Cô Vợ Thẹn Thùng Mời Qua Đây
Chương 11: Chương 3.2

Lời còn chưa nói xong đã phải nuốt vào, chỉ thấy Long Hạo kéo cô lại gần, môi mỏng tàn nhẫn đặt lên môi mềm mại của cô, mang theo ý vị trừng phạt sâu đậm, một tay một cái đã bắt được hai tay liên tục muốn phản kháng của cô, đầu lưỡi tinh xảo lập tức thăm dò vào trong miệng không hề phòng kia, điên cuồng đòi lấy.

"A. . ." Thần Bảo Nhi vô cùng hoảng loạn, không nghĩ tới anh sẽ như vậy, trong miệng tràn ngập mùi vị của anh, nhàn nhạt yên vị, còn có nhàn nhạt hương bạc hà, đầu lưỡi kia điên cuồng không ngừng đảo quanh, làm ra tư thế chiếm giữ thuộc về địa bàn của cô, làm cho cô không thể lui được nữa, cô liền như vậy tùy ý anh không ngừng mà đòi lấy, tùy ý thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Lúc lâu sau, Long Hạo chậm rãi buông cô ra, nhìn khuôn mặt cô đỏ bừng, đáy mắt vô cùng không muốn, kỳ thực lúc mới bắt đầu, anh cũng chỉ là muốn trừng phạt cô một chút mà thôi, lại không nghĩ rằng mùi vị của cô làm anh mê luyến như vậy, không tự chủ được, thậm chí là không kìm lòng được muốn nhiều hơn, kết quả là đã biến thành bộ dạng như vậy.

"Bảo Nhi." Long Hạo đưa tay ra, có chút chưa hết nguyện vọng muốn thử sờ gò má cô một chút, nhưng không nghĩ tới Thần Bảo Nhi nhanh chóng tránh ra, điều này làm cho anh có chút tức giận, anh cũng không có làm cái gì quá đáng, trên gương mặt nhỏ xing một giọt nhỏ nước mắt óng ánh liền chậm rãi rơi xuống, hành động này làm cho Long Hạo không biết nên phản ứng ra sao.

"Bảo Nhi, em đừng khóc." Vừa nói chuyện, Long Hạo vừa hoảng loạn đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt, giọt nước mắt kia đã đâm thủng con mắt anh.

"Không nên đụng vào tôi." Tàn nhẫn mà bỏ qua ôn nhu của anh, Thần Bảo Nhi tâm trạng dường như đã tan vỡ.

"Bảo Nhi, tôi. . ." Chưa từng thấy Thần Bảo Nhi như thế, Long Hạo có chút bối rối, đột nhiên không biết mình nên nói cái gì.

"Long Hạo, anh là thiếu gia, đó là biểu hiện không nên có với tôi." Thần Bảo Nhi tàn nhẫn lau nước mắt đang hăng hái rơi xuống, mở cửa xe nhanh chóng rời đi.

"Bảo Nhi. . ." Long Hạo cũng mở cửa xe đuổi theo, anh đem Thần Bảo Nhi kéo lại, vô cùng ảo não, tại sao mình lại kích động như vậy "Em không nên tức giận, Bảo Nhi, tôi sai rồi, có được không?"

"Buông tôi ra, sau đó anh cách xa tôi ra một chút là được." Thần Bảo Nhi lạnh lùng nói, cô bị Long Hạo ôm chặt, biết mình giãy dụa cũng vô dụng, cũng chẳng muốn lãng phí thời gian.

"Không thể." Không chút nghĩ ngợi liền từ chối, Long Hạo lập tức trở nên cường ngạnh.

Nhìn Thần Bảo Nhi, lẽ nào cô hi vọng cô và mình giữ khoảng cách sao? Tại sao anh chạm vào cô cô liền phản ứng lớn như vậy, nếu như đổi lại người khác? Nghĩ tới đây, Long Hạo trong đầu hiện lên mới vừa rồi cô đi xem mắt người đàn ông khác, ánh mắt anh trong nháy mắt bị đố kị bao trùm.

"Long Hạo, anh có tư cách gì đối với tôi như vậy, dựa vào cái gì?" Thần Bảo Nhi cũng kích động không kém, anh tại sao đối với cô muốn làm gì thì làm, bá đạo như thế.

"Tôi cho em biết, em không muốn gặp ác mộng, em chỉ có thể nghe theo tôi, chỉ có thể theo con đường tôi đã chọn cho em, hiểu không?" Long Hạo nắm chặt cằm Thần Bảo Nhi, làm cho cô nhìn rõ ràng anh.

"A!" Nhưng mà Long Hạo vừa mới nói xong, chân liền bị Thần Bảo Nhi tàn nhẫn giẫm xuống, làm anh đau đớn không thôi, tay nắm cằm cô cũng thả lỏng.

Thần Bảo Nhi nhếch lên một nụ cười khinh thường "Long Hạo, ở Long gia anh là thiếu gia, nhưng khi ra khỏi Long gia, anh cùng tôi chẳng là cái thá gì, tôi sẽ không nghe lời anh, càng sẽ không theo con đường anh chọn, nếu như anh muốn tìm cô gái nghe theo sự xắp đặt của anh, bên ngoài rất nhiều, thế nhưng không bao gồm tôi, hiểu không?"

Nói xong, Thần Bảo Nhi không để ý vẻ mặt khó coi của Long Hạo, xoay người khinh thường rời đi, thời khắc này cô thật sự rất hoài nghi những người kia vì sao lại cho rằng Long Hạo yêu mình, như vậy là yêu một người sao?

"Thần Bảo Nhi, em đứng lại đó cho tôi, tôi ra lệnh cho em, lập tức, lập tức đứng lại cho tôi!" Chết tiệt, chân đau chết thôi, cô nhóc này cũng quá ác đi, Long Hạo nhịn đau đớn tiến lên, một bên ra lệnh một bên nắm tay cô, tâm tình càng thêm lửa giận.

Mà giờ phút này điện thoại di động kêu lên, cắt ngang bọn họ dây dưa, anh có chút tức giận nhận điện thoại "Mẹ, có chuyện gì?"

"Con trai, con lập tức về nhà cho mẹ, mẹ có chuyện rất quan trọng muốn nói với con." Âm thanh Long phu nhân từ bên kia truyền đến, giọng điệu của bà hết sức nghiêm túc.

Long Hạo không khỏi nhíu mày, nhìn Thần Bảo Nhi một chút cũng không quay đầu lại "Được rồi, con biết rồi." Nói xong, Long Hạo liền cúp điện thoại, nhìn Thần Bảo Nhi đi xa.

Ngược lại cô cũng là phải về Long gia, nghĩ tới đây, Long Hạo nhanh chóng rời đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương