Phó Tử Hiên lật người đè cô xuống dưới thân anh , anh ôm chặt eo cô , đầu lưỡi càn quyét môi cô.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô gỡ nút áo anh , quần áo từng lượt rơi xuống đất, trên giường chỉ có hai con người hòa huyện với nhau .
Mùi hoang ái tràn ngập căn phòng , không khí không ngừng tăng lên.
Sau một hồi vận động , Phó Tử Hiên nhìn cô gái mệt mỏi ngủ trong ngực mình , sắc mặt trắng bệt , trán ẩm ước mồ hôi .
Anh nhìn cô trầm mặc , trong lòng dâng lên nhiều cảm xúc khó tả.
Anh đứng dậy giúp cô mặc lại quần áo chỉnh tề rồi ra ngoài .
Tình yêu như một cơn mưa rào
Yêu càng sâu hận càng nhiều
Cuộc sống không gì là mãi mãi
Vạn vật đều đổi thay nói chi lòng người
Mong đôi ta sẽ bách niên giai lão
Mà không phải là trạm dừng chân .
[...]
Sáng sớm ánh nắng mặt trời chiếu sáng vào gương mặt nhỏ nhắn của cô.
Hạ Tử Ngôn mơ màng tỉnh dậy , cả người ê ẩm như mới chịu một cực hình .
" Dì Lan ? "
Cô vừa muốn bước xuống giường thì cơn đau bụng dưới truyền đến , quằn quặn đến khó chịu.
Nhìn bộ áo trên người mà đầu óc quay cuồng , áo áo của anh ?
Những hình ảnh tối qua xẹt qua đầu cô , Hạ Tử Ngôn hoảng sợ xô hết mềm gối xuống , vết máu ? Vết máu , không không thể nào !
Hạ Tử Ngôn ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh , trên cổ đầy những vết hôn anh để lại , khuôn mặt cô không giọt máu , ánh mắt vô hồn , giọt lệ bất tri bất giác rơi xuống.
Cô mở vòi điên cuồng chà mạnh những vết hôn trên cổ , nước mắt cứ chảy , chảy mãi chảy mãi .
Cùng lúc đó , Phó Tử Hiên ngồi trong lớp mà trong lòng cứ bồn chồn.
Nhìn đồng hồ chỉ mới mười giờ mấy , anh xách cặp bỏ chạy ra ngoài mặc những tiếng la hét của giáo viên .
Chỉ trong mười mấy phút anh về tới nhà , phóng nhanh vào trong : Dì Lan , Ngôn Ngôn như thế nào rồi ? "
" Ngôn Ngôn ? Tiểu thư đang trong phòng.
"
Nghe vậy anh mới bình tĩnh lại , anh nhè nhẹ đi lên lầu , mở cửa đập vào mắt anh là căn phòng hỗn loạn không thấy cô đâu cả.
Phó Tử Hiên đạp cửa đi vào phòng tắm , cô ngồi dưới đất , quần áo ước hết.
Lòng anh quặn đau , với lấy cái khăn đắp cho cô , vừa muốn ôm cô ra ngoài nhưng bị đẩy mạnh ra .
" Phó Tử Hiên , anh cút cho tôi ! Cút ! Cút ! "
Hạ Tử Ngôn điên khùng đẩy mạnh anh như bị mất kiểm soát , ánh mắt hung bạo khiến anh cảm thấy xa lạ .
Phó Tử Hiên ôm chặt cô vào lòng :" Ngôn Ngôn xin lỗi , anh xin lỗi.
"
Hạ Tử Ngôn đẩy anh ra , không chần chừ tát vào mặt anh .
" Cút ! Anh không đi , tôi đi! "
Anh ngơ ngác nhìn cô :" Cẩn thận cảm lạnh.
"
Cánh cửa phòng đóng lại , Hạ Tử Ngôn vẫn đứng đó , nhìn bàn tay khi nãy đã tát anh nước mắt lại rơi ...
Tối qua uống say , cô không nhớ rõ có phải mình chủ động không nhưng cô biết , cô biết nếu cô chống lại anh nhất định sẽ không làm như vậy .
Cô không phải giận anh , cô giận bản thân mình , chán ghét bản thân mình .
" Hạ Tử Ngôn , mày thật ngu ngốc , khốn khiếp.
Phó Tử Hiên là anh mày cơ mà ...!"
Tại sao , tại sao lại thích anh ấy ?
Phó Tử Hiên đứng ngoài cửa nghe tiếng khóc của cô mà lòng đau , ánh mắt thấm ướt bi thương .
Điều đáng sợ nhất thế gian này không phải sự sống và cái chết.
Mà là hai trái tim gắn liền với nhau nhưng lại không thể nào bên nhau ....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook