Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
-
Chương 49: Chỉ Cởi Có Nửa Quần
“ Mà anh, cũng không thể hiểu, cảm giác em trai của mình đang đợi mình trong tù, tôi chỉ là một công dân bình thường, không giống anh, tôi chỉ là một con kiến, cái gì cũng phải dựa vào sự nỗ lực của bản thân, mất mặt hay mất tự tôn tôi cũng phải cố gắng! Anh nói tôi đợi, tôi nhẫn bằng lòng đợi, tôi cũng tin anh, nhưng anh một câu cũng không nói cho tôi, tôi cũng không đợi nổi,từng giờ từng phút tôi không thể đựa vào anh mãi được, không đợi anh một cách ngu ngốc, đợi đến cuối cùng anh tuyên bố một phát, còn tên họ Trình kia nữa, anh ta nói anh không hề nhắc gì đến chuyện của tôi, tôi nghĩ đó không hải là giả đúng không? “
Nói hết nỗi lòng, cô khóc nấc lên như một đứa trẻ, lấy tay lau những giọt nước mắt trên gò mà trắng nõn nà, nghiêm túc kéo bàn tay to lớn đang chạm vào ngực cô ra, “ Anh đối với một người phụ nữ có nhiều dục vọng, anh có thể tùy ý bắt nạt và đụng vào bất cứ chỗ nào của cô ta? Vậy thì bây giờ tôi quyết định, không còn nợ nần gì anh nữa, anh cũng đừng đụng vào tôi. Chuyện của em trai tôi, tôi xem tôi còn có thể làm đến bước cuối cùng nào, tôi đi chuẩn bị tiền.”
Nói xong, cô quay người chạy về phía thang máy.
Người đàn ông phía sau, trần lặng nhìn theo bóng hình của cô, không đuổi theo, tức giận vứt điếu thuốc trong tay đi.
Tấm thảm trái quý giá trên sàn bị điếu thuốc thiêu cháy một lỗ khói nghi ngút, ở xa nhân viên phục vụ thấy cũng không dám lại nhặt lên, sự lành lùng đáng sợ của người đàn ông này dạo cho rất cả mọi người sợ không dám đến gần rồi!
Qúy Tư Thần thấy bên ngoài không còn tiếng gì nữa, đi ra, “ Lão Nhị, cô gái đó? Đừng có để bộ dang muốn giết người này nữa, tôi đã hỏi rõ cái tên họ Trình đó rồi, lúc mà chúng ta vào, chỉ cởi có nửa cái quần thôi, chưa có gì cả…. cậu xem cái bút ghi âm này đi, có vẻ như cô ta tính toán, nhưng sự việc không thành.”
“ Ầy, cậu cho tôi ít thể diện ? Bên kia buổi tiệc đã bắt đầu rồi, mấy người cấp cao Nhà họ Trình đều có mặt, thư ký Tống đã chuẩn bị mọi thứ để nắm được mấy tên nhà họ Trình, làm hay không làm? “
Người đàn ông cúi mặt xuống, lấy tay chỉnh lại cà vạt, “ Bỏ đi.”
“ Hả?”
“Tôi nói cậu không hiểu sao? “ Anh liếc nhìn một cái.
Qúy Tư Thần chau mày, biết tính khí của anh, không nói thêm gì nữa.
…..
Vân Khanh bấm thang máy đi lên lầu, quay lại phòng rửa mặt, nước lạnh làm cho đầu óc cô tỉnh táo hơn,xua tan đi sự mệt mỏi ngột ngạt lúc nãy.
Thay hết quần áo trên người, vứt trong nhà tắm, không cần nữa.
Cô quay người thu dọn hành lý, có nhiều đô cô chưa đụng đến nên thu dọn hành lý rất nhanh ngọn, Hạ Thủy Thủy thì rất cẩu thả,cô ấy đến chiều mới nhắn tin nay sẽ đi thăm người thân.
Cô cứ đi đi lại lại trong phòng, càng đi càng thể hiện rõ sự hoảng loạn vvà bất lực.
Cuối cùng, quỳ xuống dưới sàn, lau hai hàng nước mắt, ngưng lại một lúc.
Kéo hai vali xuống dưới lầu, vẫy một chiếc xe ở gần đó. Nửa đêm 11h quay lại thành phố S.
Trước đó đã liên lạc với luật sư,Vân Khanh sốt ruột muốn nhanh chóng gặp mặt,lại nhờ vả Tô Gia Ngọc tìm anh họ làm cảnh sát đến, mấy người họ thảo luận đến hơn 3 giờ sáng.
Kết quả cuộc thảo luận: đại loại phải chuẩn bị một số tiền lớn, một trăm năm mươn vạn.
Mà đợi đến khi Vân Dật ngồi tù được 1 năm, trên tiền đề có biểu hiện tốt, mới có thể dùng số tiền này cho bên giám ngục, xem có được ra ngoài sớm hay không.
Vân Khanh không chịu nổi nữa mà vỡ òa, như này đã là tốt nhất rồi, vậy thì cứ như thế này đi.
Cô lái xe hết đêm đến phòng khám, tìm con dấu kinh doanh và hợp đồng pháp nhân trong văn phòng, định bán gấp đi để xem cô có thể có được bao nhiêu tiền.
Chớp mắt trời đã sáng, cô lặng người ngồi trong văn phòng, từ tầng hai nhìn ra đường tầng một,mặt trời đã dần ló rạng.
Đến 9 giờ, trợ lý đến phòng khám mở cửa thì bị dọa cho một trận, “ Chị Vân! Sao chị lại ở đây? Mặt của chị làm sao vậy…. sao lại tái nhợt đi thế kia.?!”
Vân Khanh dựa vào ghế đứng dậy, đi rửa mặt, dặn dò trợ lý, “ Em gọi cho hai cổ đông xem họ có thể đến đây chiều nay không, cần phải họp gấp.”
Câu dặn dò vừa nói ra, một giây sau, điện thoại của cô reo lên.
Vân Khanh gương mặt tối lại, từ từ đi đến, cầm điện thoại, giọng khàn khàn nói, “ Đồng chí cảnh sát, tôi là chị của Vân Dật, tôi đã mời luật sư rồi…. cái gì?”
Sắc mặt cô thay đổi, vẻ u tối trong mắt thay bằng sự ngạc nhiên, “ Đợi đã! Đồng chí cảnh sát anh nói chậm lại một chút! Có chứng cứ mới? Tự thú? Ai?..... được được được. tôi lập tức đến cục cảnh sát.”
Đang cầm điện thoại, tin tức đột ngột khiến cô run lên.
“ Chị Vân….” Trợ lý bước đến.
“ Từ từ hãng gọi điện thoại cho hai vị cổ đông!” Cô vội vàng cầm lấy túi xách và áo khoác. “ Đợi chị báo tin.”
Trên đường đi gặp mấy cột đèn đỏ, cô cũng không quan tâm có bị phạt hay không, dùng tốc độ nhanh nhất đi đến cục cảnh sát.
“ Đồng chí cảnh sát!”
Đợi cô không phải là đồng chí cảnh sát lần trước, đứng trươc mặt cô là phó đội trưởng cục cảng sát, thái đỗ vẫn nghiêm túc như cũ, “ Vân Khanh? Cô đến phòng thẩm vấn với tôi.”
Cô lo lắng đi theo anh ta vào trong, trong phòng thẩm vấn có hai người con trai đang ngồi, nhuộm tóc đỏ tóc vàng, mặc đồ cũng không tệ. Nhìn giống như bọn trẻ vị thành niên quậy phá.
Phó cục trưởng nói, “Hai người này cũng có mặt trong trận ẩu đả, sau đó được loại bỏ nghi ngờ, nhưng tối hôm qua có điện thoại báo cáo, nói rằng tìm thấy một thanh sắt dính máu trong thùng rác của một trong số họ, chúng tôi lập tức phái người đến lấy, xét nghiệm đó là máu của Trình Gia Tuấn, vân tay ngày mai sẽ có kết quả, nhưng hai tên này sáng nay đã đến đây đầu thú, nói hai bọn họ có thể đã đánh Trình Gia Tuấn trong lúc ẩu đả.”
“ Đây là giấu hung khí, hành vi che giấu tội trạng đúng không? “ Vân Khanh kích động nghiến răng nói không rõ lời, “ Tốt quá rồi…. đây có phải có thê chứng minh, không phải chỉ có một mình em trai tôi gây nên vết thương của Trình Gia Tuấn?”
“Đơi kiểm tra vân tay” Phó cục trưởng lại nói câu này, sau đó nói tiếp, “ Còn nữa, bên phía nhà họ Trình vừa mới điện thoại đến nói nếu như vết thương khiến cho Trình Gia Tuấn hôn mê sâu, không phải là do em trai cô gây ra, vậy thì bọn họ có thể rút lại đơn kiện.”
Vân Khanh có chút sững sờ, tin vui đến quá nhiều, mà nhà họ Trình quay ngoắt 180 độ, khiến cô phản ứng lại không kịp.
Phải biết là cô đến người nhà họ Trình cũng không gặp được, gia đình này nổi tiêng chuyên bắt nạt tại thành phố S.
Không đợi cô suy nghĩ lại, Phó cục trưởng đưa cô ra ngoài, “ Lần này cuộc ẩu đá có tính chât xấu, cục cảnh sát đã đưa vào án hình sự, thủ tục quá trình sẽ phức tạp hơn,nhưng em trai cô có thể sẽ được cứu. Về nhà đợi điện thoại đi!”
Đến lúc rời khỏi cục cảnh sát, trong đầu cô vẫn trống rỗng.
Trước đây tận dụng mọi khả năng, bận sống chết, bi thương tuyệt vọng,kết quả chỉ vài câu nói nhẹ nhàng của cảnh sát, cuất hiện chứng cư mới, triệt để thay đổi tất cả.
Ngay lúc này, Vân Khanh thật sự cảm thấy bản thân giống như một con kiến, mà thứu quyền lực, lại quan trọng đến mức nào.
Cô quay về nhà, gọi điện thoại cho Trợ lý, luật sư, giải quyết mọi chuyện.Lại tiếp tục bất an đợi chờ.
Ngày thứ 3, đợi đến trưa, điện thoại cuối cùng cũng reo lên!
“ Vân Khanh đúng không? Đến cục cảnh sát đón em của cô đi.’
“………”
Vân Khanh vội vội vàng vàng, đến cả giày cũng chưa kịp xỏ vào đã vội vã đi!
Đến lúc đó, Vân Dật đã đứng trước của cục cảnh sát, đằng sau là hai đồng chí cảnh sát.
Nước mắt Vân Khanh cứ thế tuôn ra, nhìn cậu 180 độ, trên người vẫn còn vết bầm tím, râu dài ra, nhưng khuôn mặt đã được rửa sạch sẽ, đep trai tuấn tú, tóc bay bay trên trán.
Cô đến trước mặt cậu, nhón chân vuốt mặt anh ra. “ Vân Dật….”
Vân Dật chau mày, giơ tay lau nước mắt cho cô, dỗ dành cô, “ Ngốc chưa kìa, ngồi mấy ngày trong nhà cũng dọa chị thế này.”
“ Em ở trong đó ngồi như thật! Còn chị lo chết đi được em biết không? Ngày nào cũng chạykhắp nơi….” Với tất cả mọi sự lo lắng sợ hãi, Vân Khanh quyết liệt đám vào người cậu, vừa đánh vừa la, nước mắt chảy ngày càng nhiều hơn!
Chỉ có người thân mới có được loại cảm giác như được cứu sống lại này,như kề dao vào cổ, cả đêm không ngủ được, vẫn may, quay lại rồi, Vân Dật sạch sẽ của cô, đã quay lại bên cạnh cô rồi.
Vân Dật không động đậy, cứ để cho cô phát tiêt, chỉ cười, “ Chị, em đói quá, đói chết đi được.”
Vân Khanh lau nước mắt, vừa khóc vừa cười, cám ơn hai đồng chí cảnh sát.
…….
Nói hết nỗi lòng, cô khóc nấc lên như một đứa trẻ, lấy tay lau những giọt nước mắt trên gò mà trắng nõn nà, nghiêm túc kéo bàn tay to lớn đang chạm vào ngực cô ra, “ Anh đối với một người phụ nữ có nhiều dục vọng, anh có thể tùy ý bắt nạt và đụng vào bất cứ chỗ nào của cô ta? Vậy thì bây giờ tôi quyết định, không còn nợ nần gì anh nữa, anh cũng đừng đụng vào tôi. Chuyện của em trai tôi, tôi xem tôi còn có thể làm đến bước cuối cùng nào, tôi đi chuẩn bị tiền.”
Nói xong, cô quay người chạy về phía thang máy.
Người đàn ông phía sau, trần lặng nhìn theo bóng hình của cô, không đuổi theo, tức giận vứt điếu thuốc trong tay đi.
Tấm thảm trái quý giá trên sàn bị điếu thuốc thiêu cháy một lỗ khói nghi ngút, ở xa nhân viên phục vụ thấy cũng không dám lại nhặt lên, sự lành lùng đáng sợ của người đàn ông này dạo cho rất cả mọi người sợ không dám đến gần rồi!
Qúy Tư Thần thấy bên ngoài không còn tiếng gì nữa, đi ra, “ Lão Nhị, cô gái đó? Đừng có để bộ dang muốn giết người này nữa, tôi đã hỏi rõ cái tên họ Trình đó rồi, lúc mà chúng ta vào, chỉ cởi có nửa cái quần thôi, chưa có gì cả…. cậu xem cái bút ghi âm này đi, có vẻ như cô ta tính toán, nhưng sự việc không thành.”
“ Ầy, cậu cho tôi ít thể diện ? Bên kia buổi tiệc đã bắt đầu rồi, mấy người cấp cao Nhà họ Trình đều có mặt, thư ký Tống đã chuẩn bị mọi thứ để nắm được mấy tên nhà họ Trình, làm hay không làm? “
Người đàn ông cúi mặt xuống, lấy tay chỉnh lại cà vạt, “ Bỏ đi.”
“ Hả?”
“Tôi nói cậu không hiểu sao? “ Anh liếc nhìn một cái.
Qúy Tư Thần chau mày, biết tính khí của anh, không nói thêm gì nữa.
…..
Vân Khanh bấm thang máy đi lên lầu, quay lại phòng rửa mặt, nước lạnh làm cho đầu óc cô tỉnh táo hơn,xua tan đi sự mệt mỏi ngột ngạt lúc nãy.
Thay hết quần áo trên người, vứt trong nhà tắm, không cần nữa.
Cô quay người thu dọn hành lý, có nhiều đô cô chưa đụng đến nên thu dọn hành lý rất nhanh ngọn, Hạ Thủy Thủy thì rất cẩu thả,cô ấy đến chiều mới nhắn tin nay sẽ đi thăm người thân.
Cô cứ đi đi lại lại trong phòng, càng đi càng thể hiện rõ sự hoảng loạn vvà bất lực.
Cuối cùng, quỳ xuống dưới sàn, lau hai hàng nước mắt, ngưng lại một lúc.
Kéo hai vali xuống dưới lầu, vẫy một chiếc xe ở gần đó. Nửa đêm 11h quay lại thành phố S.
Trước đó đã liên lạc với luật sư,Vân Khanh sốt ruột muốn nhanh chóng gặp mặt,lại nhờ vả Tô Gia Ngọc tìm anh họ làm cảnh sát đến, mấy người họ thảo luận đến hơn 3 giờ sáng.
Kết quả cuộc thảo luận: đại loại phải chuẩn bị một số tiền lớn, một trăm năm mươn vạn.
Mà đợi đến khi Vân Dật ngồi tù được 1 năm, trên tiền đề có biểu hiện tốt, mới có thể dùng số tiền này cho bên giám ngục, xem có được ra ngoài sớm hay không.
Vân Khanh không chịu nổi nữa mà vỡ òa, như này đã là tốt nhất rồi, vậy thì cứ như thế này đi.
Cô lái xe hết đêm đến phòng khám, tìm con dấu kinh doanh và hợp đồng pháp nhân trong văn phòng, định bán gấp đi để xem cô có thể có được bao nhiêu tiền.
Chớp mắt trời đã sáng, cô lặng người ngồi trong văn phòng, từ tầng hai nhìn ra đường tầng một,mặt trời đã dần ló rạng.
Đến 9 giờ, trợ lý đến phòng khám mở cửa thì bị dọa cho một trận, “ Chị Vân! Sao chị lại ở đây? Mặt của chị làm sao vậy…. sao lại tái nhợt đi thế kia.?!”
Vân Khanh dựa vào ghế đứng dậy, đi rửa mặt, dặn dò trợ lý, “ Em gọi cho hai cổ đông xem họ có thể đến đây chiều nay không, cần phải họp gấp.”
Câu dặn dò vừa nói ra, một giây sau, điện thoại của cô reo lên.
Vân Khanh gương mặt tối lại, từ từ đi đến, cầm điện thoại, giọng khàn khàn nói, “ Đồng chí cảnh sát, tôi là chị của Vân Dật, tôi đã mời luật sư rồi…. cái gì?”
Sắc mặt cô thay đổi, vẻ u tối trong mắt thay bằng sự ngạc nhiên, “ Đợi đã! Đồng chí cảnh sát anh nói chậm lại một chút! Có chứng cứ mới? Tự thú? Ai?..... được được được. tôi lập tức đến cục cảnh sát.”
Đang cầm điện thoại, tin tức đột ngột khiến cô run lên.
“ Chị Vân….” Trợ lý bước đến.
“ Từ từ hãng gọi điện thoại cho hai vị cổ đông!” Cô vội vàng cầm lấy túi xách và áo khoác. “ Đợi chị báo tin.”
Trên đường đi gặp mấy cột đèn đỏ, cô cũng không quan tâm có bị phạt hay không, dùng tốc độ nhanh nhất đi đến cục cảnh sát.
“ Đồng chí cảnh sát!”
Đợi cô không phải là đồng chí cảnh sát lần trước, đứng trươc mặt cô là phó đội trưởng cục cảng sát, thái đỗ vẫn nghiêm túc như cũ, “ Vân Khanh? Cô đến phòng thẩm vấn với tôi.”
Cô lo lắng đi theo anh ta vào trong, trong phòng thẩm vấn có hai người con trai đang ngồi, nhuộm tóc đỏ tóc vàng, mặc đồ cũng không tệ. Nhìn giống như bọn trẻ vị thành niên quậy phá.
Phó cục trưởng nói, “Hai người này cũng có mặt trong trận ẩu đả, sau đó được loại bỏ nghi ngờ, nhưng tối hôm qua có điện thoại báo cáo, nói rằng tìm thấy một thanh sắt dính máu trong thùng rác của một trong số họ, chúng tôi lập tức phái người đến lấy, xét nghiệm đó là máu của Trình Gia Tuấn, vân tay ngày mai sẽ có kết quả, nhưng hai tên này sáng nay đã đến đây đầu thú, nói hai bọn họ có thể đã đánh Trình Gia Tuấn trong lúc ẩu đả.”
“ Đây là giấu hung khí, hành vi che giấu tội trạng đúng không? “ Vân Khanh kích động nghiến răng nói không rõ lời, “ Tốt quá rồi…. đây có phải có thê chứng minh, không phải chỉ có một mình em trai tôi gây nên vết thương của Trình Gia Tuấn?”
“Đơi kiểm tra vân tay” Phó cục trưởng lại nói câu này, sau đó nói tiếp, “ Còn nữa, bên phía nhà họ Trình vừa mới điện thoại đến nói nếu như vết thương khiến cho Trình Gia Tuấn hôn mê sâu, không phải là do em trai cô gây ra, vậy thì bọn họ có thể rút lại đơn kiện.”
Vân Khanh có chút sững sờ, tin vui đến quá nhiều, mà nhà họ Trình quay ngoắt 180 độ, khiến cô phản ứng lại không kịp.
Phải biết là cô đến người nhà họ Trình cũng không gặp được, gia đình này nổi tiêng chuyên bắt nạt tại thành phố S.
Không đợi cô suy nghĩ lại, Phó cục trưởng đưa cô ra ngoài, “ Lần này cuộc ẩu đá có tính chât xấu, cục cảnh sát đã đưa vào án hình sự, thủ tục quá trình sẽ phức tạp hơn,nhưng em trai cô có thể sẽ được cứu. Về nhà đợi điện thoại đi!”
Đến lúc rời khỏi cục cảnh sát, trong đầu cô vẫn trống rỗng.
Trước đây tận dụng mọi khả năng, bận sống chết, bi thương tuyệt vọng,kết quả chỉ vài câu nói nhẹ nhàng của cảnh sát, cuất hiện chứng cư mới, triệt để thay đổi tất cả.
Ngay lúc này, Vân Khanh thật sự cảm thấy bản thân giống như một con kiến, mà thứu quyền lực, lại quan trọng đến mức nào.
Cô quay về nhà, gọi điện thoại cho Trợ lý, luật sư, giải quyết mọi chuyện.Lại tiếp tục bất an đợi chờ.
Ngày thứ 3, đợi đến trưa, điện thoại cuối cùng cũng reo lên!
“ Vân Khanh đúng không? Đến cục cảnh sát đón em của cô đi.’
“………”
Vân Khanh vội vội vàng vàng, đến cả giày cũng chưa kịp xỏ vào đã vội vã đi!
Đến lúc đó, Vân Dật đã đứng trước của cục cảnh sát, đằng sau là hai đồng chí cảnh sát.
Nước mắt Vân Khanh cứ thế tuôn ra, nhìn cậu 180 độ, trên người vẫn còn vết bầm tím, râu dài ra, nhưng khuôn mặt đã được rửa sạch sẽ, đep trai tuấn tú, tóc bay bay trên trán.
Cô đến trước mặt cậu, nhón chân vuốt mặt anh ra. “ Vân Dật….”
Vân Dật chau mày, giơ tay lau nước mắt cho cô, dỗ dành cô, “ Ngốc chưa kìa, ngồi mấy ngày trong nhà cũng dọa chị thế này.”
“ Em ở trong đó ngồi như thật! Còn chị lo chết đi được em biết không? Ngày nào cũng chạykhắp nơi….” Với tất cả mọi sự lo lắng sợ hãi, Vân Khanh quyết liệt đám vào người cậu, vừa đánh vừa la, nước mắt chảy ngày càng nhiều hơn!
Chỉ có người thân mới có được loại cảm giác như được cứu sống lại này,như kề dao vào cổ, cả đêm không ngủ được, vẫn may, quay lại rồi, Vân Dật sạch sẽ của cô, đã quay lại bên cạnh cô rồi.
Vân Dật không động đậy, cứ để cho cô phát tiêt, chỉ cười, “ Chị, em đói quá, đói chết đi được.”
Vân Khanh lau nước mắt, vừa khóc vừa cười, cám ơn hai đồng chí cảnh sát.
…….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook