đều mộng ảo tựa như một câu chuyện thần thoại, ta mơ mơ màng màng mở to mắt, thứ nhìn thấy đầu tiên là một đôi mắt dịu dàng như dòng suối, đôi mắt này màu sắc kỳ quái, nhìn lần đầu thì thấy màu đen, nhưng nếu cẩn thận nhìn kỹ, lại thấy ẩn ẩn hiện ra màu tím nhàn nhạt.

Đến khi ta định thần lại, mới chậm rãi thấy rõ toàn bộ, đây là một người thanh tao tuấn tú, vừa nhìn đã biết là kiểu người không nóng không vội, ánh mắt ôn hòa, khóe miệng cũng ôn hòa, ngay cả cách ăn mặc cũng ôn hòa thoải mái, một thân trường bào màu lam nhạt, hông không đeo trang sức, trên đầu cũng chỉ dùng loại trâm cài tóc điêu khắc từ gỗ đào bình thường nhất chốn nhân gian.

Hắn cứ như vậy nghiêng người tới, thắt lưng rũ rũ, mái tóc đen vốn vắt trên vai nay trượt xuống, nghịch ngợm lượn đến lượn đi, càng làm cho hắn có thêm phần cá tính.

“Ngươi có sao không? Sao lại nằm ở chỗ này?”, ta nghe thấy giọng nói của hắn, quả nhiên cũng ấm lòng người hệt như đôi mắt hắn, ta không nhịn được giật giật cánh tay, muốn làm nóng cơ thể một chút.

Khoan đã… Cánh tay, cơ thể??

“…”.

Ta yên lặng quay đầu nhìn thân thể của mình, lại ngẩng đầu nhìn người xa lạ đang khom lưng lo lắng cho ta, bỗng dưng có cảm giác xấu hổ đến mức muốn đào lỗ chui xuống đất. (Ú: hắc hắc, nude a nude a:)))

“Vừa biến hình nên không thể điều khiển sao?”, hắn thở dài một hơi, ngồi xổm xuống, cởi áo khoác màu lam nhạt nhẹ nhàng phủ lên trên người ta.

“Không nói được?”, giọng hắn lại càng dịu dàng.

Ta ừ một tiếng, vẫy vẫy cánh tay của ta, nó mềm oặt đàn hồi như kẹo dẻo, mềm đến mức tha hồ co dãn, tùy tiện vung vẩy, có thể pew một cái bắn đến ngay ót của mình.

Ta mới thử vẫy tay vài cái, đã tự tát lên mặt mình bốn năm lần.

Cố nén tâm tình xấu hổ và giận dữ, ta tự an ủi mình, nếu cánh tay đã bị nhào nặn thành phế thải như vậy, chắc ta sẽ được bù đắp một đôi chân ngọc kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ chăng?

Vì thế, ta lại dùng hết toàn lực ngoái đầu nhìn xuống đùi mình, chỉ cần liếc mắt một cái, lập tức có cảm giác tán thưởng mãnh liệt, ta ngất, đây quả là kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ!

Nhưng đây không phải là chân a, cái này hệt như hai cây côn dài nặn từ bùn nhão nằm mềm oặt ra đó, thà như rắn còn có thể uốn éo, hai cái chân này của ta chỉ biết nằm đó run run.

Thật sự là mất mặt cả dòng họ.

Ta chẳng buồn rên rỉ chôn mặt vào trong bùn đất, mặc xác sự quan tâm của anh bạn trẻ nhiệt tình này.

“Đứa ngốc này, ai mới biến hình cũng như vậy mà!”, hắn lại càng thương xót, vươn tay đến, nhẹ nhàng vén mái tóc ta, thở dài một hơi, nói: “Ngay cả Vạn Hoa Viên hẻo lánh này mà ngươi với ta cũng có thể gặp gỡ, xem như là có duyên phận… Ta đã lâu lắm rồi không trở lại nơi này!”.

Hắn dừng một chút, lại nói tiếp: “Nếu như ngươi không biết đi đâu, chi bằng theo ta trở về chỗ ta sống đi! Chứ nhìn ngươi nằm mềm nhũn ra ở đây, thế nào cũng có yêu vật tâm địa xấu xa đến tha ngươi về làm bữa ăn ngon!”.

“Ngươi tên gì, ngươi nuôi được ta sao? Ta rất khó nuôi!”, ta ai oán phẫn nộ nghiêm mặt, có cảm giác muốn đập phá đồ đạc.

Người kia cười cười, đôi mắt dịu dàng nhìn ta, nghe xong liền trả lời: “Ta là Tĩnh Hải Vương giám sát tứ hải… Nguyễn Dương! Về việc nuôi một con tôm, ta tự thấy mình vẫn có khả năng!”.

Giám sát bốn biển, là chức quan lớn cỡ nào thế? Chắc ít nhất cũng có thể ăn uống thoải mái hả? Ta ngẩng gương mặt đang chôn trong đất, dùng ánh mắt tràn ngập cảm tình nhìn hắn, trong lòng một lần nữa dấy lên hy vọng sống sót.

“Đi theo ta, tuy rằng bốn biển là nhà, nhưng mà vẫn tốt hơn một mình chịu khổ thế này!”, hắn cười một cái, ngón tay chỉ vào đầu ta, ta bay lên khỏi mặt đất, được bọc trong trường bào màu lam nhạt của hắn, giống như một tảng thịt chậm rãi bay vào trong lòng hắn.

Nếu có thể, ta cũng không muốn dùng từ thịt nát để miêu tả bản thân, nhưng mà ta nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được từ nào tốt hơn.

Bản lĩnh ngự thủy của hắn không hề kém hai tên thị vệ lỗ mũi hếch lên trời kia, nhưng mà lại thiếu chút khí chất sắc bén, bọt nước nhẹ nhàng bao bọc ta và hắn ở giữa, thẳng một đường ngự thủy về phía phủ trạch của hắn.

Dọc đường đi, tảo biển càng mọc dài, địa thế càng hoang vắng, cách chỗ Thủy tộc khá xa, đến lúc hắn hoàn toàn dừng lại, đã tới một nơi hoang vu dã ngoại.

Nơi này mặc dù hoang vu, nhưng lại trải dài hoa cỏ đủ màu, giống như trên mặt đất, tôm cá thay thế chim chóc, bơi qua bơi lại bên ngoài một dãy hàng rào.

Hắn thu lại bọt nước, lâng lâng đáp xuống, mái tóc đen theo sóng nước phất phơ, giống như một dải lụa satanh đen rũ xuống, lúc hắn cúi xuống nhìn ta, trong ánh mắt tràn ngập thương xót.

“Chúng ta về nhà rồi! Bé con!”, hắn nói như thế.

Ta lập tức có một cảm giác kỳ lạ, xúc động vừa muốn khóc vừa muốn cười, đã bao lâu nay, ta dường như đã quên mất cái từ nhà này.

Ta vẫn cho rằng kiếp này của ta đã định sẵn là phiêu dạt khắp nơi, là một con tôm nhỏ không cách nào tự vệ, cuối cùng kết quả đơn giản là bị một con cá khác xơi cho no bụng, hay đỡ hơn một chút là ôm một bụng trứng tôm, con cháu đầy sảnh đường. Nhưng mà, trong cái thế giới vớ vẩn này, hắn lại nói với ta, chúng ta về nhà rồi.

Ta ngước mắt, cảm kích nhìn hắn, cả người đều run run, cuộn tròn trong lòng hắn, chỉ còn lại không khí lặng im.

“Không cần sợ hãi, nơi này chỉ có ta và ngươi, còn lại chỉ có rong rêu san hô!”, hắn nghĩ là ta sợ hãi, ôm ta lướt qua hàng rào, mở cổng trúc, bên trong là căn phòng nhỏ ấm áp đơn giản, treo mấy bức họa đạm mạc, một bức họa núi đá dưới biển, dưới bức họa có một dòng chữ Khải nhỏ: Hộ tứ hải bình an, giám vạn lý hải vực.

Khí khái thật lớn, tiếc là nhìn gia cảnh thế này, đoán chừng cũng giống như vị ngự họa sĩ mới được Thất hoàng tử phong chức, nghe tên thì lớn, thực ra không quyền không tiền.

Nhưng hắn cũng là người tốt, ta đây bộ dạng tàn phế như thế này cũng được hắn đem về, quả là một người hảo tâm biết báo đáp xã hội.

Hắn ôm ta, bước vào phòng trong, bên trong rất sạch sẽ, ngoại trừ một cái bàn trúc dài bên trên đặt một bình hoa, cũng chỉ có một cái giường bạch ngọc.

“Ngươi vốn dĩ không gân không xương, lúc mới biến hình sẽ giống như bây giờ, đợi khoảng hai ngày sau, trong người sẽ mọc ra gân cốt, sẽ không giống như vậy nữa, sau này, sẽ không cảm thấy không có sức lực nữa!”. Hắn nhẹ nhàng đặt ta xuống giường bạch ngọc, mỉm cười chỉnh lại cái gối đá trên giường, ta vừa đặt đầu xuống, lập tức cảm thấy đông lạnh đến tận não, đoán chừng cả khuôn mặt đều run rẩy.

Cái giường này sao lại lạnh như thế? Dám gạt chị đây à, đây khác gì hầm băng, muốn đông cứng ta rồi làm món tôm đông lạnh bóc vỏ à?! Một con đủ giắt kẽ răng sao? Ta càng nghĩ càng thấy khủng bố, con mẹ nó, ta đã nói trên đời làm gì có người tốt không cần báo đáp!

Ta dùng ánh mắt cực kỳ hoài nghi nhìn hắn.

Hắn dường như hiểu được suy nghĩ của ta, có chút buồn cười cầm bàn tay mềm nhũn của ta lên, “Trường hợp của ngươi không giống bình thường, dường như làm sai mà không sửa kịp, cho quá nhiều Ngưng Lộ, nếu như không dùng giường hàn băng làm đông lạnh ngươi, ta sợ rằng gân cốt của ngươi vĩnh viễn không mọc ra nổi!”.

“Hả?”, ta lập tức tỏ vẻ không hiểu.

“Ngươi là tôm, vốn dĩ chỉ cần nửa giọt Ngưng Lộ là được, nay lại dùng tới hai giọt Ngưng Lộ, trong cơ thể bị thiêu đốt, khiến cho bao nhiêu gân cốt vừa mới ngưng tụ được đều bị thiêu hủy hết, cho nên không thể mọc ra được như bình thường. Theo lý thuyết ngươi đã sớm có gân cốt, tuy rằng không được cứng cáp, nhưng hẳn là phải có, bây giờ nhìn ngươi thế này, rõ ràng là không chịu nổi ngọn lửa trong thân thể”.

“…”, ta không muốn làm con tôm bị bệnh sụn lưng đâu, ta nước mắt ào ào, nghĩ tới cảnh tượng tay chân mềm như kẹo cao su liền có cảm giác muốn chết quách cho xong.

“Đừng khóc, hiện tại ta đặt ngươi trên giường hàn băng, có thể ức chế ngọn lửa trong cơ thể ngươi, không tới hai ngày là có thể cứng cáp rồi!”, hắn ngồi xuống mép giường, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau nước mắt của ta.

Ta được hắn nhìn dịu dàng như thế, bất chợt sinh ra một loại dũng khí không nói thành lời, “Nguyễn Dương, nhìn ta thế nào?”.

Đây thực ra mới là chuyện mà ta muốn biết nhất.

Ta không yên tâm, bất an nhìn hắn, thấy hắn yên lặng nhìn ta, khóe miệng chậm rãi cong lên, “Ừm, nhìn rất đáng yêu!”.

Đáng yêu nghĩa là làm sao?

Ta nghĩ nát óc cũng không hiểu được ý hắn đáng yêu là sao, trong khái niệm của ta, đáng yêu là giống như mấy cô gái Nhật Bản, đôi mắt thật to, vẻ mặt trẻ con, cười một cái lại càng phô trương: Oh, kawaii!!! …

Chắc là ý như vậy, dù sao cũng không tệ phải không? Ta bắt đầu tự an ủi mình.

“Ngươi ở đây tạo hình, hai ngày này ban ngày ta không có ở nhà, buổi tối trở về sẽ giúp ngươi biến hình”.

“Đúng rồi, lúc ngươi còn là tôm, tên ngươi là gì?”, hắn lại hỏi.

Ta không hề nghĩ ngợi lập tức trả lời hắn: “Ta gọi là Hạ Mật!”. Dù chỉ là một con tôm, ta cũng là một con tôm hiếm có khó tìm, có thân phận có tên gọi.

Cái tên Hạ Mật này, là ta tốn công tốn sức suy nghĩ, nghe vừa vui tai vừa quyến rũ, có thể thay thế hà mễ (con tôm), hay ho biết bao.

Nguyễn Dương chớp mắt, hơi hơi nhíu mày, lặp lại tên của ta: “Hạ Mật?”, sau đó, hắn lại lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, “Rất êm tai!”.

Lần này hắn không nói thêm gì nữa, nhìn ta cười cười trấn an, đóng cửa phòng đi ra ngoài.

Ta nằm trên giường nhàm chán đến không chịu nổi, lúc thì nghịch đôi mắt, lúc thì nghịch đầu lưỡi, sau một phen vận động hết ngũ quan trên mặt thì cả người đều mỏi mệt.

Ngáp một cái thật to, ta chìm vào một giấc ngủ sâu.

* * *

Phía trên bốn biển, từng cụm mây trôi, ta nổi trên một cụm mây, từ từ nhìn xuống dưới, mặt biển trong vắt phản chiếu hệt như bầu trời xanh.

“Hạ Mật, lại đây chơi!”, trong đám mây bên kia có người gọi ta, ta hơi giật mình ngước đầu lên, bị một bóng đen đột nhiên nhảy ra từ trong đám mây dọa cho nhảy dựng.

Đợi đến khi phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện ra đó là một con rồng nhỏ toàn thân đen tuyền, ngẩng đầu cao ngạo, quay vòng trong mây, thấy ta ngây ngốc nhìn nó, nó dường như nảy sinh hứng thú trêu chọc, bay thẳng về phía ta, thân rồng đen quấn lấy ta, xoắn lại một chỗ.

Ta sợ hãi kêu một tiếng, cúi đầu nhìn xem, không khỏi hít vào một luồng khí lạnh.

Không ngờ ta cũng là một con rồng, cả người đỏ tươi, lớp vảy lóe sáng, dưới ánh mặt trời khúc xạ ra ánh đỏ nhàn nhạt, đuôi rồng như lửa, lấp lánh sắc đỏ ánh kim.

Con rồng đen nhỏ kia quấn lấy thân ta, một đỏ một đen, tiên diễm vô cùng.

“Hạ Mật, Hạ Mật, Hạ Mật…”, trong đôi mắt rồng đen lúng liếng của nó chỉ có bóng ta, thấy ta cứ nhìn ngây ngốc, vô cùng thân thiết dùng móng rồng cọ cọ vào ta, “Sao lại ngẩn người?”.

Nó cuốn lấy ta, bay cao rồi lao xuống, đầu ta xây xẩm, suýt nữa phun hết cơm trưa ra ngoài.

Ta ngất, sau này ta không bao giờ dám thề thốt linh tinh nữa, làm tôm hùm cũng còn tốt chán so với làm kiêu long, cứ cái kiểu bay lên bay xuống trong mây thế này, uống bao nhiêu thuốc chống say máy bay cũng không cứu nổi ta.

Ta lè lưỡi, hấp hối rên hừ hừ.

Con rồng đen kia hốt hoảng, buông lỏng ra ta, lượn qua lượn lại xung quanh ta, “Hạ Mật, cô làm sao vậy?”.

Ọe ọe, ta làm sao hả?

Ta nước mắt rưng rưng nhìn xuống dưới tầng mây, trời cao ba vạn thước, từ trên nhìn xuống không còn cảm giác thoải mái như lúc mới bắt đầu nằm mơ nữa, ta biết bản thân đang bay trên trời, không hề cảm thấy vui vẻ nữa, ta ngẫm nghĩ, vừa sợ hãi vừa bất lực, chỉ muốn phát khóc.

“Hạ Mật, chúng ta không thể khóc! Rơi lệ sẽ gây mưa, lén làm mưa sẽ bị hỏi tội!”, con rồng đen phát hoảng, lượn tới vuốt đầu ta.

Nghe giọng nói của nó, cùng lắm là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi.

“Cô rốt cuộc là bị gì vậy?”, nó vội vàng hỏi ta, quanh người chợt lóe sáng, hóa thành một thiếu niên anh tuấn, đạp mây, bước đến sờ lên mặt ta.

Gương mặt này nhìn rất quen thuộc, ta ngơ ngác nhìn cậu ta, quả thật rất quen mắt, ta từng gặp cậu ta ở đâu nhỉ?

“Làm sao để hóa thành hình người?”, ta lại ngây ngô hỏi.

Cậu ta dường như kinh ngạc hoảng sợ, bất an nhắc nhở ta: “Tùy vào suy nghĩ…”.

À, ta hình như hiểu rồi, hóa ra biến thân đơn giản như thế, chỉ cần trong lòng yên lặng suy nghĩ, lập tức có thể khôi phục thành hình người.

Ánh đỏ lóe lên, ta cũng biến thành người, váy đỏ như lửa, phiêu phiêu đãng đãng giữa tầng mây, ta giẫm lên tầng mây, hoảng hốt không yên.

Không hề ý thức, ta vươn tay tới giữ chặt cánh tay thiếu niên áo đen kia, dựa sát vào người cậu ta.

Gương mặt cậu ta lập tức đỏ au, đôi mắt đen lúng liếng, vụng trộm nhìn ta.

“Ta nói này…”, ta run rẩy.

Cậu ta ừ một tiếng, lật bàn tay nắm lấy tay ta, dây cột tóc màu đen và dây cột tóc màu đỏ cùng nhau bay lượn, ấm áp không nói thành lời.

“Có thể xuống đất không?”, ta run rẩy hỏi.

Cậu ta tò mò liếc mắt nhìn ta một cái, hỏi: “Hạ Mật làm sao vậy, không phải cô thích nhất là bay trong mây sao, sao bây giờ lại đòi xuống đất?”.

Ta có cảm giác cụm mây mà ta đang đứng càng lúc càng mỏng, vừa sợ vừa hoảng, rốt cuộc rất mất mặt mũi khóc òa lên, “Ta ngất, chị đây sợ độ cao a…”.

A a a… Lời còn chưa dứt, ta đã bừng tỉnh từ trong mộng, mồ hôi lạnh đầm đìa, nhấc tay lau mồ hôi, đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Ô, tay của ta, có thể cử động được rồi?!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương