Con Của Quỷ
-
Chương 13: Con của quỷ
Đông tể không biết đã có chuyện gì, nhưng không biết vì sao, bé lại nhớ đến buổi chiều ngày hôm đó cây hòe bị lửa đốt, trong lòng bỗng nôn nóng không yên.
Bé không chút nghĩ ngợi, bỏ sách tranh trong tay xuống, chạy ào đến bên cạnh Tôn bà tử, như ngày thường gọi Tôn bà tử dậy uống thuốc vậy, dùng sức đẩy bà. Đông tể đẩy liên tục vài lần, Tôn bà tử không chỉ không mở mắt, mà ngay cả động cũng không.
Đông tể quỳ ngồi dưới đất có chút sốt ruột, bé không biết nên làm gì bây giờ, khó hiểu là, cái mũi lại xon xót, mắt đong đầy hơi nước. Bé dùng khuôn mặt nhỏ lạnh băng dán lên mặt Tôn bà tử, bình thường chỉ cần bé làm vậy thì Tôn bà tử vui vô cùng, sẽ dùng bàn tay ấm áp sờ đầu bé, cũng dùng đôi môi mềm hôn lên mặt bé, trong nhà có bánh trứng cũng sẽ lấy ra cho bé ăn, không có bánh trứng thì sẽ nấu trứng gà cho bé...
Dán mặt xong, Đông tể còn hôn hai má gầy chỉ còn lớp da của Tôn bà tử, đây là lần đầu tiên bé chủ động làm như vậy, nhưng Đông tể chỉ cảm thấy chắc chắn bà sẽ vui vẻ.
Tôn bà tử hao phí tất cả sức lực mới chậm rãi mở đôi mắt khô khốc lê, dưới ánh nến mờ mờ, bà thấy một đôi mắt to đen sì, thấy bà từ từ mở mắt, trong đôi mắt ngập tràn tử khí trầm trầm kia lộ ra tia vui mừng hiếm thấy. Bàn tay khô gầy của mình được một đôi bàn tay nho nhỏ lành lạnh cầm chặt, khuôn mặt thịt thịt lạnh như băng cũng dán lên mặt mình, để lại một nụ hôn ươn ướt...
Tôn bà tử lập tức nhớ đến rất nhiều rất nhiều năm trước, lúc bà còn là một đứa trẻ, con cún con trong nhà cũng thích gần gũi với bà như vậy, cả ngày bịch bịch dán phía sau lưng bà.
Khi đó trong nhà nghèo lắm, không có gì ăn, cuối cùng con cún con kia bị ba bà giết nấu canh. Bà nhớ rõ trước khi nó chết, đôi mắt ướt nước, kêu to ô ô, rất đáng thương.
Bà nhớ rõ con chó mẹ kia thuần một màu đen, cái đầu còn lớn hơn chó nhà bình thường nhiều, đánh nhau rất giỏi, chó trong thôn đều sợ nó.
Chó mẹ chắc là biết con mình bị giết, kêu rên cả buổi chiều, đêm đó liền cắn đứt dây thừng chạy mất.
Sau đó bà không thấy con chó này nữa, cho đến tận mùa đông có người mặc một chiếc áo da chó màu đen, rồi mẹ bà chạy đến nhà người ta, cãi nhau đến nỗi suýt nữa là lao vào đánh nhau... Rất nhiều năm sau đó hai nhà bọn họ đều không nói chuyện với nhau, cho đến khi bà lấy chồng, nhà kia cho chút tiền, hai nhà mới lại lui tới.
Vô số ký ức phủ đầy bụi bỗng theo chân nhau đến, những thứ đã quên đi trong lúc lơ đãng lại lần nữa sống lại, mây khói hôm qua bỗng rõ ràng ngay trước mắt.
Cái đầu không biết từ lúc nào đã đần độn, bỗng như gặp được giác ngộ mà hoạt động nhanh chóng.
Hồi quang phản chiếu.
Tôn bà tử tỉnh táo nhận ra tình huống của mình, hai dòng nước mắt chậm rãi trượt ra mắt bà, bà dùng hết sức lực toàn thân, miễn cưỡng giơ tay sờ đôi má ngây thơ của con mình, "Đông tể... Đông tể... Con ngoan của mẹ... Mẹ phải đi rồi, con phải ngoan ngoãn nghe... nghe lời ba con nói, sống tốt... đừng để cho người ta lừa... cũng đừng để người ta ức hiếp, chỉ cần con sống tốt... Sống tốt..." Giọng nói của bà càng lúc càng nhỏ, tay chậm rãi trượt xuống, đôi mắt mất đi ánh sáng không cam lòng đóng lại.
Lúc này Đông tể nghe rất rõ lời Tôn bà tử nói, cũng nghe hiểu lời bà, bé cầm lấy bàn tay rủ xuống của bà, rất ngoan gật mạnh đầu.
Tôn bà tử lại không như ngày thường từ ái sờ cái đầu nhỏ của bé. Bà nhắm nghiền hai mắt, cơ thể dần dần biến lạnh biến cứng.
Đông tể mờ mịt không biết làm sao, bé không ngừng dùng khuôn mặt nhỏ bé dán lên mặt Tôn bà tử, nhưng lại không có hiệu quả, Tôn bà tử không mở to mắt như lúc nãy, ngược lại cơ thể dần lạnh đi.
Đông tể rất tủi thân, trong lòng dâng lên nỗi bi thương khó hiểu, bé hít hít mũi, đứng dậy từ mặt đất, trong bóng đêm nghiêng nghiêng ngả ngả chạy vào phòng mình, lấy cá đá nhỏ mà mình giấu dưới đệm giường, còn ôm chăn nhỏ đi, hì hục chạy về.
Lạnh thì cần chăn, cá đá nhỏ ấm vù vù, đặt lên người rất thoải mái.
Những thứ này là thường thức không nhiều lắm trong cái đầu nhỏ tỉnh tỉnh mê mê của Đông tể. Bé đắp cái chăn dày lên người Tôn bà tử, đặt cá đá bảo bối của mình vào lòng bàn tay Tôn bà tử, Đông tể cảm giác được hình như Tôn bà tử ấm áp hơn một chút, bé mới yên lòng, xoay đầu lại, bé lại nhìn thấy Tôn bà tử đứng phía sau mình.
Đông tể nhìn nhìn Tôn bà tử phía sau, lại nhìn Tôn bà tử đang nằm trên đất, giật mình nhớ đến cô bé chơi trò vỗ tay với bé trong trấn nhỏ, bé như hiểu gì đó, lại như không hiểu gì cả.
Tôn bà tử đang đứng như không nhìn thấy Đông tể vậy, thân thể nửa trong suốt bay bay ra ngoài. Đông tể vội đứng dậy, nghiêng nghiêng ngả ngả chạy theo bà ra ngoài, lúc sắp đến cửa sân, bỗng Tôn bà tử cúi đầu nhìn Đông tể, như là nghĩ đến điều gì, giống như ngày thường sờ đầu Đông tể, đôi mắt rã rời có phần máy móc nói: "Đông tể mau về đi, mẹ phải đi..."
Đông tể là ai? Mẹ phải đi đâu?
Hồn hề trở về, trở về, trở về...
Trong nơi u tối như có một lực lượng dẫn dắt, Tôn bà tử nhấc tay ra khỏi đầu Đông tể, mờ mịt nhìn hư không, bước ra ngoài một bước.
Đông tể thấy bà càng lúc càng trong suốt, tựa như bong bóng xà phòng vỡ rất nhanh, gió thổi qua là không có, trong lòng dâng lên một nỗi đau đớn, cái mũi xon xót, nước mắt rốt cuộc không ngừng được. Bé rất đau lòng, ôm chặt lấy chân Tôn bà tử, nước mắt rơi ào ào, "Ô ô... M... M... Mẹ... Mẹ... Ô ô..." Cuối cùng Đông tể cũng mở miệng nói chuyện, giọng vừa mềm vừa ngọt, mang theo tiếng khóc nức nở, rất đáng thương.
Quỷ hồn vừa rời thể thần trí còn hồ đồ, ký ức khi còn sống gần như mất hết, Tôn bà tử không phải là đột tử, tuy rằng trước khi chết bà không yên lòng con trai bảo bối, ít nhiều gì cũng có chút không cam, nhưng không có quá nhiều oán khí và chấp niệm. Vốn bà hẳn phải như phần lớn quỷ hồn, đi đến chỗ bọn họ nên đi, nhưng tiếng "Mẹ" này của Đông tể khiến bà như bị sét đánh vậy, chút không cam dưới đáy lòng biến thành chấp niệm vô bờ, lập tức oán khí dưới lòng bà dâng trời mà lên.
Đông tể ôm chân Tôn bà tử, nước mắt còn đang rơi, dừng trên hồn thể của Tôn bà tử, hồn thể sắp tan của bà bỗng hóa thực, bà cúi đầu nhìn Đông tể, đôi mắt rã rời dần được từ ái thay thế, tất cả ký ức của bà đã quay về vào giờ khắc này.
Bà không thể chết được, bà không thể chết được, bà không thể chết được!
Dẫn dắt vô hình trong nơi u tối từ từ biến mất, con mắt mờ đục của Tôn bà tử dần biến thành màu đỏ tươi, bà ngồi xuống, yêu thương ôm Đông tể đang khóc nấc lên, nhẹ nhàng vỗ về cái lưng gầy trơ xương của bé, nức nở nói: "Con ngoan đừng khóc, đừng khóc, mẹ ở đây, mẹ không đi đâu hết..."
Đông tể ôm lấy cổ Tôn bà tử, tủi thân lại sợ hãi, bé khóc thút thít lại kêu lên: "Mẹ... Mẹ..."
"Ai, ai, con ngoan đừng khóc." Tôn bà tử muốn ôm Đông tể đứng lên, lại phát hiện bà không ôm bé được. Nếu bà có thể quay lại cơ thể thì tốt rồi.
Tôn bà tử vừa nghĩ vậy, thì cá đá được xác chết của bà nắm trong tay bỗng tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, Tôn bà tử cảm giác được một lực hút mạnh mẽ, chớp mắt đã biến mất.
Đông tể bất ngờ không kịp đề phòng ngã xuống, cái đầu đập mạnh lên cửa, đau đến nỗi mắt bé lại dâng lên hơi nước, nhưng bé cố nén không khóc, chống người dậy mờ mịt nhìn xung quanh, không có.
Trong sân tối đen như mực, ngoại trừ cọc cây hòe bị đốt đen bảy tám phần, cái gì cũng không có.
Không thấy mẹ... Mẹ không cần con nữa sao?
Giống như những đứa trẻ không tìm thấy mẹ vậy, tủi thân, sợ hãi, đau đớn, khổ sở... Đủ mọi cảm xúc xa lạ dâng lên trong lòng, Đông tể bĩu môi, cuối cùng không nhịn được gào khóc, nước mắt rơi ào ào xuống đất, mặt đất bắt đầu chuyển động, vô số chùm rễ màu đỏ vươn lên đất bùn, tham lam hút chút nước kia.
"Đông tể."
Trong phòng mơ hồ vang lên giọng nói quen thuộc, Đông tể dừng lại, hít mũi, tay nhỏ bé gầy trơ xương chùi chùi đôi mắt to bị nước mắt phủ đầy, nghiêng ngả chạy vào phòng bếp.
Sau khi lão Lý đầu rời khỏi nhà thì mí mắt cứ nhảy liên tục, trong lòng có cảm giác nôn nóng không yên không nói rõ được, cứ cảm thấy sắp có chuyện gì xảy ra vậy.
Ông cố nén cảm giác này, cầm đèn pin, cà nhắc đi về phía nhà Lý Khang Kiện.
Mặt trời lặn sau núi, người trong thôn ăn xong cơm chiều liền đi ra khỏi nhà, tốp năm tốp ba tụ họp với nhau, phe phẩy quạt hương bồ nói chuyện tán dóc. Từ khi Lý Hỉ Bình chết đuối, người trong thôn giữ rịt con mình trong nhà, không thả bọn chúng chạy loạn khắp nơi nữa. Trẻ con mà, sao ngồi yên được, ban ngày bị ép ngoan ngoãn, vất vả lắm đến hoàng hôn mới được thả ra một đám như tù nhân được thả kêu ngao ngao chạy tung tăng khắp nơi, chơi hăng say vô cùng.
Trẻ con chạy loạn không nhìn đường, không cẩn thận đụng phải người, xoay người lại thấy rõ người bị mình đụng phải đang ngã lăn trên đất, oa oa gào khóc. Vài đứa bé đang chơi với nó cũng bị dọa sợ, lập tức tan đi, đứa nào nhát gan thì cũng khóc theo. Vài người lớn đang hóng gió quanh đó thấy lạ liền vội đi đến.
Bọn họ nhìn thấy lão Lý đầu bị đụng ngã lăn trên đất, ôm lưng nửa ngày không đứng dậy được, không những không tiến lên giúp đỡ dậy, mà ngược lại giận dữ nói: "Sao ông lại vào thôn chứ, nhà ông hại chết một nhà Lý An Lương còn chưa đủ, còn muốn đến hại nhà chúng tôi sao?"
Một người phụ nữ có khuôn mặt chua ngoa bảo vệ đứa bé đụng phải lão Lý đầu ra sau lưng, vừa sợ vừa giận thét lên: "Ông đụng vào con tôi làm gì? Ông đụng vào con tôi làm gì? Nếu con tôi có chuyện gì thì bà đây liều mạng này cũng phải giết cả nhà ông!" Bà ta vừa hét lên, vừa vuốt mạnh chỗ đứa bé đụng phải lão Lý đầu lúc nãy, động tác vẻ mặt đó như muốn chùi thứ gì đó bẩn thỉu trên người đứa bé vậy.
Hành động của bà ta càng kích thích cảm xúc của đứa bé hơn, xung quanh đều là những ánh mắt phức tạp, biến thành áp lực vô hình, đứa bé cuối cùng cũng không chịu được, gào khóc, khóc nấc lên thở dồn dập. Bà ta lại tưởng đứa bé xảy ra chuyện gì, kinh sợ dâng lên, vừa an ủi đứa bé vừa mắng lão Lý đầu.
Những người xung quanh cũng gia nhập hàng ngũ mắng chửi rất nhanh, vài đứa bé không hiểu chuyện tiện tay nhặt cục đá dính bùn ném về phía lão Lý đầu.
Lão Lý đầu vừa đau lại vừa tức, ông giãy dụa muốn đứng lên, nhưng eo lại rất đau không dùng được chút sức nào, ông theo bản năng muốn nhờ người xung quanh giúp đỡ, nhưng ngẩng đầu lên nhìn cũng chỉ thấy những khuôn mặt vặn vẹo.
Cách đó không xa, vợ chồng Lý Khang Kiện và Tôn Hạnh không biết đi ra khỏi nhà từ lúc nào, hai vợ chồng đứng bên ngoài đám người lạnh lùng nhìn mọi chuyện, không biết là do sắc trời quá tối, hay là do hoa mắt, lão Lý đầu lại thấy được khoái cảm trả thù trên mặt bọn họ.
Không thể giao Đông tể cho bọn họ!
Vào lúc này, lão Lý đầu tỉnh táo nhận ra, thôn Lý gia đã không còn là nơi để cả nhà bọn họ sống yên ổn.
Bé không chút nghĩ ngợi, bỏ sách tranh trong tay xuống, chạy ào đến bên cạnh Tôn bà tử, như ngày thường gọi Tôn bà tử dậy uống thuốc vậy, dùng sức đẩy bà. Đông tể đẩy liên tục vài lần, Tôn bà tử không chỉ không mở mắt, mà ngay cả động cũng không.
Đông tể quỳ ngồi dưới đất có chút sốt ruột, bé không biết nên làm gì bây giờ, khó hiểu là, cái mũi lại xon xót, mắt đong đầy hơi nước. Bé dùng khuôn mặt nhỏ lạnh băng dán lên mặt Tôn bà tử, bình thường chỉ cần bé làm vậy thì Tôn bà tử vui vô cùng, sẽ dùng bàn tay ấm áp sờ đầu bé, cũng dùng đôi môi mềm hôn lên mặt bé, trong nhà có bánh trứng cũng sẽ lấy ra cho bé ăn, không có bánh trứng thì sẽ nấu trứng gà cho bé...
Dán mặt xong, Đông tể còn hôn hai má gầy chỉ còn lớp da của Tôn bà tử, đây là lần đầu tiên bé chủ động làm như vậy, nhưng Đông tể chỉ cảm thấy chắc chắn bà sẽ vui vẻ.
Tôn bà tử hao phí tất cả sức lực mới chậm rãi mở đôi mắt khô khốc lê, dưới ánh nến mờ mờ, bà thấy một đôi mắt to đen sì, thấy bà từ từ mở mắt, trong đôi mắt ngập tràn tử khí trầm trầm kia lộ ra tia vui mừng hiếm thấy. Bàn tay khô gầy của mình được một đôi bàn tay nho nhỏ lành lạnh cầm chặt, khuôn mặt thịt thịt lạnh như băng cũng dán lên mặt mình, để lại một nụ hôn ươn ướt...
Tôn bà tử lập tức nhớ đến rất nhiều rất nhiều năm trước, lúc bà còn là một đứa trẻ, con cún con trong nhà cũng thích gần gũi với bà như vậy, cả ngày bịch bịch dán phía sau lưng bà.
Khi đó trong nhà nghèo lắm, không có gì ăn, cuối cùng con cún con kia bị ba bà giết nấu canh. Bà nhớ rõ trước khi nó chết, đôi mắt ướt nước, kêu to ô ô, rất đáng thương.
Bà nhớ rõ con chó mẹ kia thuần một màu đen, cái đầu còn lớn hơn chó nhà bình thường nhiều, đánh nhau rất giỏi, chó trong thôn đều sợ nó.
Chó mẹ chắc là biết con mình bị giết, kêu rên cả buổi chiều, đêm đó liền cắn đứt dây thừng chạy mất.
Sau đó bà không thấy con chó này nữa, cho đến tận mùa đông có người mặc một chiếc áo da chó màu đen, rồi mẹ bà chạy đến nhà người ta, cãi nhau đến nỗi suýt nữa là lao vào đánh nhau... Rất nhiều năm sau đó hai nhà bọn họ đều không nói chuyện với nhau, cho đến khi bà lấy chồng, nhà kia cho chút tiền, hai nhà mới lại lui tới.
Vô số ký ức phủ đầy bụi bỗng theo chân nhau đến, những thứ đã quên đi trong lúc lơ đãng lại lần nữa sống lại, mây khói hôm qua bỗng rõ ràng ngay trước mắt.
Cái đầu không biết từ lúc nào đã đần độn, bỗng như gặp được giác ngộ mà hoạt động nhanh chóng.
Hồi quang phản chiếu.
Tôn bà tử tỉnh táo nhận ra tình huống của mình, hai dòng nước mắt chậm rãi trượt ra mắt bà, bà dùng hết sức lực toàn thân, miễn cưỡng giơ tay sờ đôi má ngây thơ của con mình, "Đông tể... Đông tể... Con ngoan của mẹ... Mẹ phải đi rồi, con phải ngoan ngoãn nghe... nghe lời ba con nói, sống tốt... đừng để cho người ta lừa... cũng đừng để người ta ức hiếp, chỉ cần con sống tốt... Sống tốt..." Giọng nói của bà càng lúc càng nhỏ, tay chậm rãi trượt xuống, đôi mắt mất đi ánh sáng không cam lòng đóng lại.
Lúc này Đông tể nghe rất rõ lời Tôn bà tử nói, cũng nghe hiểu lời bà, bé cầm lấy bàn tay rủ xuống của bà, rất ngoan gật mạnh đầu.
Tôn bà tử lại không như ngày thường từ ái sờ cái đầu nhỏ của bé. Bà nhắm nghiền hai mắt, cơ thể dần dần biến lạnh biến cứng.
Đông tể mờ mịt không biết làm sao, bé không ngừng dùng khuôn mặt nhỏ bé dán lên mặt Tôn bà tử, nhưng lại không có hiệu quả, Tôn bà tử không mở to mắt như lúc nãy, ngược lại cơ thể dần lạnh đi.
Đông tể rất tủi thân, trong lòng dâng lên nỗi bi thương khó hiểu, bé hít hít mũi, đứng dậy từ mặt đất, trong bóng đêm nghiêng nghiêng ngả ngả chạy vào phòng mình, lấy cá đá nhỏ mà mình giấu dưới đệm giường, còn ôm chăn nhỏ đi, hì hục chạy về.
Lạnh thì cần chăn, cá đá nhỏ ấm vù vù, đặt lên người rất thoải mái.
Những thứ này là thường thức không nhiều lắm trong cái đầu nhỏ tỉnh tỉnh mê mê của Đông tể. Bé đắp cái chăn dày lên người Tôn bà tử, đặt cá đá bảo bối của mình vào lòng bàn tay Tôn bà tử, Đông tể cảm giác được hình như Tôn bà tử ấm áp hơn một chút, bé mới yên lòng, xoay đầu lại, bé lại nhìn thấy Tôn bà tử đứng phía sau mình.
Đông tể nhìn nhìn Tôn bà tử phía sau, lại nhìn Tôn bà tử đang nằm trên đất, giật mình nhớ đến cô bé chơi trò vỗ tay với bé trong trấn nhỏ, bé như hiểu gì đó, lại như không hiểu gì cả.
Tôn bà tử đang đứng như không nhìn thấy Đông tể vậy, thân thể nửa trong suốt bay bay ra ngoài. Đông tể vội đứng dậy, nghiêng nghiêng ngả ngả chạy theo bà ra ngoài, lúc sắp đến cửa sân, bỗng Tôn bà tử cúi đầu nhìn Đông tể, như là nghĩ đến điều gì, giống như ngày thường sờ đầu Đông tể, đôi mắt rã rời có phần máy móc nói: "Đông tể mau về đi, mẹ phải đi..."
Đông tể là ai? Mẹ phải đi đâu?
Hồn hề trở về, trở về, trở về...
Trong nơi u tối như có một lực lượng dẫn dắt, Tôn bà tử nhấc tay ra khỏi đầu Đông tể, mờ mịt nhìn hư không, bước ra ngoài một bước.
Đông tể thấy bà càng lúc càng trong suốt, tựa như bong bóng xà phòng vỡ rất nhanh, gió thổi qua là không có, trong lòng dâng lên một nỗi đau đớn, cái mũi xon xót, nước mắt rốt cuộc không ngừng được. Bé rất đau lòng, ôm chặt lấy chân Tôn bà tử, nước mắt rơi ào ào, "Ô ô... M... M... Mẹ... Mẹ... Ô ô..." Cuối cùng Đông tể cũng mở miệng nói chuyện, giọng vừa mềm vừa ngọt, mang theo tiếng khóc nức nở, rất đáng thương.
Quỷ hồn vừa rời thể thần trí còn hồ đồ, ký ức khi còn sống gần như mất hết, Tôn bà tử không phải là đột tử, tuy rằng trước khi chết bà không yên lòng con trai bảo bối, ít nhiều gì cũng có chút không cam, nhưng không có quá nhiều oán khí và chấp niệm. Vốn bà hẳn phải như phần lớn quỷ hồn, đi đến chỗ bọn họ nên đi, nhưng tiếng "Mẹ" này của Đông tể khiến bà như bị sét đánh vậy, chút không cam dưới đáy lòng biến thành chấp niệm vô bờ, lập tức oán khí dưới lòng bà dâng trời mà lên.
Đông tể ôm chân Tôn bà tử, nước mắt còn đang rơi, dừng trên hồn thể của Tôn bà tử, hồn thể sắp tan của bà bỗng hóa thực, bà cúi đầu nhìn Đông tể, đôi mắt rã rời dần được từ ái thay thế, tất cả ký ức của bà đã quay về vào giờ khắc này.
Bà không thể chết được, bà không thể chết được, bà không thể chết được!
Dẫn dắt vô hình trong nơi u tối từ từ biến mất, con mắt mờ đục của Tôn bà tử dần biến thành màu đỏ tươi, bà ngồi xuống, yêu thương ôm Đông tể đang khóc nấc lên, nhẹ nhàng vỗ về cái lưng gầy trơ xương của bé, nức nở nói: "Con ngoan đừng khóc, đừng khóc, mẹ ở đây, mẹ không đi đâu hết..."
Đông tể ôm lấy cổ Tôn bà tử, tủi thân lại sợ hãi, bé khóc thút thít lại kêu lên: "Mẹ... Mẹ..."
"Ai, ai, con ngoan đừng khóc." Tôn bà tử muốn ôm Đông tể đứng lên, lại phát hiện bà không ôm bé được. Nếu bà có thể quay lại cơ thể thì tốt rồi.
Tôn bà tử vừa nghĩ vậy, thì cá đá được xác chết của bà nắm trong tay bỗng tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, Tôn bà tử cảm giác được một lực hút mạnh mẽ, chớp mắt đã biến mất.
Đông tể bất ngờ không kịp đề phòng ngã xuống, cái đầu đập mạnh lên cửa, đau đến nỗi mắt bé lại dâng lên hơi nước, nhưng bé cố nén không khóc, chống người dậy mờ mịt nhìn xung quanh, không có.
Trong sân tối đen như mực, ngoại trừ cọc cây hòe bị đốt đen bảy tám phần, cái gì cũng không có.
Không thấy mẹ... Mẹ không cần con nữa sao?
Giống như những đứa trẻ không tìm thấy mẹ vậy, tủi thân, sợ hãi, đau đớn, khổ sở... Đủ mọi cảm xúc xa lạ dâng lên trong lòng, Đông tể bĩu môi, cuối cùng không nhịn được gào khóc, nước mắt rơi ào ào xuống đất, mặt đất bắt đầu chuyển động, vô số chùm rễ màu đỏ vươn lên đất bùn, tham lam hút chút nước kia.
"Đông tể."
Trong phòng mơ hồ vang lên giọng nói quen thuộc, Đông tể dừng lại, hít mũi, tay nhỏ bé gầy trơ xương chùi chùi đôi mắt to bị nước mắt phủ đầy, nghiêng ngả chạy vào phòng bếp.
Sau khi lão Lý đầu rời khỏi nhà thì mí mắt cứ nhảy liên tục, trong lòng có cảm giác nôn nóng không yên không nói rõ được, cứ cảm thấy sắp có chuyện gì xảy ra vậy.
Ông cố nén cảm giác này, cầm đèn pin, cà nhắc đi về phía nhà Lý Khang Kiện.
Mặt trời lặn sau núi, người trong thôn ăn xong cơm chiều liền đi ra khỏi nhà, tốp năm tốp ba tụ họp với nhau, phe phẩy quạt hương bồ nói chuyện tán dóc. Từ khi Lý Hỉ Bình chết đuối, người trong thôn giữ rịt con mình trong nhà, không thả bọn chúng chạy loạn khắp nơi nữa. Trẻ con mà, sao ngồi yên được, ban ngày bị ép ngoan ngoãn, vất vả lắm đến hoàng hôn mới được thả ra một đám như tù nhân được thả kêu ngao ngao chạy tung tăng khắp nơi, chơi hăng say vô cùng.
Trẻ con chạy loạn không nhìn đường, không cẩn thận đụng phải người, xoay người lại thấy rõ người bị mình đụng phải đang ngã lăn trên đất, oa oa gào khóc. Vài đứa bé đang chơi với nó cũng bị dọa sợ, lập tức tan đi, đứa nào nhát gan thì cũng khóc theo. Vài người lớn đang hóng gió quanh đó thấy lạ liền vội đi đến.
Bọn họ nhìn thấy lão Lý đầu bị đụng ngã lăn trên đất, ôm lưng nửa ngày không đứng dậy được, không những không tiến lên giúp đỡ dậy, mà ngược lại giận dữ nói: "Sao ông lại vào thôn chứ, nhà ông hại chết một nhà Lý An Lương còn chưa đủ, còn muốn đến hại nhà chúng tôi sao?"
Một người phụ nữ có khuôn mặt chua ngoa bảo vệ đứa bé đụng phải lão Lý đầu ra sau lưng, vừa sợ vừa giận thét lên: "Ông đụng vào con tôi làm gì? Ông đụng vào con tôi làm gì? Nếu con tôi có chuyện gì thì bà đây liều mạng này cũng phải giết cả nhà ông!" Bà ta vừa hét lên, vừa vuốt mạnh chỗ đứa bé đụng phải lão Lý đầu lúc nãy, động tác vẻ mặt đó như muốn chùi thứ gì đó bẩn thỉu trên người đứa bé vậy.
Hành động của bà ta càng kích thích cảm xúc của đứa bé hơn, xung quanh đều là những ánh mắt phức tạp, biến thành áp lực vô hình, đứa bé cuối cùng cũng không chịu được, gào khóc, khóc nấc lên thở dồn dập. Bà ta lại tưởng đứa bé xảy ra chuyện gì, kinh sợ dâng lên, vừa an ủi đứa bé vừa mắng lão Lý đầu.
Những người xung quanh cũng gia nhập hàng ngũ mắng chửi rất nhanh, vài đứa bé không hiểu chuyện tiện tay nhặt cục đá dính bùn ném về phía lão Lý đầu.
Lão Lý đầu vừa đau lại vừa tức, ông giãy dụa muốn đứng lên, nhưng eo lại rất đau không dùng được chút sức nào, ông theo bản năng muốn nhờ người xung quanh giúp đỡ, nhưng ngẩng đầu lên nhìn cũng chỉ thấy những khuôn mặt vặn vẹo.
Cách đó không xa, vợ chồng Lý Khang Kiện và Tôn Hạnh không biết đi ra khỏi nhà từ lúc nào, hai vợ chồng đứng bên ngoài đám người lạnh lùng nhìn mọi chuyện, không biết là do sắc trời quá tối, hay là do hoa mắt, lão Lý đầu lại thấy được khoái cảm trả thù trên mặt bọn họ.
Không thể giao Đông tể cho bọn họ!
Vào lúc này, lão Lý đầu tỉnh táo nhận ra, thôn Lý gia đã không còn là nơi để cả nhà bọn họ sống yên ổn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook