Con Chó Của Pavlov
-
C28: Chương 28
Phương Duy cầm lấy điện thoại vừa bị cúp, không tưởng tượng nổi. Có lẽ do mẹ Chu Duệ Quân cảm xúc quá kích động nên khi nói chuyện có xen vào ít tiếng địa phương nên cậu không hiểu, nhưng cậu hiểu được sự tức giận và hận thù trong lời nói. Nhưng trước đây họ rất thân với nhau, Phương Duy nhớ rằng mỗi khi cậu đi chợ đêm, mẹ của Chu Duệ Quân sẽ trò chuyện rất dịu dàng với cậu, vì con trai bà không thích nói chuyện nên bà hay hỏi Phương Duy về điểm số và cuộc sống ở trường của Chu Duệ Quân.
Mấy năm không gặp, không liên lạc với nhau, sao bây giờ mẹ Chu lại căm thù cậu như thế, không hợp lý chút nào. Phương Duy không hiểu được, rồi đột nhiên có thứ gì đó lóe lên...
Cậu vội vàng gọi điện thoại lần nữa, lần này là Chu Duệ Quân tự mình bắt máy, ngữ điệu hắn không tốt: "Sao vậy?"
"Vừa rồi... là mẹ anh à?" Phương Duy do dự: "Bà ấy còn ở đó không?"
"Không liên quan đến em." Chu Duệ Quân nói: "Tìm tôi làm gì?"
Bên cạnh hắn rất yên tĩnh, không nghe thấy tiếng phụ nữ nào, Phương Duy đoán mẹ Chu đã đi rồi bèn hỏi: "Bà ấy còn nhớ em không? Sao đột nhiên lại..." Cậu không tìm được từ thích hợp.
"Tìm tôi làm gì?" Chu Duệ Quân phớt lờ câu hỏi của cậu.
"Có phải anh nói với người trong nhà chuyện của chúng ta không?" Trong đầu Phương Duy vẫn xoay quanh vấn đề này, nảy ra một suy nghĩ táo bạo: "Bà ấy biết anh quen em rồi sao?"
"Tôi quen em ư?" Chu Duệ Quân hỏi ngược lại.
Phương Duy im lặng, gian nan mở miệng, mới nhớ ra ban đầu cậu muốn tìm Chu Duệ Quân để chứng thực chuyện gì.
"Anh gặp chị em rồi đúng không, anh nói với chị là chúng ta đã kết thúc rồi à? Rõ ràng là không mà, chúng ta không..."
"Kết thúc không tốt à?" Chu Duệ Quân ngắt lời cậu: "Không phải anh làm em thất vọng à?"
"Nhưng em không nghĩ đến việc chia tay, em chưa bao giờ nghĩ đến."
"Vậy em muốn thế nào?" Giọng Chu Duệ Quân hiếm khi xen lẫn một tia mệt mỏi: "Người nhà em không đồng ý nên tìm anh, anh không muốn bị làm phiền vì chuyện này, em hiểu không?"
Phương Duy nắm chặt điện thoại, cắn môi dưới: "Em sẽ..."
"Tiểu Duy, bên ngoài lạnh quá." Mẹ Phương đi ra ngoài tìm cậu, đứng cách mấy bước giục: "Con mau vào trong đi."
"Chờ một chút, con vào ngay." Phương Duy nói xong thì lại nói vào điện thoại: "Em sẽ nói với nhà của em..."
"Tôi cúp đây, em lo chuyện của em đi." Chu Duệ Quân không kiên nhẫn nghe cậu nói, lập tức cúp điện thoại.
Bên tai vang lên tiếng bíp, Phương Duy còn đang xuất thần thì mẹ Phương lại nói: "Sao vậy? Bây giờ ngay cả nhà cũng không muốn vào nữa rồi à."
Phương Duy nhìn lung tung, đáp: "Không ạ."
Hôm nay là ngày kỉ niệm ngày cưới của cha mẹ, ban đầu Phương Duy không muốn gây ra chuyện không vui, cố gắng ngồi ăn hết phần cơm của mình trong khi cảm xúc thì đang phun trào.
Cha Phương là người lên tiếng trước, Phương Duy múc một bát canh cho cha mẹ, cha Phương đưa tay ra đón lấy và nói: "Sau này con chuyển về đây sống đi. Mấy ngày nay mẹ con cứ cằn nhằn bên tai cha, nói không ai chăm sóc con, gầy đi nhiều."
Phương Duy không đưa nổi bát canh nữa. Cậu xoay người đặt nó lên bàn, ăn một miếng cơm rồi nói: "Một mình con sống rất tốt, hơn nữa còn gần công ty."
Tay cha Phương trống không hạ xuống tại chỗ, sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Một tháng con làm được bao nhiêu, trả tiền thuê hai căn nhà có nổi không?"
Phương Duy đột nhiên ngừng ăn.
"Được rồi, hôm nay không nói chuyện này nữa." Phương Mạn hòa giải, bưng bát canh đến trước mặt bố cô: "Tiểu Duy, em ăn thử món tôm này đi, hôm nay mẹ đặc biệt nói dì Tang làm cho em..."
Phương Duy tránh đi con tôm mà Phương Mạn gắp cho cậu: "Để em tự gắp."
Không khí trên bàn ăn đột nhiên ngưng tụ lại, mọi người đều im lặng.
Từ trước tới nay Phương Mạn luôn là người thẳng thắn nhất, lập tức quăng đũa xuống, nói: "Làm sao đây, em không muốn mọi người vui vẻ ăn cơm đúng không?"
"Em không nhắc đến trước." Phương Duy nói.
"Vậy con muốn sao?" Cha Phương hừ lạnh một tiếng: "Ở chung với đàn ông, con còn muốn mọi người vui cho con à?"
"Con yêu đương bình thường, chỗ nào mà không đáng vui đâu?" Phương Duy hỏi ngược lại.
Mẹ Phương nãy giờ không nói chuyện lên tiếng: "Bây giờ con còn chưa hiểu, mẹ biết con ham những thứ mới mẻ, nhưng chơi đùa thôi là được rồi, vẫn phải..."
"Con nghiêm túc." Phương Duy cực kỳ kiên định.
Lời nói của mẹ Phương nghẹn lại trong cổ họng. Phương Mạn đẩy bát đĩa, cô đã ở vị trí cao nhất đã lâu, bày ra tư thế giáo huấn vô cùng tiêu chuẩn: "Em nghiêm túc cái gì? Bạn trai nhỏ của em còn nói với chị là muốn chia tay với em kìa."
"Ai bảo chị đi tìm anh ấy?" Phương Duy vừa nhắc tới chuyện này cũng vô cùng tức giận: "Tự em sẽ xử lý, sao chị lại làm phiền anh ấy?"
"Chị đang kiểm tra cho em mà lại bị xem là xen vào việc người khác à?"
"Được rồi." Mẹ Phương nói, "Là mẹ bảo Tiểu Mạn dành thời gian đi gặp thằng bé đó. Nghe nói nó là một người rất bình thường, nhà ở thuê bằng tiền con, tiền sinh hoạt bình thường cũng do con chi. Tiểu Duy, con phải nghĩ lại, nó quen con có phải có mưu đồ gì không?"
Giọng điệu mẹ Phương bình tĩnh dịu dàng nhưng lại làm cho Phương Duy ở trên ghế bật dậy: "Con biết rõ anh ấy là người như thế nào."
"Con biết cái gì?" Cha Phương vỗ bàn: "Cha thấy hiện tại đầu óc con không tỉnh táo đâu!"
Hầu kết Phương Duy nhấp nhô, đang định phản bác thì mẹ Phương nắm lấy tay cậu, dịu dàng thuyết phục: "Ngoan nào, bé cưng, mọi người đều muốn tốt cho con thôi."
"Không phải là tốt cho con." Phương Duy nói giọng cứng nhắc.
Phương Mạn ở bên cạnh khẽ hừ một tiếng: "Chỉ có thằng bạn trai kia của em là muốn tốt cho em thôi đúng không? Em phải trả tiền thuê nhà, phí sinh hoạt, còn phải mua cho nó nhiều quần áo phụ kiện đắt tiền như vậy. Em có biết nó đang nghĩ gì không, đang muốn gì từ em không?"
Phương Duy đảo mắt: "Đó là em tự nguyện, không phải anh ấy yêu cầu, em với anh ấy yêu đương như người bình thường có gì không được à?"
Phương Mạn chưa kịp trả lời thì cha Phương đã lên tiếng trước: "Yêu nhau như người bình thường? Vậy nó cho con được cái gì?"
"Con không cần cái gì của anh ấy, cái gì con cũng đã có rồi."
Cha Phương cười, nhưng lời nói lại làm cậu tổn thương: "Những gì con có đều là do cha cho."
Phương Duy nhìn thẳng vào cha mình: "Cho nên?"
"Cho nên cha không đồng ý, lập tức chia tay với nó rồi chuyển về đây." Cha Phương đứng lên, định đi lên lầu: "Chuyện này không phải là đang thương lượng với con."
"Tại sao?" Phương Duy đẩy bàn, đĩa rơi xuống đất phát ra một tiếng vang lớn, cậu lớn tiếng hỏi: "Tại sao cha lại quyết định thay con?"
Từ nhỏ đã là như thế. Vì cậu ngoan ngoãn nghe lời, nên mặc quần áo gì, học nhạc cụ gì, học trường nào, chọn chuyên ngành nào... Tất cả đều do họ quyết định thay cậu. Phương Duy chưa bao giờ được tùy tiện lựa chọn, bây giờ cuối cùng cậu cũng đã trưởng thành, có đôi cánh của riêng mình, nhưng vẫn bị "thao túng và kiểm soát"!
"Con có thể tự quyết định." Cha Phương quay đầu lại, đứa con trai nhỏ luôn luôn ngoan ngoãn lần đầu tiên quát to với ông, chuyện này làm cho ông nổi giận: "Chỉ cần con không mang họ Phương thì yêu ai cũng được!"
Phương Duy giật mình, mất vài giây với hiểu ý của ông. Cả nhà im lặng trong giây lát. Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy Phương Duy giật giật tay, chậm rãi từ trong túi lấy ra thẻ ra vào và một chùm chìa khóa, đặt lên bàn.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào cậu, thân thể Phương Duy run rẩy nhưng hai tay lại rất vững vàng, cậu liếc mắt nhìn mọi người trong phòng, bình tĩnh nói: "Vậy con trả hết cho mọi người."
Cha Phương tức giận chỉ vào cậu mắng: "Cút!"
Những món ăn tinh xảo trên bàn đã sớm trở thành đồ thừa, ai cũng chưa ăn được mấy miếng nhưng lúc này cũng không có tâm trạng ăn nữa. Mẹ Phương phàn nàn: "Ông làm gì mà lớn tiếng với con như vậy."
Cha Phương mệt mỏi bóp mũi: "Thằng nhỏ từ nhỏ đã luôn được nuông chiều, bây giờ còn dám khiêu khích tôi."
Mẹ Phương không vui, nói: "Trước kia ông còn nói nó ngoan nhất mà."
Cha Phương xua tay, chưa hết giận: "Nó chưa gặp khó khăn gì nên lần này để nó gặp chút khó khăn cũng không phải là điều gì xấu. Tiểu Mạn, ngày mai đóng băng thẻ của nó cho cha, để cha xem nó kiên trì được mấy ngày."
"Nó để lại hết rồi." Phương Mạn hếch cằm lên, ra hiệu cho họ nhìn lên bàn, nơi đó có chìa khóa xe, thẻ ngân hàng và thẻ ra vào nhà.
Cha Phương giận dữ cười, xua tay đi lên lầu vào phòng ngủ.
Mẹ Phương dựa vào trên ghế sô pha, xoa xoa huyệt thái dương, thở dài: "Sợ nó thiệt thòi, sợ nó chịu khổ nên sắp xếp thỏa đáng hết mọi việc cho nó, không ngờ nó lại không vui"
"Mấy ngày nay cha mẹ ở công ty đã rất bận rồi, đừng lo lắng nữa, nó cũng là người lớn rồi, trong lòng tự hiểu." Phương Mạn an ủi bà, còn nói đùa: "Tình hình hiện tại của Tiểu Duy là thời kì nổi loạn tới muộn thôi, qua đợt này rồi sẽ ổn thôi."
Mẹ Phương buồn cười, vỗ vỗ tay cô: "Được rồi, sau này con cũng để mắt tới nó chút, đừng để nó gặp rắc rối."
"Con biết rồi ạ."
Khi Phương Duy ra ngoài, cậu đã ném lại tất cả đồ đạc trong nhà, bao gồm cả chìa khóa của hai căn nhà cậu thuê, bây giờ cậu không còn gì ngoài chiếc điện thoại di động.
Khu biệt thự rộng lớn hiếm khi có người vào ban đêm, Phương Duy tìm một tảng đá sạch sẽ ngồi xuống. Gió đêm thổi qua làm cậu tỉnh táo hơn rất nhiều, chính cậu cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí để nói ra những lời đó rồi kiên quyết "bỏ nhà ra đi". Nhưng cậu không hối hận, bởi vì cả đời cậu đã bị sai khiến đủ rồi, nếu không có Chu Duệ Quân thì ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến.
Nhưng bây giờ có Chu Duệ Quân rồi. Cậu nhìn xuống điện thoại, dùng ngón tay dời con trỏ đến đến đi đi. Sau khi lặp đi lặp lại một hành động không biết bao nhiêu lần, cậu bấm điện thoại. Nhưng không ai trả lời.
Như dự đoán.
Phương Duy say sưa nhìn chằm chằm vào điện thoại, đồng tử dần dần giãn ra, lặp đi lặp lại động tác quay số, lắng nghe tiếng bíp bíp bíp đơn điệu. Cơ thể lạnh cóng, các ngón tay cũng chết lặng.
Điện thoại nhắc nhở sắp hết pin, Phương Duy không phản ứng lại, tiếp tục bấm điện thoại gọi cho một người.
"A lô." Bất ngờ được kết nối.
Phương Duy suýt chút nữa làm rơi điện thoại xuống đất, thấy bên kia im lặng liền lặp lại: "Xin chào."
"Chu..." Cậu vừa mở miệng nói ra được một chữ liền ngậm miệng lại.
Giọng nói khàn khàn đầy sơ hở. Chu Duệ Quân tinh tường nhận ra, do dự hỏi: "Sao vậy?"
Phương Duy không trả lời mà điều chỉnh lại tâm tình rồi mới hỏi: "Anh đang ở đâu?" Nhưng vẫn có thể nghe ra giọng cậu không ổn lắm.
"Bị gọi đi tăng ca." Chu Duệ Quân im lặng một lát mới nói.
Phương Duy đột nhiên đứng dậy: "Vậy em đi tìm anh."
"Cái gì?"
"Bây giờ em đi tìm anh."
"Không, anh đã nói với em, chúng ta..."
Phương Duy liếc nhìn pin chỉ còn 1%: "Điện thoại sắp hết pin rồi, có gì muốn nói thì anh nói thẳng với em đi, cho dù là chia tay thì cũng phải nói thẳng."
"Em làm cái gì vậy?" Chu Duệ Quân nhíu mày nhưng Phương Duy đã cúp điện thoại. Hắn gọi lại thì bên kia đã tắt máy.
Đã một tiếng rưỡi sau khi Phương Duy đến tòa nhà của Cục Công Thương. Trước khi vào tòa nhà phải quẹt thẻ kiểm soát ra vào, cậu không có nên không vào được, điện thoại thì hết pin nên phải đợi ở tầng dưới. Dù cậu cũng không biết mình có đợi được không.
Có lẽ là Chu Duệ Quân chỉ tùy tiện nói thôi, có lẽ là hắn không tăng ca, cũng có thể là nghe được cậu muốn tới hắn đã lập tức đi rồi. Phương Duy không còn sức lực để suy nghĩ nữa, cậu dựa vào tường yên lặng chờ đợi.
Chu Duệ Quân đang hút thuốc trong góc khuất gió, ánh lửa phản chiếu trong mắt hắn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bóng người đang run rẩy ở cửa.
Thật lâu sau, hắn nghe thấy Phương Duy ho khan vài tiếng, dường như cậu không khỏe, cuộn mình ngồi xuống. Chu Duệ Quân lạnh lùng hút nửa gói thuốc lá. Sau vài phút, hắn ho nhẹ.
Ban đầu Phương Duy không phản ứng gì, cho đến khi nghe ra giọng hắn, cậu mới chậm chạp quay đầu lại rồi nhìn thấy hắn.
Hai người chỉ lặng lẽ nhìn nhau, gió thoảng qua trước mặt làm lay động vài chiếc lá rụng. Vòi phun nước ban đêm đều đều phun sượt qua bên cạnh, hơi nước phả vào mặt.
Phương Duy đứng dậy, hơi nước trên mặt nhất thời dồn hết vào trong mắt. Chu Duệ Quân yên lặng nhìn cậu không nói lời nào. Phương Duy đột nhiên chạy về phía hắn, ôm chặt eo, vùi mặt vào ngực đối phương.
Phương Duy ôm hắn thật chặt, giống như một con vật nhỏ đang tìm kiếm sự ấm áp và giúp đỡ. Chu Duệ Quân đang định đẩy cậu ra nhưng dường như Phương Duy đã cảm giác được. Cậu càng dùng thêm sức, không chịu buông tay, dùng giọng mũi nồng đậm khẽ thì thầm: "Đừng đẩy em ra, bây giờ em chỉ có anh thôi."
Những ngọn đèn đường chập chờn mờ ảo làm cho bóng người cũng mờ ảo theo. Ngực và lưng Chu Duệ Quân bị đè chặt, ôm lấy, giữ lấy như đang coi hắn là cọng rơm cứu mạng duy nhất. Chỉ là Phương Duy vẫn chưa biết rằng cọng rơm này chưa bao giờ ở đây để cứu cậu.
Chu Duệ Quân ngẩng đầu nhìn bóng đêm xanh thẫm rồi chậm rãi giơ tay đẩy người trước mặt ra. Phương Duy cảm nhận được ý định của hắn bèn ôm hắn chặt hơn.
"Buông ra." Chu Duệ Quân cảnh cáo bằng giọng nặng nề: "Đây là chỗ tôi làm việc, em muốn bị nhìn thấy à?"
"18167093572." Phương Duy nghẹn ngào báo ra một dãy số: "Em chưa trả tiền xe."
"Cái gì?" Chu Duệ Quân ngừng đẩy cậu.
"Alipay của lái xe, em không có đồng nào cả." Phương Duy ngẩng đầu: "Còn chưa trả tiền xe."
Chu Duệ Quân nặng nề trừng mắt nhìn cậu, một lúc lâu mới hỏi: "Làm sao vậy?"
Ba chữ này như mở ra một cánh cổng, hốc mắt Phương Duy lập tức đỏ lên, bờ môi run run nhưng không nói ra lời, chỉ cảm thấy trong lồng ngực tràn đầy cảm giác tủi thân.
Chu Duệ Quân nảy ra một suy đoán: "Em bỏ nhà ra đi à?"
"Em không nhát gan." Phương Duy hừ một tiếng: "Anh làm được, em cũng làm được."
"Chuyện gì?"
Phương Duy ngẩng đầu nhìn hắn: "Không phải mẹ anh biết chuyện của chúng ta à?"
Ánh mắt Chu Duệ Quân lóe lên nhưng Phương Duy không phát hiện.
"Cho nên em đồng ý trở mặt với người trong nhà vì tôi?" Chu Duệ Quân chậm rãi hỏi.
Phương Duy không biết nên gật đầu hay lắc đầu. Chu Duệ Quân là một tảng băng lộ ra, mà tảng băng ở dưới đáy sông chính là mâu thuẫn của cậu và người nhà.
Chu Duệ Quân cho rằng cậu đã ngầm thừa nhận, hắn nhéo cằm cậu, đột nhiên hỏi: "Em không hối hận à?"
Con ngươi của Phương Duy giãn ra trong chốc lát, gương mặt của người trước mặt trong giây lát trở nên rõ ràng, lần này cậu quả quyết lắc đầu.
"Em sẽ không hối hận." Phương Duy nói: "Bởi vì em thích anh."
Chu Duệ Quân không nói chuyện, cậu cắn môi dưới bổ sung: "Em yêu anh."
Đây là lần đầu tiên cậu nói những chuyện này với người khác một cách thẳng thắn như vậy, dù mới vài tháng trước cậu còn không hiểu thế nào là tình yêu.
Tình yêu là gì? Tình yêu khiến cậu vừa khiếp đảm lại vừa như được ban cho lòng dũng cảm. Còn bây giờ cậu lại đang mâu thuẫn như vậy, vừa thản nhiên vừa hèn mọn cầu xin: "Cho nên, đừng chia tay với em, được không?"
Trong chốc lát Chu Duệ Quân không muốn nhìn vào mắt cậu, chỉ trong một khoảnh khắc, chút mềm mại lại lần nữa trở nên cứng rắn.
Những chiếc lá bị gió thổi xào xạc, mỗi giây trong lúc chờ đợi trở nên vô cùng dài lâu, cho đến khi đôi mắt mở to của Phương Duy trào ra những giọt nước mắt chua xót, mà sau một lát cuối cùng Chu Duệ Quân cũng khẽ gật đầu. Phương Duy thấy vậy thì vội vã nhào về phía trước hôn hắn.
Môi Chu Duệ Quân rất lạnh, Phương Duy thì lại nóng như lửa đốt dính lên người đối phương, muốn dung hợp nhiệt độ cơ thể của hai người bọn họ.
Chu Duệ Quân hé miệng, cho Phương Duy đưa lưỡi vào.
"Giám đốc Thẩm, mấy ngày trước có một khách hàng đến xử lý công việc, nói muốn đi Hải Nam, anh có muốn cùng..." Ngoài cửa đột nhiên có tiếng bước chân và tiếng người.
Hai người đang hôn nhau đều sửng sốt, trong lúc cấp bách Phương Duy cắn trúng đầu lưỡi của Chu Duệ Quân, bèn quan tâm hỏi: "Sao vậy? Có phải..."
Chu Duệ Quân lui về phía sau một bước, cố gắng cách xa cậu: "Không có việc gì."
Người đi ra khỏi cổng nghe thấy âm thanh thì nhìn sang, thấy tư thế của bọn họ kì lạ, môi đỏ mọng thì hơi nghi hoặc. Người khi nãy nói chuyện lên tiếng trước, kinh ngạc nói: "Chu Duệ Quân? Sao cậu còn chưa đi?"
Giám đốc Thẩm, lãnh đạo của Chu Duệ Quân, đứng bên cạnh mỉm cười nói: "Không phải cậu nói từ sớm là phải đi à?" Sau đó, ông ta lại chú ý đến Phương Duy: "Vẫn là người bạn kia à, lại đến đón Tiểu Chu hả?"
Phương Duy không ngờ rằng Giám đốc Thẩm vẫn còn nhớ cậu, vừa định trả lời thì lại nhớ tới lần trước Chu Duệ Quân nói với cậu rằng cuộc sống riêng tư của người này rất hỗn loạn, nam nữ đều được. Lời nói của cậu nghẹn lại, cuối cùng chỉ cười cười.
Chu Duệ Quân ở bên cạnh nói: "Giám đốc, bây giờ hai người muốn về nhà à? Muốn tôi đưa hai người về không?"
Giám đốc Thẩm cười, khoát khoát tay: "Hôm nay Tiểu Trần lái xe."
Chu Duệ Quân gật đầu, hai người kia liền đi.
Phương Duy thở phào nhẹ nhõm: "Hẳn là không nhìn ra gì đâu nhỉ?"
Tâm trạng Chu Duệ Quân hình như không tốt, đi về phía bãi đỗ xe: "Đừng đứng ở chỗ này nữa, lên xe trước đi, buổi tối em định ở chỗ nào?"
Phương Duy vội vàng đi theo, nghe thấy câu hỏi này thì lại dừng lại: "Không... Em không có chỗ nào để đi, em để chìa khóa ở nhà hết rồi."
Chu Duệ Quân quay đầu lại nhìn cậu, Phương Duy cúi đầu: "Tiền thuê nhà của em đều là..."
Cậu chỉ nói đến đây, Chu Duệ Quân đã hiểu: "Vậy em định làm gì tiếp theo?"
Phương Duy dùng ngón tay vặn quần áo, do dự nói: "Để em xem có căn nhà nào phù hợp trước..."
"Thôi, chúng ta tìm khách sạn trước đi." Chu Duệ Quân nhận ra cậu chỉ nhất thời trở mặt với người nhà thôi, căn bản không có tính toán với cuộc sống sau này.
Phương Duy bực bội lên xe, Chu Duệ Quân lái xe đến một khách sạn. Khách sạn cũng không phải là nơi Phương Duy thường ở, hoàn cảnh trung bình. Trước khi vào cửa, Phương Duy mới nhớ ra hỏi: "Buổi tối... anh cùng em ở đây chứ?"
Chu Duệ Quân lấy chứng minh thư của mình ra đưa cho tiếp tân, không quay đầu lại trả lời: "Nếu không thì?"
Phương Duy lập tức vui mừng khôn xiết, tiến vào phòng, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy chính là cái giường lớn duy nhất thì lại không khỏi mơ màng. Cậu quay người muốn nói gì đó với Chu Duệ Quân nhưng đối phương đã quay đầu đi vào phòng tắm.
"Anh đi tắm trước."
"Ừm." Phương Duy đáp: "Được."
Sau khi hai người tắm xong thì cùng nhau nằm trên giường. Bầu không khí tốt như vậy thì đúng là nên xảy ra chuyện gì đó, Phương Duy thật sự chuẩn bị động thủ, nhưng khi quay đầu sang thì lại nhìn Chu Duệ Quân đang nghịch điện thoại di động.
Cậu đưa tay khẽ chạm vào eo người kia, tuy người này ngồi trong văn phòng làm việc nhưng ngày nào cũng kiên trì tập thể dục nên eo và bụng đều rất cứng. Ban đầu cậu mang theo tâm tư riêng, nhưng đâm xong thì nghiện luôn, đâm mãi không chán.
Chu Duệ Quân nắm lấy bàn tay không yên phận của cậu: "Em làm gì vậy?"
"Anh có nhớ lần trước đi du lịch tự lái với mấy người chị Nhiên, lúc ấy chúng ta ở chung phòng, em, em đã lén hôn anh không?" Phương Duy hơi xấu hổ khi nhắc đến nụ hôn trộm, mặt cậu nóng bừng: "Anh còn nhớ không?"
"Còn nhớ, có chuyện gì à?" Chu Duệ Quân vẫn còn đang nghịch điện thoại.
"Lúc đó em còn tưởng rằng..." Phương Duy không nói tiếp.
Chu Duệ Quân ngước mắt liếc cậu một cái, đặt điện thoại ở trước mặt cậu: "Em có biết giường trong loại khách sạn này bẩn cỡ nào không?"
Giao diện của điện thoại di động dừng lại ở một cuộc khảo sát tiết lộ một cách toàn diện về vấn đề vệ sinh của loại hình khách sạn tầm trung. Phương Duy nhìn một chút, buồn nôn tới mức chút xao động trong lòng bị dập tắt hoàn toàn.
Nhìn thấy vẻ mặt cau có của cậu, Chu Duệ Quân không khỏi khẽ cười nhưng chỉ là thoáng qua, Phương Duy cũng không chú ý tới.
Mấy năm không gặp, không liên lạc với nhau, sao bây giờ mẹ Chu lại căm thù cậu như thế, không hợp lý chút nào. Phương Duy không hiểu được, rồi đột nhiên có thứ gì đó lóe lên...
Cậu vội vàng gọi điện thoại lần nữa, lần này là Chu Duệ Quân tự mình bắt máy, ngữ điệu hắn không tốt: "Sao vậy?"
"Vừa rồi... là mẹ anh à?" Phương Duy do dự: "Bà ấy còn ở đó không?"
"Không liên quan đến em." Chu Duệ Quân nói: "Tìm tôi làm gì?"
Bên cạnh hắn rất yên tĩnh, không nghe thấy tiếng phụ nữ nào, Phương Duy đoán mẹ Chu đã đi rồi bèn hỏi: "Bà ấy còn nhớ em không? Sao đột nhiên lại..." Cậu không tìm được từ thích hợp.
"Tìm tôi làm gì?" Chu Duệ Quân phớt lờ câu hỏi của cậu.
"Có phải anh nói với người trong nhà chuyện của chúng ta không?" Trong đầu Phương Duy vẫn xoay quanh vấn đề này, nảy ra một suy nghĩ táo bạo: "Bà ấy biết anh quen em rồi sao?"
"Tôi quen em ư?" Chu Duệ Quân hỏi ngược lại.
Phương Duy im lặng, gian nan mở miệng, mới nhớ ra ban đầu cậu muốn tìm Chu Duệ Quân để chứng thực chuyện gì.
"Anh gặp chị em rồi đúng không, anh nói với chị là chúng ta đã kết thúc rồi à? Rõ ràng là không mà, chúng ta không..."
"Kết thúc không tốt à?" Chu Duệ Quân ngắt lời cậu: "Không phải anh làm em thất vọng à?"
"Nhưng em không nghĩ đến việc chia tay, em chưa bao giờ nghĩ đến."
"Vậy em muốn thế nào?" Giọng Chu Duệ Quân hiếm khi xen lẫn một tia mệt mỏi: "Người nhà em không đồng ý nên tìm anh, anh không muốn bị làm phiền vì chuyện này, em hiểu không?"
Phương Duy nắm chặt điện thoại, cắn môi dưới: "Em sẽ..."
"Tiểu Duy, bên ngoài lạnh quá." Mẹ Phương đi ra ngoài tìm cậu, đứng cách mấy bước giục: "Con mau vào trong đi."
"Chờ một chút, con vào ngay." Phương Duy nói xong thì lại nói vào điện thoại: "Em sẽ nói với nhà của em..."
"Tôi cúp đây, em lo chuyện của em đi." Chu Duệ Quân không kiên nhẫn nghe cậu nói, lập tức cúp điện thoại.
Bên tai vang lên tiếng bíp, Phương Duy còn đang xuất thần thì mẹ Phương lại nói: "Sao vậy? Bây giờ ngay cả nhà cũng không muốn vào nữa rồi à."
Phương Duy nhìn lung tung, đáp: "Không ạ."
Hôm nay là ngày kỉ niệm ngày cưới của cha mẹ, ban đầu Phương Duy không muốn gây ra chuyện không vui, cố gắng ngồi ăn hết phần cơm của mình trong khi cảm xúc thì đang phun trào.
Cha Phương là người lên tiếng trước, Phương Duy múc một bát canh cho cha mẹ, cha Phương đưa tay ra đón lấy và nói: "Sau này con chuyển về đây sống đi. Mấy ngày nay mẹ con cứ cằn nhằn bên tai cha, nói không ai chăm sóc con, gầy đi nhiều."
Phương Duy không đưa nổi bát canh nữa. Cậu xoay người đặt nó lên bàn, ăn một miếng cơm rồi nói: "Một mình con sống rất tốt, hơn nữa còn gần công ty."
Tay cha Phương trống không hạ xuống tại chỗ, sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Một tháng con làm được bao nhiêu, trả tiền thuê hai căn nhà có nổi không?"
Phương Duy đột nhiên ngừng ăn.
"Được rồi, hôm nay không nói chuyện này nữa." Phương Mạn hòa giải, bưng bát canh đến trước mặt bố cô: "Tiểu Duy, em ăn thử món tôm này đi, hôm nay mẹ đặc biệt nói dì Tang làm cho em..."
Phương Duy tránh đi con tôm mà Phương Mạn gắp cho cậu: "Để em tự gắp."
Không khí trên bàn ăn đột nhiên ngưng tụ lại, mọi người đều im lặng.
Từ trước tới nay Phương Mạn luôn là người thẳng thắn nhất, lập tức quăng đũa xuống, nói: "Làm sao đây, em không muốn mọi người vui vẻ ăn cơm đúng không?"
"Em không nhắc đến trước." Phương Duy nói.
"Vậy con muốn sao?" Cha Phương hừ lạnh một tiếng: "Ở chung với đàn ông, con còn muốn mọi người vui cho con à?"
"Con yêu đương bình thường, chỗ nào mà không đáng vui đâu?" Phương Duy hỏi ngược lại.
Mẹ Phương nãy giờ không nói chuyện lên tiếng: "Bây giờ con còn chưa hiểu, mẹ biết con ham những thứ mới mẻ, nhưng chơi đùa thôi là được rồi, vẫn phải..."
"Con nghiêm túc." Phương Duy cực kỳ kiên định.
Lời nói của mẹ Phương nghẹn lại trong cổ họng. Phương Mạn đẩy bát đĩa, cô đã ở vị trí cao nhất đã lâu, bày ra tư thế giáo huấn vô cùng tiêu chuẩn: "Em nghiêm túc cái gì? Bạn trai nhỏ của em còn nói với chị là muốn chia tay với em kìa."
"Ai bảo chị đi tìm anh ấy?" Phương Duy vừa nhắc tới chuyện này cũng vô cùng tức giận: "Tự em sẽ xử lý, sao chị lại làm phiền anh ấy?"
"Chị đang kiểm tra cho em mà lại bị xem là xen vào việc người khác à?"
"Được rồi." Mẹ Phương nói, "Là mẹ bảo Tiểu Mạn dành thời gian đi gặp thằng bé đó. Nghe nói nó là một người rất bình thường, nhà ở thuê bằng tiền con, tiền sinh hoạt bình thường cũng do con chi. Tiểu Duy, con phải nghĩ lại, nó quen con có phải có mưu đồ gì không?"
Giọng điệu mẹ Phương bình tĩnh dịu dàng nhưng lại làm cho Phương Duy ở trên ghế bật dậy: "Con biết rõ anh ấy là người như thế nào."
"Con biết cái gì?" Cha Phương vỗ bàn: "Cha thấy hiện tại đầu óc con không tỉnh táo đâu!"
Hầu kết Phương Duy nhấp nhô, đang định phản bác thì mẹ Phương nắm lấy tay cậu, dịu dàng thuyết phục: "Ngoan nào, bé cưng, mọi người đều muốn tốt cho con thôi."
"Không phải là tốt cho con." Phương Duy nói giọng cứng nhắc.
Phương Mạn ở bên cạnh khẽ hừ một tiếng: "Chỉ có thằng bạn trai kia của em là muốn tốt cho em thôi đúng không? Em phải trả tiền thuê nhà, phí sinh hoạt, còn phải mua cho nó nhiều quần áo phụ kiện đắt tiền như vậy. Em có biết nó đang nghĩ gì không, đang muốn gì từ em không?"
Phương Duy đảo mắt: "Đó là em tự nguyện, không phải anh ấy yêu cầu, em với anh ấy yêu đương như người bình thường có gì không được à?"
Phương Mạn chưa kịp trả lời thì cha Phương đã lên tiếng trước: "Yêu nhau như người bình thường? Vậy nó cho con được cái gì?"
"Con không cần cái gì của anh ấy, cái gì con cũng đã có rồi."
Cha Phương cười, nhưng lời nói lại làm cậu tổn thương: "Những gì con có đều là do cha cho."
Phương Duy nhìn thẳng vào cha mình: "Cho nên?"
"Cho nên cha không đồng ý, lập tức chia tay với nó rồi chuyển về đây." Cha Phương đứng lên, định đi lên lầu: "Chuyện này không phải là đang thương lượng với con."
"Tại sao?" Phương Duy đẩy bàn, đĩa rơi xuống đất phát ra một tiếng vang lớn, cậu lớn tiếng hỏi: "Tại sao cha lại quyết định thay con?"
Từ nhỏ đã là như thế. Vì cậu ngoan ngoãn nghe lời, nên mặc quần áo gì, học nhạc cụ gì, học trường nào, chọn chuyên ngành nào... Tất cả đều do họ quyết định thay cậu. Phương Duy chưa bao giờ được tùy tiện lựa chọn, bây giờ cuối cùng cậu cũng đã trưởng thành, có đôi cánh của riêng mình, nhưng vẫn bị "thao túng và kiểm soát"!
"Con có thể tự quyết định." Cha Phương quay đầu lại, đứa con trai nhỏ luôn luôn ngoan ngoãn lần đầu tiên quát to với ông, chuyện này làm cho ông nổi giận: "Chỉ cần con không mang họ Phương thì yêu ai cũng được!"
Phương Duy giật mình, mất vài giây với hiểu ý của ông. Cả nhà im lặng trong giây lát. Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy Phương Duy giật giật tay, chậm rãi từ trong túi lấy ra thẻ ra vào và một chùm chìa khóa, đặt lên bàn.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào cậu, thân thể Phương Duy run rẩy nhưng hai tay lại rất vững vàng, cậu liếc mắt nhìn mọi người trong phòng, bình tĩnh nói: "Vậy con trả hết cho mọi người."
Cha Phương tức giận chỉ vào cậu mắng: "Cút!"
Những món ăn tinh xảo trên bàn đã sớm trở thành đồ thừa, ai cũng chưa ăn được mấy miếng nhưng lúc này cũng không có tâm trạng ăn nữa. Mẹ Phương phàn nàn: "Ông làm gì mà lớn tiếng với con như vậy."
Cha Phương mệt mỏi bóp mũi: "Thằng nhỏ từ nhỏ đã luôn được nuông chiều, bây giờ còn dám khiêu khích tôi."
Mẹ Phương không vui, nói: "Trước kia ông còn nói nó ngoan nhất mà."
Cha Phương xua tay, chưa hết giận: "Nó chưa gặp khó khăn gì nên lần này để nó gặp chút khó khăn cũng không phải là điều gì xấu. Tiểu Mạn, ngày mai đóng băng thẻ của nó cho cha, để cha xem nó kiên trì được mấy ngày."
"Nó để lại hết rồi." Phương Mạn hếch cằm lên, ra hiệu cho họ nhìn lên bàn, nơi đó có chìa khóa xe, thẻ ngân hàng và thẻ ra vào nhà.
Cha Phương giận dữ cười, xua tay đi lên lầu vào phòng ngủ.
Mẹ Phương dựa vào trên ghế sô pha, xoa xoa huyệt thái dương, thở dài: "Sợ nó thiệt thòi, sợ nó chịu khổ nên sắp xếp thỏa đáng hết mọi việc cho nó, không ngờ nó lại không vui"
"Mấy ngày nay cha mẹ ở công ty đã rất bận rồi, đừng lo lắng nữa, nó cũng là người lớn rồi, trong lòng tự hiểu." Phương Mạn an ủi bà, còn nói đùa: "Tình hình hiện tại của Tiểu Duy là thời kì nổi loạn tới muộn thôi, qua đợt này rồi sẽ ổn thôi."
Mẹ Phương buồn cười, vỗ vỗ tay cô: "Được rồi, sau này con cũng để mắt tới nó chút, đừng để nó gặp rắc rối."
"Con biết rồi ạ."
Khi Phương Duy ra ngoài, cậu đã ném lại tất cả đồ đạc trong nhà, bao gồm cả chìa khóa của hai căn nhà cậu thuê, bây giờ cậu không còn gì ngoài chiếc điện thoại di động.
Khu biệt thự rộng lớn hiếm khi có người vào ban đêm, Phương Duy tìm một tảng đá sạch sẽ ngồi xuống. Gió đêm thổi qua làm cậu tỉnh táo hơn rất nhiều, chính cậu cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí để nói ra những lời đó rồi kiên quyết "bỏ nhà ra đi". Nhưng cậu không hối hận, bởi vì cả đời cậu đã bị sai khiến đủ rồi, nếu không có Chu Duệ Quân thì ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến.
Nhưng bây giờ có Chu Duệ Quân rồi. Cậu nhìn xuống điện thoại, dùng ngón tay dời con trỏ đến đến đi đi. Sau khi lặp đi lặp lại một hành động không biết bao nhiêu lần, cậu bấm điện thoại. Nhưng không ai trả lời.
Như dự đoán.
Phương Duy say sưa nhìn chằm chằm vào điện thoại, đồng tử dần dần giãn ra, lặp đi lặp lại động tác quay số, lắng nghe tiếng bíp bíp bíp đơn điệu. Cơ thể lạnh cóng, các ngón tay cũng chết lặng.
Điện thoại nhắc nhở sắp hết pin, Phương Duy không phản ứng lại, tiếp tục bấm điện thoại gọi cho một người.
"A lô." Bất ngờ được kết nối.
Phương Duy suýt chút nữa làm rơi điện thoại xuống đất, thấy bên kia im lặng liền lặp lại: "Xin chào."
"Chu..." Cậu vừa mở miệng nói ra được một chữ liền ngậm miệng lại.
Giọng nói khàn khàn đầy sơ hở. Chu Duệ Quân tinh tường nhận ra, do dự hỏi: "Sao vậy?"
Phương Duy không trả lời mà điều chỉnh lại tâm tình rồi mới hỏi: "Anh đang ở đâu?" Nhưng vẫn có thể nghe ra giọng cậu không ổn lắm.
"Bị gọi đi tăng ca." Chu Duệ Quân im lặng một lát mới nói.
Phương Duy đột nhiên đứng dậy: "Vậy em đi tìm anh."
"Cái gì?"
"Bây giờ em đi tìm anh."
"Không, anh đã nói với em, chúng ta..."
Phương Duy liếc nhìn pin chỉ còn 1%: "Điện thoại sắp hết pin rồi, có gì muốn nói thì anh nói thẳng với em đi, cho dù là chia tay thì cũng phải nói thẳng."
"Em làm cái gì vậy?" Chu Duệ Quân nhíu mày nhưng Phương Duy đã cúp điện thoại. Hắn gọi lại thì bên kia đã tắt máy.
Đã một tiếng rưỡi sau khi Phương Duy đến tòa nhà của Cục Công Thương. Trước khi vào tòa nhà phải quẹt thẻ kiểm soát ra vào, cậu không có nên không vào được, điện thoại thì hết pin nên phải đợi ở tầng dưới. Dù cậu cũng không biết mình có đợi được không.
Có lẽ là Chu Duệ Quân chỉ tùy tiện nói thôi, có lẽ là hắn không tăng ca, cũng có thể là nghe được cậu muốn tới hắn đã lập tức đi rồi. Phương Duy không còn sức lực để suy nghĩ nữa, cậu dựa vào tường yên lặng chờ đợi.
Chu Duệ Quân đang hút thuốc trong góc khuất gió, ánh lửa phản chiếu trong mắt hắn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bóng người đang run rẩy ở cửa.
Thật lâu sau, hắn nghe thấy Phương Duy ho khan vài tiếng, dường như cậu không khỏe, cuộn mình ngồi xuống. Chu Duệ Quân lạnh lùng hút nửa gói thuốc lá. Sau vài phút, hắn ho nhẹ.
Ban đầu Phương Duy không phản ứng gì, cho đến khi nghe ra giọng hắn, cậu mới chậm chạp quay đầu lại rồi nhìn thấy hắn.
Hai người chỉ lặng lẽ nhìn nhau, gió thoảng qua trước mặt làm lay động vài chiếc lá rụng. Vòi phun nước ban đêm đều đều phun sượt qua bên cạnh, hơi nước phả vào mặt.
Phương Duy đứng dậy, hơi nước trên mặt nhất thời dồn hết vào trong mắt. Chu Duệ Quân yên lặng nhìn cậu không nói lời nào. Phương Duy đột nhiên chạy về phía hắn, ôm chặt eo, vùi mặt vào ngực đối phương.
Phương Duy ôm hắn thật chặt, giống như một con vật nhỏ đang tìm kiếm sự ấm áp và giúp đỡ. Chu Duệ Quân đang định đẩy cậu ra nhưng dường như Phương Duy đã cảm giác được. Cậu càng dùng thêm sức, không chịu buông tay, dùng giọng mũi nồng đậm khẽ thì thầm: "Đừng đẩy em ra, bây giờ em chỉ có anh thôi."
Những ngọn đèn đường chập chờn mờ ảo làm cho bóng người cũng mờ ảo theo. Ngực và lưng Chu Duệ Quân bị đè chặt, ôm lấy, giữ lấy như đang coi hắn là cọng rơm cứu mạng duy nhất. Chỉ là Phương Duy vẫn chưa biết rằng cọng rơm này chưa bao giờ ở đây để cứu cậu.
Chu Duệ Quân ngẩng đầu nhìn bóng đêm xanh thẫm rồi chậm rãi giơ tay đẩy người trước mặt ra. Phương Duy cảm nhận được ý định của hắn bèn ôm hắn chặt hơn.
"Buông ra." Chu Duệ Quân cảnh cáo bằng giọng nặng nề: "Đây là chỗ tôi làm việc, em muốn bị nhìn thấy à?"
"18167093572." Phương Duy nghẹn ngào báo ra một dãy số: "Em chưa trả tiền xe."
"Cái gì?" Chu Duệ Quân ngừng đẩy cậu.
"Alipay của lái xe, em không có đồng nào cả." Phương Duy ngẩng đầu: "Còn chưa trả tiền xe."
Chu Duệ Quân nặng nề trừng mắt nhìn cậu, một lúc lâu mới hỏi: "Làm sao vậy?"
Ba chữ này như mở ra một cánh cổng, hốc mắt Phương Duy lập tức đỏ lên, bờ môi run run nhưng không nói ra lời, chỉ cảm thấy trong lồng ngực tràn đầy cảm giác tủi thân.
Chu Duệ Quân nảy ra một suy đoán: "Em bỏ nhà ra đi à?"
"Em không nhát gan." Phương Duy hừ một tiếng: "Anh làm được, em cũng làm được."
"Chuyện gì?"
Phương Duy ngẩng đầu nhìn hắn: "Không phải mẹ anh biết chuyện của chúng ta à?"
Ánh mắt Chu Duệ Quân lóe lên nhưng Phương Duy không phát hiện.
"Cho nên em đồng ý trở mặt với người trong nhà vì tôi?" Chu Duệ Quân chậm rãi hỏi.
Phương Duy không biết nên gật đầu hay lắc đầu. Chu Duệ Quân là một tảng băng lộ ra, mà tảng băng ở dưới đáy sông chính là mâu thuẫn của cậu và người nhà.
Chu Duệ Quân cho rằng cậu đã ngầm thừa nhận, hắn nhéo cằm cậu, đột nhiên hỏi: "Em không hối hận à?"
Con ngươi của Phương Duy giãn ra trong chốc lát, gương mặt của người trước mặt trong giây lát trở nên rõ ràng, lần này cậu quả quyết lắc đầu.
"Em sẽ không hối hận." Phương Duy nói: "Bởi vì em thích anh."
Chu Duệ Quân không nói chuyện, cậu cắn môi dưới bổ sung: "Em yêu anh."
Đây là lần đầu tiên cậu nói những chuyện này với người khác một cách thẳng thắn như vậy, dù mới vài tháng trước cậu còn không hiểu thế nào là tình yêu.
Tình yêu là gì? Tình yêu khiến cậu vừa khiếp đảm lại vừa như được ban cho lòng dũng cảm. Còn bây giờ cậu lại đang mâu thuẫn như vậy, vừa thản nhiên vừa hèn mọn cầu xin: "Cho nên, đừng chia tay với em, được không?"
Trong chốc lát Chu Duệ Quân không muốn nhìn vào mắt cậu, chỉ trong một khoảnh khắc, chút mềm mại lại lần nữa trở nên cứng rắn.
Những chiếc lá bị gió thổi xào xạc, mỗi giây trong lúc chờ đợi trở nên vô cùng dài lâu, cho đến khi đôi mắt mở to của Phương Duy trào ra những giọt nước mắt chua xót, mà sau một lát cuối cùng Chu Duệ Quân cũng khẽ gật đầu. Phương Duy thấy vậy thì vội vã nhào về phía trước hôn hắn.
Môi Chu Duệ Quân rất lạnh, Phương Duy thì lại nóng như lửa đốt dính lên người đối phương, muốn dung hợp nhiệt độ cơ thể của hai người bọn họ.
Chu Duệ Quân hé miệng, cho Phương Duy đưa lưỡi vào.
"Giám đốc Thẩm, mấy ngày trước có một khách hàng đến xử lý công việc, nói muốn đi Hải Nam, anh có muốn cùng..." Ngoài cửa đột nhiên có tiếng bước chân và tiếng người.
Hai người đang hôn nhau đều sửng sốt, trong lúc cấp bách Phương Duy cắn trúng đầu lưỡi của Chu Duệ Quân, bèn quan tâm hỏi: "Sao vậy? Có phải..."
Chu Duệ Quân lui về phía sau một bước, cố gắng cách xa cậu: "Không có việc gì."
Người đi ra khỏi cổng nghe thấy âm thanh thì nhìn sang, thấy tư thế của bọn họ kì lạ, môi đỏ mọng thì hơi nghi hoặc. Người khi nãy nói chuyện lên tiếng trước, kinh ngạc nói: "Chu Duệ Quân? Sao cậu còn chưa đi?"
Giám đốc Thẩm, lãnh đạo của Chu Duệ Quân, đứng bên cạnh mỉm cười nói: "Không phải cậu nói từ sớm là phải đi à?" Sau đó, ông ta lại chú ý đến Phương Duy: "Vẫn là người bạn kia à, lại đến đón Tiểu Chu hả?"
Phương Duy không ngờ rằng Giám đốc Thẩm vẫn còn nhớ cậu, vừa định trả lời thì lại nhớ tới lần trước Chu Duệ Quân nói với cậu rằng cuộc sống riêng tư của người này rất hỗn loạn, nam nữ đều được. Lời nói của cậu nghẹn lại, cuối cùng chỉ cười cười.
Chu Duệ Quân ở bên cạnh nói: "Giám đốc, bây giờ hai người muốn về nhà à? Muốn tôi đưa hai người về không?"
Giám đốc Thẩm cười, khoát khoát tay: "Hôm nay Tiểu Trần lái xe."
Chu Duệ Quân gật đầu, hai người kia liền đi.
Phương Duy thở phào nhẹ nhõm: "Hẳn là không nhìn ra gì đâu nhỉ?"
Tâm trạng Chu Duệ Quân hình như không tốt, đi về phía bãi đỗ xe: "Đừng đứng ở chỗ này nữa, lên xe trước đi, buổi tối em định ở chỗ nào?"
Phương Duy vội vàng đi theo, nghe thấy câu hỏi này thì lại dừng lại: "Không... Em không có chỗ nào để đi, em để chìa khóa ở nhà hết rồi."
Chu Duệ Quân quay đầu lại nhìn cậu, Phương Duy cúi đầu: "Tiền thuê nhà của em đều là..."
Cậu chỉ nói đến đây, Chu Duệ Quân đã hiểu: "Vậy em định làm gì tiếp theo?"
Phương Duy dùng ngón tay vặn quần áo, do dự nói: "Để em xem có căn nhà nào phù hợp trước..."
"Thôi, chúng ta tìm khách sạn trước đi." Chu Duệ Quân nhận ra cậu chỉ nhất thời trở mặt với người nhà thôi, căn bản không có tính toán với cuộc sống sau này.
Phương Duy bực bội lên xe, Chu Duệ Quân lái xe đến một khách sạn. Khách sạn cũng không phải là nơi Phương Duy thường ở, hoàn cảnh trung bình. Trước khi vào cửa, Phương Duy mới nhớ ra hỏi: "Buổi tối... anh cùng em ở đây chứ?"
Chu Duệ Quân lấy chứng minh thư của mình ra đưa cho tiếp tân, không quay đầu lại trả lời: "Nếu không thì?"
Phương Duy lập tức vui mừng khôn xiết, tiến vào phòng, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy chính là cái giường lớn duy nhất thì lại không khỏi mơ màng. Cậu quay người muốn nói gì đó với Chu Duệ Quân nhưng đối phương đã quay đầu đi vào phòng tắm.
"Anh đi tắm trước."
"Ừm." Phương Duy đáp: "Được."
Sau khi hai người tắm xong thì cùng nhau nằm trên giường. Bầu không khí tốt như vậy thì đúng là nên xảy ra chuyện gì đó, Phương Duy thật sự chuẩn bị động thủ, nhưng khi quay đầu sang thì lại nhìn Chu Duệ Quân đang nghịch điện thoại di động.
Cậu đưa tay khẽ chạm vào eo người kia, tuy người này ngồi trong văn phòng làm việc nhưng ngày nào cũng kiên trì tập thể dục nên eo và bụng đều rất cứng. Ban đầu cậu mang theo tâm tư riêng, nhưng đâm xong thì nghiện luôn, đâm mãi không chán.
Chu Duệ Quân nắm lấy bàn tay không yên phận của cậu: "Em làm gì vậy?"
"Anh có nhớ lần trước đi du lịch tự lái với mấy người chị Nhiên, lúc ấy chúng ta ở chung phòng, em, em đã lén hôn anh không?" Phương Duy hơi xấu hổ khi nhắc đến nụ hôn trộm, mặt cậu nóng bừng: "Anh còn nhớ không?"
"Còn nhớ, có chuyện gì à?" Chu Duệ Quân vẫn còn đang nghịch điện thoại.
"Lúc đó em còn tưởng rằng..." Phương Duy không nói tiếp.
Chu Duệ Quân ngước mắt liếc cậu một cái, đặt điện thoại ở trước mặt cậu: "Em có biết giường trong loại khách sạn này bẩn cỡ nào không?"
Giao diện của điện thoại di động dừng lại ở một cuộc khảo sát tiết lộ một cách toàn diện về vấn đề vệ sinh của loại hình khách sạn tầm trung. Phương Duy nhìn một chút, buồn nôn tới mức chút xao động trong lòng bị dập tắt hoàn toàn.
Nhìn thấy vẻ mặt cau có của cậu, Chu Duệ Quân không khỏi khẽ cười nhưng chỉ là thoáng qua, Phương Duy cũng không chú ý tới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook