Tôi ngớ người, chưa tin vào tai mình, không chỉ mình tôi mà cả lớp đều không tin được cái tên Cẩm An được 10 điểm Hóa.

Chúng nó trố mắt nhìn tôi.

Nếu có thêm mắt nữa tôi cũng sẽ mở to hết cỡ để biểu lộ sự bất ngờ đến ngỡ ngàng của bản thân.

Thầy đưa bài kiểm tra trả lại cho lớp.

Vừa lúc chuông reo, tôi đi xuống căn tin luôn.

Bởi tôi sợ cái đám trong lớp sẽ nhảy xổ vào mà hỏi hàng tá câu hỏi mà tôi có trả lời cũng không làm chúng nó thỏa mãn.
Ngồi dưới căn tin, tôi nhìn chăm chăm ly chanh dây, chưa vội uống.

Thật sự tôi đang có cảm giác lạ lắm, không cần nói cũng biết tôi vui thế nào.

Mẹ tôi biết tin đứa con gái đẻ trái giờ lành của thần Hóa lại được điểm 10 thì tối nay tôi lại đỡ phải nấu cơm.

Nhưng chuyện này vẫn cứ là vi diệu quá, tôi cần thời gian để chấp nhận sự thật này.
- Đá tan rồi kìa, không định uống à?
Giọng nói làm tôi hơi giật mình.

Tôi nhận ra Bình Nguyên đã ngồi ở đây từ lâu.

Nhìn thấy cậu ta, câu nói của Hà Vy lại vang lên trong đầu tôi.

Có lẽ tôi nên nói cho Bình Nguyên về việc tôi sẽ không đến nhà cậu ta nữa.
- Sẽ uống.

Mà, tôi nghĩ..
- Chuyện gì? Tôi biết cậu đang rất vui.

Nhìn điểm tôi cũng thấy tự hào đấy, không uổng công tôi.

- Bình Nguyên cắt ngang lời tôi, nói không giấu vẻ tự đắc.

Tôi thở dài, sau đó hoàn thành cho xong câu nói của mình
- Phải, tôi vui lắm, tôi rất cảm ơn vì cậu đã giúp tôi.

Từ giờ tôi sẽ tự học, cậu hãy tập trung ôn Toán đi.

Bình Nguyên có hơi nhíu mày, lộ vẻ không hài lòng.

Cậu hỏi lại tôi:
- Ý là cậu không cần tôi kèm nữa?
Tôi không nỡ nói thành lời, chỉ lặng lẽ gật đầu.
- Tại sao?
Trước câu hỏi đó, tôi không vội trả lời.

Mắt tôi hướng ánh nhìn về một phía nào đó vô định.
- Vì tôi tự lo cho tôi được, cậu cũng nên thế.
Cậu ta không phản ứng lại với câu trả lời của tôi.

Sau một lúc im lặng, Bình Nguyên hỏi:
- Cậu thấy tôi phiền, phải không?
Tôi khẽ nhăn mặt, bình thường tên này thông minh lắm, sao nay có thể hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy.

Tôi là người tới nhà cậu ta, ăn chực bao nhiêu là bữa.

Lí do gì để tôi thấy phiền khi người đáng ra phải cảm thấy thế là cậu ta?
- Tôi bắt đầu nghi ngờ IQ của cậu đấy.

Nội tâm tôi không phức tạp, nên lời nói cũng đơn giản đã biểu lộ hết những điều tôi muốn nói, cậu đừng nghĩ sâu xa quá.
Nói xong tôi đứng dậy rồi đi.

Tôi không muốn Bình Nguyên hỏi thêm gì nữa.

Thật đau đầu khi phải lựa một câu nào đó phù hợp để trả lời.
Vào lớp tôi đã thấy Hiếu đứng ở chỗ của tôi.

Vừa thấy tôi cậu ta đã nói:
- Sao mày lại nghĩ ra cách làm này thế, quả thật tao chưa gặp bao giờ.
Tôi hơi mím môi, rồi trả lời:
- Thánh nhân đãi kẻ khù khờ đấy, nói thật là tao biết làm mỗi kiểu này à.
- Vậy tại sao mày lại tư duy như vậy? Ý tao là, cơ sở nào để mày biết nó là loại phản ứng đó.
Tôi mím môi nghĩ ngợi, không phải để trả lời câu hỏi của Hiếu, mà là để giải thích cho nó hiểu rằng tôi thật sự chỉ là gặp may mắn vì làm trúng bài tủ thôi.

Tôi chẳng khác nào con vẹt nhại lại y chang những gì nó được nghe cả.
- Như tao đã nói đó, chỉ là ăn may thôi.

Nên làm ơn đừng hành hạ tao bằng đống câu hỏi Hóa học này nữa.

Nhìn vẻ mặt tôi biết nó vẫn chưa can tâm, bởi câu hỏi của nó chưa được giải đáp.

Cơ mà nó cũng thôi không làm khó tôi nữa, chỉ tiếc nuối cầm tờ giấy ghi con điểm 9, 5 mà về chỗ.
Tôi thở hắt ra một hơi.

Dạo này mọi chuyện cứ thế nào ấy, không hẳn vui mà cũng không hoàn toàn buồn.

Hay chính lòng tôi đang hoang mang không rõ.

Cảm xúc tôi biểu lộ theo một đường ngược hướng với lý trí, điều này làm tôi cảm thấy bất lực.

Có lẽ tôi nên tìm cách giải tỏa.
Thế rồi tối đó tôi về nhà, nhưng lại chẳng khoe bố mẹ rằng lần đầu tiên tôi chiến thắng môn Hóa.

Cứ thế tôi vào phòng nằm, viện đại lí do nào đó để khỏi ăn cơm.

Tôi nghĩ ngợi một lúc rồi lấy điện thoại gọi cho con Phương.

Không biết nó đang làm gì mà tới mãi tới hồi chuông thứ ba mới bắt máy.
- Ê mày, chán quá, chiều mai đi chơi đi.
- Đi đâu? Chẳng phải mày phải đi bổ túc Hóa sao? - Tiếng nhai bánh từ đầu dây bên kia truyền qua tai tôi.
- Hết rồi, nên tao mới rủ mày đi chơi đó.
- Cơ mà tao bận rồi, thôi nha, cúp đây!
Sau đó là tiếng "Tút tút" kết thúc cuộc trò chuyện.

Tôi khó chịu ra mặt, từ hồi nó với Salis thân nhau tôi cứ như thành người thừa ấy.

Khi nào rảnh tôi cũng thấy nó cúi mặt vào điện thoại mà hí hửng nhắn tin.

Cứ như kiểu thế gian này chẳng có ai ngoài Salis.

Đã mấy lần tôi muốn tâm sự với nó chuyện tôi đang gặp phải, và lần nào nó cũng bảo bận.

Tức thật đấy!
Thế rồi tôi vứt điện thoại sang một bên, nằm lăn lộn trên giường tính ngủ một giấc.

Nhưng cứ nhắm mắt lại tôi lại nghĩ đến lời mà Hà Vy nói, rồi cả việc cậu ấy quan tâm tới Bình Nguyên như vậy.


Rồi tôi lại thấy sao mà mình vô tâm quá, toàn nghĩ đến cái lợi của bản thân, biết thế ngay từ đầu tôi phải cương quyết từ chối sự giúp đỡ của cậu ta mới phải.
- Chị An ơi!
Thằng Sơn gõ cửa phòng tôi, tôi uể oải nhấc cái thân dậy, miệng khó chịu nói:
- Gõ một lần thôi, có điếc đâu mà không nghe thấy!
Vừa mở cửa tôi đã thấy bộ mặt "nham nhở" của nó.

Nhìn điệu cười ấy là tôi biết nó có ý đồ gì đó rồi.
- Hì hì, chị An xinh đẹp..
- Khỏi nịnh, nói! - Tôi nhăn nhó chặn ngang nó.

Biết mình bị đi guốc trong bụng nó cũng cười hì hì, sau đó thành thật nói:
- Thì ngày mai, "con nhỏ đó" tròn 16 tuổi, nên là chị An xinh đẹp có thể giúp em tìm một chiếc bánh kem được hơm?
Tôi khinh bỉ nhìn cái thằng em trời đánh này.

Thường ngày nó không chê tôi thì hôm ấy nó thề sẽ sủa ba tiếng, nhưng hôm nay lại vì "con nhỏ đó" mà nghiến răng nghiến lợi khen tôi xinh đẹp.

Đúng là tình yêu có thể thay đổi con người dù tính cách của kẻ đó có khó đỡ ra sao.

Thôi thì dù sao nó cũng đã khen, dù lời khen ấy không thật lòng cho lắm, thân làm chị như tôi cũng phải giúp nó chứ.

Tôi chìa tay ra rồi nói:
- Đưa tiền đây
- Đúng là chị yêu của em! - Nó nhanh nhẹn đưa tiền cho tôi, kèm theo câu nói mà tôi cho là được nhất nãy giờ:
- Đây chị ạ, trong đó có cả phần chị đấy, chị thích ăn cái nào cứ mua.
- Oke! Chốt đơn!
Tôi vỗ vai nó rồi nói với vẻ mặt hài lòng.

Sau đó ra tiệm của anh Sam.

Đây là nơi hợp lý nhất để mua những chiếc bánh vừa đẹp vừa ngon rồi.

Dù quả thực tôi vẫn thích nhất bánh nhà Khải Đình.

Nhắc đến tôi lại nhớ tới Bình Nguyên và Hà Vy.

Và trong lòng tôi lại dâng lên một cảm xúc u buồn khó tả.

Tôi quyết định tập trung tìm bánh để còn mang về cho cái thằng thích "con nhỏ đó", không để ý mấy chuyện không nên nữa.
Đang phân vân lựa chọn, tôi nghe thấy tiếng của Salis vang lên sau tai, cũng không bất ngờ lắm, tôi quay lại cười xã giao:
- Mua bánh sao không bảo tớ, tớ nhờ anh Sam làm giúp cho.
- À, thế thì phiền anh cậu quá.

Mà tớ cũng chọn được rồi.
Tôi với Salis nói chuyện một chút trong lúc đợi nhân viên gói bánh.

Tôi cố tình nhắc về con Phương để dò xem hai người này tình cảm tiến triển đến đâu rồi.


Nghe tên nó cậu chỉ cười hiền chứ không bình phẩm gì nhiều.
- Mà dạo này Bình Nguyên hết khó ở với cậu chưa? - Salis hỏi tôi, khóe miệng hơi cong lên như thể biết được chuyện gì đó
- À, tớ không tới đó nữa.
- Sao thế?
- À có sao đâu, không còn việc nữa nên không tới ấy mà.

Thế nha! Giờ tớ đi đây.
Tôi lấy bánh rồi trở về nhà.

Thằng Sơn đứng sẵn cửa, thấy tôi liền chạy ra mang đồ vào, với lí do là sợ chị xách mệt.

Càng nghe càng mắc ói, cái bánh chưa được một kí mà bảo nặng, vậy mà lần trước nó để mặc tôi kéo bao gạo hai mươi kí vào nhà.

Mà thôi kệ nó, có tình yêu vào nó thế.

Thử mà láo với tôi xem, tôi đưa hết ảnh dìm cho con nhỏ đó xem liền.
- Này, cầm lẹ đi.

Để tao vào xem ai gọi!
Tôi bước nhanh vào phòng rồi tìm điện thoại, là Phương gọi.

Không biết sao đây, tôi bấm nút trả lời:
- Alo, gì đấy?
- Mày đang ở đâu đấy? -Nó hỏi, nhưng chẳng hiểu sao tôi cảm thấy rõ sự tức giận qua câu chữ.
- Tao đang ở nhà nè.

Sao vậy?
- Không.
Nó cúp máy sau khi nói từ đó.

Tôi ngơ ngác, chẳng hiểu nay nó bị gì.

Rõ ràng người nên có thái độ như đang bị bà dì thăm phải là tôi chứ.

Hay là do nó tới tháng thật? Nghĩ vậy nên tôi bấm số để gọi cho nó.

Nhưng không thể gọi được.

Tôi bật messenger lên để nhắn thì mới nhận ra nó đã chặn hết tài khoản của tôi.

Chỉ có một lời nhắn để lại.
"Tao không ngờ mày lại là loại người như vậy.

Từ giờ mày không xứng làm bạn với tao nữa.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương