- Cậu đến đây làm gì thế? - Hà Vy hỏi tôi, khuôn mặt không chút biểu cảm, khác hẳn với khi xoa bụng con Max.
- À, tôi..
- 1 giờ 10 phút rồi đấy! - Tiếng Bình Nguyên từ phía cửa vọng ra, con Max nghe tiếng chủ thì hớn hả chạy đến chỗ cậu ấy, Bình Nguyên cũng vừa tới đây, chẳng biết do nắng quá chói hay sao mà mặt cậu ta nhăn hết lại.

Bình Nguyên nói:
- Ngày mai mới là thứ Năm.
- Hả? Thì sa..
- Thế á! Chết thật! Tôi nhớ nhầm!
Tôi còn tưởng Bình Nguyên nói chuyện với tôi chứ, ra là Hà Vy.

Vậy ra mai cậu ta có hẹn với Hà Vi sao, ngày mai cũng là ngày tôi không đến.
- Đường nào tôi cũng đã tới, học thêm bữa nay đi.

- Hà Vy nói.

Bình Nguyên nghe thế thì không phản ứng gì hết, chỉ trả lời:
- Ừ, vào trước đi.
Hà Vy bước qua tôi, tiến vào trong nhà, con Max tong tong chạy theo, chắc là nó quý cậu ấy lắm.

Tự dưng tôi thấy có chút ghen tị, tôi cũng tốt với nó thế sao nó không quý tôi?
- Này, thích dầm nắng à? - Bình Nguyên khoác cái áo lên đầu tôi rồi nhìn đồng hồ, nói tiếp:
- Trễ hơn 10 phút.
- Ơ hay, người ta đến từ lúc nãy rồi, chỉ là đứng đây chơi với con Max thôi.

- Tôi chống chế, tính lấy cớ phạt tôi hay gì, đâu có dễ.
- Cứ cho là vậy đi, giờ thì vào học bài.
Tôi bước vào trong nhà, định đi xuống nhà sau, chỗ tôi vẫn thường ngồi học thì Bình Nguyên giữ tôi lại, cầm vai tôi rồi đẩy vào phòng cậu ta:
- Bữa nay học ở đây.

- Bình Nguyên nói
- Học ở phòng cậu á? Thôi, ghê lắm! - Tôi nhăn mặt
Bình Nguyên nghe thế thì lườm tôi, sau đó nói:
- Làm gì trong này mà ghê, đầu óc chỉ giỏi suy diễn
- Chứ tại sao bình thường vẫn học ngoài kia mà bữa nay lại phải học ở đây?
Bỗng Bình Nguyên gõ cho tôi một cái vào trán, đau muốn khóc luôn.

Tôi định gào mồm lên chửi thì cậu ta đã chặn họng:
- Còn hỏi tại sao á? Ngoài kia cậu toàn ngắm cỏ ngắm cây, chẳng tập trung gì cả, vì thế hôm nay phải học ở đây.
- Thì học, làm gì mà gõ người ta đau thế! - Tôi hét vào mặt cậu ta.

Thấy tôi đau cậu ta thích lắm hay gì mà còn nhe răng ra cười được.

Thế là tôi phải học trong phòng Bình Nguyên, đến nhà cậu ta nhiều nhưng tôi chưa vào phòng cậu ta bao giờ, rộng khỏi nói.

Tôi nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ, cái phòng mà cứ như cái nhà ấy, kiểu này là tôi thì tôi ở trong phòng cả ngày cũng được.

Nó không những rộng mà còn hiện đại nữa, máy lạnh tự động bật, đèn tự điều chỉnh, có cả hương bạc hà thoang thoảng khắp phòng.

Dù bảo không thích mùi này nhưng tiếp xúc với Bình Nguyên lâu làm tôi quen với nó luôn.

Không khí yên tĩnh làm tôi buồn ngủ quá, mắt tôi bắt đầu không thể mở to được.

Đầu đang gật gù ngủ thì Bình Nguyên mở cửa bước vào, tôi vội vàng nhìn vào đống tài liệu:
- Làm bài đi chứ! - Bình Nguyên nói
- Đang suy nghĩ.

- Tôi trả lời
- Có bài nào chưa hiểu không? - Bình Nguyên đi tới, cúi đầu gần xuống chỗ tôi, hương bạc hà trên người cậu ta lại đưa lên, tự nhiên tôi thấy mùi này cũng..

thơm đấy chứ!
- Ờ thì, tôi phải làm thử cái đã.

- Tôi trả lời.
- Vậy làm đi, 5 phút nữa tôi quay lại.
- Ok, đi thong thả.

- Tôi nói, đợi đến khi Bình Nguyên đi ra khỏi phòng thì tôi liền nằm bò ra bàn, chẳng có hứng học, máy lạnh cứ bật đều đều như vậy không khéo tôi ngủ luôn mất.

Tôi cần có động lực để tập trung học bài, chứ một mình thế này thì tôi lười lắm.

Tiếng Cạch một lần nữa vang lên, tôi vội vàng ngồi thẳng dậy, thẹn quá hóa giận mà hét lên:
- Sao cậu bảo 5 phút mới..

ơ, cô Phụng.

- Thì ra là cô giúp việc, làm tôi cứ tưởng cậu ta chứ
- Cậu chủ bảo cô mang bánh vào cho con.

- Cô nói rồi đặt xuống bàn một chiếc bánh vừa to vừa đẹp.

Nó có màu xanh nước biển, được làm từ quả việt quất.

Những bông hoa màu hồng nhạt đính xung quanh và đóa hoa to nhất trên đỉnh bánh, được trang trí thêm những loại trái cây nhỏ nhỏ trông rất đẹp.


Cái nổi bật và làm nên vẻ đẹp đặc biệt của chiếc bánh chính là những chiếc lá dát vàng đẹp đến mức tôi không nỡ ăn luôn.

Tôi cầm điện thoại ra chụp liên hồi, không biết bao nhiêu là tấm.

Đẹp quá! Cái này mà gửi cho con Phương thì có mà nói nhỏ cả dãi lên màn hình luôn ấy chứ.

Chụp chán chê xong thì cuối cùng đã đến phần quan trọng nhất - thưởng thức chiếc bánh.

Tôi thận trọng cắt một phần nhỏ, sau đó từ từ bỏ vào miệng.

Vừa mới chạm đầu lưỡi mà vị ngọt đã lan tỏa, từng tế bào trong cơ thể tôi như cũng cảm nhận được cái hương vị ngọt, ngon một cách thần kỳ ấy.
- Chẹp chẹp, chết cũng mãn nguyện! - Tôi thỏa mãn nói, bánh ngon như vậy chả trách sao lại là loại mắc nhất.

Tôi cầm bán lên chạy đi tìm Bình Nguyên.

Biết cậu ta không thích bánh ngọt nhưng nếu không thử cái này thì phí lắm.

Với cả đây là bánh của Hải Đình tặng cậu ta mà, phận ăn ké như tôi cũng phải biết điều tí chứ.

Tôi chạy ra nhà sau, miệng gọi to:
- Ê, tôi bảo nè, ăn ba..
Tôi dừng lại khi thấy Bình Nguyên và Hà Vy, hai người đang ngồi học cùng nhau và cậu ấy đang ngồi chỗ tôi hay ngồi.

Giờ tôi mới nhớ ra là hôm nay có cả Hà Vy nữa, đó là lý do mà Bình Nguyên bảo tôi học trong phòng cậu:
- Sao, muốn ăn bánh chung với tôi hả? - Bình Nguyên cười cười nhìn tôi, nhưng tôi không cười lại, trong lòng tôi đang vô cùng khó chịu nhưng tôi vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh và nói:
- Tôi mang bánh cho hai người.

- Tôi nói rồi đặt bánh xuống bàn, nhưng Hà Vy lại nói:
- Xin lỗi, nhưng tôi không thích bánh ngọt, phiền cậu mang đi giúp.
- À, ừ.
Không thích bánh ngọt sao? Bình Nguyên cũng thế, hai người quả thật giống nhau.

Tôi cầm đĩa bánh lên thì Bình Nguyên giữ lại nói:
- Không định để tôi ăn sao?
- Chẳng phải bình thường cậu không thích bánh ngọt à? - Tôi hỏi lại, giọng có chút bực mình, cái tên này lại định giở trò gì đây chứ.

Hà Vy như không quan tâm đến chúng tôi, vẫn tiếp tục làm bài.

Nhân lúc đó Bình Nguyên kéo tôi cúi xuống rồi nói thầm vào tai:
- Nhưng cậu thích.

Mặt tôi bất giác đỏ hết lên, cái tên này sao lại nói những lời như vậy chứ.

Mà chẳng hiểu tại sao lúc đó tôi lại ngồi xuống, đồng ý ăn bán cùng cậu ta.

Không khí ngượng ngùng đến nỗi tôi còn chẳng dám nhìn vào mặt của Bình Nguyên, chỉ cúi đầu xuống rồi ăn liên tục:
- Thích bánh đến thế nhưng cũng ăn từ từ, thôi kẻo nghẹn.
Tôi gật đầu chứ không trả lời lại vì còn bận nhai.

Bỗng Bình Nguyên đứng dậy rồi đi lên nhà trên, tôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Còn Hà Vy vẫn tập trung làm bài, chẳng thèm liếc mắt nhìn tôi một cái.

Thấy thế tôi mới mời cậu ấy ăn bánh một lần nữa:
- Cậu muốn thử một miếng không, cái này là của Khải Đình tặng cho..
- Xin lỗi, khi đã không thích thì dù là bánh của ai cũng thế.

- Hà Vy nhìn tôi với vẻ khó chịu.

Tôi chẳng biết nói lại gì hết, quê không biết chui đường nào luôn.

Tôi không nghĩ là việc này lại khiến cậu ấy khó chịu đến vậy.

Dù gì cũng là tôi sai nên tôi nên mở miệng xin lỗi.
- Xin lỗi.

Tôi không nghĩ cậu lại không thích như vậy.
Hà Vy không phản ứng lại mà tiếp tục làm bài.

Nói thật là tôi thấy sợ cậu ấy hơn cả Bình Nguyên rồi đấy.

Mấy người mà vui buồn đều chỉ mang một biểu cảm như Hà Vy quả đúng là khắc tinh của tôi.

Giờ tôi có nên đi khỏi chỗ này không, cái không khí Im lặng này sẽ giết chết tôi mất.

Còn cái tên Bình Nguyên kia nữa, tự dưng biến đi đâu, không nói một lời mà để tôi lại với tảng băng nghìn năm này quá là đáng sợ.

Tôi đang phân vân không biết nên làm gì thì Hà Vy hỏi khiến tôi giật mình:
- Cậu, Bình Nguyên kèm hóa cho cậu sao?
- Hả? À, kèm mấy môn tự nhiên nhưng chủ yếu vẫn là Hóa.

- Tôi trả lời, thấy bất ngờ vì tự nhiên Hà Vy lại hỏi tôi như vậy.
- Bằng tài liệu?
- Phải.

- Tôi vừa nói vừa gật đầu, đang định mở miệng than mấy bài Bình Nguyên đưa khó muốn chết thì câu nói tiếp theo của Hà Vy đã khiến tôi câm lặng:
- Vậy sau này cậu lấy tài liệu về nhà làm đi.
Tôi không hiểu ý của Hà Vy mặt khẽ nhăn lại, mở miệng định hỏi:
- Nhưng..
- Cậu biết đấy, Bình Nguyên đang ôn đội tuyển Toán, vì ôn sau nen cậu ấy phải cố gắng gấp mấy lần những người khác.


Khoảng thời gian này tôi nghĩ cậu nên tự học để cho Bình Nguyên tập trung ôn luyện.
Hà Vy nói, giọng vẫn đều đều, câu nói của cậu ấy hợp lý đến nỗi tôi chẳng thể nói thêm gì.

Đúng, Bình Nguyên đang phải ôn đội tuyển, cực kỳ khó, còn tôi thì lại chẳng quan tâm đến điều đó mà trái lại còn làm phiền Bình Nguyên.

Bỗng tôi thấy xấu hổ quá, không ngờ tôi lại gây vướng chân như vậy.

Lẽ ra lúc Bình Nguyên bảo tôi vào phòng học một mình thì tôi phải hiểu ra chứ, không những đã chẳng biết ý tứ gì lại còn mang bánh ra đây làm phiền lúc hai người họ học bài.

Tôi gãi gãi đầu, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo mà nói:
- Ừ nhỉ, về sau tôi không tới thì tốt hơn.
- Cậu hiểu là tốt.

- Hà Vy nói rồi lại cầm viết lên làm bài.

Lúc này thì Bình Nguyên đã quay về, trên tay cầm một ly nước cam.

Cậu đưa tôi lên nước rồi nói:
- Này, uống đi!
- Tôi không thích nước cam, à mà giờ tôi có việc rồi, thôi tôi về nha.
Tôi nói rồi toan bỏ đi, Bình Nhuyên giữ tay tôi lại:
- Đã đến giờ về đâu, đừng có mà lười!
- Về nhà tôi sẽ làm bài, giờ tôi có việc bận thật, thế nhé! - Tôi rút tay ra rồi bỏ đi, không quan tâm Bình Nguyên phản ứng ra sao.

Trên đường về tôi vẫn nghĩ đi nghĩ lại câu nói của Hà Vy, càng nghĩ tôi lại càng trách mình hơn.

Từ giờ tôi không được làm phiền Bình Nguyên nữa, dù chỉ là hỏi chuyện cũng không.

Nếu việc đưa tài liệu cho tôi cũng làm mất thời gian của cậu ta thì tôi sẽ tự học, khiến Bình Nguyên bận tâm càng ít thì càng tốt.
Sáng hôm sau đợi sát giờ vào lớp tôi mới đến.

Vừa đặt cặp xuống chỗ là tôi đi tìm con Phương nói chuyện luôn.

Tôi sợ ngồi ở đó Bình Nguyên sẽ lại hỏi tôi đủ thứ, chỉ đến khi vào tiết tôi mới về chỗ của mình.

Hôm nay là tiết trả bài kiểm tra Hóa hôm trước, vừa vào lớp mà mặt thầy đã căng như dây đàn làm lớp tôi đứa nào đó tất cả mồ hôi.

Thầy gọi thằng Hiếu lên ghi đáp án của nó lên bảng.

Thấy âp của nó khác tôi nên tôi buồn lắm, viết cho lắm rồi mà vẫn sai.
- Trong lớp này một số người bỏ không làm, một số người thì làm sai, kể cả Hiếu.

- Nghe thầy nói câu đó mặt nó xị hẳn xuống, chắc nó đang thất vọng lắm.

Tôi tưởng là không có ai làm đúng hết thì thầy lại nói tiếp:
- Riêng bạn Cẩm An đạt điểm tuyệt đối!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương