Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
-
Chương 48: Không Tự Ái.
Người đàn ông mỉn cười thở phì phò, luồn tay ra sau cổ cô rồi lần xuống chiếc cúc áo đầu tiên bên ngoài của cô, giải thích: “ Không vội, tôi sợ đến quần áo em còn chưa cởi ra thì cuộc thương lượng này sẽ kết thúc thôi.”
Vân Khanh cố hết sức chịu đựng, nhìn anh ta cởi chiếc cúc áo đầu tiên rồi lại mò đến cái thứ hai, “ Chủ tịch Trình vừa nói đến kết quả giám định vân tay mà, ngài lại muốn dừng lại sao?”
“ Sao nào?”Anh ta cởi đến chiếc cúc thứ 3.
Mặc dù bên trong vẫn còn quần áo, nhưng Vân Khanh có chút không ổn, cô kháng cự kịch liệt khi bị đàn ông lạ chạm vào người, trong đầu có một luồng suy nghĩ, cái này không hề giống với Lục Mặc Trầm….
Rõ ràng đều có ý đồ xấu với cô, nhưng cô lại không thể nói rõ được chỗ nào không giống nhau?
“ Có vẻ ẩn ý rằng kết quả kiểm định dấu vân tay có vấn đề? “ Cô khẽ cười, gương mặt hoài nghi.
Chủ tịch Trình ngưng lại rồi hỏi ngược lại cô một cách cụ thể: “ Em thấy có vấn đề hay không? “
“ Đứng trên góc độ của em mà nói, thế lực của Nhà họ Trình ở thành phố S là một tay che trời, em tất nhiên là nghĩ nó có ván đề.” Vân Khanh chắc chắn nói.
Anh ta cúi sát xuống, ghé vào tai cô,như muốn hôn cô, nhẹ giọng thì thầm: “ Vậy tôi sẽ nói bí mật cho em….”
Vân Khanh lén lấy thứ đồ trong túi áo ra đưa lên gần.
Môi của anh ta mấp máy, toàn bộ sự chú ý của cô đều ở đó, anh ta đột ngột bẻ cổ tay cô!
Vân Khanh phản ứng nhanh, lập tức chộp lấy mấy ghi âm!
Nhưng mà nắp đã bị rơi ra, làm lộ ra cục pin, chủ tịch Trình nở nụ cười bình tĩnh lại, “ Nha đầu, tôi cũng đã ăn cơm hơn em mười năm rồi…. những thứ như thế này đâu có cứu được em, không bằng đi theo tôi, xong việc, bản án của em trai em sẽ được giảm xuống còn 6 tháng, thấy sao hả?”
Nếu như đã bại lộ rồi, cũng đã lộ mặt, Vân Khanh cũng không cần phải giả bộ nữa.
Cô giữa chặt lại quần áo, cười lạnh lùng,” Tôi cũng hiểu một chút về pháp luật, Chủ tịch Trình, em trai tôi cũng không lấy mạng của ai, lại còn,đó là sự tự vệ của em trai tôi, cùng lắm bồi thường cho nhà ngài tiền bồi thường, 6 tháng tù tội với 6 năm tù tội có khác gì nhau đâu, nó ra ngoài cũng đã thất bại hết rồi!”
“ Nhưng vẫn có điểm khác nhau, em ngồi trong tù đi rồi sẽ biết.”
Chủ Tịch Trình kéo hai tay của cô đè lên phía trên đầu, nhìn biểu hiện, “ Em không có sự nhẫn nại muốn dỗ dành, mà xem ra em cũng không muốn được dỗ dành, không sao, như vậy cũng tốt, phụ nữ trên giường mà ngoan ngoãn quá cũng chả có hứng thú gì, nào, nhân lúc tôi đang có hứng với em nào.”
Vừa nói vừa cởi lấy chiếc áo khoác ngoài của cô, chiếc áo dài của cô là áo dệt kim,với sức mạnh của đàn ông cũng phải lấy tay giật vài lần.
Áo cũng tuột cả cúc,Vân Khanh lo lắng nắm chặt lại áo, dùng nửa người còn lại kề sát bút ghi âm vào eo anh ta, giọng đe dọa nói, “ Ngài vẫn là không nên đụng vào tôi! Hôm qua ngài cũng đã thấy tôi đứng bên cạnh Chủ tịch Lục, tôi và anh ấy đến cũng là vì chuyện của em trai tôi, anh ta sẽ giải quyết, chỉ là tôi đến trước để nói chuyện với ngài. Chủ Tịch Trình và Chủ Tịch Lục không phải đang hợp tác làm ăn với nhau hay sao? Vì một cô gái mà làm gián đoạn hai người thì không tốt cho lắm đâu nhỉ.”
Chủ tịch Trình né tránh đầu bút nhọn của cô, một tay kéo chiếc quần jean của cô xuống,hạ giọng nói, “ Vậy em lại không hiểu chuyện của đàn ông rồi, càng là phụ nữ của đối thủ, càng có hứng thú chiếm về bên cạnh. Tống Cẩn Mỹ cũng là tôi làm như thế đấy….. nếu như em nói em là người của Chủ tịch Lục? Tôi lại càng không tin. Sáng nay gặp anh ta tôi có hỏi, nhưng anh ta chỉ nói em là Bác sỹ mà thôi, không hề nhắc đến chuyện của em trai em.”
Vân Khanh động tác chật vật cứng ngắc, Lục Mặc Trầm không hề nhắc tới?
Đến công tác hai ngày, anh ta cũng không nhắc tới? Vân Khanh nghĩ không ra, anh ta không nói với Chủ tịch Trình thì làm sao giúp được cô?
Hay là, chuyện này liên quan đến chuyện kinh doanh của anh ta, cho nên anh ta từ đầu đã không muốn tham gia, đưa cô đến chỉ là dẫn đường, còn lại là cô tự mình tìm đến Chủ tịch Trình?
Vậy tại sao tối qua anh ta không nói rõ ràng trong tin nhắn?
Là vì để lừa cô, để cô ở lại đây, tiếp tục bên cạnh anh ta, bù đắp lại quãng thời gian công tác buồn chán?
Càng nghĩ, càng khiến cô nghĩ anh ta xấu xa hơn, nhưng bây giờ cảm xúc của Vân Khanh rất kích động, cho nên không cách nào khống chế những suy nghĩ này.
Cô thấy rằng, lực chống đỡ của cơ thể cô hoàn toàn sụp đổ, những lời của Lục Mặc Trầm, lúc thật lúc giả, cô không thể phân biệt được.
Hoặc là từ giờ trở đi, tất cả, thật sự chỉ có thể dựa vào chính bản thân cô.
Dựa vào những nỗ lực, Chủ tịch Trình dã kéo được chiếc quần jean của cô xuống đến đầu gối, cả người cô lạnh nổi da gà khiến cô hét lên, giơ chân đạp vào mặt người đàn ông kia!
Chủ Tịch Trình nắm chặt lấy chân cô, ấn chặt hai chân cô xuống, Vân Khanh thảm thiết kêu lên, Chủ tịch Trình chau mày nói, “ Em đã kết hôn rồi thì mấy chuyện này đâu còn lạ lẫm nữa đâu, sao lại kháng cự như thế này? Yên tâm, chồng em sẽ không biết đâu, nếu như em muốn thì Chủ tịch Lục tôi cũng không nói đâu…..”
Đang khống chế người phụ nữ nữa trên giường thì nghe thấy bên ngoaì có người đang quẹt thẻ mở khóa cửa.
Vân Khanh mở to mắt nhìn, nhìn cánh cửa bị người ta mở từ bên ngoài vào…
Chủ tịch Trình không coi đó là chuyện gì cả: “ Không cần quan tâm, là Tống….”
Đột nhiên bóng người đó đi đến, chủ tịch Trình còn chưa kịp nhìn rõ thì đã bị đạp thẳng xuống đất!
Sau đó người đàn ông cao lớn đi đôi bốt quân sự kéo thẳng Chủ tịch Trình ra giữa phòng khách.
Qúy Tư Thần bước đến, bên cạnh anh ta là một bóng dáng cao lớn đập vào mắt Vân Khanh.
Lục Mặc Trầm mặc một cây vest đen, giống như một hầm băng lạnh lẽo, yên tĩnh đứng trước giường,chiều cao và dáng người của anh ta đứng trước giường che lấp toàn bộ tầm mắt của mọi người ở phía sau.
Dưới ánh nhìn của anh ta, Vân Khanh hoảng loạn sợ hãi, lạnh hết cả sống lưng, vội vàng mặc lại quần jean và giữa chặt lấy áo.
Sau khi làm ra tất cả những chuyện như thế này, đến thở còn không giám chứ nói gì đến dám ngửa đầu lên nhìn vẻ lạnh lùng kia.
Từ lúc tiếp xúc, cô chưa bao giờ thấy anh ta thật sự tức giận.
Nhưng ngay lúc này đây, lại cảm thấy vô cùng sợ hãi, bản năng của cơ thể tự khiến cho mấy đầu ngón tay run rẩy.
Anh ta không nói gì.
Cô đến đứng dậy cũng khó khăn.
Nêm kia Qúy Tư Thần cũng không làm gì Chủ tịch Trình, đánh anh ta vài đấm là đủ cho anh ta rồi, đè anh ta lên ghế sofa rồi chế nhạo,” Chủ tịch Trình chắc quên rồi nhỉ, Thành phố B là địa bàn của tôi, ở địa bàn của tôi mà lại giám cướp phụ nữ, có chút quá đáng lắm đấy!”
Trình đại thiếu cũng đã nhìn ra thế sự trước mặt, nhanh chóng bình tĩnh lại liếc nhìn Vân Khanh mặt đang tái mét nói: “ Chuyện này là sai rồi, cô ta đến tìm tôi, không tin thì hỏi bạn gái tôi đi.”
Tống Cẩn Mỹ kích động xông vào, tức giận gào lên: “ Vân Khanh cô có ý gì? Cô van xin tôi, bảo tôi chuyển lời cho bạn trai tôi, nói cô có chuyện cần giúp đỡ, sao lại thành xin lên giường? Đúng là biết mặt không biết lòng, tôi thấy hai người nói chuyện gì mà lâu như vậy, nếu như không phải Nhị Ca tìm cô, tôi cũng không biết cô lại làm ra loại chuyện vô sỉ như này!Cô có còn cần mặt mũi không vây? Tôi đánh chết con tiện nhân đi cướp bạn trai người khác như cô!”
Tống Cẩn Mỹ đang định lao đến nắm lấy Vân Khanh, Qúy Tư Thần nhìn sắc mắt của Lục Mặc Trầm, lấy ta ra chặn lại.
Thư ký Tống cũng nhanh chóng chạy lại ngăn cản, “ Cẩn Mỹ! Trước khi làm rõ sự việc, cô đừng có làm bậy.”
“ Tận mắt nhìn thấy vẫn chưa đủ rõ ràng hay sao?Em làm sao mà lại là làm bậy! Chị, cô ta ngủ với bạn trai em!”
Trong lời nói của Tống Cẩn Mỹ chứa đầy sự tức giận, cô ta nhìn Vân Khanh đầy ác ý rồi rơi nước mắt, quay qua nhìn Lục Mặc Trầm,”Nhị Ca, anh làm sao có lại dung túng cho một tên Bác sỹ bại hoại nhân đức thế kia, tiếp tục giữa cô ta bên cạnh! Loại phong tình như này, đội cái mác đã kết hôn ra ngoài câu dẫn đàn ông! Loại phụ nữa này, cô ta sẽ hủy hại tất cả chúng ta đó!”
Vân Khanh nghe đến đây, cũng coi như đã hiểu được mục đích và động cơ của Tống Cẩn Mỹ.
Gương mặt cô trắng bệch,cắn chặt môi không nói câu nào.
Cô và Lục Mặc Trần cũng coi như có gì đó không bình thường, nhưng từ trước đến nay chưa từng thể hiện trước mặt Tống Cẩn Mỹ, Tống Cẩn Mỹ làm sao mà biết? Lại còn đem chuyện cô ta và Lục Mặc Trầm chia tay đổ lên đầu cô, có phải là vì tính toán cho ngày hôm nay?
Qúy Tư Thần nhìn về phía người đàn ông nãy giờ vẫn chưa nói câu nào, không khí lạnh lẽo này làm anh ta có chút né tránh, ho vài cái, “ Lão Nhị, chuyện này giải quyết thế nào đây?”
Phía sau Lục Mặc Trần có một bóng người nhỏ nhắn bước ra, nhẹ nhàng kéo tay áo người đàn ông này, nhỏ giọng nói, “ Anh Mặc Trầm, buổi lễ khánh thành sắp bắt đầu rổi, em thấy ở đây không còn việc của chúng ta nữa đâu…..”
Qúy Tư Thần chau mày nhìn về phía cô gái để tóc mái, Hàn Tuyết Lỵ cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình,nghĩ đến hôm qua vừa đụng phải anh ta, lo lắng không nói thêm câu nào.
Vân Khanh đang cúi đầu thì có một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cổ tay cô kéo lên, tay người đàn ông có vết chai mỏng ở tay, nắm vào tĩnh mạch của cô sẽ có cảm giác vừa tê vừa đau.
Rất quen thuộc.
Cô bị Lục Mặc Trần thô bạo kéo đi, mấy lần xuýt nữa thì ngã, sau đó cả người đụng vào một bức tường lạnh lẽo ở hành lang.
Người đàn ông đứng chống tay, mái tóc ngắn của anh rũ xuống hai hàng lông mày vì động tác bạo lực,chau mày lạnh lùng châm một điểu thuốc.
Van Khanh có chút không yên tâm tình trạng bây giờ của anh.
Đại khái hút được nửa điếu, Lục Mặc Trầm quay người lại, giọng trầm tức giận, “ Ai bảo cô đến tìm hắn ta!”
Vân Khanh lo lắng dựa vào tường, giải thích, “ Tôi thế nào cũng không tìm được Lục tiên sinh, sáng nay ở sảnh tình cờ nhìn thấy Chủ tịch Trình, tôi liền nghĩ hay đi hỏi anh ta trước xem sao.”
“ Cô cầu xin người ta giúp thì cũng phải tin tưởng năng lực của người ta trước đi chứ, không tin thì đến thành phố B làm cái gì? “ anh dùng ánh mắt lạnh lẽo như băng nhìn cô vẻ chế nhạo, làm khó.
Vân Khanh lại muốn giải thích một lần nữa, bản thân muốn làm, không muốn bỏ qua một cơ hội nào cả.
Nhưng lại bị giọng cười ác ý chế nhạo, “ Hay là có thể nói, chỉ cần cứu được em trai thì giường cuart ai cũng có thể bò lên?”
Đèn tường được treo rất cao, cao hơn cả người đàn ông trước mặt, hoàng hôn mờ ảo chiếu nào bờ vai rộng của anh cứ như trên vai có một lớp bụi.
Anh lạnh lùng, thật sự rất lạnh, lạnh đến làm tổn thương cả người khác.
Vân Khanh biết anh đang tức giận, nhưng không hiểu anh vì sao lại tức giận, lời nói ra như đinh đóng cột, như kim châm.
Giọng nói nhẹ nhàng của cô cũng từ từ nhuội lạnh: “Lục tiên sinh đã nhìn rõ ràng, lúc nãy tôi phản kháng lại Trình Đại Thiếu!”
“ Tôi nghe thấy hắn ta dỗ dành cô, lén lén lút lút, hắn ta giúp cô giấu chồng cô, cũng giấu luôn cả tôi.” Anh vẩy tàn thuốc, lông mi dài dày sắc như kim,” Thử xem? Như thế nào, to hơn tôi? Hứa với cô mấy lần thì thả em cô đi?”
“ Lục Mặc Trầm đủ rồi đấy.” Hai tay Vân Khanh run lên, ánh mắt lạnh lùng.
Cánh tay dài và mảnh khảnh đang cầm điếu thuốc của anh đột nhiên hạ xuống, cứng và lạnh lùng ôm lấy cô, ép cô vào tường!
Cả người anh đều là cơ bắp chắc chắn, ép cô đau điếng, anh hạ giọng giận giữ, “ Đáng lẽ đêm đó trong xe tôi đã phải xxx cô, xxx cô thật là mãnh mẽ mãnh liệt…. tiếc thay cho cô, để cô bị coi thường, rẻ rúm, không tự ái! Vậy mà còn giả bộ thanh cao trước mặt tôi?”
Vân Khanh bị một số từ xỉ nhục làm cho đỏ mặt tía tai.
Cô cứ im lặng, không nói câu nào, cũng không muốn giải thích cô và cai tên họ Trình kia không hề có chuyện gì cả. Bởi vì trong mắt anh , cô đã phạm phải tội không thể tha thứ rồi.
Chỉ là không biết phải thế nào, anh cứ xỉ nhục cô như này, sự cay đắng trong mắt cô sẽ bị ép ra ngoài, giọt nước mắt dần dần rơi xuống, sự uất ức thể hiện trong tâm trí cô, hôm nay cô không còn kìm lòng được nữa.
Cô uất nghẹn cổ họng, kìm chặt môi nhếch mép cười mỉa mai, nhìn gương mặt tuấn tú của anh, cảm xức vỡ òa ra nói: “ Tôi chả giả bộ thanh cao gì trước mặt anh cả, tôi chính là rất ghét anh.”
“ Lục Mặc Trầm, tùy anh nói tôi thế nào, tôi không quan tâm đến hình tượng của tôi trong mắt anh, bởi vì tôi không có hứng thú với anh! Một người cao cao tại thượng như anh lúc nào cũng cần tôi phải quan sát chú ý, tôi làm không được!”
Vân Khanh cố hết sức chịu đựng, nhìn anh ta cởi chiếc cúc áo đầu tiên rồi lại mò đến cái thứ hai, “ Chủ tịch Trình vừa nói đến kết quả giám định vân tay mà, ngài lại muốn dừng lại sao?”
“ Sao nào?”Anh ta cởi đến chiếc cúc thứ 3.
Mặc dù bên trong vẫn còn quần áo, nhưng Vân Khanh có chút không ổn, cô kháng cự kịch liệt khi bị đàn ông lạ chạm vào người, trong đầu có một luồng suy nghĩ, cái này không hề giống với Lục Mặc Trầm….
Rõ ràng đều có ý đồ xấu với cô, nhưng cô lại không thể nói rõ được chỗ nào không giống nhau?
“ Có vẻ ẩn ý rằng kết quả kiểm định dấu vân tay có vấn đề? “ Cô khẽ cười, gương mặt hoài nghi.
Chủ tịch Trình ngưng lại rồi hỏi ngược lại cô một cách cụ thể: “ Em thấy có vấn đề hay không? “
“ Đứng trên góc độ của em mà nói, thế lực của Nhà họ Trình ở thành phố S là một tay che trời, em tất nhiên là nghĩ nó có ván đề.” Vân Khanh chắc chắn nói.
Anh ta cúi sát xuống, ghé vào tai cô,như muốn hôn cô, nhẹ giọng thì thầm: “ Vậy tôi sẽ nói bí mật cho em….”
Vân Khanh lén lấy thứ đồ trong túi áo ra đưa lên gần.
Môi của anh ta mấp máy, toàn bộ sự chú ý của cô đều ở đó, anh ta đột ngột bẻ cổ tay cô!
Vân Khanh phản ứng nhanh, lập tức chộp lấy mấy ghi âm!
Nhưng mà nắp đã bị rơi ra, làm lộ ra cục pin, chủ tịch Trình nở nụ cười bình tĩnh lại, “ Nha đầu, tôi cũng đã ăn cơm hơn em mười năm rồi…. những thứ như thế này đâu có cứu được em, không bằng đi theo tôi, xong việc, bản án của em trai em sẽ được giảm xuống còn 6 tháng, thấy sao hả?”
Nếu như đã bại lộ rồi, cũng đã lộ mặt, Vân Khanh cũng không cần phải giả bộ nữa.
Cô giữa chặt lại quần áo, cười lạnh lùng,” Tôi cũng hiểu một chút về pháp luật, Chủ tịch Trình, em trai tôi cũng không lấy mạng của ai, lại còn,đó là sự tự vệ của em trai tôi, cùng lắm bồi thường cho nhà ngài tiền bồi thường, 6 tháng tù tội với 6 năm tù tội có khác gì nhau đâu, nó ra ngoài cũng đã thất bại hết rồi!”
“ Nhưng vẫn có điểm khác nhau, em ngồi trong tù đi rồi sẽ biết.”
Chủ Tịch Trình kéo hai tay của cô đè lên phía trên đầu, nhìn biểu hiện, “ Em không có sự nhẫn nại muốn dỗ dành, mà xem ra em cũng không muốn được dỗ dành, không sao, như vậy cũng tốt, phụ nữ trên giường mà ngoan ngoãn quá cũng chả có hứng thú gì, nào, nhân lúc tôi đang có hứng với em nào.”
Vừa nói vừa cởi lấy chiếc áo khoác ngoài của cô, chiếc áo dài của cô là áo dệt kim,với sức mạnh của đàn ông cũng phải lấy tay giật vài lần.
Áo cũng tuột cả cúc,Vân Khanh lo lắng nắm chặt lại áo, dùng nửa người còn lại kề sát bút ghi âm vào eo anh ta, giọng đe dọa nói, “ Ngài vẫn là không nên đụng vào tôi! Hôm qua ngài cũng đã thấy tôi đứng bên cạnh Chủ tịch Lục, tôi và anh ấy đến cũng là vì chuyện của em trai tôi, anh ta sẽ giải quyết, chỉ là tôi đến trước để nói chuyện với ngài. Chủ Tịch Trình và Chủ Tịch Lục không phải đang hợp tác làm ăn với nhau hay sao? Vì một cô gái mà làm gián đoạn hai người thì không tốt cho lắm đâu nhỉ.”
Chủ tịch Trình né tránh đầu bút nhọn của cô, một tay kéo chiếc quần jean của cô xuống,hạ giọng nói, “ Vậy em lại không hiểu chuyện của đàn ông rồi, càng là phụ nữ của đối thủ, càng có hứng thú chiếm về bên cạnh. Tống Cẩn Mỹ cũng là tôi làm như thế đấy….. nếu như em nói em là người của Chủ tịch Lục? Tôi lại càng không tin. Sáng nay gặp anh ta tôi có hỏi, nhưng anh ta chỉ nói em là Bác sỹ mà thôi, không hề nhắc đến chuyện của em trai em.”
Vân Khanh động tác chật vật cứng ngắc, Lục Mặc Trầm không hề nhắc tới?
Đến công tác hai ngày, anh ta cũng không nhắc tới? Vân Khanh nghĩ không ra, anh ta không nói với Chủ tịch Trình thì làm sao giúp được cô?
Hay là, chuyện này liên quan đến chuyện kinh doanh của anh ta, cho nên anh ta từ đầu đã không muốn tham gia, đưa cô đến chỉ là dẫn đường, còn lại là cô tự mình tìm đến Chủ tịch Trình?
Vậy tại sao tối qua anh ta không nói rõ ràng trong tin nhắn?
Là vì để lừa cô, để cô ở lại đây, tiếp tục bên cạnh anh ta, bù đắp lại quãng thời gian công tác buồn chán?
Càng nghĩ, càng khiến cô nghĩ anh ta xấu xa hơn, nhưng bây giờ cảm xúc của Vân Khanh rất kích động, cho nên không cách nào khống chế những suy nghĩ này.
Cô thấy rằng, lực chống đỡ của cơ thể cô hoàn toàn sụp đổ, những lời của Lục Mặc Trầm, lúc thật lúc giả, cô không thể phân biệt được.
Hoặc là từ giờ trở đi, tất cả, thật sự chỉ có thể dựa vào chính bản thân cô.
Dựa vào những nỗ lực, Chủ tịch Trình dã kéo được chiếc quần jean của cô xuống đến đầu gối, cả người cô lạnh nổi da gà khiến cô hét lên, giơ chân đạp vào mặt người đàn ông kia!
Chủ Tịch Trình nắm chặt lấy chân cô, ấn chặt hai chân cô xuống, Vân Khanh thảm thiết kêu lên, Chủ tịch Trình chau mày nói, “ Em đã kết hôn rồi thì mấy chuyện này đâu còn lạ lẫm nữa đâu, sao lại kháng cự như thế này? Yên tâm, chồng em sẽ không biết đâu, nếu như em muốn thì Chủ tịch Lục tôi cũng không nói đâu…..”
Đang khống chế người phụ nữ nữa trên giường thì nghe thấy bên ngoaì có người đang quẹt thẻ mở khóa cửa.
Vân Khanh mở to mắt nhìn, nhìn cánh cửa bị người ta mở từ bên ngoài vào…
Chủ tịch Trình không coi đó là chuyện gì cả: “ Không cần quan tâm, là Tống….”
Đột nhiên bóng người đó đi đến, chủ tịch Trình còn chưa kịp nhìn rõ thì đã bị đạp thẳng xuống đất!
Sau đó người đàn ông cao lớn đi đôi bốt quân sự kéo thẳng Chủ tịch Trình ra giữa phòng khách.
Qúy Tư Thần bước đến, bên cạnh anh ta là một bóng dáng cao lớn đập vào mắt Vân Khanh.
Lục Mặc Trầm mặc một cây vest đen, giống như một hầm băng lạnh lẽo, yên tĩnh đứng trước giường,chiều cao và dáng người của anh ta đứng trước giường che lấp toàn bộ tầm mắt của mọi người ở phía sau.
Dưới ánh nhìn của anh ta, Vân Khanh hoảng loạn sợ hãi, lạnh hết cả sống lưng, vội vàng mặc lại quần jean và giữa chặt lấy áo.
Sau khi làm ra tất cả những chuyện như thế này, đến thở còn không giám chứ nói gì đến dám ngửa đầu lên nhìn vẻ lạnh lùng kia.
Từ lúc tiếp xúc, cô chưa bao giờ thấy anh ta thật sự tức giận.
Nhưng ngay lúc này đây, lại cảm thấy vô cùng sợ hãi, bản năng của cơ thể tự khiến cho mấy đầu ngón tay run rẩy.
Anh ta không nói gì.
Cô đến đứng dậy cũng khó khăn.
Nêm kia Qúy Tư Thần cũng không làm gì Chủ tịch Trình, đánh anh ta vài đấm là đủ cho anh ta rồi, đè anh ta lên ghế sofa rồi chế nhạo,” Chủ tịch Trình chắc quên rồi nhỉ, Thành phố B là địa bàn của tôi, ở địa bàn của tôi mà lại giám cướp phụ nữ, có chút quá đáng lắm đấy!”
Trình đại thiếu cũng đã nhìn ra thế sự trước mặt, nhanh chóng bình tĩnh lại liếc nhìn Vân Khanh mặt đang tái mét nói: “ Chuyện này là sai rồi, cô ta đến tìm tôi, không tin thì hỏi bạn gái tôi đi.”
Tống Cẩn Mỹ kích động xông vào, tức giận gào lên: “ Vân Khanh cô có ý gì? Cô van xin tôi, bảo tôi chuyển lời cho bạn trai tôi, nói cô có chuyện cần giúp đỡ, sao lại thành xin lên giường? Đúng là biết mặt không biết lòng, tôi thấy hai người nói chuyện gì mà lâu như vậy, nếu như không phải Nhị Ca tìm cô, tôi cũng không biết cô lại làm ra loại chuyện vô sỉ như này!Cô có còn cần mặt mũi không vây? Tôi đánh chết con tiện nhân đi cướp bạn trai người khác như cô!”
Tống Cẩn Mỹ đang định lao đến nắm lấy Vân Khanh, Qúy Tư Thần nhìn sắc mắt của Lục Mặc Trầm, lấy ta ra chặn lại.
Thư ký Tống cũng nhanh chóng chạy lại ngăn cản, “ Cẩn Mỹ! Trước khi làm rõ sự việc, cô đừng có làm bậy.”
“ Tận mắt nhìn thấy vẫn chưa đủ rõ ràng hay sao?Em làm sao mà lại là làm bậy! Chị, cô ta ngủ với bạn trai em!”
Trong lời nói của Tống Cẩn Mỹ chứa đầy sự tức giận, cô ta nhìn Vân Khanh đầy ác ý rồi rơi nước mắt, quay qua nhìn Lục Mặc Trầm,”Nhị Ca, anh làm sao có lại dung túng cho một tên Bác sỹ bại hoại nhân đức thế kia, tiếp tục giữa cô ta bên cạnh! Loại phong tình như này, đội cái mác đã kết hôn ra ngoài câu dẫn đàn ông! Loại phụ nữa này, cô ta sẽ hủy hại tất cả chúng ta đó!”
Vân Khanh nghe đến đây, cũng coi như đã hiểu được mục đích và động cơ của Tống Cẩn Mỹ.
Gương mặt cô trắng bệch,cắn chặt môi không nói câu nào.
Cô và Lục Mặc Trần cũng coi như có gì đó không bình thường, nhưng từ trước đến nay chưa từng thể hiện trước mặt Tống Cẩn Mỹ, Tống Cẩn Mỹ làm sao mà biết? Lại còn đem chuyện cô ta và Lục Mặc Trầm chia tay đổ lên đầu cô, có phải là vì tính toán cho ngày hôm nay?
Qúy Tư Thần nhìn về phía người đàn ông nãy giờ vẫn chưa nói câu nào, không khí lạnh lẽo này làm anh ta có chút né tránh, ho vài cái, “ Lão Nhị, chuyện này giải quyết thế nào đây?”
Phía sau Lục Mặc Trần có một bóng người nhỏ nhắn bước ra, nhẹ nhàng kéo tay áo người đàn ông này, nhỏ giọng nói, “ Anh Mặc Trầm, buổi lễ khánh thành sắp bắt đầu rổi, em thấy ở đây không còn việc của chúng ta nữa đâu…..”
Qúy Tư Thần chau mày nhìn về phía cô gái để tóc mái, Hàn Tuyết Lỵ cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình,nghĩ đến hôm qua vừa đụng phải anh ta, lo lắng không nói thêm câu nào.
Vân Khanh đang cúi đầu thì có một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cổ tay cô kéo lên, tay người đàn ông có vết chai mỏng ở tay, nắm vào tĩnh mạch của cô sẽ có cảm giác vừa tê vừa đau.
Rất quen thuộc.
Cô bị Lục Mặc Trần thô bạo kéo đi, mấy lần xuýt nữa thì ngã, sau đó cả người đụng vào một bức tường lạnh lẽo ở hành lang.
Người đàn ông đứng chống tay, mái tóc ngắn của anh rũ xuống hai hàng lông mày vì động tác bạo lực,chau mày lạnh lùng châm một điểu thuốc.
Van Khanh có chút không yên tâm tình trạng bây giờ của anh.
Đại khái hút được nửa điếu, Lục Mặc Trầm quay người lại, giọng trầm tức giận, “ Ai bảo cô đến tìm hắn ta!”
Vân Khanh lo lắng dựa vào tường, giải thích, “ Tôi thế nào cũng không tìm được Lục tiên sinh, sáng nay ở sảnh tình cờ nhìn thấy Chủ tịch Trình, tôi liền nghĩ hay đi hỏi anh ta trước xem sao.”
“ Cô cầu xin người ta giúp thì cũng phải tin tưởng năng lực của người ta trước đi chứ, không tin thì đến thành phố B làm cái gì? “ anh dùng ánh mắt lạnh lẽo như băng nhìn cô vẻ chế nhạo, làm khó.
Vân Khanh lại muốn giải thích một lần nữa, bản thân muốn làm, không muốn bỏ qua một cơ hội nào cả.
Nhưng lại bị giọng cười ác ý chế nhạo, “ Hay là có thể nói, chỉ cần cứu được em trai thì giường cuart ai cũng có thể bò lên?”
Đèn tường được treo rất cao, cao hơn cả người đàn ông trước mặt, hoàng hôn mờ ảo chiếu nào bờ vai rộng của anh cứ như trên vai có một lớp bụi.
Anh lạnh lùng, thật sự rất lạnh, lạnh đến làm tổn thương cả người khác.
Vân Khanh biết anh đang tức giận, nhưng không hiểu anh vì sao lại tức giận, lời nói ra như đinh đóng cột, như kim châm.
Giọng nói nhẹ nhàng của cô cũng từ từ nhuội lạnh: “Lục tiên sinh đã nhìn rõ ràng, lúc nãy tôi phản kháng lại Trình Đại Thiếu!”
“ Tôi nghe thấy hắn ta dỗ dành cô, lén lén lút lút, hắn ta giúp cô giấu chồng cô, cũng giấu luôn cả tôi.” Anh vẩy tàn thuốc, lông mi dài dày sắc như kim,” Thử xem? Như thế nào, to hơn tôi? Hứa với cô mấy lần thì thả em cô đi?”
“ Lục Mặc Trầm đủ rồi đấy.” Hai tay Vân Khanh run lên, ánh mắt lạnh lùng.
Cánh tay dài và mảnh khảnh đang cầm điếu thuốc của anh đột nhiên hạ xuống, cứng và lạnh lùng ôm lấy cô, ép cô vào tường!
Cả người anh đều là cơ bắp chắc chắn, ép cô đau điếng, anh hạ giọng giận giữ, “ Đáng lẽ đêm đó trong xe tôi đã phải xxx cô, xxx cô thật là mãnh mẽ mãnh liệt…. tiếc thay cho cô, để cô bị coi thường, rẻ rúm, không tự ái! Vậy mà còn giả bộ thanh cao trước mặt tôi?”
Vân Khanh bị một số từ xỉ nhục làm cho đỏ mặt tía tai.
Cô cứ im lặng, không nói câu nào, cũng không muốn giải thích cô và cai tên họ Trình kia không hề có chuyện gì cả. Bởi vì trong mắt anh , cô đã phạm phải tội không thể tha thứ rồi.
Chỉ là không biết phải thế nào, anh cứ xỉ nhục cô như này, sự cay đắng trong mắt cô sẽ bị ép ra ngoài, giọt nước mắt dần dần rơi xuống, sự uất ức thể hiện trong tâm trí cô, hôm nay cô không còn kìm lòng được nữa.
Cô uất nghẹn cổ họng, kìm chặt môi nhếch mép cười mỉa mai, nhìn gương mặt tuấn tú của anh, cảm xức vỡ òa ra nói: “ Tôi chả giả bộ thanh cao gì trước mặt anh cả, tôi chính là rất ghét anh.”
“ Lục Mặc Trầm, tùy anh nói tôi thế nào, tôi không quan tâm đến hình tượng của tôi trong mắt anh, bởi vì tôi không có hứng thú với anh! Một người cao cao tại thượng như anh lúc nào cũng cần tôi phải quan sát chú ý, tôi làm không được!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook