Cô Vợ Ngang Tàng Của Ông Trùm
-
Chương 29: Người Thân Tín Của Cố Hiểu Khê
Cố Hiểu Khê từ lúc bước chân vào thang máy, cô cũng không biết vì sao tâm trạng lại vui như thế. " Ting ". Cửa thang máy vừa mở ra, Cố Hiểu Khê nhanh chóng bước ra ngoài. Cách cánh cửa ra vào Cố thị tầm năm mét, Cố Hiểu Khê đứng lại. Đứng ở khoảng cách này cô vẫn thấy rõ dáng vẻ của Uất Trì Ảnh Quân đang đợi mình. Anh tựa người vào đầu xe Lamborghini, trên tay là điếu thuốc đã hút được một nửa. Mấy nhân viên của Cố thị thấy chiếc siêu xe của Ảnh Quân liền sáng ngời đôi mắt, đến khi họ ngước nhìn anh, lập tức không khống chế được sự u mê của mình, nhưng người đàn ông này lại mang đến cho bọn cảm giác chẳng dám nhìn lâu. Cố Hiểu Khê thấy nhân viên của mình cứ nhìn anh mãi, trong lòng bất chợt thấy không thoải mái.
Uất Trì Ảnh Quân chẳng để mắt đến mấy nhân viên kia, anh đưa mắt vào trong công ty thì thấy Cố Hiểu Khê đang đứng. Anh nhìn cô, mỉm cười rồi nhanh tay dập tắt điếu thuốc.
Cố Hiểu Khê đi đến, đứng đối mặt với Uất Trì Ảnh Quân. Trên mặt cô lúc này có nét ngại ngùng.
" Thật ngại quá, để anh đợi lâu rồi. "
" Không sao. Chúng ta đi thôi. "
Cố Hiểu Khê nhẹ nhàng gật đầu, liền được Uất Trì Ảnh Quân giúp mở cửa xe rồi ngồi ngay vào ghế phụ cạnh anh.
Trên đường đi, Uất Trì Ảnh Quân hỏi Cố Hiểu Khê: " Hôm nay tôi không thấy Trần Điềm Điềm ở bên cạnh cô? " Bình thường ở đâu có Cố Hiểu Khê, ở đó có Trần Điềm Điềm. Không nói quá nếu Ảnh Quân nói rằng hai người họ như hình với bóng.
" Cô ấy đi cùng em gái tôi rồi. " Cố Hiểu Khê nhẹ nhàng đáp.
*" Vậy à! " *Uất Trì Ảnh Quân ngoài miệng điềm nhiên đáp nhưng trong lòng cảm thấy uổng công bản thân đã suy tính.
Trước khi mời Cố Hiểu Khê đi uống nước, anh đã suy tính đến chuyện Trần Điềm Điềm lúc nào cũng kè kè bên cạnh cô. Nhưng lần gặp mặt này, anh muốn có không gian riêng bèn cho James đến quán nước trước để đưa Trần Điềm Điềm đến chỗ khác. Nếu anh biết trước Trần Điềm Điềm không ở bên cạnh Cố Hiểu Khê, anh cũng không cần suy tính nhiều như vậy. Chỉ vì muốn hẹn riêng với cô làm anh tính hết chuyện này đến chuyện khác.
Cả hai vào một quán nước trong trung tâm thương mại, tên là King"s Cafe. Uất Trì Ảnh Quân thấu đáo đã đặt sẵn một phòng dành riêng cho hai người, không bị sự ồn ào xung quanh làm ảnh hưởng cuộc trò chuyện.
Cùng lúc đó, James nhận lệnh của Uất Trì Ảnh Quân đến trung tâm thương mại đợi Trần Điềm Điềm. Anh vốn có hảo cảm với cô ngay từ lần đầu gặp, chỉ là bề ngoài cô lạnh lùng nên anh không dễ dàng tiếp cận được. Hôm đó đến trung tâm thương mại không chỉ có mỗi James, Di Hòa cũng đến cùng anh. Nhưng ngược lại, từ lúc đi cùng thì Di Hòa mặt nặng mày nhẹ, lúc nào cũng tỏ ra khó chịu. Di Hòa cuối cùng không chịu được, liền hỏi James:
*" Tôi thật không hiểu Ảnh Quân đang nghĩ gì, Cố Hiểu Khê đó có gì khiến cậu ấy hứng thú đến vậy? " *Di Hòa vừa nói vừa tỏ thái độ khi nhắc đến Cố Hiểu Khê. Có lẽ từ lần đầu gặp Cố Hiểu Khê, Di Hòa đã có cái nhìn không tốt nên cho dù cô không làm sai chuyện gì anh cũng cảm thấy không thuận mắt.
" Tôi nói này Di lão đại, nếu cậu đã không thích cũng không cần ép bản thân đi cùng tôi. " James cũng không hiểu nổi Di Hòa. Cũng đâu phải James cầu xin cậu ấy đi cùng đâu, suốt đường đi cứ lãi nhãi làm anh phải nhức cả đâu.
" Cậu yên tâm đi, đến lúc cậu gặp được Trần Điềm Điềm gì đó thì tôi sẽ tránh mặt. "
James cũng mong là Di Hòa nói sẽ giữ lời.
Lúc này, Cố Khuynh Nhược cùng với Trần Điềm Điềm đã mua sắm xong, trên tay hai người là những túi hàng của những thương hiệu cao cấp. Cố Khuynh Nhược vừa đi vừa cười nói vui vẻ, một giây sau cô bỗng sững lại, Trần Điềm Điềm thấy vậy đã hỏi: " Nhị tiểu thư, cô sao vậy? " Cố Khuynh Nhược im lặng, lấy ra chiếc túi đựng quần áo mà mình tâm đắc nhất trong chuyến mua sắm này rồi đưa cho Trần Điềm Điềm, hào hứng nói:
" Chị Điềm Điềm, cái này em tặng chị. " Trần Điềm Điềm nhìn chiếc túi Cố Khuynh Nhược đang hướng về phía mình, rồi lại ngước lên nhìn Khuynh Nhược với gương mặt vẫn chưa hiểu chuyện gì. Đây là chiếc váy Cố Khuynh Nhược đã chọn rất lâu mới quyết định lấy, hơn nữa trong cửa hàng cũng chỉ còn duy nhất một cái.
" Cô tặng cho tôi? " Trần Điềm Điềm nhìn thẳng vào mắt Cố Khuynh Nhược, gằn từng câu từng chữ. Cố Khuynh Nhược ánh mắt sáng ngời, gật đầu lia lịa, theo sau là nụ cười nhẹ nhàng như ngọn gió mùa xuân.
" Nhị tiểu thư, tại sao cô muốn tặng cho tôi chứ? " Trần Điềm Điềm trước giờ làm việc chưa từng nhận quà cáp từ ai. Làm việc cho Cố Hiểu Khê tuy vất vả nhưng cũng không đến nỗi phải chịu cảnh thiếu ăn thiếu mặc, hơn nữa tiền lương hàng tháng của cô còn có thể mua hẳn một căn hộ tại chung cư sang trọng. Lẽ nào dáng vẻ hiện tại của cô khiến Cố Khuynh Nhược nghĩ rằng cô nghèo khổ sao? " Chị Điềm Điềm, trước giờ em không nghĩ tặng quà cho người khác cũng cần phải có lý do. Nếu có thì, một là vì em mến chị, hai là xem như em cảm ơn chị vì luôn ở cạnh giúp đỡ chị gái của em. Tuy em biết món quà này có hơi bất ngờ nhưng em mong chị sẽ vui vẻ nhận. " Cố Khuynh Nhược nói năng lưu loát làm cho Trần Điềm Điềm không cách nào từ chối được. Trần Điềm Điềm không còn cách nào, bất đắc dĩ nhận lấy món quà của Cố Khuynh Nhược, tuy nhiên vẫn nói thêm với cô:
" Cảm ơn món quà của nhị tiểu thư. Được ở cạnh và làm việc cho Cố gia là may mắn của tôi, nhị tiểu thư không cần phải khách sáo như vậy. "
" Chị Điềm Điềm, chị là người thân tín nhất với chị Hiểu Khê, em coi chị là bạn đồng thời cũng là chị gái của mình. Vậy nên sau này chị hãy gọi em là Khuynh Nhược, không cần khách sáo gọi là nhị tiểu thư, em cảm thấy rất xa cách. "
Trần Điềm Điềm nhìn Cố Khuynh Nhược một lúc, cô chưa từng nghĩ Khuynh Nhược lại thân thiện đến vậy, không có một chút nào của sự kiêu căng giống như những thiên kim khác. Trước lời đề nghị của Cố Khuynh Nhược, Trần Điềm Điềm cũng gật đầu đồng ý.
Cả hai vừa đi thêm vài bước, Cố Khuynh Nhược chợt nhận thấy thiếu thiếu thứ gì. Hóa ra từ lúc bước khỏi cửa hàng, trên tay cô đã không còn cầm theo chiếc túi xách của mình. Cô quay sang nói với Trần Điềm Điềm.
*" Chết thật, em để quên túi xách rồi. " *Mặt Cố Khuynh Nhược có chút hoảng loạn, vì chiếc túi xách đó là món quà mà Cố Sâm vừa tặng cho cô hôm sinh nhật nên đối với cô rất quan trọng.
" Em đứng đây đi, chị lấy giúp em. Nhớ đừng đi lung tung đó. "
" Dạ. "
Trần Điềm Điềm trước khi đi cũng không quên căn dặn Cố Khuynh Nhược. Vừa dứt lời, Trần Điềm Điềm đã chạy đi tìm lại túi xách.
Uất Trì Ảnh Quân chẳng để mắt đến mấy nhân viên kia, anh đưa mắt vào trong công ty thì thấy Cố Hiểu Khê đang đứng. Anh nhìn cô, mỉm cười rồi nhanh tay dập tắt điếu thuốc.
Cố Hiểu Khê đi đến, đứng đối mặt với Uất Trì Ảnh Quân. Trên mặt cô lúc này có nét ngại ngùng.
" Thật ngại quá, để anh đợi lâu rồi. "
" Không sao. Chúng ta đi thôi. "
Cố Hiểu Khê nhẹ nhàng gật đầu, liền được Uất Trì Ảnh Quân giúp mở cửa xe rồi ngồi ngay vào ghế phụ cạnh anh.
Trên đường đi, Uất Trì Ảnh Quân hỏi Cố Hiểu Khê: " Hôm nay tôi không thấy Trần Điềm Điềm ở bên cạnh cô? " Bình thường ở đâu có Cố Hiểu Khê, ở đó có Trần Điềm Điềm. Không nói quá nếu Ảnh Quân nói rằng hai người họ như hình với bóng.
" Cô ấy đi cùng em gái tôi rồi. " Cố Hiểu Khê nhẹ nhàng đáp.
*" Vậy à! " *Uất Trì Ảnh Quân ngoài miệng điềm nhiên đáp nhưng trong lòng cảm thấy uổng công bản thân đã suy tính.
Trước khi mời Cố Hiểu Khê đi uống nước, anh đã suy tính đến chuyện Trần Điềm Điềm lúc nào cũng kè kè bên cạnh cô. Nhưng lần gặp mặt này, anh muốn có không gian riêng bèn cho James đến quán nước trước để đưa Trần Điềm Điềm đến chỗ khác. Nếu anh biết trước Trần Điềm Điềm không ở bên cạnh Cố Hiểu Khê, anh cũng không cần suy tính nhiều như vậy. Chỉ vì muốn hẹn riêng với cô làm anh tính hết chuyện này đến chuyện khác.
Cả hai vào một quán nước trong trung tâm thương mại, tên là King"s Cafe. Uất Trì Ảnh Quân thấu đáo đã đặt sẵn một phòng dành riêng cho hai người, không bị sự ồn ào xung quanh làm ảnh hưởng cuộc trò chuyện.
Cùng lúc đó, James nhận lệnh của Uất Trì Ảnh Quân đến trung tâm thương mại đợi Trần Điềm Điềm. Anh vốn có hảo cảm với cô ngay từ lần đầu gặp, chỉ là bề ngoài cô lạnh lùng nên anh không dễ dàng tiếp cận được. Hôm đó đến trung tâm thương mại không chỉ có mỗi James, Di Hòa cũng đến cùng anh. Nhưng ngược lại, từ lúc đi cùng thì Di Hòa mặt nặng mày nhẹ, lúc nào cũng tỏ ra khó chịu. Di Hòa cuối cùng không chịu được, liền hỏi James:
*" Tôi thật không hiểu Ảnh Quân đang nghĩ gì, Cố Hiểu Khê đó có gì khiến cậu ấy hứng thú đến vậy? " *Di Hòa vừa nói vừa tỏ thái độ khi nhắc đến Cố Hiểu Khê. Có lẽ từ lần đầu gặp Cố Hiểu Khê, Di Hòa đã có cái nhìn không tốt nên cho dù cô không làm sai chuyện gì anh cũng cảm thấy không thuận mắt.
" Tôi nói này Di lão đại, nếu cậu đã không thích cũng không cần ép bản thân đi cùng tôi. " James cũng không hiểu nổi Di Hòa. Cũng đâu phải James cầu xin cậu ấy đi cùng đâu, suốt đường đi cứ lãi nhãi làm anh phải nhức cả đâu.
" Cậu yên tâm đi, đến lúc cậu gặp được Trần Điềm Điềm gì đó thì tôi sẽ tránh mặt. "
James cũng mong là Di Hòa nói sẽ giữ lời.
Lúc này, Cố Khuynh Nhược cùng với Trần Điềm Điềm đã mua sắm xong, trên tay hai người là những túi hàng của những thương hiệu cao cấp. Cố Khuynh Nhược vừa đi vừa cười nói vui vẻ, một giây sau cô bỗng sững lại, Trần Điềm Điềm thấy vậy đã hỏi: " Nhị tiểu thư, cô sao vậy? " Cố Khuynh Nhược im lặng, lấy ra chiếc túi đựng quần áo mà mình tâm đắc nhất trong chuyến mua sắm này rồi đưa cho Trần Điềm Điềm, hào hứng nói:
" Chị Điềm Điềm, cái này em tặng chị. " Trần Điềm Điềm nhìn chiếc túi Cố Khuynh Nhược đang hướng về phía mình, rồi lại ngước lên nhìn Khuynh Nhược với gương mặt vẫn chưa hiểu chuyện gì. Đây là chiếc váy Cố Khuynh Nhược đã chọn rất lâu mới quyết định lấy, hơn nữa trong cửa hàng cũng chỉ còn duy nhất một cái.
" Cô tặng cho tôi? " Trần Điềm Điềm nhìn thẳng vào mắt Cố Khuynh Nhược, gằn từng câu từng chữ. Cố Khuynh Nhược ánh mắt sáng ngời, gật đầu lia lịa, theo sau là nụ cười nhẹ nhàng như ngọn gió mùa xuân.
" Nhị tiểu thư, tại sao cô muốn tặng cho tôi chứ? " Trần Điềm Điềm trước giờ làm việc chưa từng nhận quà cáp từ ai. Làm việc cho Cố Hiểu Khê tuy vất vả nhưng cũng không đến nỗi phải chịu cảnh thiếu ăn thiếu mặc, hơn nữa tiền lương hàng tháng của cô còn có thể mua hẳn một căn hộ tại chung cư sang trọng. Lẽ nào dáng vẻ hiện tại của cô khiến Cố Khuynh Nhược nghĩ rằng cô nghèo khổ sao? " Chị Điềm Điềm, trước giờ em không nghĩ tặng quà cho người khác cũng cần phải có lý do. Nếu có thì, một là vì em mến chị, hai là xem như em cảm ơn chị vì luôn ở cạnh giúp đỡ chị gái của em. Tuy em biết món quà này có hơi bất ngờ nhưng em mong chị sẽ vui vẻ nhận. " Cố Khuynh Nhược nói năng lưu loát làm cho Trần Điềm Điềm không cách nào từ chối được. Trần Điềm Điềm không còn cách nào, bất đắc dĩ nhận lấy món quà của Cố Khuynh Nhược, tuy nhiên vẫn nói thêm với cô:
" Cảm ơn món quà của nhị tiểu thư. Được ở cạnh và làm việc cho Cố gia là may mắn của tôi, nhị tiểu thư không cần phải khách sáo như vậy. "
" Chị Điềm Điềm, chị là người thân tín nhất với chị Hiểu Khê, em coi chị là bạn đồng thời cũng là chị gái của mình. Vậy nên sau này chị hãy gọi em là Khuynh Nhược, không cần khách sáo gọi là nhị tiểu thư, em cảm thấy rất xa cách. "
Trần Điềm Điềm nhìn Cố Khuynh Nhược một lúc, cô chưa từng nghĩ Khuynh Nhược lại thân thiện đến vậy, không có một chút nào của sự kiêu căng giống như những thiên kim khác. Trước lời đề nghị của Cố Khuynh Nhược, Trần Điềm Điềm cũng gật đầu đồng ý.
Cả hai vừa đi thêm vài bước, Cố Khuynh Nhược chợt nhận thấy thiếu thiếu thứ gì. Hóa ra từ lúc bước khỏi cửa hàng, trên tay cô đã không còn cầm theo chiếc túi xách của mình. Cô quay sang nói với Trần Điềm Điềm.
*" Chết thật, em để quên túi xách rồi. " *Mặt Cố Khuynh Nhược có chút hoảng loạn, vì chiếc túi xách đó là món quà mà Cố Sâm vừa tặng cho cô hôm sinh nhật nên đối với cô rất quan trọng.
" Em đứng đây đi, chị lấy giúp em. Nhớ đừng đi lung tung đó. "
" Dạ. "
Trần Điềm Điềm trước khi đi cũng không quên căn dặn Cố Khuynh Nhược. Vừa dứt lời, Trần Điềm Điềm đã chạy đi tìm lại túi xách.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook