Con Dâu Của Nhà Giàu
-
Chương 217: Không có quan hệ huyết thống
Trong biệt thự nhà họ Phong, mọi người đều nhìn thấy kết quả kiểm tra trên bàn nhưng không ai đi mở.
Đặc biệt là người của nhà Lục, không những không vội vàng mà còn đang trao đổi thêm với người của nhà họ Phong.
“Thưa cụ ông, trước khi công bố kết quả, tôi cả gan muốn nói với ngài thêm mấy câu này.”
Ba Lục vô cùng cung kính nhìn về phía ông cụ Phong, cười yếu ớt nói: “Tôi muốn biết sau khi công bố kết quả rồi, Diệp Chương có thể cho Kim Yến nhà chúng tôi một danh phận hay không?”
Theo lời ông ta vừa nói ra, phòng khách xuất hiện một thoáng yên tĩnh ngắn ngủi.
Bà Phong ngược lại là rất muốn nói nhưng còn chưa kịp nói ra đã bị Phong Tú ở bên cạnh kéo lại.
Ông ta ra hiệu cho bà Phong nhìn về phía ông cụ và Phong Diệp Chương.
“Tâm tư của bà, ba và Diệp Chương vẫn luôn biết, nếu như không muốn làm hỏng mọi chuyện thì bây giờ đừng nói gì cả.”
Ông ta nhỏ giọng khuyên nhủ.
Bà Phong cũng hiểu rõ ý tứ của ông ta nên lời vừa tới miệng liền nuốt trở vào.
Đúng là lúc này cũng không thích hợp để bà ta mở miệng.
Bà ta điều chỉnh lại tư thế ngồi ở trên ghế sofa và chờ đợi.
Đương nhiên ông cụ Phong cũng không bỏ qua hành động đó của bọn họ, thấy bà Phong thành thành thật thật trở lại, lúc này mới hài lòng ngước mắt nhìn về phía Phong Diệp Chương.
Ông cụ muốn biết cháu trai mình suy nghĩ thế nào.
Ai ngờ Phong Diệp Chương lại đang rũ mắt xuống không biết đang suy nghĩ cái gì, căn bản không thấy được ánh mắt của ông ta.
Không còn cách nào khác, ông cụ chỉ có thể ho nhẹ một tiếng qua loa nói: “Bây giờ còn chưa rõ kết quả ra sao nên nói cái gì cũng vẫn là quá sớm, trước tiên cứ xem kết quả thế nào đã.”
Ba Lục nhận được câu trả lời như vậy, sắc mặt trầm xuống.
Ông ta lạnh lùng quét mắt nhìn ông cụ, thầm mắng một câu con cáo già.
Nhưng nghĩ đến kết quả, đáy mắt ông ta lại tràn đầy tính toán, cười nói: “Ông cụ nói cũng có lý, vậy bây giờ chúng ta xem kết quả trước đi.”
Ông cụ Phong gật đầu, trầm giọng nói: “Diệp Chương, chuyện này do cháu gây ra nên cháu công bố kết quả đi.”
Phong Diệp Chương nghe vậy, nhìn xung quanh một vòng, khuôn mặt nặng nề gật đầu.
Anh đứng dậy cầm lấy túi hồ sơ trên bàn.
Tất cả mọi người đều nhìn theo động tác của anh.
Sự vui mừng nơi đáy mắt Lục Kim Yến cũng sắp không che dấu nổi nữa.
Trong lúc vẻ mặt của bọn họ đang khác nhau, Phong Diệp Chương không chút do dự mở túi hồ sơ rút kết quả kiểm tra ra.
Trong phút chốc, tất cả mọi người giống như là nín thở chờ anh công bố kết quả.
Về phần Phong Diệp Chương, khi nhìn thấy kết quả trên giấy kiểm tra, ánh mắt anh ngưng lại, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc hẳn lên.
Người nhà họ Lục thấy thế len lén liếc nhìn nhau, trong mắt chứa đầy vẻ đắc ý.
Đặc biệt là Lục Kim Yến, cô ta nhếch miệng lên nở một nụ cười rất khó thấy.
Trước mắt chuyện cô ta gả vào nhà họ Phong đã rất chắc chắn rồi.
Bà Phong và Phong Tú cũng nhận ra sự thay đổi trên gương mặt của bọn họ, hai người còn tưởng rằng mọi chuyện đang tiến triển giống như họ đang mong đợi nên thúc giục Phong Diệp Chương mau chóng công bố kết quả.
“Đứa nhỏ này, sao lại nhìn kết quả lâu như vậy, không biết mọi người vẫn còn đang đợi con hay sao? Rốt cuộc là trong giấy báo kết quả viết như thế nào?”
Phong Diệp Chương nghe vậy, lúc này mới ngẩng đầu lên.
Anh hơi kích động nhìn chằm chằm vào bà Phong, vẻ mặt khó lường nói: “Sợ là khiến mẹ phải thất vọng rồi.”
Bà Phong nghe vậy, nụ cười trên mặt đông cứng lại, không dám tin vào những gì mình vừa nghe được.
Bà ta cũng không đoái hoài tới Phong Diệp Chương nữa, trực tiếp giật lấy giấy báo kết quả ở trên tay anh.
Xem xong, sắc mặt bà ta ngay lập tức thay đổi, ngay cả Phong Tú đang ở bên cạnh cũng trầm mặt xuống.
Theo sự thay đổi sắc mặt của bọn họ, lại thêm lời vừa rồi của Phong Diệp Chương, trong lòng người nhà họ Lục không khỏi giật mình.
Lục Kim Yến càng không nhịn được trực tiếp lên tiếng hỏi.
“Dì Minh, sao vậy?”
Bà Phong nhìn Lục Kim Yến với vẻ mặt phức tạp, không biết nên trả lời như thế nào.
Cuối cùng vẫn là Phong Tú trầm mặt đưa kết quả tới.
“Tự các người xem đi!”
Vợ chồng ông bà Lục thấy sắc mặt bọn họ không đúng, dường như ý thức được cái gì, mặt hơi biến sắc nhận lấy kết quả.
Chỉ thấy ở phần tổng kết của giấy báo kết quả có viết mấy chữ đứa bé không có quan hệ huyết thống với Phong Diệp Chương.
Lục Kim Yến xem xong kết quả này, trong đầu ầm ầm nổ vang.
“Không thể nào, tại sao lại có thể như vậy?”
Cô ta không dám tin ngước mắt nhìn Phong Diệp Chương.
“Anh Diệp Chương, đây không phải là thật, anh phải tin em, đứa bé là con của anh.”
Dứt lời, dường như cô ta nghĩ tới điều gì đó, nghẹn ngào kêu to: “Chắc chắn có người đánh tráo kết quả của chúng ta.”
Phong Diệp Chương thấy cô ta nhìn mình với vẻ điên cuồng, không khỏi cười nhạo lên tiếng.
“Rốt cuộc là ai là người tráo kết quả ADN, tôi nghĩ trong lòng cô cũng biết rõ.”
Nói hết lời, anh quét về phía vợ chồng nhà họ Lục, lạnh lùng nói: “Tôi không muốn nói thêm điều gì về chuyện này nữa, một lần tính toán thì cũng bỏ qua đi nhưng đây đã là lần thứ hai rồi, cho dù hai nhà có quan hệ nhiều đời thì tôi cũng sẽ không nể tình đâu.”
Đây là lần đầu tiên vợ chồng nhà họ Lục bị bề dưới uy hiếp như vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Nhưng Lục Kim Yến lại không để ý được nhiều như vậy, bây giờ đầy trong đầu cô ta đều là kết quả kiểm tra kia.
“Anh Diệp Chương, sao anh lại nói như vậy, rõ ràng đứa bé chính là của anh, vì anh không muốn thừa nhận cho nên mới nói như vậy đúng không?”
Cô ta kéo tay Phong Diệp Chương, nhất định phải bắt anh cho mình một câu trả lời hợp lý.
Phong Diệp Chương bị cô ta lôi kéo thành nổi giận, vung tay tránh thoát khỏi cô ta.
“Cô Lục, cô nhất định phải tiếp tục thảo luận vấn đề này với tôi đúng không?”
Anh lạnh giọng chất vấn nhưng Lục Kim Yến lại không hề phát hiện ra sự nguy hiểm trong lời nói của anh, cô ta chỉ muốn anh chịu trách nhiệm.
“Chẳng lẽ không nên cho em một lời giải thích sao?”
Cô ta bướng bỉnh nhìn Phong Diệp Chương.
Phong Diệp Chương cười lạnh: “Được, nếu cô đã muốn được giải thích vậy thì tôi sẽ nói cho cô biết, trước khi có kết quả kiểm tra ADN này thì tất cả các bệnh viện lớn ở Kinh Đô đều đã làm kiểm tra cả rồi, và tất cả đều cho kết quả như vậy!”
Lục Kim Yến nghe xong lời này, cả người đều sững sờ.
Phong Diệp Chương cũng mặc kệ cô ta, từ trên ghế sofa lấy ra một chồng kết quả kiểm tra ném lên trên bàn.
“Đây đều là kết quả mà hôm nay tôi nhận được, nếu như cô không tin thì có thể tự kiểm tra.”
Lục Kim Yến thấy thế, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch.
Sắc mặt vợ chồng nhà họ Lục lại càng đen thui.
Đúng lúc bọn họ định nói gì đó, Phong Diệp Chương lại mở miệng lần nữa: “Nếu như những thứ này còn chưa đủ thì tôi vẫn còn nữa.”
Anh nói xong, đôi mắt châm chọc nhìn về phía Lục Kim Yến.
“Hơn một tháng trước, cô xuất hiện ở phòng 3102 của khách sạn quốc tế Lệ Cảnh ba ngày liên tiếp để gặp mặt với một người đàn ông thần bí, đồng thời cô còn ở lại phòng anh ta ba đêm, sau đó tất cả các video giám sát của khách sạn đều bị cô xóa đi, cô giải thích chuyện này thế nào?”
Theo lời anh vừa nói ra, sắc mặt Lục Kim Yến cũng thay đổi, đáy mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
Vợ chồng nhà họ Lục cũng lập tức thay đổi sắc mặt.
Bà Phong lại càng khó tin nhìn về phía Lục Kim Yến.
“Kim Yến, Diệp Chương nói không phải sự thật đúng không?”
Lục Kim Yến nhìn sắc mặt âm trầm của bà Phong, có lòng muốn giải thích nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.
Dù cô ta muốn tìm cớ gì đó để biện hộ cho mình nhưng vẫn phải cố kỵ Phong Diệp Chương bên này.
Nhưng vì cô ta chậm chạp không trả lời nên bà Phong đã đoán được kết quả, trên mặt không nén được thất vọng và tức giận.
“Kim Yến, con… Con thật sự làm dì quá thất vọng, vậy mà dì còn tin tưởng con như vậy nhưng con… Thế mà lại dùng đứa bé của người khác đến vu oan cho Diệp Chương, các người thực sự là…”
Bà ta giận dữ mắng mỏ, đến cuối cùng không còn tìm được từ nào để diễn tả nữa nên chỉ có thể cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn mấy người Lục Kim Yến.
Đặc biệt là người của nhà Lục, không những không vội vàng mà còn đang trao đổi thêm với người của nhà họ Phong.
“Thưa cụ ông, trước khi công bố kết quả, tôi cả gan muốn nói với ngài thêm mấy câu này.”
Ba Lục vô cùng cung kính nhìn về phía ông cụ Phong, cười yếu ớt nói: “Tôi muốn biết sau khi công bố kết quả rồi, Diệp Chương có thể cho Kim Yến nhà chúng tôi một danh phận hay không?”
Theo lời ông ta vừa nói ra, phòng khách xuất hiện một thoáng yên tĩnh ngắn ngủi.
Bà Phong ngược lại là rất muốn nói nhưng còn chưa kịp nói ra đã bị Phong Tú ở bên cạnh kéo lại.
Ông ta ra hiệu cho bà Phong nhìn về phía ông cụ và Phong Diệp Chương.
“Tâm tư của bà, ba và Diệp Chương vẫn luôn biết, nếu như không muốn làm hỏng mọi chuyện thì bây giờ đừng nói gì cả.”
Ông ta nhỏ giọng khuyên nhủ.
Bà Phong cũng hiểu rõ ý tứ của ông ta nên lời vừa tới miệng liền nuốt trở vào.
Đúng là lúc này cũng không thích hợp để bà ta mở miệng.
Bà ta điều chỉnh lại tư thế ngồi ở trên ghế sofa và chờ đợi.
Đương nhiên ông cụ Phong cũng không bỏ qua hành động đó của bọn họ, thấy bà Phong thành thành thật thật trở lại, lúc này mới hài lòng ngước mắt nhìn về phía Phong Diệp Chương.
Ông cụ muốn biết cháu trai mình suy nghĩ thế nào.
Ai ngờ Phong Diệp Chương lại đang rũ mắt xuống không biết đang suy nghĩ cái gì, căn bản không thấy được ánh mắt của ông ta.
Không còn cách nào khác, ông cụ chỉ có thể ho nhẹ một tiếng qua loa nói: “Bây giờ còn chưa rõ kết quả ra sao nên nói cái gì cũng vẫn là quá sớm, trước tiên cứ xem kết quả thế nào đã.”
Ba Lục nhận được câu trả lời như vậy, sắc mặt trầm xuống.
Ông ta lạnh lùng quét mắt nhìn ông cụ, thầm mắng một câu con cáo già.
Nhưng nghĩ đến kết quả, đáy mắt ông ta lại tràn đầy tính toán, cười nói: “Ông cụ nói cũng có lý, vậy bây giờ chúng ta xem kết quả trước đi.”
Ông cụ Phong gật đầu, trầm giọng nói: “Diệp Chương, chuyện này do cháu gây ra nên cháu công bố kết quả đi.”
Phong Diệp Chương nghe vậy, nhìn xung quanh một vòng, khuôn mặt nặng nề gật đầu.
Anh đứng dậy cầm lấy túi hồ sơ trên bàn.
Tất cả mọi người đều nhìn theo động tác của anh.
Sự vui mừng nơi đáy mắt Lục Kim Yến cũng sắp không che dấu nổi nữa.
Trong lúc vẻ mặt của bọn họ đang khác nhau, Phong Diệp Chương không chút do dự mở túi hồ sơ rút kết quả kiểm tra ra.
Trong phút chốc, tất cả mọi người giống như là nín thở chờ anh công bố kết quả.
Về phần Phong Diệp Chương, khi nhìn thấy kết quả trên giấy kiểm tra, ánh mắt anh ngưng lại, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc hẳn lên.
Người nhà họ Lục thấy thế len lén liếc nhìn nhau, trong mắt chứa đầy vẻ đắc ý.
Đặc biệt là Lục Kim Yến, cô ta nhếch miệng lên nở một nụ cười rất khó thấy.
Trước mắt chuyện cô ta gả vào nhà họ Phong đã rất chắc chắn rồi.
Bà Phong và Phong Tú cũng nhận ra sự thay đổi trên gương mặt của bọn họ, hai người còn tưởng rằng mọi chuyện đang tiến triển giống như họ đang mong đợi nên thúc giục Phong Diệp Chương mau chóng công bố kết quả.
“Đứa nhỏ này, sao lại nhìn kết quả lâu như vậy, không biết mọi người vẫn còn đang đợi con hay sao? Rốt cuộc là trong giấy báo kết quả viết như thế nào?”
Phong Diệp Chương nghe vậy, lúc này mới ngẩng đầu lên.
Anh hơi kích động nhìn chằm chằm vào bà Phong, vẻ mặt khó lường nói: “Sợ là khiến mẹ phải thất vọng rồi.”
Bà Phong nghe vậy, nụ cười trên mặt đông cứng lại, không dám tin vào những gì mình vừa nghe được.
Bà ta cũng không đoái hoài tới Phong Diệp Chương nữa, trực tiếp giật lấy giấy báo kết quả ở trên tay anh.
Xem xong, sắc mặt bà ta ngay lập tức thay đổi, ngay cả Phong Tú đang ở bên cạnh cũng trầm mặt xuống.
Theo sự thay đổi sắc mặt của bọn họ, lại thêm lời vừa rồi của Phong Diệp Chương, trong lòng người nhà họ Lục không khỏi giật mình.
Lục Kim Yến càng không nhịn được trực tiếp lên tiếng hỏi.
“Dì Minh, sao vậy?”
Bà Phong nhìn Lục Kim Yến với vẻ mặt phức tạp, không biết nên trả lời như thế nào.
Cuối cùng vẫn là Phong Tú trầm mặt đưa kết quả tới.
“Tự các người xem đi!”
Vợ chồng ông bà Lục thấy sắc mặt bọn họ không đúng, dường như ý thức được cái gì, mặt hơi biến sắc nhận lấy kết quả.
Chỉ thấy ở phần tổng kết của giấy báo kết quả có viết mấy chữ đứa bé không có quan hệ huyết thống với Phong Diệp Chương.
Lục Kim Yến xem xong kết quả này, trong đầu ầm ầm nổ vang.
“Không thể nào, tại sao lại có thể như vậy?”
Cô ta không dám tin ngước mắt nhìn Phong Diệp Chương.
“Anh Diệp Chương, đây không phải là thật, anh phải tin em, đứa bé là con của anh.”
Dứt lời, dường như cô ta nghĩ tới điều gì đó, nghẹn ngào kêu to: “Chắc chắn có người đánh tráo kết quả của chúng ta.”
Phong Diệp Chương thấy cô ta nhìn mình với vẻ điên cuồng, không khỏi cười nhạo lên tiếng.
“Rốt cuộc là ai là người tráo kết quả ADN, tôi nghĩ trong lòng cô cũng biết rõ.”
Nói hết lời, anh quét về phía vợ chồng nhà họ Lục, lạnh lùng nói: “Tôi không muốn nói thêm điều gì về chuyện này nữa, một lần tính toán thì cũng bỏ qua đi nhưng đây đã là lần thứ hai rồi, cho dù hai nhà có quan hệ nhiều đời thì tôi cũng sẽ không nể tình đâu.”
Đây là lần đầu tiên vợ chồng nhà họ Lục bị bề dưới uy hiếp như vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Nhưng Lục Kim Yến lại không để ý được nhiều như vậy, bây giờ đầy trong đầu cô ta đều là kết quả kiểm tra kia.
“Anh Diệp Chương, sao anh lại nói như vậy, rõ ràng đứa bé chính là của anh, vì anh không muốn thừa nhận cho nên mới nói như vậy đúng không?”
Cô ta kéo tay Phong Diệp Chương, nhất định phải bắt anh cho mình một câu trả lời hợp lý.
Phong Diệp Chương bị cô ta lôi kéo thành nổi giận, vung tay tránh thoát khỏi cô ta.
“Cô Lục, cô nhất định phải tiếp tục thảo luận vấn đề này với tôi đúng không?”
Anh lạnh giọng chất vấn nhưng Lục Kim Yến lại không hề phát hiện ra sự nguy hiểm trong lời nói của anh, cô ta chỉ muốn anh chịu trách nhiệm.
“Chẳng lẽ không nên cho em một lời giải thích sao?”
Cô ta bướng bỉnh nhìn Phong Diệp Chương.
Phong Diệp Chương cười lạnh: “Được, nếu cô đã muốn được giải thích vậy thì tôi sẽ nói cho cô biết, trước khi có kết quả kiểm tra ADN này thì tất cả các bệnh viện lớn ở Kinh Đô đều đã làm kiểm tra cả rồi, và tất cả đều cho kết quả như vậy!”
Lục Kim Yến nghe xong lời này, cả người đều sững sờ.
Phong Diệp Chương cũng mặc kệ cô ta, từ trên ghế sofa lấy ra một chồng kết quả kiểm tra ném lên trên bàn.
“Đây đều là kết quả mà hôm nay tôi nhận được, nếu như cô không tin thì có thể tự kiểm tra.”
Lục Kim Yến thấy thế, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch.
Sắc mặt vợ chồng nhà họ Lục lại càng đen thui.
Đúng lúc bọn họ định nói gì đó, Phong Diệp Chương lại mở miệng lần nữa: “Nếu như những thứ này còn chưa đủ thì tôi vẫn còn nữa.”
Anh nói xong, đôi mắt châm chọc nhìn về phía Lục Kim Yến.
“Hơn một tháng trước, cô xuất hiện ở phòng 3102 của khách sạn quốc tế Lệ Cảnh ba ngày liên tiếp để gặp mặt với một người đàn ông thần bí, đồng thời cô còn ở lại phòng anh ta ba đêm, sau đó tất cả các video giám sát của khách sạn đều bị cô xóa đi, cô giải thích chuyện này thế nào?”
Theo lời anh vừa nói ra, sắc mặt Lục Kim Yến cũng thay đổi, đáy mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
Vợ chồng nhà họ Lục cũng lập tức thay đổi sắc mặt.
Bà Phong lại càng khó tin nhìn về phía Lục Kim Yến.
“Kim Yến, Diệp Chương nói không phải sự thật đúng không?”
Lục Kim Yến nhìn sắc mặt âm trầm của bà Phong, có lòng muốn giải thích nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.
Dù cô ta muốn tìm cớ gì đó để biện hộ cho mình nhưng vẫn phải cố kỵ Phong Diệp Chương bên này.
Nhưng vì cô ta chậm chạp không trả lời nên bà Phong đã đoán được kết quả, trên mặt không nén được thất vọng và tức giận.
“Kim Yến, con… Con thật sự làm dì quá thất vọng, vậy mà dì còn tin tưởng con như vậy nhưng con… Thế mà lại dùng đứa bé của người khác đến vu oan cho Diệp Chương, các người thực sự là…”
Bà ta giận dữ mắng mỏ, đến cuối cùng không còn tìm được từ nào để diễn tả nữa nên chỉ có thể cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn mấy người Lục Kim Yến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook