Cô Vợ Thẹn Thùng Mời Qua Đây
-
Chương 10: Chương 3.1
Ngày hôm sau, trời âm u, giống như có một cơn mưa lớn sắp tới.
Thần Bảo Nhi nhìn người đàn ông trước mặt, anh ta tên Lưu Hưng, khuôn mặt bình thường, vừa nhìn đã biết là một người thật thà chất phác.
Hơn nữa giờ phút này Lưu Hưng vẫn cúi đầu, hết sức ngại ngùng "Cái kia... Bảo Nhi tiểu thư, tôi là Lưu Hưng, cô đã nghe nói qua chuyện của chúng ta đi, tôi là tổ trưởng một công ty sách nhỏ Họa Bộ, tên Lưu Thẩm Nhi Tử."
"Ừm." Hơi gật gù, Thần Bảo Nhi căn bản cũng không có tâm tư nghe anh ta nói, cầm lấy nước trái cây hững hờ uống, con mắt vẫn nhìn ngoài cửa sổ.
"Bảo Nhi tiểu thư, cô có chuyện gì sao?"
"A?" Thần Bảo Nhi không phản ứng kịp, quay đầu nhìn Lưu hưng, khuôn mặt mờ mịt.
"Không phải vậy tại sao cô luôn nhìn bên ngoài, có phải là chờ tôi rất buồn chán không?" Lưu Hưng có chút lúng túng cười, kỳ thực anh đối với Thần Bảo Nhi vẫn là vừa ý, có điều xem vẻ mặt của nàng, giống như không cảm thấy hứng thú với hắn.
"Ừm, có một chút chuyện." Thần Bảo Nhi cúi đầu, có chút không quen nói dối.
"Ách, như vậy tôi đưa cô trở về nhà." Lưu Hưng rất quan tâm cô, thẳng lưng đi tới bên cạnh Thần Bảo Nhi, muốn vì cô kéo ghế ra, nhưng lại nhìn thấy Thần Bảo Nhi vội vàng đứng lên.
"Bảo Nhi tiểu thư..."
"Không... Không có chuyện gì, chúng ta đi thôi." Thần Bảo Nhi nhìn bọn họ Long Hạo đi về phía bọn họ, ánh mắt trừng trừng dường như muốn ăn thịt người vậy, nhưng anh lại ngồn bàn phía trước bọn họ, làm trái tim Thần Bảo Nhi đều sắp đụng rồi, miễn cưỡng mang theo nụ cười ứng phó Lưu Hưng.
"Ồ, vậy chúng ta đi thôi."
"Ừm." Theo bản năng Lưu hưng bước lên, Thần Bảo Nhi có một loại kích động muốn chạy trốn, cũng không có phát hiện cánh tay của mình đang bị người ta nhẹ nhàng lôi kéo, làm cho Long Hạo nhìn kỹ bọn đi ra khỏi nhà hàng.
Thần Bảo Nhi bị Lưu Hưng chở về Long gia, cô bước tới cổng liền kêu Lưu Hưng trở về.
Khời điểm cô chuẩn bị muốn đi vào, lại có một lực kéo cô, còn chưa kịp kêu cứu, cái mùi vị quen thuộc liền xông tới mũi, một cái tay một cái che miệng cô, làm cho cô không có cơ hội la lên, rất nhanh mang Thần Bảo Nhi ngồi trên xe, xe nhanh chóng chạy đi.
Thần Bảo Nhi thật lâu mới tâm trạng mới bình phục, nhìn Long Hạo bên cạnh, vừa rồi anh còn ở nhà hàng, làm sao nhanh như vậy liền về tới đây?
"Thiếu gia, anh muốn mang tôi đi đâu?"
Trả lời Thần Bảo Nhi chính là một mảnh trầm mặc, bầu không khí bốn phía có chút lạnh lẽo.
"Thiếu gia, tôi còn có chuyện muốn làm."
"Vì sao, mới vừa cùng người đàn ông kia gặp mặt không có vội như thế muốn về, hiện tại ở cùng với tôi còn không đến mấy phút liền thiếu kiên nhẫn." Lạnh như băng mỉa mai, Long Hạo nghĩ đến vừa nhìn thấy tay của người đàn ông kia kéo cánh tay Thần Bảo Nhi, tâm tình lại càng thêm tức giận, rất muốn tiến lên đánh người đàn ông kia một trận, có điều lý trí vẫn là đem ý nghĩ này đè xuống.
"Thiếu gia..." Thần Bảo Nhi thật sự không hiểu anh có tư cách gì nói chuyện như vậy, trong đầu không khỏi nhớ tới ba ba, nhìn Long Hạo, hai tay của anh nắm chạt tay lái, một giống như muốn đem tay lái bóp nát vậy.
"Kỳ thực... Thiếu gia, anh không quản chuyện của tôi."
"Thần Bảo Nhi!" Long Hạo nghiến răng nghiến lợi, tuy rằng âm thanh rất nhỏ, nhưng anh lại nghe rất rõ ràng, anh nhanh chóng thắng xe lại, quay đầu nhìn Thần Bảo Nhi bên cạnh tỏ vẻ vô cùng vô tội, trong đầu liền hận đến nghiến răng.
Nếu như không phải ngày hôm nay nghe được dì Lưu cùng những người giúp việc kia tán gẫu, anh thật không biết cô gái này sẽ đi ra ngoài xem mắt, chết tiệt, thật là đáng chết, cô liền vội vã muốn đem chính mình gả đi sao?
"Thiếu gia, tôi nói không sai, anh không nên quản chuyện của tôi, quan hệ của chúng ta chỉ là con trai bà chủ cùng con gái người giúp việc thôi." Thần Bảo Nhi không nhìn mặt Long Hạo, cũng không dám nhìn, chỉ là nhàn nhạt mở miệng, con mắt vẫn nhìn ra bên ngoài.
"Em nói lại lần nữa!" Lúc nói chuyện, Long Hạo một tay nắm chặt cằm Thần Bảo Nhi, làm cho cô nhìn vào mắt anh mà nói chuyện.
Thần Bảo Nhi bị ép nhìn anh, nhìn thấy anh phẫn nộ mặt âm trầm, cô cảm thấy có chút đáng sợ, không khỏi hít sâu một hơi "Thiếu gia, kỳ thực chúng ta... A a a!"
Thần Bảo Nhi nhìn người đàn ông trước mặt, anh ta tên Lưu Hưng, khuôn mặt bình thường, vừa nhìn đã biết là một người thật thà chất phác.
Hơn nữa giờ phút này Lưu Hưng vẫn cúi đầu, hết sức ngại ngùng "Cái kia... Bảo Nhi tiểu thư, tôi là Lưu Hưng, cô đã nghe nói qua chuyện của chúng ta đi, tôi là tổ trưởng một công ty sách nhỏ Họa Bộ, tên Lưu Thẩm Nhi Tử."
"Ừm." Hơi gật gù, Thần Bảo Nhi căn bản cũng không có tâm tư nghe anh ta nói, cầm lấy nước trái cây hững hờ uống, con mắt vẫn nhìn ngoài cửa sổ.
"Bảo Nhi tiểu thư, cô có chuyện gì sao?"
"A?" Thần Bảo Nhi không phản ứng kịp, quay đầu nhìn Lưu hưng, khuôn mặt mờ mịt.
"Không phải vậy tại sao cô luôn nhìn bên ngoài, có phải là chờ tôi rất buồn chán không?" Lưu Hưng có chút lúng túng cười, kỳ thực anh đối với Thần Bảo Nhi vẫn là vừa ý, có điều xem vẻ mặt của nàng, giống như không cảm thấy hứng thú với hắn.
"Ừm, có một chút chuyện." Thần Bảo Nhi cúi đầu, có chút không quen nói dối.
"Ách, như vậy tôi đưa cô trở về nhà." Lưu Hưng rất quan tâm cô, thẳng lưng đi tới bên cạnh Thần Bảo Nhi, muốn vì cô kéo ghế ra, nhưng lại nhìn thấy Thần Bảo Nhi vội vàng đứng lên.
"Bảo Nhi tiểu thư..."
"Không... Không có chuyện gì, chúng ta đi thôi." Thần Bảo Nhi nhìn bọn họ Long Hạo đi về phía bọn họ, ánh mắt trừng trừng dường như muốn ăn thịt người vậy, nhưng anh lại ngồn bàn phía trước bọn họ, làm trái tim Thần Bảo Nhi đều sắp đụng rồi, miễn cưỡng mang theo nụ cười ứng phó Lưu Hưng.
"Ồ, vậy chúng ta đi thôi."
"Ừm." Theo bản năng Lưu hưng bước lên, Thần Bảo Nhi có một loại kích động muốn chạy trốn, cũng không có phát hiện cánh tay của mình đang bị người ta nhẹ nhàng lôi kéo, làm cho Long Hạo nhìn kỹ bọn đi ra khỏi nhà hàng.
Thần Bảo Nhi bị Lưu Hưng chở về Long gia, cô bước tới cổng liền kêu Lưu Hưng trở về.
Khời điểm cô chuẩn bị muốn đi vào, lại có một lực kéo cô, còn chưa kịp kêu cứu, cái mùi vị quen thuộc liền xông tới mũi, một cái tay một cái che miệng cô, làm cho cô không có cơ hội la lên, rất nhanh mang Thần Bảo Nhi ngồi trên xe, xe nhanh chóng chạy đi.
Thần Bảo Nhi thật lâu mới tâm trạng mới bình phục, nhìn Long Hạo bên cạnh, vừa rồi anh còn ở nhà hàng, làm sao nhanh như vậy liền về tới đây?
"Thiếu gia, anh muốn mang tôi đi đâu?"
Trả lời Thần Bảo Nhi chính là một mảnh trầm mặc, bầu không khí bốn phía có chút lạnh lẽo.
"Thiếu gia, tôi còn có chuyện muốn làm."
"Vì sao, mới vừa cùng người đàn ông kia gặp mặt không có vội như thế muốn về, hiện tại ở cùng với tôi còn không đến mấy phút liền thiếu kiên nhẫn." Lạnh như băng mỉa mai, Long Hạo nghĩ đến vừa nhìn thấy tay của người đàn ông kia kéo cánh tay Thần Bảo Nhi, tâm tình lại càng thêm tức giận, rất muốn tiến lên đánh người đàn ông kia một trận, có điều lý trí vẫn là đem ý nghĩ này đè xuống.
"Thiếu gia..." Thần Bảo Nhi thật sự không hiểu anh có tư cách gì nói chuyện như vậy, trong đầu không khỏi nhớ tới ba ba, nhìn Long Hạo, hai tay của anh nắm chạt tay lái, một giống như muốn đem tay lái bóp nát vậy.
"Kỳ thực... Thiếu gia, anh không quản chuyện của tôi."
"Thần Bảo Nhi!" Long Hạo nghiến răng nghiến lợi, tuy rằng âm thanh rất nhỏ, nhưng anh lại nghe rất rõ ràng, anh nhanh chóng thắng xe lại, quay đầu nhìn Thần Bảo Nhi bên cạnh tỏ vẻ vô cùng vô tội, trong đầu liền hận đến nghiến răng.
Nếu như không phải ngày hôm nay nghe được dì Lưu cùng những người giúp việc kia tán gẫu, anh thật không biết cô gái này sẽ đi ra ngoài xem mắt, chết tiệt, thật là đáng chết, cô liền vội vã muốn đem chính mình gả đi sao?
"Thiếu gia, tôi nói không sai, anh không nên quản chuyện của tôi, quan hệ của chúng ta chỉ là con trai bà chủ cùng con gái người giúp việc thôi." Thần Bảo Nhi không nhìn mặt Long Hạo, cũng không dám nhìn, chỉ là nhàn nhạt mở miệng, con mắt vẫn nhìn ra bên ngoài.
"Em nói lại lần nữa!" Lúc nói chuyện, Long Hạo một tay nắm chặt cằm Thần Bảo Nhi, làm cho cô nhìn vào mắt anh mà nói chuyện.
Thần Bảo Nhi bị ép nhìn anh, nhìn thấy anh phẫn nộ mặt âm trầm, cô cảm thấy có chút đáng sợ, không khỏi hít sâu một hơi "Thiếu gia, kỳ thực chúng ta... A a a!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook