Con Của Quỷ
-
Chương 12: Con của quỷ
Con trai Lý Khang Kiện, Lý Hỉ Bình, chết rồi.
Trời nóng nực, thằng bé cũng vài đứa trẻ trong thôn lén đến sông bơi lội, chết đuối dưới sông. Thằng bé mới tám tuổi, khỏe mạnh kháu khỉnh, không giống người cha thành thật hàm hậu của nó, miệng ngọt lắm, rất được nhiều người thích. Lúc được người vớt lên, cơ thể đã bị ngâm đến thay đổi hoàn toàn.
Vợ chồng Lý Khang Kiện cũng chỉ có một đứa con, Tôn Hạnh vợ anh lúc trước khi sinh Lý Hỉ Bình thì khó sinh, phải đưa lên huyện mổ, lúc đó bác sĩ đã nói cho Lý Khang Kiện là vợ anh sau này khó có thể mang thai được nữa. Thôn Lý gia hẻo lánh bế tắc, không chấp hành nghiêm kế hoạch hóa gia đình, trong thôn rất nhiều người không chỉ có một đứa con. Người trong thôn trọng nam khinh nữ, sinh con gái là con nhà người ta, dù thế nào cũng phải sinh ra con trai mới thôi.
Tôn Hạnh tuy vì khó sinh mà thân thể bị hư tổn, nhưng thai đầu liền sinh ra con trai, rất nhiều người đều nói số cô tốt, Lý Hỉ Bình từ nhỏ đã thông minh hiểu chuyện, vì vậy dù nhà bọn họ chỉ có một đứa con, Tôn Hạnh vẫn ngẩng cao đầu mà sống.
Ai biết nuôi con đến tám, chín tuổi, không bệnh không đau, buổi sáng còn xoay quanh cô làm nũng xin tiền mua kem, nói mất là mất, bầu trời của Tôn Hạnh lập tức sụp đổ.
Những đứa trẻ đi bơi cùng Lý Hỉ Bình chạy về nói nó bị nước cuốn đi, cô vẫn còn hy vọng, mong rằng con trai ở hiền gặp lành, nói không chừng gặp được người tốt cứu lên. Chờ đến lúc thấy cơ thể con trai bị nước ngâm không ra hình người, hai mắt Tôn Hạnh tối sầm, ngất đi. Được người đưa về nhà, nằm trên giường vài ngày không ăn uống gì.
Lý Hỉ Bình chết sớm lại đột tử, dựa theo phong tục địa phương không được phát tang cũng không thể nhập phần mộ tổ tiên. Lúc trước trong thôn cũng có đứa bé chết sớm, người nhà liền đào một cái hố trong đất vườn nhà mình chông xuống, điều kiện tốt hơn sẽ mua một chiếc quan tài cho đứa bé, điều kiện không tốt thì lấy một cái chiếu rách cuốn lên rồi chôn, ngay cả bia mộ cũng không có.
Giữa tháng 8, năm nay thời tiết vô cùng oi bức, cơ thể Lý Hỉ Bình vốn đã bị nước ngâm hỏng, ở nhà ba bốn ngày mùi càng lúc càng nồng, dưới quan tài đọng một vũng nước vàng, hôi vô cùng. Lẽ ra nên sớm xuống mồ hạ táng, nhưng Tôn Hạnh chết sống không đồng ý, ai muốn đến gần quan tài Lý Hỉ Bình thôi, là cô đã bày vẻ liều mạng rồi.
"Anh hai chị dâu cứ vậy thì không được, anh nên tìm cách đi, để Bình Bình xuống mồ an nghỉ." Hai anh em ở trong một sân, hai cửa đối diện với nhau, mùi thối kia liên tục chui vào trong nhà gã, khiến hai đứa bé trong nhà sợ hãi, suốt ngày khóc, sáng sớm hôm nay gã đã đưa vợ và con đến nhà mẹ vợ, bị mẹ vợ trách mắng một hồi, bảo gã về khuyên nhủ anh hai chị dâu gã, mau chôn Lý Hỉ Bình đi.
Từ khi con trai chết, Lý Khang Kiện vốn thành thật liền ngơ ngốc, mặt buồn bã u sầu, cả người như già thêm mười tuổi. Lý Khang Vĩ nói khô cả miệng, anh cũng chỉ "A" một tiếng, vừa nhìn là biết không nghe vào.
Vất vả lắm Lý Khang Vĩ mới kìm được cơn tức trong lòng, đen mặt ra ngoài sân, đi bộ đến dưới tàng cây ven đường, ngồi xuống đất, móc từ trong bao thuốc nhăn nhúm một điếu thuốc rồi châm lửa, hút vào nhả khói.
Buổi chiều trời rất nóng, mọi người đều ở trong nhà hưởng quạt mát, trên con đường đá vụn duy nhất trong thôn, nửa ngày cũng không thấy một bóng người.
Lý Khang Vĩ hút ba điếu liên tục, mới nhìn thấy một chiếc xe máy từ cuối đường chạy lại, xe máy dừng dưới chân núi cách đó không xa, Lý Khang Vĩ híp mắt nhìn người vừa xuống xe, bỗng nghĩ tới gì đó, hai mắt sáng lên, bước nhanh tới.
Lão Lý đầu mới từ trấn trên về, chắc là do ngày đó lúc đốt cây hòe Tôn bà tử bị lửa xông, nên ho khan không ngừng, còn nghiêm trọng hơn lúc trước, gần đây lại choáng váng đau đầu. Bảo bà đến bệnh viện trong trấn khám thì bà lại sợ tốn tiền không chịu đi, lão Lý đầu đành phải đến trấn trên mua thuốc giảm nhiệt chữa ho, còn đến chỗ một lão trung y mua cho bà chút thuốc Đông y.
Bây giờ người trong thôn xem nhà bọn họ như ôn thần vậy, vừa thấy ở phía xa liền chạy đi, nên không tìm được người giúp ông mang đồ từ trấn trên về, mà sau khi Lý Khang Kiện đến cửa nói những lời đó, lão Lý đầu cũng ngại không muốn đi tìm anh, đi nhờ xe máy lên trấn.
Thôn Lý gia cách trấn trên rất xa, sáng nay mới năm giờ lão Lý đầu đã xách đèn pin đi từ trong nhà ra, tuy gặp mấy người "xe ôm" chuyên chở người lên trấn trên, nhưng vừa thấy là ông liền không chịu chở. Lão Lý đầu đi dọc con đường vừa đi vừa dừng, mãi cho đến mười một giờ trưa mới đi đến trấn trên.
Chuyện Đông tể không chỉ truyền trong thôn, mà vài thôn khác cũng đồn đại, thậm chí có vài người trấn trên cũng nghe nói. May mà trong trấn Hỉ Nhạc không ai quen lão Lý đầu, người dân trong trấn cũng không mê tín như người trong thôn, không coi tin vịt này là thật. Lúc này lão Lý đầu mới không bị đối xử như ở trong thôn, ngay cả một bao muối, một cuộn giấy vệ sinh cũng không ai bán cho ông.
Đi một chuyến lên trấn không phải dễ dàng, lão Lý đầu thuận đường mua chút gạo mì và đồ gia vị trong trấn, cắt mấy cân thịt heo mỡ heo, mua một vài nhu yếu phẩm sinh hoạt, còn mua cho Đông tể mấy quyển sách tranh, một cân bánh trứng và vài món ăn vặt.
Đủ mọi thứ đầy tràn cả balo, lão Lý đầu gian nan xuống xe, trả tiền, khập khiễng từ từ lên núi.
"Chú Quý, chú Quý!" Lý Khang Vĩ hô hai tiếng từ phía xa, bước nhanh tiến đến, cố nở một nụ cười, trò chuyên: "Chú Quý, chân chú sao vậy?"
Lão Lý đầu kinh ngạc nhìn Lý Khang Vĩ, không rõ đứa cháu luôn không phúc hậu bằng anh trai gã, ngay cả lúc không trồng đất vườn nhà bọn họ cũng không đến nói một tiếng, sao hôm nay lại nói chuyện với ông thế này.
Nỗi khổ sở khi bị cả thôn cô lập, bỗng có người chào hỏi mình, trong lòng lão Lý đầu ít nhiều cũng được an ủi, trên mặt cũng nở nụ cười, "Mấy ngày trước sửa nhà, không cẩn thận trượt xuống thang, ngã xuống."
May mà không bị gãy xương, nhưng lại bị trật chân rất nặng, mắt cá chân vừa đỏ lại sưng, hôm nay đi trấn trên rịt thuốc mới đỡ hơn, lại vác đồ nặng đi đường nên hơi khập khiễng.
Lý Khang Vĩ không thực lòng nói: "Thì ra là vậy, may mà không có chuyện gì, người lớn tuổi xương giòn, chú thím ngày thường cẩn thận một chút."
Lão Lý đầu gật đầu nói: "Được rồi. Khang Vĩ nếu cháu không có chuyện gì thì chú về trước đây, thím cháu còn đang chờ chú về nhà sắc thuốc cho bà ấy uống."
Lý Khang Vĩ vội nói: "Chú Quý, chú đừng vội, Cháu có chuyện tìm chú. Bình Bình chết đuối rồi, chú có nghe nói chưa?"
Lão Lý đầu từ khi bị ngã thương chân liền không bước ra khỏi cổng, vẫn luôn ở trong nhà, hôm nay đỡ hơn mới xuống núi đi trấn trên, còn chưa biết việc này.
"Bình Bình, cháu nói là Hỉ Bình nhà anh hai cháu à?" Lão Lý đầu trợn tròn mắt, "Đang tốt, sao lại xảy ra chuyện này?"
Vẻ mặt Lý Khang Vĩ đau khổ nói: "Không phải sao! Trẻ con nghịch ngợm, ai cũng không ngờ đến. Cái thời tiêt quỷ quái này, anh hai chị dâu vẫn để Bình Bình ở trong nhà nên bốc mùi, nếu cứ như vậy thì không được, anh hai cháu luôn nghe lời chú Quý nói, chú đi với cháu khuyên anh ấy đi."
Lão Lý đầu bị tin tức đột ngột này làm ngơ người, tuy ông không hẳn là nhìn Lý Hỉ Bình lớn lên, nhưng hàng năm Lý Khang Kiện nhờ người mang gạo mang dầu lên huyện cho ông, ông vẫn mua ít đồ của trẻ con gửi về. Đứa bé kia miệng ngọt, lại không sợ người lạ, mỗi lần nhìn thấy ông đều chào hỏi rất to...
Trong lòng lão Lý đầu không khỏi thấy buồn bã, chờ đến khi ông hồi hồn, ông đã gật đầu đồng ý với Lý Khang Vĩ, "...Cháu về trước đi, chú mang đồ về nhà rồi sẽ đến."
Lý Khang Vĩ sợ ông đổi ý, liền nói: "Chú Quý, cháu chờ chú ở đây, chúng ta cùng đi."
Lão Lý đầu cúi đầu nói: "Gần đây thím cháu bệnh rất nặng, chú phải về trước làm cơm chiều cho bà ấy và Đông tể ăn, hay là cháu lên nhà chú ngồi một lát, ăn cơm chiều xong rồi về?"
Nhìn balo của lão Lý đầu là biết mua không ít thứ tốt, nếu đổi thành lúc trước, chắc chắn gã sẽ ngàn đồng ý vạn đồng ý, nhưng bây giờ thì... Ngày đó gã tự tay chém cây quỷ kia một dao, cũng tận mắt thấy thứ gì đó như máu chảy ra từ trong cây, nên bây giờ có cho gã một trăm lá gan, gã cũng không dám đến chỗ tà môn kia.
"Cháu không lên đâu, anh hai chị dâu đang ngây ngốc ở nhà, cháu sợ bọn họ sẽ có chuyện, nên cháu phải về với bọn họ. Chú Quý chúng ta đã nói rồi, lát nữa chú phải đến đấy."
Lý Khang Vĩ biết ăn nói hơn anh trai gã, nói mấy câu không có chỗ cho lão Lý đầu từ chối.
Thật ra lúc gật đầu lão Lý đầu đã hơi hối hận rồi, nếu bình thường thì ông còn chắc là mình sẽ khuyên bảo được Lý Khang Kiện, nhưng giờ thì...
Dù sao Lý Khang Kiện cũng gọi ông là chú nhiều năm như vậy, có thể góp chút sức thì cũng tốt.
Tất nhiên, trong lòng lão Lý đầu còn có ý định khác – sức khỏe của ông và bà nhà càng lúc càng yếu, sợ là không sống được mấy năm nữa, giao Đông tể cho người khác ông cũng không yên tâm. Chuyện năm đó Tôn Hạnh khó sinh ông cũng biết, lúc đó ông đã đi làm ở bệnh viện Nhân Dân trên huyện, bác sĩ mổ cho Tôn Hạnh cũng là ông nhờ giúp, cho nên Tôn Hạnh không thể mang thai được nữa ông cũng rõ hơn bất kỳ ai.
Lý Khang Kiện là người thành thật hàm hậu hiếm có trong thôn, nếu...
Lão Lý đầu về nhà liền tỉnh táo lại, nghĩ cẩn thận, càng nghĩ càng thấy có hy vọng, trong lòng vội vã hơn. Ăn xong cơm chiều, chờ Tôn bà tử uống thuốc xong, ông liền cầm đèn pin xuống núi trong đêm tối.
Hôm nay Đông tể không có câu chuyện để nghe, có hơi không vui, Tôn bà tử đang dọn dẹp trong phòng bếp, bé liền cầm sách tranh đến ngồi dưới ngọn nến, chậm rãi lật.
Đông tể rất thích hình vẽ đủ màu sắc rực rỡ trên sách, nhìn đến mê mẩn, đôi mắt to tử khí trầm trầm dường như cũng sáng hơn lúc bình thường một chút.
"Choang choang..." "Bịch..."
Bên người vang lên hai tiếng rõ to, Đông tể mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng, Tôn bà tử đã ngã xuống đất, ngất đi.
Trời nóng nực, thằng bé cũng vài đứa trẻ trong thôn lén đến sông bơi lội, chết đuối dưới sông. Thằng bé mới tám tuổi, khỏe mạnh kháu khỉnh, không giống người cha thành thật hàm hậu của nó, miệng ngọt lắm, rất được nhiều người thích. Lúc được người vớt lên, cơ thể đã bị ngâm đến thay đổi hoàn toàn.
Vợ chồng Lý Khang Kiện cũng chỉ có một đứa con, Tôn Hạnh vợ anh lúc trước khi sinh Lý Hỉ Bình thì khó sinh, phải đưa lên huyện mổ, lúc đó bác sĩ đã nói cho Lý Khang Kiện là vợ anh sau này khó có thể mang thai được nữa. Thôn Lý gia hẻo lánh bế tắc, không chấp hành nghiêm kế hoạch hóa gia đình, trong thôn rất nhiều người không chỉ có một đứa con. Người trong thôn trọng nam khinh nữ, sinh con gái là con nhà người ta, dù thế nào cũng phải sinh ra con trai mới thôi.
Tôn Hạnh tuy vì khó sinh mà thân thể bị hư tổn, nhưng thai đầu liền sinh ra con trai, rất nhiều người đều nói số cô tốt, Lý Hỉ Bình từ nhỏ đã thông minh hiểu chuyện, vì vậy dù nhà bọn họ chỉ có một đứa con, Tôn Hạnh vẫn ngẩng cao đầu mà sống.
Ai biết nuôi con đến tám, chín tuổi, không bệnh không đau, buổi sáng còn xoay quanh cô làm nũng xin tiền mua kem, nói mất là mất, bầu trời của Tôn Hạnh lập tức sụp đổ.
Những đứa trẻ đi bơi cùng Lý Hỉ Bình chạy về nói nó bị nước cuốn đi, cô vẫn còn hy vọng, mong rằng con trai ở hiền gặp lành, nói không chừng gặp được người tốt cứu lên. Chờ đến lúc thấy cơ thể con trai bị nước ngâm không ra hình người, hai mắt Tôn Hạnh tối sầm, ngất đi. Được người đưa về nhà, nằm trên giường vài ngày không ăn uống gì.
Lý Hỉ Bình chết sớm lại đột tử, dựa theo phong tục địa phương không được phát tang cũng không thể nhập phần mộ tổ tiên. Lúc trước trong thôn cũng có đứa bé chết sớm, người nhà liền đào một cái hố trong đất vườn nhà mình chông xuống, điều kiện tốt hơn sẽ mua một chiếc quan tài cho đứa bé, điều kiện không tốt thì lấy một cái chiếu rách cuốn lên rồi chôn, ngay cả bia mộ cũng không có.
Giữa tháng 8, năm nay thời tiết vô cùng oi bức, cơ thể Lý Hỉ Bình vốn đã bị nước ngâm hỏng, ở nhà ba bốn ngày mùi càng lúc càng nồng, dưới quan tài đọng một vũng nước vàng, hôi vô cùng. Lẽ ra nên sớm xuống mồ hạ táng, nhưng Tôn Hạnh chết sống không đồng ý, ai muốn đến gần quan tài Lý Hỉ Bình thôi, là cô đã bày vẻ liều mạng rồi.
"Anh hai chị dâu cứ vậy thì không được, anh nên tìm cách đi, để Bình Bình xuống mồ an nghỉ." Hai anh em ở trong một sân, hai cửa đối diện với nhau, mùi thối kia liên tục chui vào trong nhà gã, khiến hai đứa bé trong nhà sợ hãi, suốt ngày khóc, sáng sớm hôm nay gã đã đưa vợ và con đến nhà mẹ vợ, bị mẹ vợ trách mắng một hồi, bảo gã về khuyên nhủ anh hai chị dâu gã, mau chôn Lý Hỉ Bình đi.
Từ khi con trai chết, Lý Khang Kiện vốn thành thật liền ngơ ngốc, mặt buồn bã u sầu, cả người như già thêm mười tuổi. Lý Khang Vĩ nói khô cả miệng, anh cũng chỉ "A" một tiếng, vừa nhìn là biết không nghe vào.
Vất vả lắm Lý Khang Vĩ mới kìm được cơn tức trong lòng, đen mặt ra ngoài sân, đi bộ đến dưới tàng cây ven đường, ngồi xuống đất, móc từ trong bao thuốc nhăn nhúm một điếu thuốc rồi châm lửa, hút vào nhả khói.
Buổi chiều trời rất nóng, mọi người đều ở trong nhà hưởng quạt mát, trên con đường đá vụn duy nhất trong thôn, nửa ngày cũng không thấy một bóng người.
Lý Khang Vĩ hút ba điếu liên tục, mới nhìn thấy một chiếc xe máy từ cuối đường chạy lại, xe máy dừng dưới chân núi cách đó không xa, Lý Khang Vĩ híp mắt nhìn người vừa xuống xe, bỗng nghĩ tới gì đó, hai mắt sáng lên, bước nhanh tới.
Lão Lý đầu mới từ trấn trên về, chắc là do ngày đó lúc đốt cây hòe Tôn bà tử bị lửa xông, nên ho khan không ngừng, còn nghiêm trọng hơn lúc trước, gần đây lại choáng váng đau đầu. Bảo bà đến bệnh viện trong trấn khám thì bà lại sợ tốn tiền không chịu đi, lão Lý đầu đành phải đến trấn trên mua thuốc giảm nhiệt chữa ho, còn đến chỗ một lão trung y mua cho bà chút thuốc Đông y.
Bây giờ người trong thôn xem nhà bọn họ như ôn thần vậy, vừa thấy ở phía xa liền chạy đi, nên không tìm được người giúp ông mang đồ từ trấn trên về, mà sau khi Lý Khang Kiện đến cửa nói những lời đó, lão Lý đầu cũng ngại không muốn đi tìm anh, đi nhờ xe máy lên trấn.
Thôn Lý gia cách trấn trên rất xa, sáng nay mới năm giờ lão Lý đầu đã xách đèn pin đi từ trong nhà ra, tuy gặp mấy người "xe ôm" chuyên chở người lên trấn trên, nhưng vừa thấy là ông liền không chịu chở. Lão Lý đầu đi dọc con đường vừa đi vừa dừng, mãi cho đến mười một giờ trưa mới đi đến trấn trên.
Chuyện Đông tể không chỉ truyền trong thôn, mà vài thôn khác cũng đồn đại, thậm chí có vài người trấn trên cũng nghe nói. May mà trong trấn Hỉ Nhạc không ai quen lão Lý đầu, người dân trong trấn cũng không mê tín như người trong thôn, không coi tin vịt này là thật. Lúc này lão Lý đầu mới không bị đối xử như ở trong thôn, ngay cả một bao muối, một cuộn giấy vệ sinh cũng không ai bán cho ông.
Đi một chuyến lên trấn không phải dễ dàng, lão Lý đầu thuận đường mua chút gạo mì và đồ gia vị trong trấn, cắt mấy cân thịt heo mỡ heo, mua một vài nhu yếu phẩm sinh hoạt, còn mua cho Đông tể mấy quyển sách tranh, một cân bánh trứng và vài món ăn vặt.
Đủ mọi thứ đầy tràn cả balo, lão Lý đầu gian nan xuống xe, trả tiền, khập khiễng từ từ lên núi.
"Chú Quý, chú Quý!" Lý Khang Vĩ hô hai tiếng từ phía xa, bước nhanh tiến đến, cố nở một nụ cười, trò chuyên: "Chú Quý, chân chú sao vậy?"
Lão Lý đầu kinh ngạc nhìn Lý Khang Vĩ, không rõ đứa cháu luôn không phúc hậu bằng anh trai gã, ngay cả lúc không trồng đất vườn nhà bọn họ cũng không đến nói một tiếng, sao hôm nay lại nói chuyện với ông thế này.
Nỗi khổ sở khi bị cả thôn cô lập, bỗng có người chào hỏi mình, trong lòng lão Lý đầu ít nhiều cũng được an ủi, trên mặt cũng nở nụ cười, "Mấy ngày trước sửa nhà, không cẩn thận trượt xuống thang, ngã xuống."
May mà không bị gãy xương, nhưng lại bị trật chân rất nặng, mắt cá chân vừa đỏ lại sưng, hôm nay đi trấn trên rịt thuốc mới đỡ hơn, lại vác đồ nặng đi đường nên hơi khập khiễng.
Lý Khang Vĩ không thực lòng nói: "Thì ra là vậy, may mà không có chuyện gì, người lớn tuổi xương giòn, chú thím ngày thường cẩn thận một chút."
Lão Lý đầu gật đầu nói: "Được rồi. Khang Vĩ nếu cháu không có chuyện gì thì chú về trước đây, thím cháu còn đang chờ chú về nhà sắc thuốc cho bà ấy uống."
Lý Khang Vĩ vội nói: "Chú Quý, chú đừng vội, Cháu có chuyện tìm chú. Bình Bình chết đuối rồi, chú có nghe nói chưa?"
Lão Lý đầu từ khi bị ngã thương chân liền không bước ra khỏi cổng, vẫn luôn ở trong nhà, hôm nay đỡ hơn mới xuống núi đi trấn trên, còn chưa biết việc này.
"Bình Bình, cháu nói là Hỉ Bình nhà anh hai cháu à?" Lão Lý đầu trợn tròn mắt, "Đang tốt, sao lại xảy ra chuyện này?"
Vẻ mặt Lý Khang Vĩ đau khổ nói: "Không phải sao! Trẻ con nghịch ngợm, ai cũng không ngờ đến. Cái thời tiêt quỷ quái này, anh hai chị dâu vẫn để Bình Bình ở trong nhà nên bốc mùi, nếu cứ như vậy thì không được, anh hai cháu luôn nghe lời chú Quý nói, chú đi với cháu khuyên anh ấy đi."
Lão Lý đầu bị tin tức đột ngột này làm ngơ người, tuy ông không hẳn là nhìn Lý Hỉ Bình lớn lên, nhưng hàng năm Lý Khang Kiện nhờ người mang gạo mang dầu lên huyện cho ông, ông vẫn mua ít đồ của trẻ con gửi về. Đứa bé kia miệng ngọt, lại không sợ người lạ, mỗi lần nhìn thấy ông đều chào hỏi rất to...
Trong lòng lão Lý đầu không khỏi thấy buồn bã, chờ đến khi ông hồi hồn, ông đã gật đầu đồng ý với Lý Khang Vĩ, "...Cháu về trước đi, chú mang đồ về nhà rồi sẽ đến."
Lý Khang Vĩ sợ ông đổi ý, liền nói: "Chú Quý, cháu chờ chú ở đây, chúng ta cùng đi."
Lão Lý đầu cúi đầu nói: "Gần đây thím cháu bệnh rất nặng, chú phải về trước làm cơm chiều cho bà ấy và Đông tể ăn, hay là cháu lên nhà chú ngồi một lát, ăn cơm chiều xong rồi về?"
Nhìn balo của lão Lý đầu là biết mua không ít thứ tốt, nếu đổi thành lúc trước, chắc chắn gã sẽ ngàn đồng ý vạn đồng ý, nhưng bây giờ thì... Ngày đó gã tự tay chém cây quỷ kia một dao, cũng tận mắt thấy thứ gì đó như máu chảy ra từ trong cây, nên bây giờ có cho gã một trăm lá gan, gã cũng không dám đến chỗ tà môn kia.
"Cháu không lên đâu, anh hai chị dâu đang ngây ngốc ở nhà, cháu sợ bọn họ sẽ có chuyện, nên cháu phải về với bọn họ. Chú Quý chúng ta đã nói rồi, lát nữa chú phải đến đấy."
Lý Khang Vĩ biết ăn nói hơn anh trai gã, nói mấy câu không có chỗ cho lão Lý đầu từ chối.
Thật ra lúc gật đầu lão Lý đầu đã hơi hối hận rồi, nếu bình thường thì ông còn chắc là mình sẽ khuyên bảo được Lý Khang Kiện, nhưng giờ thì...
Dù sao Lý Khang Kiện cũng gọi ông là chú nhiều năm như vậy, có thể góp chút sức thì cũng tốt.
Tất nhiên, trong lòng lão Lý đầu còn có ý định khác – sức khỏe của ông và bà nhà càng lúc càng yếu, sợ là không sống được mấy năm nữa, giao Đông tể cho người khác ông cũng không yên tâm. Chuyện năm đó Tôn Hạnh khó sinh ông cũng biết, lúc đó ông đã đi làm ở bệnh viện Nhân Dân trên huyện, bác sĩ mổ cho Tôn Hạnh cũng là ông nhờ giúp, cho nên Tôn Hạnh không thể mang thai được nữa ông cũng rõ hơn bất kỳ ai.
Lý Khang Kiện là người thành thật hàm hậu hiếm có trong thôn, nếu...
Lão Lý đầu về nhà liền tỉnh táo lại, nghĩ cẩn thận, càng nghĩ càng thấy có hy vọng, trong lòng vội vã hơn. Ăn xong cơm chiều, chờ Tôn bà tử uống thuốc xong, ông liền cầm đèn pin xuống núi trong đêm tối.
Hôm nay Đông tể không có câu chuyện để nghe, có hơi không vui, Tôn bà tử đang dọn dẹp trong phòng bếp, bé liền cầm sách tranh đến ngồi dưới ngọn nến, chậm rãi lật.
Đông tể rất thích hình vẽ đủ màu sắc rực rỡ trên sách, nhìn đến mê mẩn, đôi mắt to tử khí trầm trầm dường như cũng sáng hơn lúc bình thường một chút.
"Choang choang..." "Bịch..."
Bên người vang lên hai tiếng rõ to, Đông tể mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng, Tôn bà tử đã ngã xuống đất, ngất đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook