Phó Tử Hiên nhìn cô trầm mặc , khoảng cách giữ họ ngày càng xa , dường như có một bức tường ngăn họ lại .
Không thể phá bỏ , không thể chạm vào.

Không dám phá bỏ , không dám chạm vào ...
Không biết từ bao giờ , giữa anh và cô đã xuất hiện một Du Khả Uyên , một bức tường không thể nào phá vỡ .
[...]
Trường đại học tư nhân , Hạ Tử Ngôn đứng trước cổng trường chờ Phó Tử Hiên.

Hôm nay bác Dương không đến rước được nên cô và anh sẽ gọi xe về.

Chờ suốt nửa tiếng cuối cùng cũng thấy hình bóng anh , bên cạnh còn có Du Khả Uyên .
Phó Tử Hiên bước nhanh đến chỗ cô , phiền phức liếc nhìn cô ta.

Du Khả Uyên vẫn bám chặt tay anh khẳng định chủ quyền.

" Đi chưa ? "
Hạ Tử Ngôn ảm đạm nhìn anh , anh nhìn cô không nói một lời .
" Chị với Hiên đi mua sắm , em về trước đi.


"
Hạ Tử Ngôn mỉm cười xoay lưng rời đi.

Nụ cười trên môi chợt cứng lại , cô cứ đi thẳng đi thẳng , không dám quay đầu.

Cô đơn đi trên con đường dài , đối diện là một quán bas " Chờ đợi " có ánh đẹp chớp chớp , tỏa sáng .
Chờ đợi ...
Cô mỉm cười đi vào trong , rút điện thoại gọi cho Trịnh Vũ Kình với Tiểu Mễ .
Cô kêu mấy chai rượu , khui được chai thứ hai thì họ tới .
" Ngôn Ngôn , sao thế ? "
Tiểu Mễ đi đến bên cô ngồi xuống , Trịnh Vũ Kình giật đi chai rượu trên tay cô .
" Sắp tốt nghiệp rồi nên tớ muốn uống để giảm áp lực , nào uống đi.

"
Hai người họ không nghi ngờ gì , vừa uống vừa trò chuyện.

Cô uống một hơi mấy chai rượu tới say xỉn người , cuối cùng Trịnh Vũ Kình phải đưa cô về .
Ở đây cách nhà cô khá xa nhưng Trịnh Vũ Kình vẫn lựa chọn cõng cô trên lưng bởi vì đối với anh , đây là thời khắc hạnh phúc nhất khi được bên cô .

Hạ Tử Ngôn nằm trên lưng nói mơ , anh không biết cô nói gì nhưng anh biết cô đang khóc , cô đang đau khổ.

Trong lòng anh cũng rất đau , đau vì một người không thương mình ...
Cũng lúc đó , Phó Tử Hiên tức giận ngồi trong phòng khách chờ cô.

Hơn bảy giờ mà vẫn chưa lết về nhà .
Dì Lan đứng sau mà lạnh sống lưng , tiếng chuông cửa vang lên , bà vui vẻ chạy ra ngoài trong lòng thầm nghĩ " Tiểu thư về rồi.

"
" Dì Lan , cô ấy " Trịnh Vũ Kình chưa nói xong anh đã chạy ra ôm lại cô vào vòng tay mình .
Phó Tử Hiên liếc nhìn cậu :" Tôi chăm sóc cô ấy , Dì Lan tiễn khách.

"
Dứt lời , anh ôm cô vào phòng , lấy khăn lau mặt giúp cô .
" Hạ Tử Ngôn , tỉnh ? "
Anh đánh nhẹ hai má cô , Hạ Tử Ngôn mắt nhắm mắt mở , Phó Tử Hiên ? Vẻ mặt anh thật dịu dàng , không đây không phải Phó Tử Hiên ! Phó Tử Hiên , Phó Tử Hiên sẽ không nhìn cô bằng ánh mắt này !
Hạ Tử Ngôn cười lớn , nước mắt thi nhau đua , cô với tay kéo cổ anh xuống :" Phó Tử Hiên , em yêu anh , yêu anh anh biết không ...!haha.

"
Anh chợt cứng người lại , hoảng hốt nhìn cô , cô nói cô yêu anh ư ? Trong lúc anh đang ngẩn người , Hạ Tử Ngôn bao phủ môi anh , nhẹ nhàng hôn lên , mùi rượu hòa huyện với nước mắt .
Phó Tử Hiên lật người đè cô xuống dưới thân anh , anh ôm chặt eo cô , đầu lưỡi càn quyét môi cô.

Bàn tay nhỏ nhắn của cô gỡ nút áo anh , quần áo từng lượt rơi xuống đất, trên giường chỉ có hai con người hòa huyện với nhau ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương