Cơn Gió Đến Muộn
-
Chương 47
Weibo của DJ Gỗ Thông không bàn về hoa lá khiến các fans chú ý.
Một cô bé âu sầu *hu hu*: Nữ thần của em còn viết tiểu thuyết Tấn Giang sao…. Em lăn đi đọc đây!
Không biết nên đặt tên gì *chấm lệ*: Truyện của nữ thần, nhất định phải ủng hộ.
Khoai sọ nhỏ: Xem Gỗ Thông viết tiểu thuyết trinh thám rất chuẩn, rất nghiêm túc. Nữ thần muốn đổi nghề làm tác giả trinh thám sao?
Tôi có một miếng thịt: Mới xem xong chương hôm nay, ô-mai-gót, nữ thần muốn hù chết em sao!
Bút danh ở Tấn Giang của Cảnh Nguyệt là Gỗ Thông, quyển tiểu thuyết của cô là ‘Án Mưu Sát Liên Hoàn’, vì không đăng thường xuyên, lại viết truyện theo hướng nam chủ, nội dung không có tuyến tình cảm nên không có nhiều độc giả. Những người đọc truyện của cô đa số là các thính giả nghe radio, vì cô luôn chọn phát trên radio các chương mới trước. Các fans của cô cũng thường hay bình luận ủng hộ, tặng quà.
Kiểm tra xong weibo, Cảnh Nguyệt vào Tấn Giang đọc tiếp bình luận, tài khoản của cô được tặng ‘ngư lôi nước sâu’ (1) được nhận lại chút tiền lời.
Cảnh Nguyệt thoát trang, cô nhận ra lúc trước cô có suy nghĩ sẽ nghỉ việc dồn sức trở thành một tác giả thật sự quá viển vông.
Cô vẫn chưa đủ trình độ.
Hiếm khi có ý tưởng và viết xong chương mới sớm, cô mở tivi xem tin tức.
Đài truyền hình thành phố Lô đang phát trực tiếp chương trình ‘Trò chuyện cuối ngày’, trên tivi một MC cùng một blogger đang được yêu thích thảo luận về vụ án tại sân chơi thiếu nhi.
Sau lưng MC có hai tấm hình, một tấm là nạn nhân trong vụ án tại sân chơi thiếu nhi đang ngồi trên ngựa gỗ, còn lại là bức ảnh của một nạn nhân trong vụ giết người hàng loạt Ted Marson.
MC đặt câu hỏi, khách mời chậm rãi trả lời.
Cảnh Nguyệt chăm chú lắng nghe.
Khách mời không ngừng đào sâu về hành vi của hung thủ, sát thủ liên hoàn nổi danh khắp thế giới Ted Marson, còn được mệnh danh là ‘Sát thủ Barbie’.
Cảnh Nguyệt cho rằng người này làm như vậy chẳng khác nào ‘quạt gió thổi lửa’, khuyến khích hung thủ ra tay một lần nữa. Khi vụ án liên tiếp được giới truyền thông lan truyền, hung thủ dễ biến chuyển tâm lý, thích cảm giác được xã hội chú ý, nên sẽ bắt đầu kế hoạch g.iết người lần thứ hai.
Thế nhưng mạng là nơi tự do ngôn luận, ngay cả khi cảnh sát ngăn chặn các manh mối có liên quan đến vụ án, thì đài truyền hình và các phương tiện truyền thông khác sẽ không ngừng thêu dệt thêm các tình tiết của vụ án nhằm tạo nên sự quan tâm của dư luận.
Cảnh Nguyệt không thích cách làm vô trách nhiệm này.
Cô nhấc máy gọi điện thoại đến đài truyền hình khiếu nại, yêu cầu họ nên ngưng việc đặt biệt danh lung tung cho hung thủ trên sóng truyền hình. Cô biết khiếu nại này của mình chắc chắn đài truyền hình sẽ không để tâm, nhưng cô vẫn muốn làm.
Có một lời hát rất hay: Giá như ai cũng dâng hiến chút tình yêu thì thế gian này tuyệt đẹp biết bao. (2)
Đêm qua thức khuya, Cảnh Nguyệt cảm thấy mệt mỏi nên tắt tivi đi ngủ sớm.
Là fans trung thành của DJ Gỗ Thông, anh nhất định phải đọc chương mới nhất của cô.
Đúng như lời đề nghị của anh, Cảnh Nguyệt quả thật đưa những suy luận của mình vào chương mới nhất.
Cách hành văn của cô cũng giống như người, già dặn, tinh tế, hai chữ là hai chữ, thêm một chữ cũng không được, văn phong sạch sẽ, suy luận một cách nghiêm túc.
Nếu chỉ đọc truyện không biết đến cô, rất khó nhận ra tác giả là một phụ nữ.
Sở Từ đọc đi đọc lại chương mới nhất, ngón tay nhẹ nhàng sờ vào cây Tai thỏ, mắt anh như được phủ lớp sương dày đặc, anh tặng quà cho tác giả, rồi đưa ‘Án Mưu Sát Liên Hoàn’ lên bảng đề cử.
Sau đó anh gọi một cú điện thoại.
“Ối chà! Từ ca bận trăm công ngàn việc mà vẫn dành chút thời gian gọi cho em sao!”
Sở Từ đứng dậy đi ra trước cửa sổ, nhìn những tia sáng loang lổ trong màn đêm đen của thành thị, giọng điệu nghiêm túc: “Nhờ cậu giúp một chuyện!”
“Chuyện gì Từ ca cứ giao cho em!”
“Giúp tôi lên hot search!”
Hiện tại tất cả đều là suy đoán, cho dù chính xác hay không thì muốn thu cá lớn phải chịu khó bỏ nhiều mồi ngon.
Sáng hôm sau Cảnh Nguyệt xin nghỉ phép ở đội hình sự, cô dự tính đi trường Đại học thành phố Lô nói chuyện với viện trưởng.
Viện trưởng năm lần bảy lượt muốn giữ cô lại, giáo sư Trương cũng đích thân gọi điện thoại xin lỗi. Cảnh Nguyệt cho dù không thạo việc đối nhân xử thế nhưng cô cũng biết cách uyển chuyển để bày tỏ mong muốn thật lòng muốn xin nghỉ việc với viện trưởng.
Còn chưa ra đến ngoài, điện thoại cô reo lên.
“Chị Gỗ Thông, chị nổi rồi!” Là điện thoại của biên tập trang Tấn Giang, là một cô gái lãng mạn, chỉ thích đọc ngôn tình thể loại trạch nam đáng yêu.
Biên tập cũng là fan lâu năm của chương trình radio của Cảnh Nguyệt, chính cô ấy là người đã kéo Cảnh Nguyệt vào viết tiểu thuyết cho Tấn Giang. Cô ấy cũng viết vài tập truyện ngắn nhưng không được nổi cho lắm.
Biên tập tính cách hấp tấp, không đợi Cảnh Nguyệt trả lời cô ấy luyến thoắng: “Truyện của chị được ‘lão công’ em đề cử, hiện tại đang đứng đầu bảng đề cử, độc giả cũng bình luận cho truyện này nhiều nhất. Chị Gỗ Thông à, chị ‘hot’ rồi!”
Nói xong cô ấy nhanh tay cúp điện thoại.
Cảnh Nguyệt khá ngạc nhiên, cô mở di động, đăng nhập vào trang web, quả nhiên như lời biên tập nói, trong một đêm tăng hơn mười ngàn lượt truy cập, bình luận từ mấy trăm đã lên đến hơn ngàn, trong đó nhiều nhất là được nhóm fans Ngũ Gia tặng hoa.
Ngũ Gia!
Bến Thượng Hải? Xã hội đen?
Ngoại trừ nhóm fan Ngũ Gia, còn có vài bình luận của các độc giả khác.
- -- Ôi ôi… tác giả viết thật dọa người, rốt cục hung thủ là ai chứ? Tôi không theo kịp tiết tấu nữa!
- -- Nhân vật mới xuất hiện không phải sẽ là nạn nhân kế tiếp chứ?
- -- Đại đại mau ra chương mới, tặng hoa, tặng hoa
…
Quá nhiều bình luận, Cảnh Nguyệt cũng hiếm khi trả lời, nhớ đến chuyện biên tập báo cô đứng đầu trang web tìm kiếm, cô mở ra xem, đúng là truyện của cô đứng đầu danh sách đề cử, độc giả ủng hộ nhiều nhất là ‘Người hiểu cây mọng nước’.
Không cần nghĩ, khẳng định là Sở Từ.
Cô mở wechat của Sở Từ, Cảnh Nguyệt chuyển nửa tiền thù lao nhận được trên Tấn Giang cho anh.
Chờ hơn một phút vẫn chưa thấy Sở Từ bấm xác nhận.
Cảnh Nguyệt trực tiếp gọi cho anh.
Điện thoại reo lên vài lần anh mới nhận máy.
“Đội trưởng Sở, hot search là do anh nhúng tay?”
“Ha ha ha!” Đầu dây bên kia Sở Từ cười cười.
Một lát sau anh mới nghiêm túc nói, “Cảnh Nguyệt, có muốn nghiệm chứng suy đoán của mình không?”
Ngay lập tức Cảnh Nguyệt hiểu ý của Sở Từ.
Dụ rắn khỏi hang.
Nếu như suy đoán của cô sai, người thu lợi vẫn là cô, không hề ảnh hưởng đến quá trình điều tra của vụ án.
“Anh tin tưởng suy luận của tôi?” Cảnh Nguyệt nhẹ giọng hỏi.
Nhất thời cô không lý giải được cảm xúc của mình, tựa như một viên đá ném vào mặt hồ phẳng lặng, tạo nên một đợt sóng nhỏ.
Cảm động vì có người tin tưởng mình.
Mừng rỡ vì có người hiểu mình.
Thật kỳ lạ!
Có nhiều người đã quen biết nhiều năm cũng không hiểu cô được đến vậy.
Nhưng có người, cho dù chỉ mới quen vài tháng cũng có thể nhìn thấu cảm nhận trong lòng cô.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười của Sở Từ.
Anh nói: “Cảnh Nguyệt, tôi tin cô!”
Tôi còn tin em hơn cả sự tín nhiệm của em đối với tôi!
Chỉ ngắn gọn năm chữ nhưng lại dấy lên trong lòng Cảnh Nguyệt nhiều tơ vương.
Cô siết chặt di động, cảm nhận được một dòng điện truyền đến từng đầu ngón tay cô đến từng tế bào thần kinh.
Khiến cô run sợ.
Cô mỉm cười.
Trịnh trọng đáp: “Cám ơn sự tin tưởng của anh.”
“Nhưng…. Ngũ Gia là ai?”
Sở Từ quay đầu nhìn người đàn ông vừa ăn hamburger vừa cười khúc khích, nét mặt anh hiền từ: “Người không quan trọng!”
“À….Vậy chào anh!”
“Chào!”
Chờ đến khi đầu dây bên kia vang lên những tiếng ‘tu tu tu’ Sở Từ mới cúp máy, anh trở lại chỗ ngồi.
“Từ ca, anh qua cầu rút ván sao. Tiểu Gia làm sao không quan trọng được chứ? Nếu không phải Tiểu Gia đề cử, nữ thần của anh có thể hot search hay sao?” Nhậm Tiêu Dao lớn tiếng phản bác, cố gắng nâng cao vị thế quan trọng của mình.
Sở Từ lườm một cái: “Tại sao các cậu lại chạy qua thành phố Lô?”
“Tiêu Dao nói cậu gọi điện thoại, dĩ nhiên chúng tôi phải đến đây cùng nhau làm chuyện đại sự.”
Trong nhóm đều là bạn học, đàn em trong Học viện Cảnh sát, tổng cộng có bảy người, ngoại trừ anh và Hàn Khiêm, số còn lại sau khi tốt nghiệp đều chuyển sang công việc khác.
Nhậm Tiêu Dao biệt danh Ngũ Gia, sau khi tốt nghiệp thừa kế sự nghiệp của gia đình, trở thành tổng tài bá đạo, không biết một tí nào về cách quản lý kinh doanh, ngày nào cũng ngồi trong phòng làm việc cao cấp chỉ để viết tiểu thuyết trinh thám. Hiện tại, anh ấy đang là cấp độ đại thần trong giới văn học mạng, có hơn mười triệu fans.
“Giúp Từ ca theo đuổi nữ thần không phải là chuyện đại sự sao?!” Nhậm Tiêu Dao kháng nghị.
Trong nhóm ai cũng biết chuyện Sở Từ năm đó, để bắt được sát thủ liên hoàn Sở Từ phải nằm vùng trong một tổ chức ma túy, nhằm che giấu thân phận anh cũng phải dính vào ma t.úy. Sau khi phá án, anh tự mình cai nghiện hơn bốn tháng trời chỉ bằng cách nghe tiết mục đêm khuya của DJ Gỗ Thông.
Từ đó mê đắm giọng nói của Gỗ Thông, không thể kiềm chế.
“Từ ca theo đuổi Gỗ Thông có cần anh em giúp đỡ không?”
“Mà anh đã gặp Gỗ Thông chưa? Lỡ người ta là Chung Vô Diệm thì sao?”
Các anh em trêu ghẹo.
Sở Từ cũng không lên tiếng để mặc bọn họ.
“Đội trưởng, Gỗ Thông không phải là….” Hàn Khiêm nhìn Sở Từ, nhớ đến gần đây Sở Từ hay đi cùng Cảnh Nguyệt.
Sở Từ mỉm cười gật đầu.
“Tiểu Khiêm biết cô ấy là ai? Nào nào, mau nói cho anh nghe, anh đây sẽ thưởng cho chú một cái đùi gà thật lớn!” Nhậm Tiêu Dao ngồi đối diện Hàn Khiêm, anh ấy đứng dậy cầm chiếc đùi gà thả vào chén của Hàn Khiêm.
Hàn Khiêm ghét bỏ, nhanh chóng bỏ đùi gà qua cho người khác.
“Tiểu Khiêm Khiêm, chú làm anh đau lòng đến chết mất!” Nhậm Tiêu Dao chen vào, ngồi xuống bên cạnh Hàn Kiêm, dùng ngón tay đầy dầu mỡ nhéo má Hàn Khiêm.
“Chú nhìn chú đi, ở cùng Từ ca riết rồi mặt cũng lạnh lùng luôn. Học ai không biết lại đi học anh ấy, không có tiền đồ!”
“Tiểu đệ, nếu chú không khai nhận, Nhậm Tiêu Dao đây sẽ hôn chú!”
Nhậm Tiêu Dao là người lắm mưu nhiều kế, tính tình hoạt bát. Hàn Khiêm có vài lần bị anh ấy trêu ghẹo, giờ nghĩ đến cũng còn rùng mình.
“Đội trưởng!” Hàn Khiêm nhăn mặt gọi cứu viện.
“Được rồi, nếu còn nhiều sức thì ra ngoài chạy 20km đi!” Sở Từ lên tiếng.
“Từ ca tha mạng, em biết sai rồi!” Nhậm Tiêu Dao nhanh chóng về lại chỗ của mình.
Đùa, giờ anh ấy bây giờ mấy tầng mỡ, 20km đùa người sao!
Vì được đại thần Ngũ Gia đề cử, cộng với truyện ‘Án Mưu Sát Liên Hoàn’ có chất lượng nên nhanh chóng được độc giả tìm đọc.
Thảo luận liên quan đến vụ án cũng tăng dần.
Không ít độc giả của thành phố Lô vô thức liên tưởng đến án mạng gần đây trong thành phố, miêu tả cũng khá giống trong tiểu thuyết nên cũng để lại lời bình luận dưới chương mới này. Họ đoán tác giả công tác trong Cục cảnh sát nên mới có thể có được những tư liệu và những phân tích thấu đáo về vụ án như vậy.
Người bình luận càng lúc càng đông, cộng với vụ án tại sân chơi thiếu nhi đang được nhiều người quan tâm nên càng lúc càng nhiều người tìm đọc.
- -- Đừng nói hung thủ cũng giống như tác giả viết nha… Đáng sợ quá!
Người đàn ông đọc xong tiểu thuyết, hắn tắt màn hình, dựa người vào thành ghế sofa, mỉm cười: “Thú vị!”
“Ông xã, anh đang xem gì đó, em muốn ăn táo, anh gọt vỏ cho em!” Người phụ nữ xinh đẹp đưa sang một quả táo chín đỏ.
Người đàn ông nở nụ cười, chỉ vào đầu mũi của cô ta đầy yêu chiều: “Được!”
Tác giả có lời muốn nói: Nghe được âm thanh động lòng không?
(1) Một số tính năng bình luận và tặng quà ảo cho tác giả trên Tấn Giang, mọi người đọc thêm tại đây:
(2) Bài hát 爱的奉献 - Tình Yêu Dâng Hiến
Một cô bé âu sầu *hu hu*: Nữ thần của em còn viết tiểu thuyết Tấn Giang sao…. Em lăn đi đọc đây!
Không biết nên đặt tên gì *chấm lệ*: Truyện của nữ thần, nhất định phải ủng hộ.
Khoai sọ nhỏ: Xem Gỗ Thông viết tiểu thuyết trinh thám rất chuẩn, rất nghiêm túc. Nữ thần muốn đổi nghề làm tác giả trinh thám sao?
Tôi có một miếng thịt: Mới xem xong chương hôm nay, ô-mai-gót, nữ thần muốn hù chết em sao!
Bút danh ở Tấn Giang của Cảnh Nguyệt là Gỗ Thông, quyển tiểu thuyết của cô là ‘Án Mưu Sát Liên Hoàn’, vì không đăng thường xuyên, lại viết truyện theo hướng nam chủ, nội dung không có tuyến tình cảm nên không có nhiều độc giả. Những người đọc truyện của cô đa số là các thính giả nghe radio, vì cô luôn chọn phát trên radio các chương mới trước. Các fans của cô cũng thường hay bình luận ủng hộ, tặng quà.
Kiểm tra xong weibo, Cảnh Nguyệt vào Tấn Giang đọc tiếp bình luận, tài khoản của cô được tặng ‘ngư lôi nước sâu’ (1) được nhận lại chút tiền lời.
Cảnh Nguyệt thoát trang, cô nhận ra lúc trước cô có suy nghĩ sẽ nghỉ việc dồn sức trở thành một tác giả thật sự quá viển vông.
Cô vẫn chưa đủ trình độ.
Hiếm khi có ý tưởng và viết xong chương mới sớm, cô mở tivi xem tin tức.
Đài truyền hình thành phố Lô đang phát trực tiếp chương trình ‘Trò chuyện cuối ngày’, trên tivi một MC cùng một blogger đang được yêu thích thảo luận về vụ án tại sân chơi thiếu nhi.
Sau lưng MC có hai tấm hình, một tấm là nạn nhân trong vụ án tại sân chơi thiếu nhi đang ngồi trên ngựa gỗ, còn lại là bức ảnh của một nạn nhân trong vụ giết người hàng loạt Ted Marson.
MC đặt câu hỏi, khách mời chậm rãi trả lời.
Cảnh Nguyệt chăm chú lắng nghe.
Khách mời không ngừng đào sâu về hành vi của hung thủ, sát thủ liên hoàn nổi danh khắp thế giới Ted Marson, còn được mệnh danh là ‘Sát thủ Barbie’.
Cảnh Nguyệt cho rằng người này làm như vậy chẳng khác nào ‘quạt gió thổi lửa’, khuyến khích hung thủ ra tay một lần nữa. Khi vụ án liên tiếp được giới truyền thông lan truyền, hung thủ dễ biến chuyển tâm lý, thích cảm giác được xã hội chú ý, nên sẽ bắt đầu kế hoạch g.iết người lần thứ hai.
Thế nhưng mạng là nơi tự do ngôn luận, ngay cả khi cảnh sát ngăn chặn các manh mối có liên quan đến vụ án, thì đài truyền hình và các phương tiện truyền thông khác sẽ không ngừng thêu dệt thêm các tình tiết của vụ án nhằm tạo nên sự quan tâm của dư luận.
Cảnh Nguyệt không thích cách làm vô trách nhiệm này.
Cô nhấc máy gọi điện thoại đến đài truyền hình khiếu nại, yêu cầu họ nên ngưng việc đặt biệt danh lung tung cho hung thủ trên sóng truyền hình. Cô biết khiếu nại này của mình chắc chắn đài truyền hình sẽ không để tâm, nhưng cô vẫn muốn làm.
Có một lời hát rất hay: Giá như ai cũng dâng hiến chút tình yêu thì thế gian này tuyệt đẹp biết bao. (2)
Đêm qua thức khuya, Cảnh Nguyệt cảm thấy mệt mỏi nên tắt tivi đi ngủ sớm.
Là fans trung thành của DJ Gỗ Thông, anh nhất định phải đọc chương mới nhất của cô.
Đúng như lời đề nghị của anh, Cảnh Nguyệt quả thật đưa những suy luận của mình vào chương mới nhất.
Cách hành văn của cô cũng giống như người, già dặn, tinh tế, hai chữ là hai chữ, thêm một chữ cũng không được, văn phong sạch sẽ, suy luận một cách nghiêm túc.
Nếu chỉ đọc truyện không biết đến cô, rất khó nhận ra tác giả là một phụ nữ.
Sở Từ đọc đi đọc lại chương mới nhất, ngón tay nhẹ nhàng sờ vào cây Tai thỏ, mắt anh như được phủ lớp sương dày đặc, anh tặng quà cho tác giả, rồi đưa ‘Án Mưu Sát Liên Hoàn’ lên bảng đề cử.
Sau đó anh gọi một cú điện thoại.
“Ối chà! Từ ca bận trăm công ngàn việc mà vẫn dành chút thời gian gọi cho em sao!”
Sở Từ đứng dậy đi ra trước cửa sổ, nhìn những tia sáng loang lổ trong màn đêm đen của thành thị, giọng điệu nghiêm túc: “Nhờ cậu giúp một chuyện!”
“Chuyện gì Từ ca cứ giao cho em!”
“Giúp tôi lên hot search!”
Hiện tại tất cả đều là suy đoán, cho dù chính xác hay không thì muốn thu cá lớn phải chịu khó bỏ nhiều mồi ngon.
Sáng hôm sau Cảnh Nguyệt xin nghỉ phép ở đội hình sự, cô dự tính đi trường Đại học thành phố Lô nói chuyện với viện trưởng.
Viện trưởng năm lần bảy lượt muốn giữ cô lại, giáo sư Trương cũng đích thân gọi điện thoại xin lỗi. Cảnh Nguyệt cho dù không thạo việc đối nhân xử thế nhưng cô cũng biết cách uyển chuyển để bày tỏ mong muốn thật lòng muốn xin nghỉ việc với viện trưởng.
Còn chưa ra đến ngoài, điện thoại cô reo lên.
“Chị Gỗ Thông, chị nổi rồi!” Là điện thoại của biên tập trang Tấn Giang, là một cô gái lãng mạn, chỉ thích đọc ngôn tình thể loại trạch nam đáng yêu.
Biên tập cũng là fan lâu năm của chương trình radio của Cảnh Nguyệt, chính cô ấy là người đã kéo Cảnh Nguyệt vào viết tiểu thuyết cho Tấn Giang. Cô ấy cũng viết vài tập truyện ngắn nhưng không được nổi cho lắm.
Biên tập tính cách hấp tấp, không đợi Cảnh Nguyệt trả lời cô ấy luyến thoắng: “Truyện của chị được ‘lão công’ em đề cử, hiện tại đang đứng đầu bảng đề cử, độc giả cũng bình luận cho truyện này nhiều nhất. Chị Gỗ Thông à, chị ‘hot’ rồi!”
Nói xong cô ấy nhanh tay cúp điện thoại.
Cảnh Nguyệt khá ngạc nhiên, cô mở di động, đăng nhập vào trang web, quả nhiên như lời biên tập nói, trong một đêm tăng hơn mười ngàn lượt truy cập, bình luận từ mấy trăm đã lên đến hơn ngàn, trong đó nhiều nhất là được nhóm fans Ngũ Gia tặng hoa.
Ngũ Gia!
Bến Thượng Hải? Xã hội đen?
Ngoại trừ nhóm fan Ngũ Gia, còn có vài bình luận của các độc giả khác.
- -- Ôi ôi… tác giả viết thật dọa người, rốt cục hung thủ là ai chứ? Tôi không theo kịp tiết tấu nữa!
- -- Nhân vật mới xuất hiện không phải sẽ là nạn nhân kế tiếp chứ?
- -- Đại đại mau ra chương mới, tặng hoa, tặng hoa
…
Quá nhiều bình luận, Cảnh Nguyệt cũng hiếm khi trả lời, nhớ đến chuyện biên tập báo cô đứng đầu trang web tìm kiếm, cô mở ra xem, đúng là truyện của cô đứng đầu danh sách đề cử, độc giả ủng hộ nhiều nhất là ‘Người hiểu cây mọng nước’.
Không cần nghĩ, khẳng định là Sở Từ.
Cô mở wechat của Sở Từ, Cảnh Nguyệt chuyển nửa tiền thù lao nhận được trên Tấn Giang cho anh.
Chờ hơn một phút vẫn chưa thấy Sở Từ bấm xác nhận.
Cảnh Nguyệt trực tiếp gọi cho anh.
Điện thoại reo lên vài lần anh mới nhận máy.
“Đội trưởng Sở, hot search là do anh nhúng tay?”
“Ha ha ha!” Đầu dây bên kia Sở Từ cười cười.
Một lát sau anh mới nghiêm túc nói, “Cảnh Nguyệt, có muốn nghiệm chứng suy đoán của mình không?”
Ngay lập tức Cảnh Nguyệt hiểu ý của Sở Từ.
Dụ rắn khỏi hang.
Nếu như suy đoán của cô sai, người thu lợi vẫn là cô, không hề ảnh hưởng đến quá trình điều tra của vụ án.
“Anh tin tưởng suy luận của tôi?” Cảnh Nguyệt nhẹ giọng hỏi.
Nhất thời cô không lý giải được cảm xúc của mình, tựa như một viên đá ném vào mặt hồ phẳng lặng, tạo nên một đợt sóng nhỏ.
Cảm động vì có người tin tưởng mình.
Mừng rỡ vì có người hiểu mình.
Thật kỳ lạ!
Có nhiều người đã quen biết nhiều năm cũng không hiểu cô được đến vậy.
Nhưng có người, cho dù chỉ mới quen vài tháng cũng có thể nhìn thấu cảm nhận trong lòng cô.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười của Sở Từ.
Anh nói: “Cảnh Nguyệt, tôi tin cô!”
Tôi còn tin em hơn cả sự tín nhiệm của em đối với tôi!
Chỉ ngắn gọn năm chữ nhưng lại dấy lên trong lòng Cảnh Nguyệt nhiều tơ vương.
Cô siết chặt di động, cảm nhận được một dòng điện truyền đến từng đầu ngón tay cô đến từng tế bào thần kinh.
Khiến cô run sợ.
Cô mỉm cười.
Trịnh trọng đáp: “Cám ơn sự tin tưởng của anh.”
“Nhưng…. Ngũ Gia là ai?”
Sở Từ quay đầu nhìn người đàn ông vừa ăn hamburger vừa cười khúc khích, nét mặt anh hiền từ: “Người không quan trọng!”
“À….Vậy chào anh!”
“Chào!”
Chờ đến khi đầu dây bên kia vang lên những tiếng ‘tu tu tu’ Sở Từ mới cúp máy, anh trở lại chỗ ngồi.
“Từ ca, anh qua cầu rút ván sao. Tiểu Gia làm sao không quan trọng được chứ? Nếu không phải Tiểu Gia đề cử, nữ thần của anh có thể hot search hay sao?” Nhậm Tiêu Dao lớn tiếng phản bác, cố gắng nâng cao vị thế quan trọng của mình.
Sở Từ lườm một cái: “Tại sao các cậu lại chạy qua thành phố Lô?”
“Tiêu Dao nói cậu gọi điện thoại, dĩ nhiên chúng tôi phải đến đây cùng nhau làm chuyện đại sự.”
Trong nhóm đều là bạn học, đàn em trong Học viện Cảnh sát, tổng cộng có bảy người, ngoại trừ anh và Hàn Khiêm, số còn lại sau khi tốt nghiệp đều chuyển sang công việc khác.
Nhậm Tiêu Dao biệt danh Ngũ Gia, sau khi tốt nghiệp thừa kế sự nghiệp của gia đình, trở thành tổng tài bá đạo, không biết một tí nào về cách quản lý kinh doanh, ngày nào cũng ngồi trong phòng làm việc cao cấp chỉ để viết tiểu thuyết trinh thám. Hiện tại, anh ấy đang là cấp độ đại thần trong giới văn học mạng, có hơn mười triệu fans.
“Giúp Từ ca theo đuổi nữ thần không phải là chuyện đại sự sao?!” Nhậm Tiêu Dao kháng nghị.
Trong nhóm ai cũng biết chuyện Sở Từ năm đó, để bắt được sát thủ liên hoàn Sở Từ phải nằm vùng trong một tổ chức ma túy, nhằm che giấu thân phận anh cũng phải dính vào ma t.úy. Sau khi phá án, anh tự mình cai nghiện hơn bốn tháng trời chỉ bằng cách nghe tiết mục đêm khuya của DJ Gỗ Thông.
Từ đó mê đắm giọng nói của Gỗ Thông, không thể kiềm chế.
“Từ ca theo đuổi Gỗ Thông có cần anh em giúp đỡ không?”
“Mà anh đã gặp Gỗ Thông chưa? Lỡ người ta là Chung Vô Diệm thì sao?”
Các anh em trêu ghẹo.
Sở Từ cũng không lên tiếng để mặc bọn họ.
“Đội trưởng, Gỗ Thông không phải là….” Hàn Khiêm nhìn Sở Từ, nhớ đến gần đây Sở Từ hay đi cùng Cảnh Nguyệt.
Sở Từ mỉm cười gật đầu.
“Tiểu Khiêm biết cô ấy là ai? Nào nào, mau nói cho anh nghe, anh đây sẽ thưởng cho chú một cái đùi gà thật lớn!” Nhậm Tiêu Dao ngồi đối diện Hàn Khiêm, anh ấy đứng dậy cầm chiếc đùi gà thả vào chén của Hàn Khiêm.
Hàn Khiêm ghét bỏ, nhanh chóng bỏ đùi gà qua cho người khác.
“Tiểu Khiêm Khiêm, chú làm anh đau lòng đến chết mất!” Nhậm Tiêu Dao chen vào, ngồi xuống bên cạnh Hàn Kiêm, dùng ngón tay đầy dầu mỡ nhéo má Hàn Khiêm.
“Chú nhìn chú đi, ở cùng Từ ca riết rồi mặt cũng lạnh lùng luôn. Học ai không biết lại đi học anh ấy, không có tiền đồ!”
“Tiểu đệ, nếu chú không khai nhận, Nhậm Tiêu Dao đây sẽ hôn chú!”
Nhậm Tiêu Dao là người lắm mưu nhiều kế, tính tình hoạt bát. Hàn Khiêm có vài lần bị anh ấy trêu ghẹo, giờ nghĩ đến cũng còn rùng mình.
“Đội trưởng!” Hàn Khiêm nhăn mặt gọi cứu viện.
“Được rồi, nếu còn nhiều sức thì ra ngoài chạy 20km đi!” Sở Từ lên tiếng.
“Từ ca tha mạng, em biết sai rồi!” Nhậm Tiêu Dao nhanh chóng về lại chỗ của mình.
Đùa, giờ anh ấy bây giờ mấy tầng mỡ, 20km đùa người sao!
Vì được đại thần Ngũ Gia đề cử, cộng với truyện ‘Án Mưu Sát Liên Hoàn’ có chất lượng nên nhanh chóng được độc giả tìm đọc.
Thảo luận liên quan đến vụ án cũng tăng dần.
Không ít độc giả của thành phố Lô vô thức liên tưởng đến án mạng gần đây trong thành phố, miêu tả cũng khá giống trong tiểu thuyết nên cũng để lại lời bình luận dưới chương mới này. Họ đoán tác giả công tác trong Cục cảnh sát nên mới có thể có được những tư liệu và những phân tích thấu đáo về vụ án như vậy.
Người bình luận càng lúc càng đông, cộng với vụ án tại sân chơi thiếu nhi đang được nhiều người quan tâm nên càng lúc càng nhiều người tìm đọc.
- -- Đừng nói hung thủ cũng giống như tác giả viết nha… Đáng sợ quá!
Người đàn ông đọc xong tiểu thuyết, hắn tắt màn hình, dựa người vào thành ghế sofa, mỉm cười: “Thú vị!”
“Ông xã, anh đang xem gì đó, em muốn ăn táo, anh gọt vỏ cho em!” Người phụ nữ xinh đẹp đưa sang một quả táo chín đỏ.
Người đàn ông nở nụ cười, chỉ vào đầu mũi của cô ta đầy yêu chiều: “Được!”
Tác giả có lời muốn nói: Nghe được âm thanh động lòng không?
(1) Một số tính năng bình luận và tặng quà ảo cho tác giả trên Tấn Giang, mọi người đọc thêm tại đây:
(2) Bài hát 爱的奉献 - Tình Yêu Dâng Hiến
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook