Cơn Gió Đến Muộn
-
Chương 48
Người trong công ty bảo hiểm gõ cửa ba lần, lần thứ tư Phùng Đức Hoa mới chịu ra mở cửa.
Nghe đối phương tự xưng là công ty bảo hiểm hắn nở nụ cười tươi như hoa. Sở dĩ hôm nay hắn không đi hội quán đánh bài là do không ai còn muốn đánh với hắn.
Tiền bồi thường thì rề rà mãi vẫn chưa nhận được, hắn thì đã để thua mất hơn nửa số tiền. Nhóm người cho vay cũng không phải ngu, bọn chúng bắt hắn viết giấy nợ, chờ khi nào lãnh được tiền bồi thường, trả hết nợ mới cho hắn chơi tiếp.
Phùng Đức Hoa vung tay chơi bài ở hội quán Tiểu Phương đã quen, giờ ra mấy sòng bạc nhỏ hắn không thấy hứng thú nên về nhà ngủ.
“Khi nào thì tôi nhận được tiền bồi thường?” Đây là vấn đề hắn quan tâm nhất.
Hai nhân viên bảo hiểm đến thẩm định hợp đồng là một nam một nữ. Nhân viên nữ vóc dáng thon thả, đeo kính, khuôn mặt lạnh lùng, mặc bộ đồ công sở màu đen. Nhân viên nam, Phùng Đức Hoa liếc mắt nhìn rồi nhanh chóng dời sang hướng khác, hắn cảm giác ánh mắt người đàn ông này quá lạnh lùng và dữ tợn.
“Anh Phùng, vì số tiền bồi thường quá lớn, thêm vào đó Hợp đồng bảo hiểm của anh do một công ty đứng ra mua nên chúng tôi cần những tư liệu và thông tin liên quan, mong anh có thể kiên nhẫn chờ đợi.”
“Kiên nhẫn, kiên nhẫn… Mấy người muốn tôi đợi bao lâu?” Phùng Đức Hoa sốt ruột.
Cảnh Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn, không chút hoang mang: “Đầu tiên chúng tôi phải chứng minh người mua bảo hiểm, chính là vợ của anh, là do bị giết; chứ không phải là do người hưởng lợi, tức là anh Phùng đây, vì muốn lừa gạt tiền bảo hiểm mà mưu sát hoặc xúi giục người khác sát hại vợ mình. Thứ hai, chúng tôi cần làm việc với đội hình sự xác định người mua bảo hiểm, cũng chính là vợ của anh đã chết, bằng cách nộp giấy chứng tử có dấu mộc của phòng pháp y của Cục cảnh sát. Sau đó, ….”
Khi Cảnh Nguyệt nói chuyện, Sở Từ ngồi bên cạnh quan sát kỹ biểu cảm của Phùng Đức Hoa.
Khi Cảnh Nguyệt nhắc đến việc giết người lừa gạt tiền bảo hiểm, Sở Từ thấy trán hắn lấm tấm mồ hôi, hai chân đổi nhau, ánh mắt đảo quanh.
“Được rồi! Được rồi, tôi không muốn nghe mấy cái này, vợ tôi bị người ta giết, các người cứ làm đúng theo hợp đồng bồi thường tiền bảo hiểm cho tôi là xong, đứng cố tình dây dưa kéo dài.” Phùng Đức Hoa cắt ngang lời của Cảnh Nguyệt, hơi vặn người tránh ánh mắt của Cảnh Nguyệt và Sở Từ.
“Anh Phùng muốn sớm nhận được tiền thì phải phối hợp với chúng tôi điền đầy đủ các thông tin cần thiết!” Cảnh Nguyệt đưa mắt nhìn Sở Từ, dùng ngữ điệu chuyên nghiệp nhất để nói chuyện.
“Được rồi, muốn hỏi gì thì nhanh lên, tôi còn phải đi ngủ!”
“Khi vợ anh Phùng gặp nạn, anh ở đâu?”
“Đánh bài ở hội quán Tiểu Phương, cô có thể hỏi mấy người ở đó, họ có thể làm chứng cho tôi.”
Cảnh Nguyệt tiếp tục hỏi một số câu khá giống với các câu cảnh sát đã từng hỏi hắn để hắn lơi lỏng cảnh giác.
Phùng Đức Hoa càng trả lời càng thoải mái vì thấy những câu hỏi này không khác hôm lấy lời khai ở cảnh cục, hắn trả lời không cần suy nghĩ.
“Anh Phùng có biết ông chủ gara xe Trương Siêu không?”
Phùng Đức Hoa trả lời có theo bản năng, trong lòng hắn còn đắc ý – còn biết người giết vợ hắn là ai nữa cơ!
Sau đó hắn lập tức tỉnh trí, giận dữ nhìn Cảnh Nguyệt: “Cô hỏi chuyện này làm gì?”
Cảnh Nguyệt hơi cúi đầu, đẩy gọng kính, ra vẻ đang ghi chú vào giấy tờ, không phát hiện sự tức giận của Phùng Đức Hoa, bình tĩnh trả lời: “Vì vợ ông Trương mấy ngày trước cũng bị giết chết, cũng giống như anh Phùng, vợ anh Trương khi còn sống cũng mua một phần bảo hiểm ở công ty chúng tôi. Anh Phùng thấy có trùng hợp hay không?”
Phùng Đức Hoa ngạc nhiên, tên Trương Siêu này cũng giống hắn, giết vợ để lừa tiền bảo hiểm?
Hắn bĩu môi… Vậy mà gã họ Trương này lúc nào cũng nói không muốn kẻ ăn bám như vợ gã lừa tiền gã cực khổ kiếm được.
Cmn! Thật dối trá!
Tíng –tinh
Âm báo điện thoại nhắc nhở cài riêng cho app Tiểu tổ hỗ trợ số 21.
Phùng Đức Hoa đưa tay vào túi quần, nắm chặt điện thoại, cũng không mở ra xem. Sau đó hắn khẽ nhíu mày. Hắn chợt nhớ ra Tiểu tổ hỗ trợ số 21 có quy định rất khắt khe, các thành viên trong tổ phải thành thật, nếu nói dối hoặc che giấu chuyện gì đó sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, thậm chí sẽ bị g.iết ch.ết.
Hay là hắn dựa vào quy tắc này để mượn gã họ Trương một ít tiền tiêu vặt.
Nghĩ đến đây hắn thật sự muốn cười thật to, nhìn Cảnh Nguyệt mà không hề thấy phiền phức chút nào: “Ừm… Thật trùng hợp!”
“Tại sao anh quen biết anh Trương?”
“Chúng tôi à…. Quen nhau trên mạng!” Phùng Đức Hoa đưa mắt chuyển từ bên phải sang bên trái, “Biết anh ta có mở gara xe ô-tô nên tôi có mang xe qua đó sửa mấy lần, kỹ thuật của anh ta rất tốt nên quen nhau thôi.”
Cảnh Nguyệt đóng tập văn kiện, vừa đóng nắp bút vừa lên tiếng ra vẻ tò mò: “Cho tôi hỏi một vấn đề riêng tư… thường ngày những người như anh Phùng đây sẽ dùng ứng dụng gì để nói chuyện, ví như anh và anh Trương quen biết và chat với nhau qua ứng dụng nào?”
Phùng Đức Hoa nhìn thẳng vào mắt Cảnh Nguyệt, vẻ mặt căng thẳng.
“Chồng tôi về nhà, tối tối hay dán mắt vào điện thoại, hỏi anh ta đang chơi trò gì cũng không nói, tôi đoán mười phần anh ta là đi ghẹo gái.” Cảnh Nguyệt cố tình làm ra vẻ tức giận.
“À… chúng tôi hả, một ứng dụng bình thường thôi, tôi nói ra chắc cô cũng không biết, có một lần đang nghịch kho ứng dụng thì tải về.” Phùng Đức Hoa thả lỏng, nói cũng nhiều hơn, thậm chí còn bày kế cho nữ nhân viên bảo hiểm và nói đỡ cho ‘người chồng’ vài câu: “Cô đợi anh ta ngủ thì kiểm tra điện thoại là biết ngay thôi. Nhưng mà, nghe đại ca khuyên một câu… Đàn ông ấy mà, tán gẫu chỉ để tiêu khiển, giết thời gian, cô cũng đừng kiểm soát chặt quá.”
“Anh Phùng có wechat sao, chúng ta kết bạn được không. Sau này nếu cần bổ sung tài liệu gì, tôi sẽ nhắn tin cho anh trước để anh chuẩn bị, tôi chỉ cần qua lấy, như vậy sẽ nhanh hơn!” Cảnh Nguyệt lấy điện thoại, mở wechat.
Nhân viên bảo hiểm xinh đẹp chủ động kết bạn làm sao Phùng Đức Hoa có thể từ chối, hắn nhanh tay rút điện thoại, mở khóa màn hình: “Tôi quét hay cô quét!”
Cảnh Nguyệt để sát vào điện thoại của Phùng Đức Hoa, nhanh mắt nhìn các ứng dụng trên di động của hắn, “Để tôi quét đi ạ!”
“Được rồi, thêm bạn thành công. Em gái xinh đẹp, xưng hô thế nào đây?”
“Kim Mẫn!” Cảnh Nguyệt bịa.
“Ngày hôm nay chúng tôi điều tra đến đây, tôi sẽ nộp chứng từ này cho cấp trên, sau khi thành công sẽ báo lại với anh Phùng.”
“Nhất định phải nhanh nhé!”
Vừa tiễn hai nhân viên bảo hiểm rời đi, Phùng Đức Hoa nhanh chóng mở tin nhắn của Tiểu tổ hỗ trợ số 21.
Có hai tin chưa đọc.
Đều là số 3 nhắn.
Tin thứ nhất,
Số 3: Tối mai, công viên cách khách sạn Hương Giang ba kilomet. Cô ta đi bắt gian, sẽ di chuyển trên con đường đất đỏ ngang qua công viên. Con đường này đang làm, không có camera, anh ngụy trang thành tên cướp, cướp của xong thì giết chết cô ta. Tất cả tiền bạc nữ trang của cô ta đều thuộc về anh, nhưng nhẫn kết hôn anh nhất định phải trả cho tôi.
Tin thứ hai, cách tin thứ nhất mười mấy phút.
Số 3: Tốt nhất một dao giết người, đừng để cô ấy đau đớn.
Phùng Đức Hoa bĩu môi.
Lại là một kẻ xảo trá. Đã bày kế giết chết vợ, còn lo vợ chết có đau hay không.
Phùng Đức Hoa nhắn trả lời.
Số 2: Được!
Sau đó số 3 gửi đến tấm ảnh vợ của hắn.
Bức ảnh được lựa chọn tỉ mỉ, người phụ nữ trong hình mặc một chiếc sườn xám được ủi phẳng phiu, cặp mông đầy đặn, rất xinh đẹp, cười lên dịu dàng, khi cười còn lộ lúm đồng tiền, bàn tay trắng hồng, các ngón tay sơn đỏ.
Rất giống với người phụ nữ hắn đã từng gặp trong hội quán Tiểu Phương.
Số 3: Đây là ảnh chân dung vợ tôi. Nhớ kỹ, đừng để cô ấy chết trong đau đớn.
Phùng Đức Hoa không kìm được lấy lưỡi liếm bộ ngực của người phụ nữ trong ảnh, mắt lóe lên một tia sáng.
Chết tiệt!!! Không tốn nhiều công sức.
Rời khỏi nhà Phùng Đức Hoa, Cảnh Nguyệt và Sở Từ nhanh chóng leo lên chiếc xe của cảnh sát gần đó.
Vừa trông thấy hai người, Lý Linh Ninh và Hàn Khiêm lập tức hỏi kết quả.
“Có phát hiện gì không đội trưởng?”
Sở Từ mỉm cười: “Không phải hai người cũng nghe cuộc đối thoại rồi sao, không phát hiện ra?”
Sở Từ và Cảnh Nguyệt cải trang thành nhân viên bảo hiểm tìm Phùng Đức Hoa, toàn bộ quá trình đều được ghi âm, Hàn Khiêm và Lý Linh Ninh ở trong xe đều nghe thấy.
Lý Linh Ninh chột dạ, sờ sờ tai: “Em phát hiện giáo sư Cảnh thật sự có khả năng theo nghề bảo hiểm, em nghe xong còn không nghi ngờ chị.”
Cảnh Nguyệt mỉm cười. Tối qua Sở Từ liên lạc với cô yêu cầu cô và anh cùng đóng giả thành nhân viên bảo hiểm đến nhà tìm Phùng Đức Hoa. Cô đã bỏ ra chút thời gian tìm thêm tư liệu về trình tự thủ tục bồi hoàn bảo hiểm, ghi ra những câu hỏi sẽ hỏi Phùng Đức Hoa. Cô cùng Sở Từ thảo luận hơn nửa tiếng đồng hồ, rồi quyết định hôm nay cô sẽ là người hỏi, còn Sở Từ chịu trách nhiệm quan sát.
“Giáo sư Cảnh làm bài tập không lẽ giống cô sao!” Hàn Khiêm không hề do dự tấn công Lý Linh Ninh.
“Poker, anh bớt dè bỉu tôi một ngày anh sẽ chết sao… Lần sau tôi không ra ngoài với anh nữa!” Lý Linh Ninh cong môi, biểu đạt sự bất mãn với Hàn Khiêm.
“Vậy cô muốn đi cùng ai?” Hàn Khiêm xụ mặt, “Chu Huyền sao?”
“Tôi đi với giáo sư Cảnh.”
“A…” Miếng thịt của đội trưởng cũng dám cướp, Hàn Khiêm nghĩ thầm
“A cái gì mà a!”
Hai người không ngừng đấu võ mồm, khiến Sở Từ bật cười. Để rồi xem… anh chờ hai người ‘bị con quể tình yêu’ nhập.
“Giáo sư Cảnh nhìn thấy được ứng dụng chat với Trương Siêu trên điện thoại của Phùng Đức Hoa là gì không?” Cuối cùng Hàn Khiêm vẫn phải chịu thua, anh ấy quay về đề tài chính.
“Tiểu tổ hỗ trợ số 21.”
Hàn Khiêm tìm trên mạng, không phát hiện bất kỳ ứng dụng nào có cái tên này.
Cảnh Nguyệt cũng dùng điện thoại của mình kiểm tra, xác thực không hề có ứng dụng này.
“Vậy càng cho thấy bọn họ rất khả nghi.”
“Giáo sư Cảnh em vẫn chưa hiểu. Rõ ràng vợ của Trương Siêu không mua bảo hiểm, tại sao chị lại nói với Phùng Đức Hoa là có mua chứ?” Lý Linh Ninh cau mày hỏi.
“Tại sao mọi người lại nghi ngờ Phùng Đức Hoa sát hại Trương Lệ?” Cảnh Nguyệt hỏi ngược lại.
“Vì Trương Lệ có số tiền bảo hiểm rất lớn và hắn là người nhận được số tiền này.”
“Trương Siêu bị tình nghi giết vợ là do hắn sợ ly hôn sẽ phải chia đôi tài sản.” Cảnh Nguyệt nói.
“Thì sao, hai chuyện này có liên quan sao?” Lý Linh Ninh mô hồ.
“Cô thật ngốc!” Hàn Khiêm thở dài.
Rồi sau đó từ từ giải thích cho Lý Linh Ninh: “Những câu hỏi của giáo sư Cảnh đã chứng minh rằng Phùng Đức Hoa quen biết Trương Siêu thông qua một ứng dụng bí mật và bọn họ cũng trao đổi với nhau thông qua ứng dụng này. Nếu giữa bọn họ thật sự nảy sinh hành vi trợ giúp nhau giết vợ của đối phương; vậy tin nhắn trao đổi buộc phải là sự thật, như vậy bọn họ mới có thể nắm được nhược điểm của đối phương, mục đích giữ an toàn cho bản thân mình.”
“Vậy Phùng Đức Hoa biết nguyên nhân Trương Siêu muốn giết vợ là do mâu thuẫn việc phân chia tài sản. Thế nhưng vừa rồi giáo sư Cảnh lại đổi nguyên nhân Trương Siêu giết vợ thành lừa gạt bảo hiểm, như vậy đã phá vỡ quy định ‘phải thành thật’. Phùng Đức Hoa sẽ nghi ngờ liệu Trương Siêu còn nói dối nhiều chuyện khác nữa không? Liệu thông tin của các thành viên khác cũng là sự thật? Để an toàn hắn cũng sẽ bắt đầu vi phạm quy tắc trò chơi. Hiểu chưa?”
“Trời nói nhiều vậy làm gì… Đây chính là kế ly gián” Lý Linh Ninh giơ ngón tay cái, “Giáo sư Cảnh quả thật lợi hại!”
“Cách này là do đội trưởng Sở nghĩ ra!” Tối hôm qua khi nghe kế hoạch này của Sở Từ cô cũng phải há hốc mồm kinh ngạc.
Nghe đối phương tự xưng là công ty bảo hiểm hắn nở nụ cười tươi như hoa. Sở dĩ hôm nay hắn không đi hội quán đánh bài là do không ai còn muốn đánh với hắn.
Tiền bồi thường thì rề rà mãi vẫn chưa nhận được, hắn thì đã để thua mất hơn nửa số tiền. Nhóm người cho vay cũng không phải ngu, bọn chúng bắt hắn viết giấy nợ, chờ khi nào lãnh được tiền bồi thường, trả hết nợ mới cho hắn chơi tiếp.
Phùng Đức Hoa vung tay chơi bài ở hội quán Tiểu Phương đã quen, giờ ra mấy sòng bạc nhỏ hắn không thấy hứng thú nên về nhà ngủ.
“Khi nào thì tôi nhận được tiền bồi thường?” Đây là vấn đề hắn quan tâm nhất.
Hai nhân viên bảo hiểm đến thẩm định hợp đồng là một nam một nữ. Nhân viên nữ vóc dáng thon thả, đeo kính, khuôn mặt lạnh lùng, mặc bộ đồ công sở màu đen. Nhân viên nam, Phùng Đức Hoa liếc mắt nhìn rồi nhanh chóng dời sang hướng khác, hắn cảm giác ánh mắt người đàn ông này quá lạnh lùng và dữ tợn.
“Anh Phùng, vì số tiền bồi thường quá lớn, thêm vào đó Hợp đồng bảo hiểm của anh do một công ty đứng ra mua nên chúng tôi cần những tư liệu và thông tin liên quan, mong anh có thể kiên nhẫn chờ đợi.”
“Kiên nhẫn, kiên nhẫn… Mấy người muốn tôi đợi bao lâu?” Phùng Đức Hoa sốt ruột.
Cảnh Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn, không chút hoang mang: “Đầu tiên chúng tôi phải chứng minh người mua bảo hiểm, chính là vợ của anh, là do bị giết; chứ không phải là do người hưởng lợi, tức là anh Phùng đây, vì muốn lừa gạt tiền bảo hiểm mà mưu sát hoặc xúi giục người khác sát hại vợ mình. Thứ hai, chúng tôi cần làm việc với đội hình sự xác định người mua bảo hiểm, cũng chính là vợ của anh đã chết, bằng cách nộp giấy chứng tử có dấu mộc của phòng pháp y của Cục cảnh sát. Sau đó, ….”
Khi Cảnh Nguyệt nói chuyện, Sở Từ ngồi bên cạnh quan sát kỹ biểu cảm của Phùng Đức Hoa.
Khi Cảnh Nguyệt nhắc đến việc giết người lừa gạt tiền bảo hiểm, Sở Từ thấy trán hắn lấm tấm mồ hôi, hai chân đổi nhau, ánh mắt đảo quanh.
“Được rồi! Được rồi, tôi không muốn nghe mấy cái này, vợ tôi bị người ta giết, các người cứ làm đúng theo hợp đồng bồi thường tiền bảo hiểm cho tôi là xong, đứng cố tình dây dưa kéo dài.” Phùng Đức Hoa cắt ngang lời của Cảnh Nguyệt, hơi vặn người tránh ánh mắt của Cảnh Nguyệt và Sở Từ.
“Anh Phùng muốn sớm nhận được tiền thì phải phối hợp với chúng tôi điền đầy đủ các thông tin cần thiết!” Cảnh Nguyệt đưa mắt nhìn Sở Từ, dùng ngữ điệu chuyên nghiệp nhất để nói chuyện.
“Được rồi, muốn hỏi gì thì nhanh lên, tôi còn phải đi ngủ!”
“Khi vợ anh Phùng gặp nạn, anh ở đâu?”
“Đánh bài ở hội quán Tiểu Phương, cô có thể hỏi mấy người ở đó, họ có thể làm chứng cho tôi.”
Cảnh Nguyệt tiếp tục hỏi một số câu khá giống với các câu cảnh sát đã từng hỏi hắn để hắn lơi lỏng cảnh giác.
Phùng Đức Hoa càng trả lời càng thoải mái vì thấy những câu hỏi này không khác hôm lấy lời khai ở cảnh cục, hắn trả lời không cần suy nghĩ.
“Anh Phùng có biết ông chủ gara xe Trương Siêu không?”
Phùng Đức Hoa trả lời có theo bản năng, trong lòng hắn còn đắc ý – còn biết người giết vợ hắn là ai nữa cơ!
Sau đó hắn lập tức tỉnh trí, giận dữ nhìn Cảnh Nguyệt: “Cô hỏi chuyện này làm gì?”
Cảnh Nguyệt hơi cúi đầu, đẩy gọng kính, ra vẻ đang ghi chú vào giấy tờ, không phát hiện sự tức giận của Phùng Đức Hoa, bình tĩnh trả lời: “Vì vợ ông Trương mấy ngày trước cũng bị giết chết, cũng giống như anh Phùng, vợ anh Trương khi còn sống cũng mua một phần bảo hiểm ở công ty chúng tôi. Anh Phùng thấy có trùng hợp hay không?”
Phùng Đức Hoa ngạc nhiên, tên Trương Siêu này cũng giống hắn, giết vợ để lừa tiền bảo hiểm?
Hắn bĩu môi… Vậy mà gã họ Trương này lúc nào cũng nói không muốn kẻ ăn bám như vợ gã lừa tiền gã cực khổ kiếm được.
Cmn! Thật dối trá!
Tíng –tinh
Âm báo điện thoại nhắc nhở cài riêng cho app Tiểu tổ hỗ trợ số 21.
Phùng Đức Hoa đưa tay vào túi quần, nắm chặt điện thoại, cũng không mở ra xem. Sau đó hắn khẽ nhíu mày. Hắn chợt nhớ ra Tiểu tổ hỗ trợ số 21 có quy định rất khắt khe, các thành viên trong tổ phải thành thật, nếu nói dối hoặc che giấu chuyện gì đó sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, thậm chí sẽ bị g.iết ch.ết.
Hay là hắn dựa vào quy tắc này để mượn gã họ Trương một ít tiền tiêu vặt.
Nghĩ đến đây hắn thật sự muốn cười thật to, nhìn Cảnh Nguyệt mà không hề thấy phiền phức chút nào: “Ừm… Thật trùng hợp!”
“Tại sao anh quen biết anh Trương?”
“Chúng tôi à…. Quen nhau trên mạng!” Phùng Đức Hoa đưa mắt chuyển từ bên phải sang bên trái, “Biết anh ta có mở gara xe ô-tô nên tôi có mang xe qua đó sửa mấy lần, kỹ thuật của anh ta rất tốt nên quen nhau thôi.”
Cảnh Nguyệt đóng tập văn kiện, vừa đóng nắp bút vừa lên tiếng ra vẻ tò mò: “Cho tôi hỏi một vấn đề riêng tư… thường ngày những người như anh Phùng đây sẽ dùng ứng dụng gì để nói chuyện, ví như anh và anh Trương quen biết và chat với nhau qua ứng dụng nào?”
Phùng Đức Hoa nhìn thẳng vào mắt Cảnh Nguyệt, vẻ mặt căng thẳng.
“Chồng tôi về nhà, tối tối hay dán mắt vào điện thoại, hỏi anh ta đang chơi trò gì cũng không nói, tôi đoán mười phần anh ta là đi ghẹo gái.” Cảnh Nguyệt cố tình làm ra vẻ tức giận.
“À… chúng tôi hả, một ứng dụng bình thường thôi, tôi nói ra chắc cô cũng không biết, có một lần đang nghịch kho ứng dụng thì tải về.” Phùng Đức Hoa thả lỏng, nói cũng nhiều hơn, thậm chí còn bày kế cho nữ nhân viên bảo hiểm và nói đỡ cho ‘người chồng’ vài câu: “Cô đợi anh ta ngủ thì kiểm tra điện thoại là biết ngay thôi. Nhưng mà, nghe đại ca khuyên một câu… Đàn ông ấy mà, tán gẫu chỉ để tiêu khiển, giết thời gian, cô cũng đừng kiểm soát chặt quá.”
“Anh Phùng có wechat sao, chúng ta kết bạn được không. Sau này nếu cần bổ sung tài liệu gì, tôi sẽ nhắn tin cho anh trước để anh chuẩn bị, tôi chỉ cần qua lấy, như vậy sẽ nhanh hơn!” Cảnh Nguyệt lấy điện thoại, mở wechat.
Nhân viên bảo hiểm xinh đẹp chủ động kết bạn làm sao Phùng Đức Hoa có thể từ chối, hắn nhanh tay rút điện thoại, mở khóa màn hình: “Tôi quét hay cô quét!”
Cảnh Nguyệt để sát vào điện thoại của Phùng Đức Hoa, nhanh mắt nhìn các ứng dụng trên di động của hắn, “Để tôi quét đi ạ!”
“Được rồi, thêm bạn thành công. Em gái xinh đẹp, xưng hô thế nào đây?”
“Kim Mẫn!” Cảnh Nguyệt bịa.
“Ngày hôm nay chúng tôi điều tra đến đây, tôi sẽ nộp chứng từ này cho cấp trên, sau khi thành công sẽ báo lại với anh Phùng.”
“Nhất định phải nhanh nhé!”
Vừa tiễn hai nhân viên bảo hiểm rời đi, Phùng Đức Hoa nhanh chóng mở tin nhắn của Tiểu tổ hỗ trợ số 21.
Có hai tin chưa đọc.
Đều là số 3 nhắn.
Tin thứ nhất,
Số 3: Tối mai, công viên cách khách sạn Hương Giang ba kilomet. Cô ta đi bắt gian, sẽ di chuyển trên con đường đất đỏ ngang qua công viên. Con đường này đang làm, không có camera, anh ngụy trang thành tên cướp, cướp của xong thì giết chết cô ta. Tất cả tiền bạc nữ trang của cô ta đều thuộc về anh, nhưng nhẫn kết hôn anh nhất định phải trả cho tôi.
Tin thứ hai, cách tin thứ nhất mười mấy phút.
Số 3: Tốt nhất một dao giết người, đừng để cô ấy đau đớn.
Phùng Đức Hoa bĩu môi.
Lại là một kẻ xảo trá. Đã bày kế giết chết vợ, còn lo vợ chết có đau hay không.
Phùng Đức Hoa nhắn trả lời.
Số 2: Được!
Sau đó số 3 gửi đến tấm ảnh vợ của hắn.
Bức ảnh được lựa chọn tỉ mỉ, người phụ nữ trong hình mặc một chiếc sườn xám được ủi phẳng phiu, cặp mông đầy đặn, rất xinh đẹp, cười lên dịu dàng, khi cười còn lộ lúm đồng tiền, bàn tay trắng hồng, các ngón tay sơn đỏ.
Rất giống với người phụ nữ hắn đã từng gặp trong hội quán Tiểu Phương.
Số 3: Đây là ảnh chân dung vợ tôi. Nhớ kỹ, đừng để cô ấy chết trong đau đớn.
Phùng Đức Hoa không kìm được lấy lưỡi liếm bộ ngực của người phụ nữ trong ảnh, mắt lóe lên một tia sáng.
Chết tiệt!!! Không tốn nhiều công sức.
Rời khỏi nhà Phùng Đức Hoa, Cảnh Nguyệt và Sở Từ nhanh chóng leo lên chiếc xe của cảnh sát gần đó.
Vừa trông thấy hai người, Lý Linh Ninh và Hàn Khiêm lập tức hỏi kết quả.
“Có phát hiện gì không đội trưởng?”
Sở Từ mỉm cười: “Không phải hai người cũng nghe cuộc đối thoại rồi sao, không phát hiện ra?”
Sở Từ và Cảnh Nguyệt cải trang thành nhân viên bảo hiểm tìm Phùng Đức Hoa, toàn bộ quá trình đều được ghi âm, Hàn Khiêm và Lý Linh Ninh ở trong xe đều nghe thấy.
Lý Linh Ninh chột dạ, sờ sờ tai: “Em phát hiện giáo sư Cảnh thật sự có khả năng theo nghề bảo hiểm, em nghe xong còn không nghi ngờ chị.”
Cảnh Nguyệt mỉm cười. Tối qua Sở Từ liên lạc với cô yêu cầu cô và anh cùng đóng giả thành nhân viên bảo hiểm đến nhà tìm Phùng Đức Hoa. Cô đã bỏ ra chút thời gian tìm thêm tư liệu về trình tự thủ tục bồi hoàn bảo hiểm, ghi ra những câu hỏi sẽ hỏi Phùng Đức Hoa. Cô cùng Sở Từ thảo luận hơn nửa tiếng đồng hồ, rồi quyết định hôm nay cô sẽ là người hỏi, còn Sở Từ chịu trách nhiệm quan sát.
“Giáo sư Cảnh làm bài tập không lẽ giống cô sao!” Hàn Khiêm không hề do dự tấn công Lý Linh Ninh.
“Poker, anh bớt dè bỉu tôi một ngày anh sẽ chết sao… Lần sau tôi không ra ngoài với anh nữa!” Lý Linh Ninh cong môi, biểu đạt sự bất mãn với Hàn Khiêm.
“Vậy cô muốn đi cùng ai?” Hàn Khiêm xụ mặt, “Chu Huyền sao?”
“Tôi đi với giáo sư Cảnh.”
“A…” Miếng thịt của đội trưởng cũng dám cướp, Hàn Khiêm nghĩ thầm
“A cái gì mà a!”
Hai người không ngừng đấu võ mồm, khiến Sở Từ bật cười. Để rồi xem… anh chờ hai người ‘bị con quể tình yêu’ nhập.
“Giáo sư Cảnh nhìn thấy được ứng dụng chat với Trương Siêu trên điện thoại của Phùng Đức Hoa là gì không?” Cuối cùng Hàn Khiêm vẫn phải chịu thua, anh ấy quay về đề tài chính.
“Tiểu tổ hỗ trợ số 21.”
Hàn Khiêm tìm trên mạng, không phát hiện bất kỳ ứng dụng nào có cái tên này.
Cảnh Nguyệt cũng dùng điện thoại của mình kiểm tra, xác thực không hề có ứng dụng này.
“Vậy càng cho thấy bọn họ rất khả nghi.”
“Giáo sư Cảnh em vẫn chưa hiểu. Rõ ràng vợ của Trương Siêu không mua bảo hiểm, tại sao chị lại nói với Phùng Đức Hoa là có mua chứ?” Lý Linh Ninh cau mày hỏi.
“Tại sao mọi người lại nghi ngờ Phùng Đức Hoa sát hại Trương Lệ?” Cảnh Nguyệt hỏi ngược lại.
“Vì Trương Lệ có số tiền bảo hiểm rất lớn và hắn là người nhận được số tiền này.”
“Trương Siêu bị tình nghi giết vợ là do hắn sợ ly hôn sẽ phải chia đôi tài sản.” Cảnh Nguyệt nói.
“Thì sao, hai chuyện này có liên quan sao?” Lý Linh Ninh mô hồ.
“Cô thật ngốc!” Hàn Khiêm thở dài.
Rồi sau đó từ từ giải thích cho Lý Linh Ninh: “Những câu hỏi của giáo sư Cảnh đã chứng minh rằng Phùng Đức Hoa quen biết Trương Siêu thông qua một ứng dụng bí mật và bọn họ cũng trao đổi với nhau thông qua ứng dụng này. Nếu giữa bọn họ thật sự nảy sinh hành vi trợ giúp nhau giết vợ của đối phương; vậy tin nhắn trao đổi buộc phải là sự thật, như vậy bọn họ mới có thể nắm được nhược điểm của đối phương, mục đích giữ an toàn cho bản thân mình.”
“Vậy Phùng Đức Hoa biết nguyên nhân Trương Siêu muốn giết vợ là do mâu thuẫn việc phân chia tài sản. Thế nhưng vừa rồi giáo sư Cảnh lại đổi nguyên nhân Trương Siêu giết vợ thành lừa gạt bảo hiểm, như vậy đã phá vỡ quy định ‘phải thành thật’. Phùng Đức Hoa sẽ nghi ngờ liệu Trương Siêu còn nói dối nhiều chuyện khác nữa không? Liệu thông tin của các thành viên khác cũng là sự thật? Để an toàn hắn cũng sẽ bắt đầu vi phạm quy tắc trò chơi. Hiểu chưa?”
“Trời nói nhiều vậy làm gì… Đây chính là kế ly gián” Lý Linh Ninh giơ ngón tay cái, “Giáo sư Cảnh quả thật lợi hại!”
“Cách này là do đội trưởng Sở nghĩ ra!” Tối hôm qua khi nghe kế hoạch này của Sở Từ cô cũng phải há hốc mồm kinh ngạc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook