Còn về Tiêu Uẩn và Lạc Vô Song thì có vẻ như vẫn còn đang nhiệt huyết ở trên giường.

Nghĩ lại một chút thì vừa rồi khi tiễn Lý Tinh Thần và Hàng Thái Phi về xong thì cô đã lên phòng tắm rửa trước, sau khi cô tắm xong là đến Tiêu Uẩn, trong khi chờ đợi thì cô đã quyết định đưa Đậu Đậu sang phòng của Tiêu Tú Trân, vì cô ấy nói đêm nay muốn gần Đậu Đậu thêm một đêm nữa nên đã mượn Đậu Đậu.

Sau khi chuyển giao Đậu Đậu xong thì Tiêu Tú Trân đã đưa cho Lạc Vô Song hai cốc nước, cô ấy chỉ dám nói đây là nước hoa quả lên men thôi. Cô cũng không nghĩ nhiều mà nhận lấy, cô cũng biết tửu lượng bản thân không tốt nên cô cũng chần chừ, nhưng nếu đây chỉ là nước hoa quả lên men thì chắc không sao đâu nhỉ?

Lạc Vô Song đã trấn an bản thân như thế.

Cuối cùng khi cô uống được một ngụm thì ngay lập tức thấy có gì đó sai sai rồi, cơ thể bắt đầu nóng ran, cổ họng thì khô khốc, gương mặt thì cũng đỏ ửng. Đến khi Tiêu Uẩn vừa tắm xong, anh còn chưa kịp lấy quần áo thì đã bị Lạc Vô Song kéo lên giường, không chỉ thế mà cô còn chủ động hôn anh.

Nếu như bình thường thì anh sẽ rất vui, nhưng ngửi ngửi thì thấy có thoang thoảng mùi rượu, chẳng lẽ Lạc Vô Song uống rượu sao? Lúc này cô đang hôn… À không, nói đúng hơn là cô chỉ đang nhấm nháp đôi môi của anh mà thôi, Tiêu Uẩn ngay lúc đó liền đưa tay ôm lấy eo cô, sau đó còn để cô ngồi lên chân mình, nhỏ giọng nói:


- Vô Song, em uống rượu sao? Ai đưa rượu cho em?

Nhưng Lạc Vô Song không quan tâm lời anh nói, cô chỉ choàng tay ôm lấy cổ anh, sau đó lại hôn anh. Bất chợt anh lại thấy trên bàn còn có hai ly nước, một ly đã cạn sạch và một ly vẫn còn đầy, chắc hẳn Tiêu Tú Trân đã đưa cho cô rồi đây mà. Khi này Tiêu Uẩn cũng nếm thử một chút, quả nhiên là có cồn, nhưng với nồng độ này cũng say á? Lạc Vô Song cuối cùng cũng có thứ không giỏi rồi.

Nhưng sau đó Tiêu Uẩn định để cô đi ngủ thì cô lại kéo dây áo của mình xuống, để lộ làn da trắng mịn không chút tì vết, sau đó cô lại nhẹ nhàng chạm lên gương mặt của anh, giọng say mèm, nói:

- Tiêu Uẩn… Ức… Anh không thấy nóng sao?

- Vô Song, nếu em còn làm loạn thì anh sẽ…

- Tiêu Uẩn… Ngàn năm có một đó… Anh không muốn nếm thử sao?

Gương mặt vốn dĩ đã xinh đẹp nay lại càng quyến rũ thì thử hỏi làm sao Tiêu Uẩn có thể chịu nổi chứ. Cuối cùng anh vẫn là đặt Lạc Vô Song xuống giường, sau đó nhẹ nhàng hôn cô, lần này cô cũng đáp trả, không chỉ vậy mà còn cố gắng cởi đi khăn choàng của anh nữa, hiện tại da thịt của Tiêu Uẩn đều đã lộ ra hết rồi.

Sau đó Lạc Vô Song cũng rất biết điều mà cởi đi váy ngủ của mình, cơ thể tuyệt vời của cô đang phơi bày trước mắt thì bảo anh làm sao nhịn đây? Cuối cùng Tiêu Uẩn vẫn phải sa vào hố sâu không đáy này.

Trải qua một khoảng thời gian dài rong ruổi trên cơ thể của cô thì anh vẫn chưa thỏa mãn, nơi hạ bộ vẫn điên cuồng luân động, cánh môi của Lạc Vô Song cũng bị hôn đến sưng tấy, trong miệng không ngừng kêu lên những âm thanh rên rỉ.

- Vô Song… Vô Song…


- Ưm…a… Uẩn… Anh chậm… Chậm chút… Hưm… Không được… Như vậy sâu quá… Sâu quá rồi.

Cũng chẳng biết hai người họ đã dính lấy nhau được bao lâu, chỉ biết là Tiêu Uẩn vẫn chưa cảm thấy đủ, anh hết một lần rồi một lần, hoàn toàn đem Lạc Vô Song nuốt vào bụng. Cơ thể của cô quá mê người, anh đã định dừng lại nhưng mỗi khi anh muốn dừng lại là nơi vách thịt non mềm lại cứ như hút chặt lấy anh, khiến anh không tài nào không di chuyển.

Mỗi lần chạm vào cô anh đều cẩn trọng từng chút một, anh sợ nếu bản thân quá mạnh tay thì cô sẽ vỡ ra vậy. Cô gái này, đúng là còn mạnh mẽ hơn độc tính nữa, nếu như bảo anh buông tay thì anh làm sao mà buông đây?

Lúc này Tiêu Uẩn đang ôm Lạc Vô Song ở trên người, anh cũng cố ý hôn lên vai cô, sau đó cũng nhìn lại thành quả bản thân đã đánh dấu trên cơ thể hoàn mỹ kia liền hài lòng, sau đó anh liền nhỏ giọng nói:

- Vô Song… Anh yêu em… Anh yêu em…

Lạc Vô Song có vẻ như đã nghe thấy, nơi giao hợp càng siết chặt lại khiến cho Tiêu Uẩn cũng không ngừng gầm gừ rên rỉ, thật sự thì đêm nay là một đêm không an toàn đối với Lạc Vô Song, nhưng cô cũng không đủ sức ngăn cản Tiêu Uẩn nữa. Cô lúc này đành phó mặc cho số phận, còn tựa người vào vai của anh, trong miệng chỉ biết kêu anh chậm lại, vì cô biết nếu cô bảo anh dừng lại thì cũng không được.

- Tiêu Uẩn… Chỗ đó lạ quá… Em thấy lạ lắm…


- Vô Song, anh sắp không nhịn được rồi… Vô Song…

- Ưm…a…ha… Tiêu Uẩn… Không… Đừng ra nữa… Em… Em… Ha…a…ư…

Nhưng rồi cuối cùng thì Tiêu Uẩn vẫn là đưa hết mầm mống của bản thân vào bên trong cô, bây giờ Lạc Vô Song thật sự không còn sức nữa, cô đã quá mệt để mắng anh rồi. Tuy nhiên, tên nào đó vẫn còn dư sức thì phải? Ngay khi cô tưởng đã kết thúc rồi thì anh lại bắt đầu thúc vào bên trong.

Cô không kịp phản ứng chỉ mới “ah” lên một tiếng là anh lại điên cuồng luân động, lần này anh còn vừa luân động lại vừa hôn cô, cứ như thế mà nuốt hết những gì cô muốn nói vào nói vào trong bụng.

Buổi tối đêm hôm đó thực sự rất dài… Còn Tiêu Uẩn thì cứ muốn nó tiếp tục kéo dài như thế.

#Yu~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương